Triệu Gia Hân cười nhạt, nhìn màn hình điện thoại tối thui.
Đúng là đạo đức giả thì mãi mãi vẫn là đạo đức giả.
Đã xin lỗi không thật lòng còn cố tình móc mía cô có chuyện có người bao nuôi.
Mà còn được hai cô nàng bánh bèo kia nữa, cứ khăng khăng nói rằng kim chủ của cô là một ông già bụng phệ trong khi Cửu Châu cao lớn đẹp trai ngời ngời.
Liệu Cửu Châu nghe thấy những lời đó sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ? Cô rất tò mò muốn biết, chắc là sẽ thú vị lắm đây.
Triệu Gia Hân mặc dù không ưng gì Lâm Uyển Đình, nhưng nếu cô ta đã có “ý tốt” như vậy, cô cũng không ngại đáp lại vài câu:
– Nếu vậy thì phải cảm ơn Lâm tiểu thư trước rồi.
Nói thật nhé, yêu cầu của tôi cũng không cao lắm đâu.
Vì tôi vốn là con người đơn giản nên yêu cầu của tôi cũng hết sức là đơn giản.
Tôi không chỉ thích những người giàu mà còn phải đẹp trai nữa, lăng nhăng nhiều chút cũng không sao, chỉ cần không nhiễm bệnh là được.
IQ không cần cao nhưng nhất định phải giỏi toàn diện.
Ngoài ra, tính cách phải dịu dàng ấm áp chứ không phải lạnh lùng.
Lớn tuổi hơn tôi cũng được, mà ít tuổi hơn thì càng tốt.
Tôi thì tôi thích mấy em trai nhỏ tuổi hơn cơ.
Đấy, chỉ có ngần ấy yêu cầu thôi, chuyện này chắc không khó với cô đâu nhỉ, Lâm tiểu thư?
– Chỉ có ngần ấy thôi?
Cái gì mà chỉ có ngần ấy thôi chứ? Lâm Uyển Đình cắn chặt răng, ánh mắt nhìn cô đằng đằng sát khí.
Rõ ràng là biết Triệu Gia Hân cố tình làm khó dễ cô ta.
Còn dám nói yêu cầu không cao chứ.
Nhưng do ả đã lỡ mạnh miệng tuyên bố nên không thể rút lời.
Lâm Uyển Đình đành nở một nụ cười miễn cưỡng:
– Tất nhiên là chuyện này không thể làm khó tôi rồi.
Nhưng mà Triệu Gia Hân, cô cũng thật tham lam quá đó.
Không biết đây là cô đang tuyển chọn kim chủ hay tuyển chọn người yêu nữa.
– Như vậy mà cũng hỏi sao? Tất nhiên là chọn kim chủ rồi.
Nhưng không chừng có thể biến thành người yêu đó.
– Tưởng thế nào, hóa ra cô cũng hèn hạ như vậy.
– Cảm ơn đã quá khen.
Đi trước đây, nhờ cô tìm giúp tôi một kim chủ như ý.
Nhờ cô đó, Lâm Uyển Đình.
Dù sao họ cũng biết cô có kim chủ nên cũng chẳng cần giải thích làm gì, cứ tự tin để chọc tức họ thôi.
Sau lời nói không suy nghĩ của mình, Triệu Gia Hân đã phải chịu một hậu quả đắng cay.
Vừa định quay đi thì một âm thanh lạnh lẽo từ phía sau truyền tới:
– Em nói gì?
Giọng nói này quen thuộc tới mức không cần ngoảnh lại, Triệu Gia Hân cũng biết đó là ai.
Hai chân cô tê cứng, đứng như chôn chân tại một góc.
– Dám nói lại thử xem!
Một câu hai nghĩa, là câu hỏi và cũng là một lời thách thức.
Một bầu không khí quỷ dị phiêu thẳng vào căn phòng.
Lưng cô lạnh toát, cảm nhận rõ rệt hàn khí lạnh tỏa ra từ trên người Cửu Châu.
– Cửu…!Cửu gia? Sao anh lại ở đây? Đây là phòng vệ sinh nữ mà?
Không chỉ có Triệu Gia Hân, cả Lâm Uyển Đình, Kiều Sa Bạc và Jun đều lạnh toát người trước sự xuất hiện của Cửu Châu.
Nhất là Lâm Uyển Đình, cô ta không thể ngờ được con nhỏ mà cô vẫn khinh là thấp cổ bé họng này lại quen biết với Cửu Châu.
Cửu Châu ném cho Lâm Uyển Đình một cái nhìn sắc lạnh.
Hắn không để ý quá nhiều đến Lâm Uyển Đình mà sải chân dài đến chỗ Triệu Gia Hân:
– Triệu Gia Hân, em nói ra ngoài xe chờ tôi mà lại ở đây dây dưa với đám người này sao?
– Cửu Châu, là hiểu lầm thôi.
– Hửm? Hiểu Lầm? Hiểu lầm sao? Là tại tôi nghe không rõ những gì em nói nên hiểu lầm?
Cô gái đáng chết này.
Hắn đã đứng đây từ lâu nghe chuyện bọn họ, vốn định vào giải vây cho cô nhưng lại sợ cô khó xử, chỉ dám đứng ngoài âm thầm quan sát.
Nào ngờ, hắn lại vô tình nghe thấy một chuyện rất là thú vị, Triệu Gia Hân đã giáng cho hắn một cú tát đau đớn.
Cửu Châu có mơ cũng không nghĩ cô lại dám đi tìm một kim chủ mới trong thời hạn hợp đồng với hắn.
Chẳng lẽ Triệu Gia Hân thiếu tiền đến vậy sao? Hắn đã chu cấp cho cô đầy đủ vật chất rồi mà? Bọn họ còn chưa ở bên nhau được một tuần, cô lại muốn đi tìm kim chủ mới? Rõ ràng luôn cảnh giác với hắn nhưng sau lưng lại luôn muốn tìm người dự bị? Triệu Gia Hân, đâu mới chính là con người thật của em?
– Cửu tổng, ở đây không tiện, hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.
Tôi biết vài quán cà phê nổi tiếng ở đây đó.
Dù bị Cửu Châu ngó lơ nhưng Lâm Uyển Đình vẫn rất kiên nhẫn mời chào.
Cô ta cũng từng nghe qua tiểu sử của Cửu Châu và biết chắc hẳn hắn ta không phải là người tầm thường.
Một người đàn ông trẻ tuổi, có một tuổi thơ đau khổ nhưng lại có thể một thân một mình dẫn dắt cả gia tài to lớn nhà Cửu thị.
Hơn nữa, hắn không giống những ông chủ tai to bụng lớn ngoài kia, con người này anh tuấn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất không ai sánh bằng.
Đối diện với một người đàn ông hoàn mĩ như vậy, trái tim thiếu nữ tuổi hai mươi không tránh khỏi những rung động nhẹ nhàng.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Nếu thu hút sự chú ý của Cửu Châu, công ty của cô ta sẽ có lợi, và không chừng, tương lai sau này Lâm Uyển Đình cũng có thể trở thành bà chủ Cửu thị thì sao?
Trái ngược với mong muốn của Lâm Uyển Đình, Cửu Châu lại thờ ơ trước thái độ nhiệt tình của cô ta.
– Triệu Gia Hân, sao em không trả lời tôi?
Hắn chỉ quan tâm đ ến Triệu Gia Hân.
Con ngươi sắc bén tràn đầy tức giận.
Giờ phút này, ngọn lửa phẫn nộ trong người hắn sục sôi, bị bức đến nổ tung, chỉ muốn ném cô lên giường, hung hăng trừng phạt Triệu Gia Hân.
– Tôi…!Cửu Châu, đang yên đang lành tại sao anh lại nổi cáu chứ? Tôi đâu có làm gì anh?
– Đúng! Em không làm gì tôi cả! Là do tôi ngu! Tôi ngu khi đã chọn tin em.
Cửu Châu bỗng dưng hét lớn khiến các cô gái trong phòng bị giật mình.
Lâm Uyển Đình, Kiều Sa Bạc, Jun không muốn ở lại rước họa vào thân bèn tới tấp chào hắn rồi chạy như bay ra ngoài.
– Cửu tổng tài, tôi có việc bận, xin phép đi trước!
– Tôi cũng vậy, tôi xin phép!
– Xin phép!
Dây vào ai cũng được ngoài trừ Cửu Châu lạnh lùng tàn nhẫn này.
Triệu Gia Hân nhìn theo bóng dáng đã khuất của ba con người kia, lòng dâng lên một nỗi lo lắng không hề nhẹ.
Từ nãy đến giờ, cô vẫn cảm nhận được sự tức giận của hắn không hề nguôi giảm.
Cô phải làm sao đây? Ai mà biết được hắn đã nghe thấy gì chứ.
Đáng ra cô không nên ngông cuồng, phải cẩn thận hơn mới phải.
Sao tự dưng cô lại nhờ Lâm Uyển Đình kiếm một kim chủ mới làm gì cơ chứ? Kim chủ hiện tại của cô không phải là rất tốt sao? Đúng là miệng nhanh hơn não, cái miệng hại cái thân rồi.
– Không có gì giải thích với tôi sao?
Cửu Châu thô lỗ siết chặt cổ tay Triệu Gia Hân, ép mạnh cô vào tường.
Lưng đập vào tường một lực mạnh cộng thêm va chạm khi đụng độ với Lâm Uyển Đình ban nãy khiến tay cô vẫn còn đau.
Triệu Gia Hân nhăn mặt, khẽ rên một tiếng.
Cửu Châu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, tâm hắn hơi động nhưng đã bị lửa giận kiểm soát.
Hắn càng siết chặt tay cô hơn.