Cửu Thiên - Chương 3: Tiên đan và con rết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cửu Thiên


Chương 3: Tiên đan và con rết


Dịch: Cửu Dao

Biên: VoMenh

Thị nữ áo xanh cùng với lão bà áo đen cũng bay không xa lắm, Phương Quý chỉ cảm thấy đi theo các nàng ở trên mây, chớp mắt cảnh vật lướt qua, rất là mới mẻ. Nhưng hình như trên người cô gái thanh y kia đang bị thương, do đó cưỡi mây cũng không được bao lâu thì sắc mặt có chút tái nhợt. Vì vậy, nữa giờ sau, bọn họ liền từ trên mây đáp xuống một thôn trang hết sức bí ẩn dưới chân núi.

Dường như các nàng đối với trang viện này hết sức quen thuộc. Thị nữ áo xanh liền dẫn Phương Quý cùng tiểu cô nương vào trong đó còn lão bà áo đen đi sau cùng. Bà ta lấy ra mấy đạo cụ kỳ quái, thiết lập từng trận pháp một ở xung quanh trang viện.

Đốt lên ngọn đèn dầu trong phòng, dưới ánh đèn mờ tối, Phương Quý trợn tròn mắt quan sát trái phải.

Tiểu nha đầu ngồi trên giường lớn, thị nữ áo xanh thì ngồi ở cái ghế nhỏ cạnh giường. Trong mắt họ chứa đầy cảnh giác, tò mò đánh giá xung quanh.

Ánh mắt của tiểu nha đầu đang quan sát xung quanh vô tình chạm phải cái nhìn của Phương Quý thì có chút sợ sệt bèn di dời hướng khác.

Hắn nghĩ: “Nha đầu này có vẻ hiền lành, nếu mà so với Hồng Bảo Nhi thì dễ ăn hiếp hơn nhiều…”

Không bao lâu sau, lão bà áo đen cũng đi vào, nhìn thị nữ áo xanh nói: “Đã sắp xếp xung quanh ổn thỏa, ta đã bày trận pháp thì bọn họ khó mà tìm thấy chỗ này. Chẳng qua là ngươi đã bị thương, sợ rằng không thể đi xa được. Đám thị vệ chúng ta mang theo cũng đều đã chết hết cả. Bên trong Thái Châu cảnh, quả thực không biết bao nhiêu người có ý đồ xấu đối với chúng ta, nếu bây giờ liều lĩnh rời đi cũng không phải ý hay.”

Thị nữ áo xanh từ từ mở mắt, nôn ra một chút máu tanh rồi nói: “Chúng ta không cần vội, cũng không thể mang tiểu thư đi mạo hiểm được, bây giờ chỉ còn cách ở lại đây dưỡng thương, chờ người của mình tới đón!”

Lão bà áo đen đáp lại một câu, sau đó nhìn về hướng tiểu nha đầu đang ngồi, sờ nhẹ đầu nàng rồi thở dài nói: “Người thật đáng thương, con gái đến tế bái mẹ ruột mà cũng bị kẻ thù đuổi giết. Lý nhi, con sau này cũng không cần hiền lành như vậy nữa, con càng hiền lành, những người đó càng được nước lấn tới. Bây giờ, con ăn viên linh đan này, rồi điều trị thật tốt nha!”

Vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái bình sứ nhỏ, đổ một viên đan dược màu trắng như tuyết, thơm thoang thoảng cho tiểu nha đầu đó.

Phương Quý nhìn mà thầm hâm mộ trong lòng, chợt thấy lão bà xoay người lại đưa cho hắn một viên, cười nói: “Ngươi thật là một đứa trẻ ngoan, yêu sói lợi hại như vậy mà ngươi lại dám ra tay cứu tiểu thư của nhà ta, thật là dũng cảm. Viên đan dược này cho ngươi!”

“Người tốt ư…”

Phương Quý nâng hai tay nhỏ nhận đan dược kia, ánh mắt ngạc nhiên.

Thật là hắn cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới lão bà cho nàng ta đan dược, mình cũng có phần.

Ngày thường khi còn ở Ngưu Đầu thôn, lúc nhỏ thì cũng còn tốt đi, đến khi lớn một chút thì ai cũng ngại tiếp xúc với hắn. Mặc dù lão tộc trưởng ra quy định, đến lượt nhà ai cho hắn ăn cơm thì cũng không dám bỏ đói hắn, nhưng nếu có đùi gà hay bánh bao gì ngon thì cũng ưu tiên cho người trong nhà ăn. Bọn họ còn sợ hắn thấy, lén lút trốn ra sau nhà ăn, chỉ cho hắn chút cơm hoặc râu bắp chứ cũng chẳng phải nuôi dưỡng gì.

Thật ra Phương Quý có nhìn thấy, đôi khi khóc nháo ỏm tỏi vài phen, nhưng đâu phải cứ như thế mãi được, không thể làm gì khác hơn nên phần lớn đành ngó lơ.

Cho nên lúc lão bà chia cho hắn một viên đan dược, hắn đúng là vui mừng khôn xiết.

“Cám ơn….cám ơn lão bà bà.”

Một tiếng nói cám ơn này xuất phát từ sâu trong thâm tâm của hắn.

Lão bà áo đen thuận tay sờ đầu Phương Quý một cái, có thể nhìn ra được hắn vui vẻ từ tận đáy lòng, cũng cảm thấy vui vẻ hơn.

Bà ta là một người hiểu chuyện, hành động “cứu người” của Phương Quý thực ra là dư thừa. Nhưng một tên tiểu tử sống ở nông thôn, đối mặt với bọn người sử dụng tà đạo nuôi dưỡng bọn ma sói hung ác kia lại dám ra tay cứu người, thật là can đảm. Hơn nữa, Phương Quý là người khôn khéo, còn nhỏ mà lại có bản lĩnh ung dung thản nhiên kia, làm cho bà ta càng nhìn càng thấy thích.

Phương Quý nhìn lén tiểu nha đầu ăn đan dược như thế nào, thấy nàng chỉ tùy tiện bỏ vào trong miệng là xong.

Mình cũng liền bắt chước, vội vàng bỏ vào trong miệng. Từ nhỏ hắn không có đồ gì tốt, bây giờ tự nhiên có được đồ tốt thì nên nuốt vào bụng trước cho chắc.

Bà lão vốn muốn dặn hắn ngâm vào nước rồi chia mấy ngày uống mà thấy hắn một hớp nuốt luôn cũng không biết phải làm sao.

Sau khi nuốt đan dược vào, hắn cảm thấy miệng mũi có một mùi thơm dịu, trong đầu liền nghĩ hay là nói thêm mấy lời nịnh nọt để xin thêm vài viên nửa, nhưng mà còn chưa kịp cất lời thì đột nhiên trong bụng có một luồng khí nóng đang từ từ bốc lên, âm ấm rất là thoải mái.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Phương Quý đột ngột biến đổi, cảm giác lâng lâng nhưng lại khá khó chịu với luồng khí ấm áp này. Nhưng hồi lâu, nó cũng ko kết thúc mà lại càng dữ dội hơn. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy thứ đó càng lúc càng nóng dần lên, giống như là nước sôi bay lượn đi lượn lại trong bụng vậy.

Hắn cảm thấy choáng váng, liền ôm bụng ngồi xuống đất.

“Tiểu tử ngốc, đan dược đâu phải ăn như vậy”

Hắc y lão bà đã sớm dự đoán được, vừa cười vừa mắng, bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng Phương Quý.

Cảm giác nóng bỏng bên trong bụng của Phương Quý bổng nhiên được một luồng khí mát mẻ hòa lẫn vào, đem hơi nóng áp chế lại, rồi sau đó dẫn dắt chúng ra khỏi bụng của hắn. Cứ tia này tiếp nối tia khác, đi theo một con đường nào đó, ở trong thân thể của Phương Quý nhẹ nhàng bay lượn.

Hơi nóng đã ra khỏi, hắn có cảm giác tựa như những nguyệt đạo bị lấp kín ngày trước giờ đã được khai thông, từng lỗ chân lông đóng mở, khoan khoái khó nói thành lời.

“Tiểu tử ngốc, làm theo lời ta, xoay chuyển lục hợp đi tám mạch, đả thông âm dương…”

Phương Quý ngây ngốc ngẫng đầu nhìn lão bà hỏi: “Lục hợp là cái gì ạ?”

Hắc y lão bà không khỏi buồn cười, trực tiếp điểm mấy chỗ ở eo hắn: “Là nơi này!”

Phương Quý vội vàng gật đầu, nghe theo lời lão bà, mình cũng bắt đầu dẫn mấy luồng khí nóng trong người bơi đi

Cứ như vậy, cũng đã trôi qua được một nén nhang, luồng hơi nóng kia mới nhạt dần, nhưng cũng không phải biến mất hoàn toàn mà phần lớn là bị áp chế. Chỉ còn dư lại một luồng khí mỏng manh khó mà nhận ra đang di chuyển theo đường đi lúc nãy, không cần Phương Quý dẫn dắt cũng có thể tự bơi chầm chậm theo quy luật, thật là thoải mái.

Nhìn dáng dấp Phương Quý ngồi xếp chân luyện công, Lão bà áo đen nói với Thị nữ áo xanh: “Không nghĩ tới tên tiểu tử ở nông thôn này lại có tư chất không kém, nếu được chăm sóc dạy bảo tốt, chắn chắn không thua kém đám gia nhân trong nhà.

Thị nữ áo xanh cười nói: “Ma ma truyền Thanh Hư Đạo Dẫn Pháp cho hắn đi!”

Lão bà áo đen nói: “Chút pháp thuật nho nhỏ này chỉ có thể giúp cơ thể thằng nhóc này cường tráng, khỏe mạnh hơn một chút thôi, chứ có phải pháp môn tu hành cao thâm gì đâu!”

Thị nữ áo xanh lại nói: “Ma ma cứ dứt khoát truyền Thanh Hư Chính Pháp cho nó đi!”

Lão bà áo đen lắc đầu rồi nói: “Thanh Hư Chính Pháp đâu phải như mấy quyển sách đơn giản, muốn truyền là truyền?”

Qua một lát, Phương Quý cũng đã luyện công xong, trực giác cho thấy tinh thần sảng khoái, cho dù đã mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không còn cảm thấy mệt mõi nửa. Thân thể nho nhỏ của hắn ở bên trong như được tiếp thêm chút xíu khí lực, một quyền cũng có thể đánh chết yêu sói, vội vàng từ dưới đất bò dậy, nói: “Lão bà bà, mới vừa rồi lúc ta ăn đan dược, đầu tiên là cảm thấy khó chịu, bây giờ lại hết sức thoải mái, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lão bà áo đen cười nói: “Ngươi là một đứa nhóc tham ăn, thấy đan dược là liền bỏ vào miệng nuốt ngay. Mặc dù đó là đan dược ở cấp độ bình thường thôi, nhưng dược tính của nó vẫn cao hơn sức chịu đựng của thân thể nhà ngươi. Nếu ngươi không biết cách dẫn dắt thì sẽ rất là khó chịu. Nếu không phải ta nhìn thấy thì bây giờ ngươi đã thành một đống thịt vụn rồi!”

“Chẳng lẽ đây chính là tiên đan trong truyền thuyết?”

Phương Quý lắng nghe mà trố mắt nghẹn họng, hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Bổng nhiên nhớ lại rồi nhìn về hướng tiểu cô nương, nói: “Vậy tại sao nàng không bị làm sao?”

Lão bà áo đen bật cười, nói: “Tiểu thư có công pháp gia truyền, cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, ăn linh đan như ăn cơm cũng không sao, bé con nhà ngươi sao có thể sánh bằng?”

Phương Quý ghi tạc lời này vào bụng, nhớ kỹ từng chữ.

Lão bà áo đen nhìn Phương Quý mấy lần, đúng là càng nhìn càng cảm thấy hắn là người thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng, cũng không kịp hỏi hắn chuyện khác, chỉ hướng về phía chỗ tiểu nha đầu đang ngồi, nói: “Tiểu thư, bọn yêu nhân đó đã bị chúng ta giết hết rồi, có vài tên trốn thoát. Chắc mấy ngày tới bọn chúng cũng không đuổi tới được. Ta đã bày trận pháp ở ngoài ngôi nhà này, bây giờ chỉ chờ người nhà tới đón là có thể đi. Nhân lúc này, ta phải giúp Thanh nhi cô nương chữa thương, xin tiểu thư ở đây chờ mấy ngày.”

Tiểu nha đầu không có đi theo bà lão, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.

Lão bà áo đen lấy trong túi ra một sợi dây đeo màu bạc được chế tạo cực kì tinh xảo, từng then xích nối tiếp dính liền lại với nhau tương tự như một con rết màu bạc, phía trên ánh lên ánh sáng bạc như vật còn sống, lấp lánh dưới ánh nến rất linh động.

Bà ta đem món trang sức hình rết đeo vào tay Phương Quý, sờ một cái liền cười, nói: “Ngươi ngoan ngoãn như vậy, bà bà cho ngươi món đồ chơi này, mấy ngày tới ngươi không cần đi đâu hết, ở lại đây hầu hạ tiểu thư nhà ta, phải chăm sóc nàng. Nếu có phát sinh chuyện gì xấu thì gấp rút báo cho chúng ta biết, đợi đến lúc chúng ta quay về liền tặng cho ngươi chút linh đan và ngân lượng, được không?”

“Bà bà vừa cho ta đan dược, vừa cho ta bảo bối à,….Thật là tốt quá!”

Phương Quý nhìn chiếc vòng tay con rết đeo trên tay mình liền gật đầu một cái, tỏ ra vui mừng vô cùng.

Lão bà áo đen cười, căn dặn tiểu cô nương và Phương Quý vài câu, nhắc nhở bọn họ nhất định phải ở trong này, tuyệt đối không thể tùy tiện chạy ra ngoài kia. Sau đó, lão bà đưa cho bọn họ một bình đan dược, dặn dò tiểu nha đầu nếu có đói thì ăn một viên rồi kêu hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng.

Tiểu cô nương biết bà ta phải chữa thương giúp thị nữ áo xanh nên đáp ứng hết mọi yêu cầu.

Tuy tuổi Phương Quý còn nhỏ, nhưng nhận thức được việc quan trọng nên cũng đồng ý với bà lão.

Để lại gian phòng cho bà lão giúp Thanh nhi cô nương trị thương. Phương Quý cùng tiểu nha đầu ra ngoài phòng khách, yên ổn ngồi đợi.

Tiểu nha đầu sau khi ra đến đó thì liền ngoan ngoãn ngồi yên ổn trên chiếc ghé thái sư, tay chống càm, ngẩn người nhìn thời gian trôi qua cũng không thèm nhúc nhích. Nàng ta giống như là có thể vĩnh viễn ngồi yên như vậy.

Phương Quý giờ phút này cũng yên tĩnh ngồi đó như đang có điều suy nghĩ, mà không biết là đang nghĩ cái gì.

Lúc này, bên trong phòng, thị nữ áo xanh đang cùng lão bà áo đen vẫn chưa bắt đầu trị thương, cửa sổ đã đóng, nhưng động tĩnh của Phương Quý với tiểu cô nương kia thì bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Thấy hai người họ đều yên ổn ngồi đó, họ mới phần nào yên tâm.

Một lát sau, thị nữ áo xanh nói: “Đem con rết bạc cho tên tiểu tử kia, có ổn không?”

Bà lão áo đen nói: “Nếu không phải không có hộ vệ, ta cũng sẽ không lấy tà vật đó ra. Tuy rết bạc là pháp bảo, nhưng mỗi lần sử dụng đều phải dùng máu tươi để tế. Suy cho cùng xung quanh còn nhiều nguy hiểm, mặc dù ta đã bày trận pháp nhưng cũng phải đề phòng ngộ nhỡ có kẻ xấu tấn công, con rết mượn máu của tên tiểu tử kia cũng sẽ giúp tiểu thư một tay. Ta cho hắn ăn đan dược, giúp hắn luyện công cũng là vì sợ hắn không đủ sức chống đỡ. Bất quá nếu không có kẻ xấu tới, ta sẽ liền lấy thứ đó lại.

Thị nữ áo xanh gật đầu, nói: “Cũng không còn cách nào khác, khi nào xong việc chúng ta bồi thường cho hắn nhiều một chút. Chúng ta dù sao cũng không phải bọn tà đạo.”

Sau khi thương lượng xong, hai người mới cảm thấy yên tâm. Một người ngồi xếp bằng, người kia liền vận công giúp giải độc trị thương.

Lúc này Phương Quý đang trong sảnh đường phụng bồi tiểu cô nương, dần dần cảm thấy xung quanh đã yên tĩnh, trong lòng liền nghĩ: “Dế trong góc tường cũng không dám kêu, chắc bọn họ bây giờ mới thực sự bắt đầu vận công chữa thương!”

Hắn yên tâm, cười hiếp mắt nhìn về phía tiểu nha đầu: “Tiểu muội muội à, ta nhìn ngươi liền biết ngươi không phải là người bình thường nha….”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN