Uy Vũ nghe theo lời Trần Niệm Lâm, đạp chân gas, trực tiếp tông đổ cái cổng mỏng manh chỉ được vẻ bề ngoài của nhà họ Tô.
Mui xe đã được bọc thép cẩn thận, chuyên dùng trong quân đội, chỉ một cú đâm như vậy chưa đủ để khiến nó biến dạng.
Nhà họ Tô đang quây quần dùng bữa, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì ai nấy đều giật mình, vội mở camera giám sát ra xem.
Họ nhìn thấy xe của Trần Niệm Lâm đang tiến vào đỗ trước sảnh, không biết người đàn ông này tới đây vì việc gì.
Chỉ một lát sau Trần Niệm Lâm đã xuất hiện trong phòng khách nhà họ Tô, anh ngồi vắt chân trên ghế, tư thái giống hệt một vị vương giả, còn người nhà họ Tô thì chen chúc ngồi một góc.
Từ Tĩnh Lan là người mở miệng đầu tiên: “Cửu gia, không biết hôm nay cơn gió nào đưa cậu tới đây? Sao cậu không báo trước để chúng tôi tiếp đón được chu đáo hơn?”
Trần Niệm Lâm không đáp lại, chỉ liếc nhìn Uy Vũ đứng bên cạnh, cấp dưới của anh lập tức hiểu ý, tiến lên trước một bước:
“Tất cả những người không mang họ Tô tránh hết mặt đi.”
Từ Tĩnh Lan đâu dám làm trái, bà ta lập tức phẩy tay cho người hầu trong nhà lui hết xuống, cả phòng khách chỉ còn lại Từ Tĩnh Lan, Trần Niệm Lâm và Uy Vũ.
“Không biết Cửu gia có ý gì?”
“Đứa bé đó đâu?” Trần Niệm Lâm hững hờ buông một câu đã khiến Từ Tĩnh Lan giật thót, bà ta gượng cười:
“Cửu gia, đứa bé nào cơ?”
“Bà có chắn là cần tôi nhắc lại lần nữa không?”Người đàn ông nhếch miệng cười, thế nhưng Từ Tĩnh Lan cũng không phải kẻ vừa, năm xưa bà đã có gan đổ tội cho người khác thì giờ cũng có gan chối bay biến.
“Tôi thật sự không biết Cửu gia đang nói gì.”
Trần Niệm Lâm rút khẩu súng ở thắt lưng ra, lại rút một tờ giấy ăn trên bàn trà lau chùi, vừa lau vừa nói: “Trên đời này tôi ghét nhất là những kẻ lươn lẹo.” Nói rồi anh giơ súng chĩa thẳng trán Từ Tĩnh Lan: “Bà nghĩ xem, nếu bây giờ tôi nổ súng, người ta có truy cứu tội lạm sát người vô tội không? Nếu tôi nổ sung giết một người có hành vi làm giả sổ sách, trốn thuế, tôi có vào tù không?”
“Cửu… Cửu gia…” Trán Từ Tĩnh Lan đã đổ đầy mồ hôi, quả nhiên những phi vụ phi pháp mà bà và chồng bà cùng nhau làm đều đã bị người đàn ông này nắm thóp.
Nghĩ cũng phải, cậu ta chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm phần chắc.
“Nói!” Trần Niệm Lâm gằn giọng, súng lúc này đã lên nòng.
“Đứa bé đó… đứa bé đó đã chết rồi.” Từ Tĩnh Lan run rẩy cất lời, khi nói còn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Niệm Lâm.
“Chết rồi ư? Tại sao lại chết?”
“Vì…vì…” Từ Tĩnh Lan còn chưa dứt lời, từ trên tầng đã có tiếng bước chân chạy thật nhanh xuống.
Tô Giản Nhu xuất hiện ở giữa cầu thang với chiếc váy ngủ ren gợi cảm, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng manh.
Ban nãy từ khi nghe tin Trần Niệm Lâm tới cô ta đã tắm táp thật nhanh rồi làm đỏm để xuống đây gặp anh, thế nhưng còn chưa xuống đến nơi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
“Đứa bé đó chưa chết!” Tô Giản Nhu vội vàng lên tiếng, sau đó cô chạy xuống chắn trước người Từ Tĩnh Lan, đưa tay gạt họng súng của Trần Niệm Lâm ra: “Cửu gia, đứa bé đó chưa chết.”
“Vậy nó đang ở đâu?” Trần Niệm Lâm nhìn Tô Giản Nhu, cau mày.
Tô Giản Nhu vừa đẩy cánh tay đang giơ thẳng của Trần Niệm Lâm hạ xuống, vừa nhân cơ hội ngồi xuống ghé sát người anh: “Đứa bé đó em đã cho người đưa tới cổng nhà họ Trần vào 5 năm trước, chính là tiểu thư bé nhà họ Trần bây giờ – Trần Tĩnh Di.”
Trần Niệm Lâm nhìn Tô Giản Nhu, ánh mắt phức tạp không rõ tâm tư.
Tô Giản Nhu lại tưởng người đàn ông đang vô cùng cảm kích mình, cô đưa tay nắm lấy cổ tay Trần Niệm Lâm, mỉm cười: “Cửu gia, em rất xót thương con bé, nếu hôm đó em không tự ý làm liều, có lẽ Tô Ý Hoan đã vứt nó vào trại trẻ mồ côi rồi.
Cô ta định đẩy đứa bé đến đó, chờ ra tù rồi nhận lại, cùng nó cao chạy xa bay.
Vì thế anh nhớ phải trông chừng.
đừng để cô ta lại gần tiểu thư bé nhé!”
Trần Niệm Lâm không rõ vì sao nghe thấy người khác bôi nhọ Tô Ý Hoan anh lại không cảm thấy thoải mái.
Anh đưa tay lên bóp cằm Tô Giản Nhu, gằn giọng: “Cô không có tư cách bôi nhọ cô ấy, Tô Ý Hoan chỉ có mình tôi được quyền bôi nhọ.
Đừng tự cho mình là thông minh!”
Dứt câu, Trần Niệm Lâm đẩy Tô Giản Nhu ra, đứng lên phủi quần áo như xua đuổi sâu bọ, dẫn theo Uy Vũ rời khỏi nhà họ Tô.
Trần Niệm Lâm đi rồi, Từ Tĩnh Lan mới tiến tới, vẻ mặt không hài lòng: “Giản Nhu, sao con nói ra sự thật làm gì?”
Tô Giản Nhu lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta khép lại tà áo khoác, thấp giọng quát mắng: “Mẹ muốn anh ta trình những chứng cứ phạm tội đó lên chính phủ sao? Nếu vậy thì cả nhà ta sẽ ra đường ăn mày đấy!”
Cô vất vả tính kế ủ mưu bao lâu mới có thể trụ lại ở vị trí này, nếu nhà họ Tô cũng nghèo kiết xác trước khi cô thành công gả vào nhà họ Trần thì làm thế nào?
Cô phải lo cho vinh hoa phú quý của mình trước.