Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị
Chương 2: Vị Anh Hùng Đầy Tôn Kính
—————————
Tinh tinh tinh
“ Và vị anh hùng đã đẩy lùi cơn thú triều ấy là Trần Hùng Dũng, người đã sáng lập ra đệ nhất căn cứ liên minh Hạ Đông, tên tiếng anh của căn cứ là The Lower East Alliance (viết tắt LEA) “
Một thầy giáo tuổi tầm bốn mươi, mang một bộ áo vest màu nâu, mang trên mình cặp mắt kính điện tử có tròng màu xanh dương, trên màn kính có các số liệu 010101 đang liên tục chạy.
“ Thầy ơi, em có câu hỏi “ một cậu bé tầm 7 tuổi đang ngồi ở cái bàn trong góc phòng bỗng lên tiếng hỏi. Hiển nhiên đây là lớp tiểu học và những đồng bạn xung quanh đều có độ tuổi tương tự cậu, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mọi người.
“ Em cứ tự nhiên “ Thầy giáo vừa cười vừa nói, hiếm khi mấy đứa tiểu học này chịu đặt ra câu hỏi.
“ Thưa thầy, thầy nói căn cứ Đoàn Chiến (Đà Nẵng của Bác Trần đã chiến thắng thú triều, vậy tại sao lúc ấy chúng ta lại rời bỏ căn cứ ấy và tiến sâu vào hạ trung châu á? Và hơn thế nữa em rất muốn biết quá trình di chuyển ấy diễn ra như thế nào, làm sao họ có thể di chuyển với số dân đông đến một nơi xa xôi như hạ trung châu á?” Đứa bé trai trưng ra bản mặt ngây ngô hỏi.
“ Ha ha, một câu hỏi rất hay, các em biết đấy, Việt Nam chúng ta nằm giáp ranh với biển đông, hơn thế nửa lại có mạng lưới sông ngòi tương đối dày đặc….” thầy giáo vừa nói vừa khẽ động nhấn một số nút trên chiếc kinh điện tử, rất nhanh cả lớp liền xuyên đến Đà Nẵng-Việt Nam. Lúc này thầy giáo lấy tay chỉ trỏ phân tích.
“ Khi đẩy lui đợt thú triều, chúng ta nhận một được một thông tin cực sốc, lũ quái vật đến từ đại dương đang hợp quân để tiến vào đất liền, mà các em biết đấy, ở đại dương rộng lớn có biết bao nhiêu quái vật? Nếu chúng tiến vào đất liền, chống được một lần chứ không thể chống hết tất cả, đứng trước sự kiện ấy, Bác Trần và các bậc cao tầng của căn cứ đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, di chuyển căn cứ vào sâu hơn trong đất liền, họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng đích đến đầu tiên họ đến là Vieng Chăn của Lào, nơi đây chúng ta được nhân dân Lào nhiệt liệt đón chào, căn cứ Viêng Chăn cũng là từ đây được xây dựng. Sau 9 tháng ổn định và cũng cố lực lượng, họ lại tiếp tục di chuyển vào sâu bên trong đích đến là SanPaTong của Thái Lan, căn cứ SPT cũng được xây dựng với quy mô rất lớn. Tiếp đến là Thành phố Mandalay của Mi an ma, căn cứ ManDalay được dựng xây. Và cuối cùng Bogra của BangLaDesh, căn cứ này chính là căn cứ mạnh nhất thế giới, và cũng là căn cứ mà thầy trò ta đang sinh sống, Lea là tên của căn cứ và cũng là tên viết tắt của Liên Minh Hạ Đông với hơn 700000 nghàn căn cứ lớn nhỏ khắp vùng Hạ Đông Châu Á tính tới thời điểm hiện tại
Thầy giáo thở ra một hơi rồi lại tiếp tục nói tiếp: “ Chỉ sau 5 năm kể từ lúc di chuyển căn cứ từ Việt Nam đến BangLaDesh. Căn cứ Lea dưới sự dẫn dắt của Bác Trần và những vị anh hùng, đích xác là đã trở thành một đầu cự long, một ngọn núi cao chặn đường đi nước bước của lũ quái vật, là căn cứ nhân loại đáng sợ trong mắt lũ quái vật khi ấy. Trong lúc xây dựng và phát triển, căn cứ bị hơn 400000 đợt thú triều lớn nhỏ tấn công nhưng tất cả đều bị đẩy lùi. Còn nhớ trận chiến lớn nhất là trận Mùa Đông năm 2164 tức 145 năm sau hồi căn cứ được xây dựng, lúc này căn cứ Lea mạnh đến mức che cả nửa thế giới, dưới sự giúp sức của các nền văn minh di tích cũ(*), hàng nghàn anh hùng sinh ra, uy vọng khắp nơi, trong mắt lũ quái vật và bọn hủ thi, căn cứ Lea đã trở thành một nổi uy hiếp rất lớn với chúng. Chúng liên minh với nhau hòng tìm cơ hội huỷ diệt căn cứ này, chỉ cần huỷ diệt được nó, chúng sẽ nắm chặt đường quyền cai trị. Và từ đó đợt sóng thần quái thú, hủ thi lớn nhất được ghi nhận. Đây thực sự là sóng thần, lượng quái vật với quy mô khủng bố nhất trong lịch sử, 74 quái vật cấp vương dẫn đầu đoàn thú triều với hơn 10 triệu con và 100 Hủ thi cấp thánh dẫn dắt binh đoàn hủ thi. Mùa đông năm ấy là mùa đông đau thương và mất mác, Bác Trần và rất nhiều người hùng đã hy sinh, vào cái khoảnh khắc tan vở ấy, căn cứ như sụp đổ hoàn toàn, nhân loại hoàn toàn bị áp đảo, còn lủ quái vật và hủ thi ấy thì ghào thét trong vui mừng nhưng đáng buồn thay cho chúng nó, một cái 30s đã làm cho kết quả đảo ngược, vị thần ấy thức tỉnh và cứu vớt nhân loại, 74 Thú vương dẫn đầu, 4 con sống sót trở về, 100 hủ thi cấp thánh bị diệt toàn bộ. Vị thần ấy hẳn là các em đều biết hết rồi. Ha ha ha “
Mỗi lời nói của thầy giáo đều ngưng nghỉ điều tiết, khi đau thương khi trịnh trọng, tự hào, làm cho những mầm non này khi nghe khi xem đều hết sức rung động, chúng nhìn vào khung ảnh của Bác Trần treo trên tấm bảng học rồi lại nhìn ra ngoài thành phố rộng lớn qua khung cửa sổ mà không tránh khỏi xúc động tự hào. Ai ai trong chúng nó đều dâng tràn nhiệt huyết. Hy vọng rằng một ngày nào đó chính mình cũng sẽ làm được như vậy, và cũng mong rằng nhân loại chúng ta sẽ có ngày thoát khỏi nơi thấp nhất của chuổi thức ăn. Một lần nữa cai trị thế giới.
Reng reng reng
Tiếng chuông phòng học vang lên….
Nghe thấy tiếng chuông này cả lớp đang rơi vào bầu không khí trầm mặc bỗng như được giác tỉnh, chúng ùa lên sung sướng, vội vã gấp hết sách vở và chạy nhảy ra về, tất nhiên là đã có chào thầy trước khi bước ra khỏi lớp.
Sau khi lũ trẻ bước hết ra về, người thầy vẫn ở lại để tinh chỉnh, sắp sếp lại các thiết bị, ghế bàn…bổng ông nhìn thấy một bức vẻ được đặt dưới hộp bàn. Hiếu kì ông lấy nó lên, khi nhìn thấy thấy bức vẻ mà nét mặt ông không khỏi tươi cười. Bức tranh vẻ lại một cay đại thụ to lớn, đang vươn những cành cây tán lá của mình để che phủ toàn bộ thành phố, phía trên của tán cây là những sinh vật ma quái lo le xâm nhập vào thành phố nhưng bất thành.
Ông là người đã chứng kiến trận chiến Mùa Đông năm 145 ấy, bởi vì nó chỉ mới diễn ra cách đây mười năm mà thôi, cái khoảnh khắc ánh sáng bừng lên trong đêm đông, đánh tan cái rét lạnh, thật đau thương nhưng cũng thật hạnh phúc. Đôi môi ông khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy xa săm. Ký ức khi ấy không ngừng tràn về, ông vẫn còn nhơ rất kĩ bóng người anh dũng của vị anh hùng Trần, đả đưa mình chống lũ quái vật.
Ầm…một tiếng cửa bị đẩy mạnh. Nhanh chóng kết thúc dòng hồi ức của ông.
“ Lão Minh à nhanh lên nhanh lên, hôm nay Học Viện Anh Hùng AOA chiếu trực tiếp buổi lể giác tỉnh cho các học viên 16 tuổi đấy”. Một người đàn ông tuổi tầm trung, thân mang đồng phục thể dục, đẩy mạnh cánh cửa bước vào. Ông ta tự nhiên khoác tay lên vai vị thầy giáo, lôi kéo ra ngoài…
“ Nhanh nhanh chúng ta mau đến phòng nghỉ giáo viên thôi, mọi người đều đang tập trung ở đấy, biết đâu lại chứng kiến một siêu năng lực thần thánh gì thì sao, không thể bỏ lở ahh “ Người trung niên nay hào hứng nói…
Bị người trung niên ấy lôi kéo, vị thầy giáo chỉ nhẹ nhàng đặt bức tranh vẽ lên bàn rồi nhanh chóng bước vội ra… rầm, tiếng cửa bị đóng mạnh lại.
Qua cánh cửa sổ chưa đóng trong lớp học….
Phù phù…. một làn gió thổi nhẹ nhàng vào lớp làm tung bay cái rèm cửa xanh xanh, mang bức tranh ấy bay ra ngoài phòng học, qua khỏi ngôi trường tiểu học khang trang, bay nhẹ nhàng trên những con đường phố tấp nập người qua lại, những tiếng cười đùa, trò chuyện vang đi khắp nơi…những hàng cây xanh phủ bóng mát, những quán cafe green tree hay garden mọc lên khắp nơi. Những công viên hoa tràn ngập màu sắc…bức tranh ấy lại tiếp tục bay lên không trung nơi mà chỉ có những toà nhà cao tầng mới có chạm đến, ồ ạt từng tiếng động cơ, xe bay qua lại khắp bầu trời thành phố này. Bức tranh qua những tán xe cộ phi hành, bay nhanh qua một hồ nước rộng vô cùng, chính giữa hồ lại mọc lên một cái cây rất lớn, nhìn từ xa đã thấy nó vô cùng khủng bố, đến gần còn khủng bố hơn. Tán cây to lớn vươn dài ra giống hình một cái nấm che phủ toàn bộ hồ nước này.
Đây là thật là một thành phố văn minh và hoà bình. Lá quốc kỳ với ba mươi hai ngôi sao vàng bay phấp phới trong gió.
————————
Những bạn nào chưa biết di tích cũ là gì thì sớm thôi mình sẽ nói tới nha ^^ nhớ nhấn love để ủng hộ mình nhé <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!