Khuôn mặt Long vẫn như cũ, không một chút cảm xúc.
Anh ta trực tiếp phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Triệu Gia Hân.
Chỉ là, cánh môi mỏng của anh ta lại nhẹ nhàng chuyển động.
– Còn buồn không?
Âm thanh cất lên, không lạnh không nhạt, đủ để hai người nghe thấy.
– Cảm ơn Long, tôi đã không còn buồn nữa rồi.
Cô xúc động nhìn anh, dù biết Long chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà cảm thấy thật ấm áp.
– Đi!
Long liếc nhìn cô, hai tay anh đút vào túi quần, cả người hướng ra ngoài cửa.
– Anh muốn dẫn tôi ra ngoài sao? Nhưng Cửu…!Á á…
Cô còn chưa kịp dứt câu, Long đã lấy chăn gói cô lại, ôm ngang eo rồi vác cả người cô lên vai.
– Phiền!
Thứ sinh vật này, con gái, thật phiền phức.
– Long, Long, anh mau thả tôi xuống! Tôi tự đi được mà.
Anh ta là đầu gỗ sao? Không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả, cô có phải là bao tải đâu mà anh lại nặng tay đến vậy.
– Au ui mông của tôi!
Triệu Gia Hân khó khăn ngồi dậy, ai oán nhìn Long vừa xoa xoa cái mông của mình.
Cô vừa bị Long ném một cước mạnh vào xe, mạnh đến nỗi xương cốt kêu lên răng rắc.
Tay chân cô vốn mềm yếu, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể bị tổn thương.
Đáng tiếc, vừa nãy cô còn nghĩ Long là người tốt bụng, ai ngờ, anh ta với Cửu Châu đều cùng một ruột.
Thô lỗ như nhau.
– Đại ca à, anh có biết là mình phải nhẹ tay với con gái không? Rốt cuộc anh có muốn lấy vợ…
– Câm!
Long nghiến răng, lạnh giọng, không kiên nhẫn nhìn cô qua kính chiếu hậu, đồng tử âm u chứa đầy sự cảnh cáo.
– Ồn chết đi được!
Ngoài Cửu Châu ra, chưa một ai có thể khiến anh ta nói nhiều như vậy.
Triệu Gia Hân bị dọa sợ, sững người, ngồi im phăng phắc.
Cô không ngờ chưa đầy năm phút trước anh ta còn ân cần dịu dàng với cô.
Vậy mà năm phút sau đã trở mặt, dọa cô sợ chết rồi.
Thật đáng sợ!
Người đàn ông này, tuy vẻ ngoài giống một thanh niên mới lớn, trông vô cùng non nớt, pha một chút dễ thương, nhưng hàn khí trong người tỏa ra lại còn áp bức hơn cả Cửu Châu.
– Cái đó…!Anh muốn đưa tôi đi đâu cũng phải để tôi mặc cái quần cái áo vào đã chứ.
Không ai có thể biết được hiện tại Triệu Gia Hán ngại như thế nào.
Trên người không mặc gì còn ngồi trên xe của một người đàn ông mới quen.
Tấm chăn có dày đến mấy cũng không thể cố định trên cơ thể được.
Còn không biết Long sẽ đưa cô đi đâu.
Cô không muốn ra ngoài mà ôm khư khư một cái cái chăn trên mình như hiện tại, thanh danh của cô sẽ bị ô uế, bị người ta chỉ trỏ.
Huống hồ, nghệ sĩ như cô quan trọng nhất là hình tượng.
Qua kính chiếu hậu, Long vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng nhìn cô gái đang ngượng ngùng sau lưng.
Nếu quan sát kĩ, có thể thấy được hai mày anh hơi cau lại.
Anh ta không nói không rằng, đẩy cửa xe, bước ra trước sự ngơ ngác của Triệu Gia Hân.
– Này…!Này, anh đi đâu vậy? Anh phải cho tôi đi cùng chứ!
Bóng lưng kia vẫn cứ tiếp tục tiến ra phía trước, phớt lờ cô lần thứ hai.
Triệu Gia Hân định bước ra ngoài nhưng lại để ý thấy có một dàn vệ sĩ đang đứng nghiêm túc trước cửa, cô nuốt nước bọt, bỗng dưng thấy ngại nên không xuống nữa.
Đành ngồi đây, với hy vọng Long sẽ mang cho cô một thứ gì đó có thể mặc được.
Quả nhiên, đúng với suy nghĩ của cô, anh không trở lại bằng tay không.
Rất nhanh sau đó, Long mang một chiếc váy màu trắng tinh trên tay, mở cửa xe, không một lời mà vứt luôn vào người
Triệu Gia Hân.
Tiếp sau đó, Long đóng cửa xe và đứng quay lưng ra chỗ khác.
Triệu Gia Hân ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa những hành động của Long.
Và cuối cùng thì cô cũng đã hiểu.
Thì ra Long đang nhường không gian cho mình.
Triệu Gia Hân nhìn ra ngoài cửa xe, thấy anh vẫn rất kiên nhẫn đứng đó chờ đợi, cô vội vàng cầm đồ lên.
Trong chiếc váy trắng còn rơi ra bộ quần nhỏ và áo nhỏ để cô mặc ở trong và thêm một đôi giày vải để đeo vào chân.
Không biết khi lấy những thứ này, Long có cảm giác thế nào nhỉ.
Cô muốn biết nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa để chắc chắn không ai nhìn thấy mình mới chịu bỏ chăn trên người xuống, không nhanh không chậm mặc từng chiếc một.
Đến khi quần áo chỉnh tề, chăn gối chỉn chu, Triệu Gia Hân mới vừa gõ cửa vừa lên tiếng:
Long, tôi thay đồ xong rồi, anh có thể vào xe.
Long quay lại, liếc nhìn một lượt cơ thể cô, sắc mặt sầm xuống, quay ngất ra đằng sau.
Triệu Gia Hân lại tiếp tục không hiểu.
Rõ ràng trang phục của cô đã chỉnh tề rồi mà.
Từ đã…!Triệu Gia Hân nhìn lại cơ thể mình một lần nữa.
– Chết cha!
Cô chửi thầm, ngại ngùng nhìn cúc áo ở ngực chưa đóng.
Lúc nãy cô chỉ kiểm tra phần hông và lưng, không để ý trước ngực cũng có một cúc cần đóng.
– Được rồi, anh vào đi!
Lần thứ hai cô gọi, Long đến một cái liếc cũng không dành cho Triệu Gia Hân.
Anh ta vào xe, nhấn mạnh chân ga rồi lái đi, không cho cô cơ hội thắt dây an toàn.
Long lái xe đi đoạn đường rất dài, rồi dẫn cô đến một khu rừng.
Cô ngơ ngác không hiểu, anh cũng chẳng buồn giải thích, cứ lặng lẽ ra đằng sau mở cửa rồi kéo cô ra ngoài.
– Này, anh đi đâu vậy?
– Này, gan tôi nhỏ lắm, đừng đi xa quá, tôi sợ!
Đáp lại lời cô vẫn là một sự im lặng.
Triệu Gia Hân đành bất lực, bám sát phía sau Long.
Bọn họ dắt tay nhau đi rất lâu, rất xa, cô không tính được bằng số liệu cụ thể nhưng cái chân mỏi nhừ đã cho cô biết được điều đó.
Cuối cùng, Long dẫn cô vào sâu trong rừng, đến một con đường cụt, anh vén bức màn toàn cây lá, dẫn cô vào rồi chỉ tay ra phía trước hỏi:
– Đẹp không?
Nhìn theo hướng bàn tay anh, cô ngạc nhiên đến nỗi miệng mở to, ngỡ ngàng không thốt lên lời.
Trước mắt cô, một khung cảnh tự nhiên đẹp tuyệt mỹ hiện ra.
Triệu Gia Hân thấy một hồ nước màu trong vắt.
Trên mặt hồ, những bông sen màu hồng thắm đua nhau khoe sắc.
Xung quanh hồ nước là những dải hoa hồng màu đỏ rải xuống đọ sắc cùng với sen.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa sắc xanh của nước, của bầu trời, của cỏ cây cùng với sắc thắm của hoa làm cho màu sắc của bức tranh thiên nhiên trở nên hoàn hảo, làm cho con người ta ngây ngất, giống như được thiên nhiên ưu ái ban tặng vậy.
– Đẹp quá! Long, sao anh tìm được chỗ này vậy? Đây là lần đầu tiên trong đời, cô thấy thiên nhiên lại kì diệu đến vậy.
Ở một khu rừng hoang vu hẻo lánh lại có một không gian kín trồng đầy hoa, hồ nước trong vắt, thảm cỏ màu xanh non, giống hệt như những khung cảnh thần tiên cô từng thấy trong các thế giới truyện cổ tích, luôn ao ước được đến một lần.
– Bí mật.
Long nói hai từ, rồi kéo cô ngồi xuống thảm cỏ xanh mơn mởn dưới chân.
Luồn vào trong cỏ, anh nhặt lên vài viên đá nhỏ, đưa cho cô một ít.
Mặc kệ Triệu Gia Hân có cần hay không, Long nhấc tay, ném đá xuống dưới nước trước.
Tiếng vang lên “lõm bõm”, mấy viên đá anh ném xuống như có chân có cánh, nhảy tung tăng trên mặt hồ.
Triệu Gia Hân chăm chú nhìn anh chơi với nước một chút, rồi cũng bắt chước, vung tay ném theo.
Cô không biết cách làm đá nhảy liên tục trên mặt nước giống anh, vì thế mà cô luôn ném hai viên đá cùng một lúc.