Cửu Thiên Đế Chủ
Chương 7: Ngươi muốn ta cứng rắn cái gì đến....
Bạch Huyền sau đó há mồm nói ra một vật để cho Lăng Cửu Tiêu thần tình ngưng lại.
Lăng Cửu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Tông chủ ngươi thật không là đang cùng ta nói đùa?”
Hắn có chút hoài nghi Bạch Huyền chưa có tỉnh ngủ.
Nếu không làm sao lại đòi món đồ này.
Bạch Huyền hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta là muốn nói đùa với ngươi?”
Nhìn chằm chằm Bạch Huyền vài hơi thở rồi Lăng Cửu Tiêu lắc đầu nói: “Không giống.”
Bạch Huyền từ từ nói: “Ngươi bây giờ có thể cho ta trả lời thuyết phục, một khoản giao dịch này là làm hay không làm.”
Nói mấy câu xuống tới thì Bạch Huyền lại nảy sinh cái mới ở trong ấn tượng của Lăng Cửu Tiêu.
Người đàn ông này… So với tưởng tượng còn muốn nguy hiểm nhiều lắm a.
Lăng Cửu Tiêu lặng lẽ một chút mới chậm rãi trả lời: “Thứ tông chủ ngươi muốn… Nếu không có thông qua vương hầu rèn luyện, chân chính có tư cách kế thừa vị trí vương hầu, cũng không thể đ-ng vào nên điểm này ngươi hẳn là so với ta rõ ràng.”
Bạch Huyền hiếu kỳ hỏi: “Đây là đương nhiên… Lẽ nào có chỗ nào không đúng sao?”
Lăng Cửu Tiêu nở nụ cười cười nói: “Tông chủ đây cho là ta nhất định có thể thông qua rèn luyện vương hầu?”
Bạch Huyền nghe vậy lập tức cười mắng: “Thực sự là con tiểu hồ ly.”
Bạch Huyền liếc mắt Lăng Cửu Tiêu, một lời vạch trần ý đồ của đối phương: “Ở bách chiến hầu mất tích sau đó thì Lăng gia đã không đường thối lui, tràn ngập nguy cơ… Lăng Cửu Tiêu ngươi ngoại trừ thông qua vương hầu rèn luyện kế thừa bách chiến hầu phủ thì không có cái lựa chọn thứ hai. Ngươi nói như vậy bất quá là muốn ta cho nhiều chỗ tốt đi??”
Lăng Cửu Tiêu hắc hắc một tiếng, đồng dạng không phủ nhận: “Hắc hắc, tông chủ anh minh.”
Bạch Huyền sái nhiên cười nói: “Món đồ này… Ta là muốn định. Vì đạt được nó, ta có thể bày càng nhiều hơn lợi thế tới.”
Tiểu tử Lăng Cửu Tiêu này ý nghĩ không tệ nhưng… Còn đánh giá thấp quyết tâm của mình!
Bạch Huyền hắn mong muốn đồ vật, nói ra miệng liền nhất định phải đạt được!
Có Bạch Huyền trả lời khẳng định thì Lăng Cửu Tiêu đồng dạng thở phào một cái.
Tuy nói cùng Bạch Song Kiếm đánh một trận thuận lý thành chương để cho mình “Khôi phục” bình thường, thế nhưng bách chiến hầu phủ một nghèo tay trắng, Lăng Cửu Tiêu thế đơn lực bạc, điểm này hay vẫn còn là không có thay đổi.
Hôm nay có Bạch Huyền người minh hữu này thì lòng tin thông qua vương hầu lịch luyện hiển nhiên cao hơn vài phần.
Phải biết là tu luyện không dễ, cho dù Lăng Cửu Tiêu có thiên phú, có kinh nghiệm, thế nhưng không có nửa điểm tài nguyên thì vẫn không được.
Hiện tại Bạch Huyền đảm đương hậu thuẫn thì rất nhiều chuyện xử lý đến tự nhiên như cá gặp nước.
Lăng Cửu Tiêu trầm ngâm một chút rồi giương mắt hỏi: “Bất quá tông chủ, ta còn có nghi vấn… Lăng gia ta không đường thối lui, chỉ có thông qua rèn luyện vương hầu một cái biện pháp này mà thôi, đây là sự thực. Thế nhưng tình cảnh đồng dạng, lại không chỉ bách chiến hầu phủ ta mà còn có thế lực vương hầu khác, vì sao hết lần này tới lần khác chọn Lăng Cửu Tiêu ta?”
Đích xác bách chiến hầu phủ là tràn ngập nguy cơ thế nhưng mỗi một lần vương hầu rèn luyện đều có thể đấu loại không ít vương hầu thực lực không đủ, từ thế lực vương hầu mới thay thế!
Vì vậy, Bạch Huyền lựa chọn hẳn là không ít.
Thế nhưng Bạch Huyền trực tiếp chọn bách chiến hầu phủ, như vậy khiến cho Lăng Cửu Tiêu có vài phần nghĩ trăm lần cũng không ra.
Bạch Huyền mỉm cười trả lời: “Ngươi muốn lý do? Tốt… Ta cho ngươi lý do.”
“Thứ nhất… Bia đá tiềm long chính là một đại chí bảo Thiên Vũ Tông ta, truyền thừa nhiều năm chưa bao giờ phạm sai lầm, ngươi lúc đầu khảo thí thì linh quang tận trời, chứng minh ngươi thiên phú dị bẩm, còn ở bên trên nữ nhi của ta.”
“Thứ hai, tâm trí của ngươi tuổi còn nhỏ liền hiểu được suy nghĩ cặn kẽ vì mình bày mưu tính kế ẩn nhẫn đến nay, tâm tính như vậy ta đã thấy một ít, nhưng là cùng ngươi còn trẻ như vậy là không có. Thẳn thắn mà nói, ta lúc còn trẻ không bằng ngươi hiện tại.”
“Thứ ba, Đường võ đạo từng bước không dễ, tu huyết thuật, tập pháp thể, dung linh quyết, vấn thiên đạo! Phải chân chính vượt qua chồng chất cản trở dựa vào đến tột cùng là cái gì? Là thiên phú? Là tâm trí? Là tài nguyên? Đều không phải, mà là đạo tâm kiên trì không ngừng! Chỉ có đạo tâm cứng cỏi mới có cơ hội Vấn Đỉnh võ đạo! Ngươi cam lòng vì Bách Chiến Tiên Đồng làm ba năm ngu ngốc, hạ xuống ba năm tu hành, tin tưởng vững chắc chính bản thân sẽ một bước lên trời, chỉ bằng điểm này, so với ngươi xuất sắc hơn, dĩ nhiên lác đác không có mấy.”
Bạch Huyền nói một hơi ba cái lý do lại mỉm cười hướng về phía Lăng Cửu Tiêu hỏi: “Còn cần lý do càng nhiều hơn sao?”
Lăng Cửu Tiêu đối với Bạch Huyền liệt kê đi ra lý do có chút dở khóc dở cười: “Nhờ có tông chủ đánh giá cao.”
Chỉ vì bên trong không hiếm tác động trời xui đất khiến tạo thành, bất quá hắn lười giải thích… Hừ, ta chính là mặt mũi tốt như vậy!
Lăng Cửu Tiêu như là nhớ tới cái gì, há mồm hỏi: “Được rồi, tông chủ, bị ngươi nói như vậy… Ta ngược lại nghĩ tới một chuyện.”
Bạch Huyền trả lời: “Nói.”
Lăng Cửu Tiêu nhếch miệng cười nói: “Ngươi đã nhìn lên ta như vậy… Không bằng trực tiếp đem con gái ngươi gả cho cho ta được rồi. Ngươi coi xem thế nào?”
“Ha hả.”
Bạch Huyền ha hả cười, không có lên tiếng.
“Bang!”
Bạch Huyền ngay sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái quạt xếp đập vào trên đầu Lăng Cửu Tiêu với khí lực không nhỏ làm hắn đau đến một trận nhe răng nhếch miệng.
Bạch Huyền cười tủm tỉm nói: “Song Kiếm thiên phú yêu nghiệt, Đại Hạ hoàng triều cũng sẽ không là tới hạn võ đạo của nàng, muốn lấy nàng? Chỉ bằng vào ngươi nho nhỏ mà nói cũng không đủ! Chờ ngươi thực sự đạt được một vật này cho ta thì khi đó ta mới có thể cân nhắc một ít.”
Đối với Bạch Huyền vẽ cái này thì Lăng Cửu Tiêu quả thực nhìn xem cũng không nhìn.
Tên này vừa nhìn chính là cái khống nữ nhi, sẽ dễ dàng như vậy đối với Bạch Song Kiếm buông tay?
Lăng Cửu Tiêu cũng không tin.
Cho dù Bạch Huyền chạy lên một vòng vòng quanh Thiên Vũ Tông thì Lăng Cửu Tiêu đồng dạng không tin.
Bạch Huyền dừng một chút khôn ngoan khó chịu mà nói: “Chứ đừng nói chi là tiểu tử ngươi sớm cùng thiên kim thiên thủy hầu quyết định oa oa thân (định thân từ nhỏ)… Ta cũng không muốn chọc quái vật thiên thủy hầu này.”
Lăng Cửu Tiêu vừa nghe lời này mới bừng tỉnh… Sợ rằng đây mới thật sự là nguyên nhân đi?.
Thiên thủy hầu ở Đại Hạ hoàng triều có cách nói là thiên thủy giận dữ, nằm sấp trăm vạn.
Bởi vậy có thể thấy được thực lực thiên thủy hầu quả thực không tầm thường, cho dù mạnh như Bạch Huyền đứng đầu một tông cũng không muốn đơn giản trở mặt.
Ánh mắt Bạch Huyền khôi phục lại bình tĩnh nói: “Nói ngắn lại… Bắt đầu hôm nay, ngươi làm một đệ tử ký danh của ta, ta sẽ giúp ngươi thông qua rèn luyện vương hầu! Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trọng điểm hay là chính ngươi, ngoại lực chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Lăng Cửu Tiêu ôm quyền đáp: “Vâng.”
Bạch Huyền cười híp mắt nói: “Mặt khác, lịch luyện vương hầu cửa thứ nhất… Trong vòng ba năm làm ra huyết hải thì ngoại trừ đặc quyền lúc trước là có thể lật xem dưới hoàng cấp tất cả huyết thuật, còn lại ta không thể giúp ngươi. Nếu như ngay cả cửa thứ nhất đều không thể thông qua, như vậy ta khả năng liền phải cân nhắc lại.”
Bạch Huyền biểu tình để cho Lăng Cửu Tiêu nhớ lại tiểu động vật hồ ly.
Lăng Cửu Tiêu thấy thế thì cười khẽ một tiếng mà không có trả lời.
Bạch Huyền phất tay ý bảo lui ra, Lăng Cửu Tiêu im lặng không lên tiếng, chắp tay xin cáo lui.
Chờ Lăng Cửu Tiêu lui ra, Bạch Huyền mới thu hồi dáng tươi cười, cả người trở nên thâm trầm hẳn lên, giống như một chuôi lợi kiếm bị vỏ kiếm trói buộc.
Không động thì thôi, khẽ động… Ra khỏi vỏ nhuộm đỏ nửa giang san!
……
Lăng Cửu Tiêu trên đường trở về không nói được một lời, thần sắc bình tĩnh suy tư về mới vừa rồi hết thảy.
Lăng Cửu Tiêu trong lòng thầm nghĩ: “Bạch Huyền muốn thứ này làm gì?”
Thứ này nhưng không phải là phàm vật, cho dù ở đời trước của hắn đều là chí bảo hiếm có.
Bằng không thì Đại Hạ hoàng triều như thế nào sẽ dùng nó trấn thủ vận mệnh quốc gia.
Hiện tại Bạch Huyền dĩ nhiên muốn một vật này… Chuyện khả năng cũng không đơn giản như vậy a.
Bất quá vừa rồi tên đã lên dây không phát không được.
Cho dù Lăng Cửu Tiêu tâm trí cứng cỏi, nhưng Bạch Huyền nói cho biết một đại sự, nếu mà không đáp ứng, sợ rằng không có tính mệnh trở lại.
Dù sao Lăng Cửu Tiêu không phải là Cửu Tiêu võ hoàng năm đó, ngoại trừ từng trải kinh nghiệm, còn lại tất cả như đang ở tân sinh.
Thật muốn cùng Bạch Huyền đấu… Hiện tại nhưng đấu không lại vật khổng lồ như vậy.
Vì vậy, ở Bạch Huyền há mồm nói ra hắn muốn đồ vật thì Lăng Cửu Tiêu cũng chỉ có đáp ứng sự lựa chọn này.
Lăng Cửu Tiêu suy nghĩ một chút đã trở lại nơi ở thì phát hiện Lăng Uyên gấp đến độ đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng.
Thấy Lăng Cửu Tiêu bình yên trở về thì Lăng Uyên bước lên phía trước: “Thiếu gia, ngươi đã trở về!”
Lăng Cửu Tiêu cười nói: “Ta đã trở về.”
Lăng Uyên bái nhập Thiên Vũ Tông nhiều năm, thậm chí lên làm chấp sự nhưng vẫn tự cho mình là người nhà Lăng gia, đối với chính hắn một thiếu gia xuống dốc hỏi han ân cần, cho dù Lăng Cửu Tiêu làm người hai đời cũng không khỏi sinh ra vài phần xúc động.
Lăng Uyên nhìn bốn bề vắng lặng thấp giọng hỏi: “Tông chủ truyền gọi thiếu gia… Vì chuyện gì?”
Lăng Uyên ở Thiên Vũ Tông đảm đương chấp sự thì tự nhiên rõ ràng tông chủ Bạch Huyền lợi hại, thiếu gia mới hồi phục không lâu, cũng không nên chịu bất lợi mới tốt.
Lăng Cửu Tiêu ẩn mất một phần chuyện trọng yếu, chỉ đem bộ phận không quan hệ trọng yếu nói ra: “Không có việc gì… Tông chủ hỏi ta vài câu trạng huống thân thể, cùng với tìm hiểu ta cùng Bạch Song Kiếm giữa đó hiểu lầm, biểu thị sẽ vì ta giải thích một ít, tiêu trừ ngăn cách. Ngoài ra, nói lúc trước đặc quyền cho phép ta lật xem phía dưới hoàng thuật hữu hiệu như cũ, hiện tại ta tạm thời xưng là đệ tử ký danh của hắn.”
Ngược lại không phải là nói Lăng Uyên không thể tin, mà là có ít thứ càng ít người biết càng tốt, tùy tiện nói cho người không quan hệ chỉ là hại bọn họ mà thôi.
Lăng Uyên thật dài phun ra một hơi thở, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Thì ra là thế, xem ra tông chủ như cũ coi trọng thiếu gia, như thế rất tốt!”
Ở bách chiến hầu mất tích sau đó, bách chiến hầu phủ đã không lớn bằng lúc trước, tuy nói vẫn như cũ cất chứa không ít huyết thuật, pháp thể cùng linh quyết, chỉ là cùng Thiên Vũ Tông so sánh, cũng là kém không chỉ một điểm nửa điểm.
Hiện tại thiếu gia đặc quyền lật xem phía dưới hoàng cấp huyết thuật vẫn ở chỗ cũ, như vậy trong vòng nửa năm tu ra huyết hải, thật là có vài phần khả năng.
Lại cùng Lăng Uyên nói chuyện phiếm vài câu thì Lăng Cửu Tiêu chính là biểu thị cần nghỉ ngơi, Lăng Uyên cáo từ rời đi.
Lăng Uyên rời đi thì Lăng Cửu Tiêu lẩm bẩm: “Thô sơ giản lược tính toán, không sai biệt lắm chính là mấy ngày nay… Phải sớm chuẩn bị sẵn sàng mới được.”
Thời gian thoáng một cái, lại là một ngày.
Một ngày này, sắc trời mới tờ mờ sáng thì có người đến đây truyền gọi Lăng Cửu Tiêu.
Lăng Cửu Tiêu nhận được người tới chính là nữ tử lúc đầu vì Bạch Song Kiếm bảo vệ cửa vào cho rừng cây.
Thiếu niên ánh mắt bình tĩnh để cho La Nhan Nhan có vài phần mất tự nhiên, chỉ là làm võ sĩ thực lực không tầm thường, nàng chung quy có sức lực thường nhân không có.
La Nhan Nhan nói: “Đại sư tỷ truyền gọi ngươi qua gặp!”
“Truyền gọi?”
Lăng Cửu Tiêu nghe nói lời này thì kịp phản ứng… Nghĩ đến là Bạch Huyền đã vì mình nói chuyện, hiện tại Bạch Song Kiếm tìm hắn qua, đoán chừng là muốn tỏ thái độ.
Lăng Cửu Tiêu tích tự như kim: “Dẫn đường.”
“Ngươi… Hừ!”
Nhìn Lăng Cửu Tiêu tuổi không lớn, tính khí không nhỏ thì La Nhan Nhan giận không chỗ phát tiết, thế nhưng vừa sợ trì hoãn Bạch Song Kiếm phân phó, chỉ có thể vừa tức vừa nộ mà mang theo Lăng Cửu Tiêu dẫn đường.
Bạch Song Kiếm dung linh hối quyết đã là đệ tử nội tông, y theo lệ cũ có thể ở trong tông môn tìm một khối thổ địa thành lập động phủ của mình.
Đó là một tòa phủ đệ tu kiến ở giữa sườn núi, không có quá nhiều trang trí xa hoa, ở bên trong non xanh nước biếc dung hợp hài hòa, điều này làm cho Lăng Cửu Tiêu nhớ lại một cái bóng hình xinh đẹp nửa đứng trong nước.
Lăng Cửu Tiêu cảm thán nói: “Phù dung trong nước, thiên nhiên không hoa văn trang trí….”
La Nhan Nhan không để ý chút nào Lăng Cửu Tiêu đang phát cái gì thần kinh, trực tiếp lưu hắn lại một người ở ngoài cửa, rồi đi thẳng vào cửa thông truyền.
Không bao lâu thì La Nhan Nhan đi ra, nàng đi theo phía sau một vị thiếu nữ áo trắng.
Bạch Song Kiếm mặt như băng sương, dù cho thái dương cao chiếu, như trước để cho người ta cảm thấy một trận băng hàn đến xương, nàng lạnh giọng nói: “Chuyện cho tới bây giờ… Ngươi còn không biết xấu hổ tới gặp ta?”
Lăng Cửu Tiêu thấy buồn cười nó: “Nga? Nương tử, ta không kiên trì tới gặp ngươi… Ngươi muốn ta cứng rắn cái gì tới gặp ngươi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!