Mặt Triệu Gia Hân xịu xuống.
Thật uổng công ban nãy cô còn khen hắn hào phóng, là đồ hẹp hòi thì có.
Cho dù cô có sai đi nữa, người ta cũng là con gái, hắn không thể ít nói thêm vài lời để nhường cô hay sao?
– Này, lại đang nghĩ xấu về tôi à?
Hắn hỏi với ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Giờ phút này, người con gái của hắn trông thật đáng yêu! Tính khí của cô cứ như thời tiết vậy, lúc nóng lúc lạnh, lúc vui vẻ, lúc giận hờn, sáng nắng chiều mưa.
Vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ với hắn, giờ đây mặt lại xịu xuống như hai cái bánh bao vậy.
Con gái so với một bài toán khó còn rắc rối hơn cả trăm lần.
Nhưng điều đó lại làm cho hắn cảm thấy đáng yêu.
Hắn điên rồi.
Cửu Châu điên rồi.
Vì yêu mà trở nên điên rồ, dù là cái tính khó hiểu rắc rối của cô ấy mà cũng cảm thấy yêu.
– Đâu có, ai thèm nghĩ về anh chứ!
Triệu Gia Hân giận hờn vu vơ, quay ra chỗ khác ngắm nhìn những bộ váy được xếp ngay ngắn trong tủ kính đắt đỏ.
Cô đi một bước, Cửu Châu theo sau một bước, hắn cố tình giải thích với cô:
– Màu nào chả là màu do trời đất sinh ra, miễn là yêu thích nó, mỗi màu đều có ý nghĩa đặc biệt riêng với mỗi người.
– Vậy tại sao anh lại thích màu xanh da trời?
– Thích mà cũng cần phải có lý do ư? Chỉ đơn giản là tôi thích thôi.
– Ô!
– Vậy em…!Vậy em nói tôi nghe xem em thì thích màu gì?
– Tôi sao?
Triệu Gia Hân lại ngẩn người ra, không biết trả lời thế nào.
Vì căn bản bình thường cô cũng không để ý xem mình thích màu gì.
Cô chọn đồ cũng không theo màu sở thích, miễn là nó phù hợp với mình thôi.
– Em không thích màu gì ư?
Giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Triệu Gia Hân ngắm nhìn cảnh vật xung quanh rồi lại nhìn vào chiếc váy lấp lánh cô cầm trên tay, lòng dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Đột nhiên, nghĩ ra điều gì đó, hai mắt cô chợt lóe, ngẩng cao đầu, mắt đối mắt với Cửu Châu.
– Tôi biết rồi, tôi cũng thích màu xanh dương, vì đó là màu của bầu trời.
Tôi thích ngắm bầu trời trong xanh.
Hắn cười khẽ:
– Vậy là hai chúng ta đều có cùng sở thích rồi.
– Trùng màu yêu thích cũng không phải là hiếm.
Trùng ý nghĩa mới khó tìm.
Tôi thích xanh dương vì bầu trời, còn anh thích xanh da trời vì hy vọng.
– Ừ cũng đúng.
Cửu Châu gật gù tán thành dù trong lòng hắn không muốn như vậy.
Cứ ngỡ đã tìm ra được điểm chung giữa hắn và cô, nào ngờ Triệu Gia Hân lại dội cho hắn một gáo nước lạnh đau đớn như thế.
Cô gái của hắn thật là lạnh lùng quá mà.
– Thôi, anh mà còn nói chuyện nữa đến sáng mai chúng ta cũng không chọn được đồ đấy.
Triệu Gia Hân lên tiếng nhắc nhở, rồi cô tiến lại một phòng thử đồ.
Bấy giờ, Cửu Châu mới ý thức được mục đích mình đến đây làm gì.
Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô, nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy, hắn không khỏi bật cười.
Rõ khổ, từ bao giờ mà hắn lại trở nên nhiều chuyện như thế này? Chỉ cần được ở bên Triệu Gia Hân, Cửu Châu không còn là Cửu Châu của trước kia nữa rồi.
Hắn đến trước cửa phòng thay đồ, đứng đợi cô, vì muốn khi cô bước ra, hắn là người đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết của Triệu Gia Hân.
Bỗng nhiên, một tiếng nói nhỏ nhẹ của cô truyền ra từ trong phòng thay đồ.
– Có ai ở đó không?
Cửu Châu tựa lưng vào cửa, không đáp lời.
Hắn muốn xem rốt cuộc cô đang muốn gì.
Thấy không ai đáp lời, Triệu Gia Hân nghĩ là do mình nói nhỏ quá, cô liền vặn âm thanh cao lên một chút:
– Có ai ngoài đó không, tôi muốn nhờ chút việc ạ! Nếu nghe thấy thì lên tiếng đi ạ!
Lần này, cả Cửu Châu và hai nhân viên đứng cạnh đó đều nghe thấy tiếng gọi của cô.
Hai nhân viên lúng túng đưa mắt nhìn nhau thầm hỏi có nên trả lời hay không.
Cũng may, ngay lúc đó, Cửu Châu đưa mắt về phía hai cô gật đầu ra hiệu cho các cô trả lời.
Một cô gái nhanh nhẹn cất giọng nói to:
– Có tôi, tiểu thư, cô cần giúp gì ạ?
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Thấy vậy, một nhân viên chuyên nghiệp hỏi tiếp:
– Tiểu thư, cô đừng ngại.
Có việc gì cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ giúp cho cô.
Bấy giờ, giọng nói thẹn thùng của Triệu Gia hân mới truyền ra:
– Tôi…!Khóa áo tôi bị mắc rồi, cô có thể vào đây gỡ giúp tôi được không? Tôi không thể kéo lên được.
– Được, tiểu thư, cô chờ đó, tôi sẽ vào ngay đây.
Một nhân viên định bước vào thì Cửu Châu đưa tay giữ lại, ám chỉ mình muốn vào.
Khi nãy các nhân viên đều nhìn thấy hắn thân thiết với vị tiểu thư kia nên đoán chắc họ có quan hệ không tầm thường.
Vì vậy, cô gái nhân viên kia cũng biết ý, không bước tiếp nữa, lùi ra phía sau nhường Cửu Châu.
Ở đây, khách hàng chính là thượng đế.
Cửu Châu chỉnh lại trang phục, làm dáng vẻ nghiêm túc, đẩy cửa bước vào.
Ở phòng thay đồ không lớn, chỉ vỏn vẹn bốn mét vuông và một chiếc gương cỡ lớn.
Gương gắn liền với cửa.
Vì Triệu Gia hân hơi cảm thấy ngại nên đã đứng quay lưng về phía gương nên cô đã không biết người bước vào là Cửu Châu.
Có tiếng động, biết có người bước vào, cô cũng không quay lại, chỉ đưa hai tay giữ chặt hai mảnh áo phía sau rồi dặn dò:
– Cô có thấy không? Khóa áo bị mắc kẹt lại rồi, vì nó xa quá nên tôi không cách nào gỡ được? Cô mau gỡ giúp tôi đi.
Cửu Châu không trả lời, chỉ lẳng lặng tiến về phía cô, cầm vào chỗ áo bị mắc khóa.
Khóa bị mắc ngay chỗ eo nên vì thế lộ ra tấm lưng trần trắng nõn, dường như chỉ cần buông tay ra một cái, cái thân hình nguyên thủy nhất của Triệu Gia Hân sẽ hiện ra trước mặt hắn.
Triệu Gia Hân buông lỏng hai tay, nhường chỗ cho người phía sau làm việc.
Cửu Châu một tay cầm khóa, một tay giữ cho hai đầu áo khép chặt vào nhau, cắn chặt răng, gồng mình lên, cố gắng chèn ép những suy nghĩ không tốt khi chạm vào dây áo lót của cô, tiếp xúc với da thịt cô và nhìn thấy những thứ không nên thấy trên người cô.
Loay hoay trong vòng hai phút, cuối cùng thì Cửu Châu cũng có thể giúp cô mặc xong đồ.
– Cảm ơn…
Chữ “cô” của Triệu Gia Hân ngay lập tức nghẹn lại khi vừa quay lại đã thấy thân hình cao lớn của Cửu Châu hiện ngay trước mắt mình.
Cô lạnh người, ôm lấy toàn thân như để bảo vệ, lắp bắp tra khảo hắn.
– Anh…!Anh sao lại ở đây?
– Nói gì vậy? Chẳng phải em là người gọi tôi vào giúp sao?
Cửu Châu nhún vai tỏ vẻ vô tội trước lời chất vấn của cô.
Còn Triệu Gia Hân đã đỏ bừng mặt, nghĩ đến nửa người của mình ban nãy lộ trước mặt hắn, cô càng tức giận, gầm nhẹ:
– Tôi đâu có nhờ anh, ngoài kia thiếu nhân viên sao mà anh phải vào, anh là khách.
Việc đó để nhân viên nên làm thì mới phải.
– Nhưng tôi muốn làm thì sao?
– Đừng ngang ngược, tôi không thích điều đó.
Ai cho anh có quyền nhìn thân thể tôi hả? Đồ bi3n thái, anh đã nhìn thấy những gì rồi?
– Em thực sự muốn tôi nói ra những điều tôi nhìn thấy?
– Anh!
Hắn lại làm cho cô tức nghẹn lại.
Vừa rồi cô sơ suất quá, không kiểm tra kĩ là ai.
Tuy cô là diễn viên nhưng luôn chọn cách ăn mặc kín đáo.
Cô luôn cảm thấy khó chịu khi người khác nhìn thấy cơ thể mình, kể cả cùng là phụ nữ.