Tâm chí Tô Ý Hoan lúc này đã mê man không thể phân biệt được gì nữa, cô chỉ cảm thấy cả người mình đang nóng lại lạnh, cơ thể như được cứu vớt khỏi cơn sóng chuẩn bị nhấn chìm mình xuống.
Nơi này ấm áp quá, còn vô cùng dễ chịu, khiến cô không tự chủ được mà ngọ nguậy, cọ qua cọ lại.
Mà lúc này, ở phía người đang ôm cô lại có cảm giác vô cùng bực bội.
Trần Niệm Lâm bế Tô Ý Hoan trên tay, đi một mạch ra xe ô tô, vừa mới khom lưng đặt cô xuống ghế lại phụ, bàn tay nhỏ bé đã quàng lên cổ anh, cả người rướn lên không ngừng cọ sát, chiếc áo ngực dạng vỏ sò không che kín được bầu ng ực đ ẫy đà, khiến phần da thịt lộ ra bên ngoài truyền tới cảm giác ấm nóng, lúc này đang cố tình dán lên ngực anh.
Cách một lớp áo sơ mi, Trần Niệm Lâm vẫn cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên, chỗ nào đó cũng đang vượt khỏi tầm kiểm soát, từ từ ngóc dậy.
Con mèo ngu ngốc này bình thường rất bướng bỉnh, nào có thể vì mê man mà chủ động dính lấy anh.
Nghĩ đến đây, Trần Niệm Lâm chau mày, anh hạ thấp người, dùng chiếc mũi nhạy bén của mình hít một hơi.
Quả nhiên, là mùi của thuốc kích d*c.
“Chết tiệt!”
Đám người đê tiên kia lại dám hạ thuốc, liều lượng đoán chừng còn rất nặng.
Anh vội vàng đẩy Tô Ý Hoan ngả ra ghế, thắt dây an toàn rồi đóng sập cửa lại, bàn chân thoăn thoắt bước sang phía đối diện, ngồi vào ghế lái, rồ ga phóng vụt đi.
Trần Niệm Lâm đưa Tô Ý Hoan trở lại ngôi biệt thự.
Còn anh, trong lúc chờ đợi thì bế thẳng cô ném vào phòng ngủ trên tầng hai rồi xoay người gọi điện cho Cố Bắc Thần.
“A lô! Nay cậu có phải trực không?”
“…”
“Tô Ý Hoan bị hạ thuốc kích d*c rồi, cậu mau mang thuốc giải tới đây, tiêm cho cô ta một liều.
Địa chỉ…” Trần Niệm Lâm còn chưa nói dứt câu đã thấy một bàn tay nhỏ bé luồn qua nách mình, lách vào kẽ hở giữa hai khuyu áo sơ mi, sờ s0ạng lung tung khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Tuyệt quá…” Tô Ý Hoan r3n rỉ.
“Khụ…” Trần Niệm Lâm ho nhẹ một tiếng: “Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cậu luôn.” Nói xong anh cúp máy, ném thẳng điện thoại lên chiếc giường đằng sau lưng, tay còn lại túm lấy đôi bàn tay không an phận kia.
Chẳng biết từ khi nào cô đã cởi phăng chiếc ‘đuôi cá’ bên dưới, để lộ ra chiếc quần tam giác ren đen đầy khi3u gợi.
Trần Niệm Lâm nuốt khan một tiếng, nhắm mắt lại cố gắng không nhìn cô.
Về phía Tô Ý Hoan, lúc này nét mặt cô đỏ bừng như kẻ say, cau có vì khó chịu: “Trả đây! Trả lại đây!”
“Cô náo loạn đủ chưa?” Trần Niệm Lâm bực bội vác bổng Tô Ý Hoan lên: “Ngày mai chờ cô tỉnh táo lại, tôi sẽ tính sổ với cô.”
Dứt lời, anh đẩy cửa nhà tắm, xả nước rồi ném thẳng Tô Ý Hoan xuống bồn.
Chỉ có điều, hành động này đã vô tình làm chiếc áo ngực vỏ sò trên người mất độ kết dính, trực tiếp bung ra.
Tô Ý Hoan dưới tác động của thuốc biến thành con mãnh thú, cô bất chấp, mà thực chất là chẳng còn đủ tỉnh táo để ý thức bộ dạng của mình lúc này, hai chân lấy đà bật lên, quàng tay vào cổ kéo người đàn ông phía đối diện xuống.
Trần Niệm Lâm phòng bị không kịp, bàn tay trực tiếp chạm lên bầu ng ực đ ẫy đà không mảnh vải che đậy của Tô Ý Hoan.
Giây tiếp theo, bờ môi mềm mại kia đã chủ động hiến dâng, chạm lên môi anh.
Cô chẳng có kinh nghiệm là mấy, hôn tới hôn lui mà hệt như đang gặm nhấm chiếc bánh kem, điều này càng khơi dậy bản năng nguyên thủy của người đàn ông kia.
Đáy mắt Trần Niệm Lâm u ám, dấy lên muốn nóng bỏng khó kiềm chế, anh nhắm mắt lại, hừ lạnh một hơi: “Đấy là cô tự tìm đường chết, để tôi cho cô biết thế nào mới là hôn đàn ông!” Lời vừa dứt, Trần Niệm Lâm giành lại quyền chủ động về tay mình, anh áp môi mình lên môi cô, m*t thật mạnh, chiếc lưỡi thừa cơ len vào trong khoang miệng khuấy đảo như muốn rút hết mật ngọt.
Cho tới khi Tô Ý Hoan ‘Ưm a” vì khó thở mới chịu buông ra, nhưng cô còn chưa kịp hít căng tràn lồ ng ngực đã bị vác ngược lên.
Trần Niệm Lâm vác thẳng người con gái bướng bỉnh luôn làm anh điên tiết kia vào phòng, ném xuống giường rồi đ è xuống.
Tuyến phòng ngự đã chẳng còn, Trần Niệm Lâm nhanh chóng tiếp cận được cặp bánh trắng nõn trước ngực, anh đưa tay xoa nắ.n, kết hợp dùng bờ môi của mình âu yếm nó.
Mà Tô Ý Hoan cũng vô cùng phối hợp, ưỡn người lên.
Một tay nhào nặ.n, bên còn lại thì dùng miệng trêu đùa, bản thân Trần Niệm Lâm cũng hoài nghi trước đây mình có mất trí hay không, rõ ràng không có ấn tượng gì với chuyện chăn gối, thế nhưng bản năng đàn ông lúc này đã chứng tỏ anh vô cùng điêu luyện.
Đồ trên người cũng dần dần bị cởi ra, từng chiếc rơi vương vãi trên sàn nhà, đến khi cả hai đều trở về dáng vẻ nguyên thủy nhất.
Anh cong người, tìm đúng lối vào rồi nhấn eo một cái.
Người con gái phía dưới thân khẽ rên lên đầy sảng khoái…
…****************…
Hai người trong nhà uyên ương hí thủy mà chẳng hay một người khác bị thúc giục chạy tới lại đang giải trình với bảo vệ.
“Bác ơi, cháu thật sự vào đây để cứu người mà.”
“Xin lỗi, quy định của chúng tôi là người lạ không được vào, cậu nhắn gia chủ gọi tới số máy quản lý, tôi sẽ mở cửa cho cậu vào.”
Cố Bắc Thần mặt mày ủ rũ, anh đã gọi cho Trần Niệm Lâm cả chục cuộc rồi, rõ ràng có chuông reo nhưng không hề bắt máy.
Không lẽ cô nhóc kia đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ vậy trong lòng Cố Bắc Thần càng cuống hơn.
Ngay khi anh định vứt xe lại, cầm theo hòm thuốc vượt rào trái quy định thì Trần Niệm Lâm đã gọi lại.
“Cậu làm gì mà giờ mới nghe máy?”
“Tôi có nghĩa vụ phải giải thích với cậu sao?”
Nói xong, Trần Niệm Lâm cúp điện thoại, xoay người nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường, thở dài một hơi.
Thời khắc này gọi tên ôn thần kia đến chắc cũng chẳng cần thiết nữa, ngược lại anh còn phải dọn dẹp chiến trường, phi tang chứng cứ.
Trần Niệm Lâm mở cửa gian phòng ngủ còn lại, nhìn chăn nệm bừa bộn, nhăn nhúm, cuối cùng quyết định khóa cửa, rút chìa khóa đút túi..