Liệu có trốn được không?
Hắn như nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, cánh môi mỏng không khỏi nhếch lên.
Căn nhà của hắn giống như một mê cung vậy, một biệt thự to lớn với diện tích không quá lớn, sáu trăm năm mươi ki lô mét vuông nhưng với một hệ thống phòng ốc đồ sộ, tất cả hành lang đều được ngăn bằng sắt rắn chắc, cứ cách mười mét lại có hai tên vệ sĩ đứng canh ở đó, hơn nữa, trong nhà còn gắn rất nhiều camera an ninh.
Điều đặc biệt, ở đây chỉ có duy nhất một lối ra với bốn tên vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, cơ thể khỏe mạnh, cường tráng.
Với một hệ thống phòng ngự nghiêm ngặt như thế, thử hỏi cô dùng cách nào trốn ra?
– Không chắc, nhưng tôi sẽ thử mọi cách.
– Cách nào cũng vậy, không có sự cho phép của tôi sẽ chẳng tên nào dám để cho em thoát đâu.
– Không sao, tôi sẽ kiên trì tính kế.
– Nếu kiên trì không được thì sao?
– Mệt mỏi quá tôi sẽ tìm đến cái chết.
Dù sao sống như một con chim hoàng yến tôi cũng không thở được.
Nếu lúc nãy hắn không thừa nhận hắn đối với cô khác biệt thì cô cũng chẳng có can đảm để lấy tính mạng mình ra đùa đâu.
Cô sợ chết.
Cô chết rồi thì bao nhiêu năm nỗ lực của cô coi như công cốc.
Điều quan trọng hơn, cô chết rồi ai sẽ chăm sóc mẹ đây? Vì vậy, Triệu Gia Hân này phải sống.
Sống vì gia đình, sống để trả thù những kẻ đã làm tổn thương cô.
Quả nhiên, cô đã được như ý.
Sắc mặt hắn lạnh đi, hắn nắm tay thành quyền, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ:
– Được! Tôi đồng ý với em.
Cô gái chết tiệt! Hắn hận không thể băm cô ra thành trăm mảnh nhét cho chó ăn.
Cô thừa biết hắn thích cô nên mới đem tính mạng ra đùa giỡn.
Theo như hiểu biết của hắn, dù biết cô chỉ là nhất thời giận giữ nói đùa, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo sợ.
Lỡ như, cô làm thật, hằn phải sống làm sao đây…
– Anh thề đi! Nếu không tôi sẽ không tin đâu.
– Không thề.
– Hắn nhàn nhạt nói.
Rồi vắt hai chân vào nhau, lên giọng ra lệnh cho ai đó.
– Trạch Nhân mang giấy bút ra đây!
Chưa đầy ba mươi giây sau, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, cao khoảng một mét tám bước vào cùng với một xấp tài liệu trên tay.
Anh ta là Trạch Nhân, là thư kí, kiêm trợ lí, kiêm người làm, là cánh tay phải đắc lực của hắn trên thương trường và tình trường.
Triệu Gia Hân ngơ ngác vài giây cuối cùng cũng nhận ra gã.
Anh ta chính là cái người sáng hôm nay chặn đường rồi tiêm thuốc mê bắt cô đến đây.
Chẳng trách là chủ tớ, ngang ngược, bá đạo giống hệt nhau.
Trạch Nhân bước qua đến, không một chút cảm xúc.
Sự xuất hiện của cô gái duy nhất trong nhà cũng chẳng làm cho anh cảm thấy ngạc nhiên.
Khi bước chân gần đến trước mặt cô, anh cũng chỉ gật nhẹ một cái rồi lướt qua.
Triệu Gia Hân âm thầm đánh giá.
Từ trên xuống dưới, tên Trạch Nhân này cũng mang một dáng vẻ uy nghiêm như chủ nhân của anh ta.
Gương mặt cũng được gọi là điển trai, dáng người chuẩn.
Có lẽ, xét về ngoại hình, anh chỉ đứng sau Cửu Châu một chút xíu thôi.
Trạch Nhân đưa cho Cửu Châu một tờ giấy.
Cô đứng ở khoảng cách không xa, có thể nhìn thấy Cửu Châu cầm lên xem xét một hồi rồi cúi xuống ghi ghi chép chép cái gì đó, và cuối cùng là kí tên.
Chắc là hợp đồng tình nhân giữa cô và hắn, Triệu Gia Hân nghĩ thế bắt đầu cảm thấy lo lo.
Cô chưa bao giờ có người yêu, thậm chí bạn là nam của cô cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cơ mà cũng chưa hẳn là bạn, vì chỉ giao lưu, gặp gỡ mấy câu.
À còn cả mấy ông già bụng bự trong những bữa tiệc thương mại nữa, đều nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà khiến Triệu Gia Hân nổi da gà.
Và nếu kí hợp đồng tình nhân, không chỉ có một hai bữa tiệc nhỏ nữa, mà ngày nào cũng phải tiếp xúc gần gũi với người đàn ông mình cảm thấy chán ghét.
Nghĩ thôi đã thấy lạnh người.
– Sao nào, không dám kí?
Hắn nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích.
Triệu Gia Hân phớt lờ đôi mắt ấy, chậm rãi ngồi vào sô pha, ngay cạnh chỗ hắn, giật bản hợp đồng từ tay hắn.
Dù chán ghét thực sự nhưng cô không thể không công nhận là người hắn rất thơm.
Mùi tự nhiên của cơ thể hoà quyện với mùi của rượu, không quá đậm đà, mà thoang thoảng nhè nhẹ làm cô cảm thấy thật dễ chịu.
– Cửu gia chu đáo thật, còn chuẩn bị cả hợp đồng.
– Tôi sẽ coi đó như là một lời khen.
– Vâng, tốt nhất là nên thế.
Cửu Châu biết cô đang mỉa mai hắn.
Nhưng hắn không chấp cô.
Dù gì sau hôm nay cô cũng là của hắn.
Thời gian còn nhiều, hắn sẽ từ từ bước vào trái tim cô.
Tưởng tượng ngày Triệu Gia Hân rung động với hắn, Cửu Châu không nhịn được, nở một nụ cười hoàn mĩ.
Triệu Gia Hân nhìn thấy nụ cười trên môi hắn thì tỏ ra chán ghét vô cùng.
Hai tay cô giữ đầu giữ cuối bản hợp đồng rồi đứng dậy ngồi phịch xuống ghế đối diện hắn.
Hành động này của cô đã làm cho hai mắt Cửu Châu tối lại.
Nụ cười trên môi hắn bất giác cứng đờ.
Sau đó, hắn nhàn nhạt, cười như không cười:
– Tôi đồng ý không đụng vào thân thể em, nhưng không đồng ý sẽ cho phép em xa lánh tôi như thế.
– Biết rồi! Tránh được lúc nào hay lúc ấy.
Lời nói của cô vô tình mà tàn nhẫn, như một con dao phảng phất đâm vào tim hắn.
Trong lòng Cửu Châu không tránh khỏi sự xót xa.
Đôi mắt màu hổ phách ẩn giấu đi nỗi tuyệt vọng.
Hắn nhìn cô, hờ hững.
– Biết rồi thì tốt.
Giấy bút đã có, còn không mau kí?
– Không cần anh giục.
Cô hơi gắt lên, rồi kí vào tờ giấy trên tay.
Bản hợp đồng ghi rõ thời gian bắt đầu hợp đồng là ngày hôm nay và thời gian kết thúc hợp đồng là ngày này hai năm sau nữa.
Theo như hợp đồng, cô sẽ đồng ý làm t ình nhân cho Cửu Châu trong vòng hai năm, Cửu Châu phải trả cho cô tất cả tiền viện phí chữa bệnh cho mẹ.
Trong hai năm, cô phải ngoan ngoãn nghe lời hắn và sau hai năm đó Cửu Châu sẽ phải trả cho cô tự do hoàn toàn.
Ở đây, còn có một phần chú thích viết bằng bút mực.
Theo đó, Cửu Châu bổ sung thêm một điều là trong vòng hai năm, dù bất kì hoàn cảnh nào, hắn cũng không được chạm vào thân thể cô để giải quyết nhu cầu s1nh lý.
Bên A cũng đã có chữ kí của Cửu Châu.
Đọc đến đây là an tâm rồi.
Hắn muốn giải quyết ở đâu thì giải quyết nhưng nhất định không được đụng đến cô.
Tuy không cam tâm nhưng đây có thể là lựa chọn tốt nhất thời chính tay cô lại chấp nhận nó.
– Cất mấy giọt nước mắt của em đi, đừng làm như tôi đang bắt nạt em như thế.
– Chứ không phải thực sự anh ép tôi à?
– Em cũng đang cần tiền.
Đúng chứ?
Cô cười lạnh không nói.
Từ lúc nào việc ép cô kí vào bản hợp đồng này lại là việc làm đúng?
– Trong hai năm, nếu như em không yêu tôi, tôi sẽ thả em đi.
Hắn không tin thời gian hai năm sẽ không chinh phục được cô gái ấy.
– Trong hai năm, bất cứ vì lí do gì, anh cũng phải thả tôi đi.
– Em sợ rằng mình sẽ động lòng với tôi sao?
– Tôi sẽ không yêu anh.
Hận hắn còn không hết, cô nhất định sẽ không yêu hắn.
– Triệu Gia Hân, tôi không tin trái tim em làm bằng đá, em sẽ cảm nhận được thứ tình cảm tôi dành cho em to lớn cỡ nào.
– Trái tim tôi không làm bằng đá, nhưng đối với anh nó chỉ chứa sự chán ghét và hận thù.
– Tôi không tin.
Chúng ta giao kèo không?
– Được, rất mong Cửu gia sẽ không lật lọng.
– Được, chỉ cần hợp đồng chấm dứt, em không động lòng thì tôi sẽ thả em đi.
Xa rời cuộc sống của em, em sẽ mãi chẳng bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đầy chán ghét này nữa.
Cửu Châu vừa nói, ánh mắt vừa ngắm nhìn một khoảng không vô tận, một mình chìm đắm trong chính những suy nghĩ của mình.
Từ trước đến giờ, hắn muốn gì thì cái đó sẽ là của hắn.
Cuộc chiến tình yêu này, hắn nắm chắc phần thắng..