Sao lại tức giận vậy? Triệu Gia Hân, có ai chọc đến em sao?
– Không có gì, chỉ là ghen ăn tức ở thôi.
– Tôi tò mò ai mà gan to vậy? Cần tôi giúp gì không?
Hắn nói giọng chắc nịch, ra vẻ rất đáng tin cậy.
Hắn là ai chứ? Một ông chủ của tập đoàn lớn Cửu thị mà không thể làm gì giúp cô gái của hắn khỏi uất ức được sao? Nhảm nhí! Ai đụng vào Triệu Gia Hân thì cũng là đụng đến Cửu Châu này, hắn sẽ không tha cho người đó.
Tuy nhiên, Triệu Gia Hân cũng chỉ nên cho hắn một cái liếc nhìn hờ hững.
Tuy nhiên lần này, Cửu Châu không còn cảm thấy buồn nữa.
Hắn chỉ nhìn cô, đôi môi mỏng nở một nụ cười hoàn mĩ.
– Không cần đâu, việc của tôi, tôi tự lo được.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị cô phũ như vậy.
Hắn không muốn chen quá nhiều vào đời tư của cô.
Vì vậy hắn chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng giúp đỡ cô khi Triệu Gia Hân cần.
– Vậy được, lúc nào cần thì tìm đến tôi.
– Ừ được, cảm ơn vì đã quan tâm.
Triệu Gia Hân tựa vào ghế, mắt hướng ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Lâm Uyển Đình nói cuộc sống hiện tại của cô là hạnh phúc, và muốn hủy hoại đời cô ư? Chẳng nhẽ cô ta còn không nhìn thấy cuộc đời cô đã khổ lắm rồi ư? Ba mất, mẹ bị nằm liệt giường, đi diễn thì toàn bị chèn ép, bắt nạt, và đến giờ lại bị Cửu Châu ép ký vào hợp đồng bán thân.
Cuộc sống của cô như thế còn chưa đủ khổ hay sao? Cô ta muốn hành hạ để cuộc đời cô càng thêm tàn tạ à? Đúng là lòng người hiểm ác.
Về đến biệt thự, Cửu Châu nói công ty có chuyện đột xuất rồi để Triệu Gia Hân vào trong một mình.
Triệu Gia Hân cũng không phản đối gì, cô lên phòng, thay đồ rồi nằm xấp xuống giường ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh dậy là năm giờ chiều.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên phá tan giấc ngủ ngon lành của cô.
Triệu Gia Hân dụi mắt, nhìn lên đồng hồ, có lẽ vì buổi sáng quá mệt nên cô mới ngủ lâu như vậy.
Đầu đau như búa bổ, các khớp tay chân mỏi rã rời.
Hai mắt cô mơ màng định hình người phía trước:
– Tiểu Hoa? Em là Tiểu Hoa hay Tiểu Quỳnh nhỉ?
– Triệu tiểu thư, em là Tiểu Hoa.
À, em vào đây có việc gì không?
– Tiểu thư, em vào đây dọn dẹp phòng ạ.
Còn nữa, lúc nãy cậu chủ gọi điện về nhà hỏi em về tình hình của tiểu thư.
Tiểu Hoa rất lễ phép trả lời.
Đối với kiểu ăn nói cung kính này, Triệu Gia Hân vẫn chưa quen được.
Cô xua xua tay nói:
– Em ra ngoài đi, phòng không bẩn lắm nên lát nữa tôi sẽ tự dọn.
À, nói với Cửu Châu là tôi ổn nha.
– Vâng ạ.
Người làm nhà họ Cửu được dạy rằng phải tuyệt đối nghe lời chủ.
Vì thế mà Tiểu Hoa cũng không thắc mắc gì nhiều mà đồng ý.
Khi
Tiểu Hoa chuẩn bị bước ra cửa thì Tiểu Quỳnh vào:
– Tiểu thư, cô đã dậy.
– Cơm canh em chuẩn bị xong rồi, nếu tiểu thư muốn tắm trước thì em cũng đã chuẩn bị nước nóng.
Cậu chủ dặn bọn em nói tiểu thư ăn cơm sớm, lát nữa tiểu thư sẽ cùng cậu chủ đi dạ hội.
Cô gái nhỏ bé có bím tóc xinh xinh dõng dạc nói từng câu một.
Triệu Gia Hân nghe thế, đôi lông mày khẽ cau lại, cô nhìn Tiểu Quỳnh, hỏi:
– Dự hội? Dự hội ở đâu? Sao Cửu Châu không nói cho tôi.
– Cái này thì em cũng không rõ ạ.
Cái này là Trạch Nhân bảo em truyền lại cho tiểu thư.
– Được rồi, tôi biết rồi.
Tôi sẽ tắm trước nhé.
Các em ra ngoài đi.
– Vâng, tiểu thư.
– Vâng, tiểu thư.
Cả hai đồng thanh trả lời.
Trước khi đi, Tiểu Hoa còn lịch sự định đóng giúp cô cánh cửa lại.
Đột nhiên, Triệu Gia Hân nghĩ đến điều
gì đó, gọi hai người lại:
– Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa.
– Tiểu thư có dặn dò gì thêm ạ? – Tiểu Hoa lên tiếng trả lời.
– À, thực ra không có gì đâu, chỉ là tôi muốn lát nữa mời hai người cùng ăn cho vui.
Có được không nhỉ?
Nghe cô nói thế, trên mặt Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa thoáng hiện sự ngạc nhiên.
Hai người trố mắt nhìn nhau rồi lại không biết nói gì.
Có lẽ là ngỡ ngàng, có lẽ là bối rối, hoặc cũng có thể là sự cảm động.
Cảm động vì từ trước đến giờ hai chị họ chưa được ai mời ăn cơm cả.
Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa đã làm trong căn biệt thự này ngót mười lăm năm rồi.
Từ ngày hai người còn bé tí có mấy tuổi đầu, khi đó ông chủ chưa mang cậu chủ Cửu Châu về.
Thực sự mà nói, cậu chủ quá lạnh lùng, khi ông chủ mất đi càng trở nên trầm mặc hơn.
Vì vậy, chẳng ai trong hai chị em dám bắt chuyện với cậu cả.
Suốt gần mười lăm năm, hai chị em ăn cơm cũng chỉ được ăn trong bếp sau khi tất cả mọi người đã say giấc.
Cửu gia tuy đối xử với bọn họ không quá tệ nhưng lại rất lạnh nhạt.
Cậu chủ sáng đi tối về, trong nhà cũng chỉ có hai chị em là người hầu nên đêm nào cũng phải thức chờ cậu chủ ăn xong mới được ăn.
Hai chị em cứ nghĩ sẽ sống làm người làm trong biệt thự như vậy đến cuối đời, lặng lẽ như hai cái bóng chẳng ai quan tâm.
Vậy mà không ngờ, lại có người mời họ ăn cùng một bữa cơm.
Mà người đầu tiên đó, lại xuất phát từ cô chủ mới.
– Cái này…!Tiểu thư, nhưng chúng tôi chỉ là người làm.
Lần này, người đáp lời là Tiểu Quỳnh.
Tiểu Hoa ở bên cạnh liên tục gật đầu biểu hiện sự đồng tình với Tiểu Quỳnh.
Ồ! Vậy là người làm thì không được ăn cơm với chủ à?
Người làm hay chủ thì đều là con người thôi, khác nhau ở chỗ nào.
Triệu Gia Hân luôn không thích sự phân biệt giai cấp tầng lớp trong xã hội, nhất là đối với xã hội hiện đại ngày nay.
Mà kể ra cô với họ cũng chẳng khác gì nhau.
Chí ít họ cũng tự làm ra tiền bằng chính đôi tay của mình, đỡ hơn cô vì tiền mà phải bán thân.
Nghĩ đến đây, Triệu Gia Hân lại có chút chạnh lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, thoải mái nói:
– Các cô cứ ăn đi, một bữa cơm thôi chứ gì đâu mà sợ.
Các cô bày ra tôi lại ăn mình không hết.
Với lại ăn một mình buồn chán lắm, tôi không thích.
Ngồi vào bàn ăn cơm coi như giúp tôi thêm vui vẻ rồi.
Lý do thế được chưa?
– Nhưng tiểu thư…
– Tôi tưởng các cô phải nghe lời cơ mà.
Sao lại cãi lắm vậy.
Không sao đâu, chờ tôi tắm xong thì cùng ăn, có gì tôi chịu trách nhiệm.
Cửu Châu sẽ không làm gì các cô đâu.
Triệu Gia Hân khẳng định như vậy vì cô biết hắn nhường cô, qua hành động của hắn cô cảm thấy được hắn vẫn luôn nuông chiều cô.
Vì vậy, Triệu Gia Hân nghĩ rằng chỉ một chuyện nhỏ nhoi như thế, Cửu Châu nhất định sẽ không làm khó cô và cả hai người kia.
Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa một lần nữa lại nhìn cô lưỡng lự.
Suy cho cùng mà nói, vị tiểu thư này là người con gái đầu tiên mà thiếu gia mang về nhà, dù là mới chỉ ở một ngày nhưng đã được cậu chủ quan tâm nhiều như thế thì nhất định cô ấy trong lòng cậu chủ không phải vị trí tầm thường.
Sau một hồi đắn đo, quyết định nghe theo lời Triệu Gia Hân, cả hai cùng cung kính cúi đầu:
Vâng, thưa cô chủ.
Đạt được mục đích, Triệu Gia Hân hài lòng gật đầu:
– Vậy mới tốt chứ.
Hai người ra ngoài trước đi, tôi đi tắm.
À, nhớ đóng cửa đó.
Nói xong, cô cũng không cho hai người kia phản ứng mà xông thẳng vào nhà tắm.