Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh


Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mạc Duật gần đây luôn cáu kỉnh, hơn nữa so với trước kia càng dính nàng hơn. Tố Dĩ biết là vì chuyện luận võ kén rể, nhưng nàng lại không thực sự muốn kiếm chồng, đối với chuyện vốn sẽ không xảy ra như vậy, nàng cảm thấy cũng không cần đi giải thích với hắn.

Nhìn Tiểu Mạc Duật thật sự xoắn lên vì chuyện này, Tố Dĩ có chút bất đắc dĩ, cũng hiếm thấy có vài phần cảm động. Đại khái là vì trước giờ vẫn luôn một thân một mình, đột nhiên có người quan tâm mình như vậy, cảm giác vẫn rất tốt.

Nàng đã bắt đầu quen với việc Tiểu Mạc Duật ở bên cạnh. Cho dù hắn là một nam tử bộ dạng trưởng thành, nhưng tính tình vẫn hồn nhiên chất phác, ưa làm nũng. Thậm chí, Tố Dĩ đã cơ hồ sắp quên mất bộ dáng vốn có của hắn.

Chỉ là cơ hồ mà thôi, nếu không có những giấc mộng đứt quãng mỗi đêm kia.

Dạo gần đây, nam tử trong mộng không còn khổ ải thâm cừu kêu nàng “đừng chết” nữa, thay vào đó, hắn luôn hộc máu, hộc xong rồi hôn mê, tỉnh lại tiếp tục hộc. Một ngoại nhân như nàng nhìn mà cũng muốn nội thương. Hơn nữa, vẻ mặt tuyệt vọng trong mộng của nàng cơ hồ cũng ảnh hưởng đến nàng.

Trong mộng, bọn họ tương xứng phụ tùy. Ngoài mộng, bọn họ……lại không chút nào nhận thức.

Tố Dĩ cảm thấy diện mạo của Tiểu Mạc Duật…nói chính xác hơn là Mạc Duật…cùng nam tử trong mộng thực tương tự. Cho nên mỗi khi nàng từ trong mộng tỉnh lại, nhìn đến Tiểu Mạc Duật, đều theo bản năng nhìn khóe miệng hắn xem có đổ máu hay không.

Lo lắng đề phòng mấy ngày, nam tử trong mộng vẫn hộc máu, Tiểu Mạc Duật thì lại vui vẻ như cũ, Tố Dĩ mới đem hai người phân biệt ra.

Nàng có phải rất thay người nọ lo lắng hay không? Nàng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, có liên quan đến Tiểu Mạc Duật, đến nàng, hoặc là đến những người bị vận mệnh an bài kia……

******

Luận võ kén rể vẫn đúng hạn diễn ra.

Hiện trường luận võ còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của nàng. Nhưng Tố Dĩ biết, những người này đều hướng về Mạc Duật mà đến, làm tâm tình nàng tương đối phức tạp.

Biết rõ Sở Di Nhân có mưu đồ gây rối, nàng lại vẫn đâm đầu vào cạm bẫy mà Sở Di Nhân thiết kế. Đã lâu không làm loại chuyện ngu ngốc thế này, trong thư cảnh báo của sư huynh cũng không nhắc có nguy hiểm, có lẽ lần luận võ này ít nhất cũng hữu kinh vô hiểm đi, nhưng đối với Tiểu Mạc Duật lại khó mà bảo đảm……

Tố Dĩ không dám tự xưng là thông minh. Nàng không có sự bác học như sư phụ, đọc gì nhớ nấy, cũng không có năng lực tiên đoán thần kỳ như sư huynh, càng miễn bàn đến trí dũng song toàn như Mạc Duật. Nàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.

Gặp chiêu phá chiêu.

Luận võ dần dần trôi qua, không ai để ý đến thắng bại. Người giang hồ biết được tin tức của Mạc Duật, đã sớm vội vã muốn tổ chức thành đoàn thể đến xoát quái, nhưng Mạc Duật lại không hay xuất đầu lộ diện. Triều đình có quy định người giang hồ không thể tụ tập nhiều trong thành, hơn nữa cũng không được triển khai các hình thức đấu võ, làm thế nào để gặp được Mạc Duật chính là một vấn đề.

Vừa vặn có trận luận võ này, Mạc Duật tốt nhất có thể lên sàn đấu, không thì lộ cái mặt cũng được. Nhiều người như vậy, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, liền nhất định có thể đem hắn bắt lấy. Ngay cả nhân vật có tiếng trên giang hồ – Bách Hiểu Sanh đều xuất hiện, không sợ nhận thức không được hắn, chỉ cần tin tức chính xác, tuyệt đối có thể bắt đến hàng thật!

Ý tưởng của mấy người này cơ hồ đều biểu hiện hết ở trên mặt. Tố Dĩ có chút lo lắng cho Tiểu Mạc Duật. Hôm nay hắn cư nhiên không quấn lấy nàng, sáng sớm đã không thấy tăm hơi. Nàng mới đầu cũng không quá để ý, nhưng hiện giờ nhìn đến biểu hiện quá mức bình tĩnh của Sở Di Nhân…..

Vẫn nên quay về xem một chút đi.

“Tố cô nương, luận võ còn chưa chấm dứt. Thỉnh ngài không cần rời khỏi.”

Tố Dĩ nhìn hai đại hán khôi ngô trước mặt. Đây là cố ý vì nàng chuẩn bị đi, đánh đổ bọn họ không khó, bất quá nếu bất động thanh sắc, chỉ sợ phải tốn một phen công phu.

“Tố Dĩ, ngươi đang tìm Mạc Duật đi.”

Tố Dĩ trầm mặt nhìn Sở Di Nhân, người nọ lại vẫn như cũ lạnh mặt nói:

“Hắn sẽ đến, nhưng trước đó ngươi phải cùng Tân Từ lên võ đài.”

Ánh mắt hai người ở giữa không trung giao chiến một hồi, Tố Dĩ dẫn đầu thu hồi tầm mắt, thời điểm quay lưng với Sở Di Nhân chỉ để lại một câu:

“Sở tiểu thư, mọi chuyện đều cần có chừng mực.”

Sở Di Nhân nhìn bóng dáng thanh thoát sạch sẽ của Tố Dĩ, đối với lời nói mang vài phần uy hiếp kia vẫn có chút để ý.

Tố Dĩ sâu không lường được. Giống như một cao thủ chân chính ẩn cư giữa chốn phố xá sầm uất, nàng chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc kích động, trừ khi đối mặt với Mạc Duật. Vô luận có kích thích nàng thế nào, nàng đều lạnh nhạt đáp lại. Bởi vì cái gì nàng cũng không để ý, cái gì cũng không muốn, cho nên, rất khó có thể đánh bại nàng.

Tân Từ sợ là không thắng được Tố Dĩ. Cho dù là nàng cũng….

Sở Di Nhân vuốt vuốt vật phẩm đổi ra được từ hệ thống, tay dùng sức xiết chặt.

Đối thủ càng lợi hại, càng đáng giá nàng đi khiêu chiến. Tố Dĩ, ngươi sẽ phải thua dưới tay ta!

Thời điểm Tố Dĩ đi ra tràng đấu, Tân Từ đã sớm đứng ở trên võ đài. Hắn mặc một bộ hắc y tương tự như Sở Di Nhân, nhưng dọc theo mép xiêm y đều thêu Kim Long trông rất sống động. Y phục như người, đơn giản mà hoa quý, khiêm nhượng mà đường hoàng.

Tân Từ ở trên cao híp mắt nhìn nàng. Một lát sau, khóe môi hắn nhẹ nhàng giương lên, lộ ra nụ cười khinh miệt nhất quán:

“Ta còn nghĩ ngươi sẽ chạy trốn.”

Tân Từ xuất hiện khiến toàn trường đều oanh động. Vị giáo chủ Ma Giáo này tuy rằng rất ít khi lộ diện, nhưng phàm là người hành tẩu giang hồ đều đối với hắn nhất thanh nhị sở. Ngươi có thể không biết một danh môn chính phái nào, nhưng tuyệt đối không thể nhận sai Ma Giáo, bởi vì này những người này rất không phân biệt phải trái. Gặp được chính phái, nháo ra chút mâu thuẫn, ngươi còn có thể thương lượng một phát, dựa vào quan hệ được cấp cho chút mặt mũi bỏ qua. Nhưng gặp Ma Giáo, chẳng cần biết ngươi nhận thức bảo mẫu, hàng xóm hay là thủ vệ nhà bọn họ, giết trước nói sau. Cho nên, làm thế nào để phân biệt người của Ma Giáo luôn là khóa xuất đạo thứ nhất mà tất cả tân binh trên giang hồ cần phải lĩnh ngộ.

Trở về chuyện chính, tuy rằng sự xuất hiện của Tân Từ làm dấy lên xôn xao, nhưng dưới uy áp của hắn, ngay cả một ánh mắt đánh giá mọi người cũng không dám. Toàn trường lặng ngắt như tờ, vắng tanh một mảnh. Nhưng ngược lại nhờ đó mà bọn họ rốt cuộc chú ý đến người dám cùng ma đầu luận võ.

Vì thế, Tố Dĩ gặt hái không ít ánh mắt dò xét cùng mong đợi của quần chúng.

Tố Dĩ không hề áp lực nhảy lên võ đài, hướng về phía Tân Từ gật đầu chào hỏi.

Đây là một nữ tử hàng thật giá thật a, tuyệt đối không phải nam giả nữ. Dáng người kiều nhỏ, nhược chất thiên thiên, đây là vội vàng muốn tự sát sao?

Đợi chút, hình như nàng là nhân vật chính của trận luận võ kén rể hôm nay?

Mọi người không khỏi dùng ánh mắt ái muội đánh giá hai người đang giằng co trên võ đài. Vị cô nương này không phải muốn trong lúc đánh nhau mượn lý do nam nữ thụ thụ bất thân gì đó trèo lên Ma Giáo giáo chủ chứ? Nhìn hai người này, một cái trầm ổn, một cái táo bạo, một cái tường hòa, một cái lại u ám, còn rất hợp a?

Tân Từ sao có thể cho phép người khác dùng ánh mắt làm càn nhìn hắn, lưỡi dao mỏng như lá liễu trong tay bay ra, nháy mắt đã thu gặt mấy tánh mạng. Hắn cong môi nhìn Tố Dĩ, không để ý tới tiếng thét hoảng sợ chói tai phía dưới.

Đây là uy hiếp sao? Tố Dĩ khẽ quét mắt xuống đám người đã lạnh run im bặt dưới võ đài.

Tân Từ cau mày, Tố Dĩ bình tĩnh làm hắn có chút không hài lòng:

“Vũ khí của ngươi đâu?”

“Không có, tùy tiện đánh đi.”

Người vây xem trận đấu còn chưa hiểu được bọn họ bắt đầu như thế nào, chỉ nhìn thấy hắc ảnh cùng thanh ảnh trên lôi đài lần lượt thay đổi vị trí lẫn nhau. Khinh công quả thực là chiêu thức khiêu chiến nhãn lực! Thời điểm người xem hoa cả mắt, choáng cả đầu, căng cả não, hai người kia rốt cuộc dừng lại, phi thân lui về phía sau, cách xa nhau một trượng, lại khôi phục thế giằng co vừa rồi.

Bọn họ bất động, chỉ có gió động, y phục động.

Bọn họ bất động, nhưng ánh mắt lại động, ý niệm động.

Cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ tại trong nháy mắt.

Đây là thế nào? Xem không hiểu? Dùng ánh mắt giết chết đối phương sao? Có loại võ công cao thâm như vậy?

Tam tứ lưu cao thủ hào hứng xem náo nhiệt. Nhị lưu cao thủ nhìn vừa hâm mộ vừa đố kị. Nhất lưu cao thủ nhìn mà ngứa răng.

Lúc này, bọn họ động.

Ống tay áo của Tân Từ bị phá nát một góc, dây cột tóc của Tố Dĩ rớt.

Tân Từ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống võ đài. Quần chúng vây xem đều tự động nhường đường, nhìn hắn dưới sự hộ tống của một đám thủ hạ Ma Giáo nghênh ngang rời đi.

Vậy……trận này đến tột cùng ai thắng?

Người còn tại trên lôi đài tính là thắng sao?

Nhưng nếu cô nương này là người thắng cuối cùng, chẳng lẽ chính mình cưới chính mình?

Đợi chút, bọn họ hôm nay không phải đến xem luận võ, Mạc Duật đâu?

Đám người dưới đài bắt đầu bạo động, kẻ tìm đối tác, kẻ tìm người đã tản ra tin tức. Thậm chí có vài người còn lẻn ra phía sau đài nhìn xem có ai cải trang hay không, nhưng bọn họ đều không thu hoạch được gì. Ngay tại thời điểm bọn họ gấp đến mức muốn đem nơi này phá hủy, có người hướng về phía võ đài hô to:

“Mau nhìn! Đó không phải Mạc Duật sao!?”

Trên võ đài, nam tử quay lưng mà đứng. Dáng người hắn cao ngất, mặc một bộ thanh y giống Tố Dĩ, ống tay áo ở trong gió phất phơ lay động, trắng trong thuần khiết, không thể che giấu khí chất xuất trần như tiên nhân của hắn. Lạnh như hàn băng, vô tình như nước, phiêu dật như gió, thanh nhã như mây, hết thảy đều không giống người thường. Hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, liền đủ để nói cho người khác biết, hắn chính là Mạc Duật.

Khó trách bất luận kẻ nào đều không thể giả mạo Mạc Duật, không có nguyên nhân cụ thể gì, chỉ vì vị nam tử này, đứng yên một chỗ thôi cũng có thể khiến cho ngươi tâm khẩu phục.

Xuyên thấu qua vi mạo*, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của hắn. Đó là một nam tử trẻ tuổi, hắn vẫn chưa có hành động gì. Mọi người dưới võ đài cũng cảnh giác không lên tiếng. Ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghe đồn Mạc Duật xác thực cực kỳ lợi hại, vô luận thật giả, không ai có dũng khí làm kẻ thứ nhất ra khiêu chiến.

*Vi mạo: mũ có vải che, như hình bên dưới*

Mặc kệ tâm tư bọn họ thế nào, hai người trên đài vẫn như cũ đứng yên bất động.

— Tiểu kịch trường —

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng “Anh tuấn bức người”, đám đông chịu thương tổn 10%.]

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng “Tiêu sái như gió”, quần chúng chịu thương tổn 20%.]

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng “Một kiếm kinh hồng”, giây sát hai mươi người.]

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng “Im lặng ngoái đầu nhìn lại”, có thể gây trúng độc, mỗi giây mất 1% máu……]

Tố Dĩ: “Có thể đừng trang bá đạo nữa được không?”

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng “Một hôn phong hầu”, Tố Dĩ không thể lên tiếng, Tố Dĩ liên tục mất máu, Tố Dĩ ngã xuống.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN