Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Hằng uy nghiêm đáng sợ, khí thế bức người, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua liền làm cho người ta cảm giác được vô hạn uy áp. Không biết là do hắn có thói quen phóng thích ác khí, hay là đối với Tố Dĩ có chút thành kiến. Hạ nhân xung quanh đều bị cỗ khí thế này làm khẩn trương, thân hình run run rẩy rẩy, lung lay sắp đổ.
Tố Dĩ bình tĩnh uống trà. Chủ nhân còn chưa lên tiếng, thân là khách nhân, nàng không tiện mở miệng.
“Ngươi chính là vị hôn thê của Tu Nhi?”
Nghe vậy, Tố Dĩ hơi ngẩng đầu. Không nói đến việc Phùng Hằng đối với nàng rõ ràng có bất mãn, vị Tu Nhi gì kia nàng cũng mới nghe lần đầu, còn nói cái gì mà vị hôn thê. Không phải sư phụ nàng trong lúc du đãng khắp nơi đã đem nàng bán chứ?
Tể tướng Phùng Hằng tráng niên đã tang thê, lại vô tâm nữ sắc, cho nên bên trong phủ cũng không có oanh oanh yến yến hay thứ nữ con vợ kế gì. Hắn là thật lòng bảo bối Phùng Tu – đứa con trai duy nhất này.
Hắn nhìn quen đám người trên quan trường a dua nịnh hót, lời nói trong bông có kim, không muốn nhi tử nhu thuận bị lừa gạt, nên vẫn luôn bảo hộ nhi tử. Sau khi lớn lên, Phùng Tu cũng không hề học tập thuật quan trường, chỉ đọc sách thánh hiền, kết giao bằng hữu cũng là một vài thư sinh nho nhã lễ độ, thành ra tính cách có chút ngây thơ……Nhưng nếu ai dám nói con trai của hắn ngốc, hừ, một đầu ngón tay đè chết hắn!
Cho nên, lúc nhi tử ngốc……Khụ, nhi tử ngây thơ của hắn đột nhiên gặp phải bắt cóc, Phùng tướng liền thịnh nộ đến mức có thể hủy diệt cả kinh thành. Nhưng bọn cướp kia cực kỳ xảo trá, tìm thế nào cũng tìm không được bóng dáng. Đáng thương Phùng tướng chỉ có thể thao thức cả đêm, sầu muộn đến bạc tóc. Rốt cuộc ở ngày thứ ba, Phùng Tu liền hoàn toàn nguyên vẹn trở về. Hơn nữa, tất cả bọn cướp đều bị trói lại, đưa đến nha môn.
Phùng Hằng còn chưa kịp cao hứng, Phùng Tu lại ngượng ngùng nói cho hắn biết. Hắn được ân nhân cứu, đã quyết định lấy thân báo đáp, đem tín vật của phụ thân cầm ra đính ước.
Lấy thân báo đáp!!!
Phùng Hằng không thể không nghĩ theo thuyết âm mưu. Có khi nào kẻ gọi là ân nhân này chính là “chim sẻ bắt sâu, hoàng tước ở phía sau”, bởi vì đối với nhi tử của hắn giựt tiền không được liền cướp sắc?!
Quả thực đáng giận, thân là một vị nhi khống đúng chuẩn, hắn vốn thập phần ghen ghét tất cả những người nhi tử có hảo cảm, lại không ngờ đối tượng được “lấy thân báo đáp” này cư nhiên dám can đảm xuất hiện!
“Gọi thiếu gia lại đây.”
Phùng Tu hiển nhiên là chuẩn bị một chút mới tới, sau khi vào cửa, trước tiên hành lễ vấn an với Phùng Hằng, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tố Dĩ một cái, mới ngồi xuống ở phía đối diện.
“Hừ!” Bộ dáng không chịu thua kém của Phùng Tu làm Phùng Hằng thập phần bực bội.
Tố Dĩ biết được chân tướng của câu chuyện “vị hôn thê” này xong, liền lập tức nghĩ đến vị sư huynh không đáng tin cậy kia. Chẳng lẽ hắn dịch dung thành bộ dạng của nàng, trêu chọc thanh niên ngay thẳng, cuối cùng bỏ trốn mất dạng, làm sư muội nàng đến gánh tội thay?
“Ngươi cùng Mạc Duật có giao tình?”
Nhưng không đợi Tố Dĩ trả lời, vốn là một nhân vật quyền cao chức trọng, ưu việt hơn người, Phùng Hằng chỉ nhận định đáp án của mình. Vì thế, hắn quyết đoán thay nàng quyết định:
“Việc này ta sẽ giúp ngươi giải quyết, coi như trả lại ân cứu mạng của ngươi đối với Tu Nhi.”
Phùng Tu nghe được lời nói của hắn, cực kỳ kinh ngạc. Thấy Phùng Hằng lại tiếp tục mặt không chút thay đổi nhìn hắn, mặc dù Phùng Tu luôn luôn không dám phản bác uy nghiêm của phụ thân, nhưng lần này, hắn lại cố lấy dũng khí nói:
“Phụ thân, có thể lưu lại Tố cô nương vài ngày được không?”
Phùng Hằng cũng biết, nếu hắn vẫn giữ nguyên thái độ cường ngạnh, nhất định làm Phùng Tu cùng mình sinh ra khoảng cách. Nhi tử đã muốn nghiêm túc khảo sát nhân phẩm của “vị hôn thê” này, hắn sẽ không ngăn trở.
Để nhi tử “kỹ càng” hiểu biết con người của nàng đi. Hừ! Cả cái Phùng Phủ lớn như vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn cũng không dám đảm bảo.
******
Hạ nhân tiếp đãi Tố Dĩ mặc dù không chu đáo, cũng không nhiệt tình, vừa đem nàng đưa khách phòng liền đi mất, nhưng hoàn cảnh của cái biệt viện này so với La Phủ tốt hơn rất nhiều, mặc dù có hơi hẻo lánh. Bất quá, càng thanh tịnh, Tố Dĩ vẫn rất vừa lòng.
Nhưng Phùng Tu lại tỏ vẻ xấu hổ. Gia nhân nhà hắn từ trên xuống dưới đều đối đãi khách nhân không lễ phép như vậy, người chủ nhân như hắn còn có uy tín gì nữa!
“Tố cô nương, thật có lỗi……”
“Không sao, ta biết.”
“A, Tố cô nương biết cái gì?”
“Sư huynh ta ủy thác ngươi cho ta lưu lại vài ngày. Ta ăn không nhiều lắm, yên tâm.”
Phùng Tu tuy rằng kinh ngạc với sự nhạy bén của Tố Dĩ, bất quá, nghĩ đến vị sư huynh như tiên nhân của nàng, liền cảm thấy như vậy mới bình thường:
“Tố cô nương thật đúng là như lệnh huynh nói, rất…..hiền hoà.”
“Cám ơn.” Hắn vốn định nói là tùy tiện đi.
Tiễn bước Phùng Tu, Tố Dĩ nhìn hồ sen có vài phần quen mắt kia, đột nhiên nhớ tới đám hoa hoa thảo thảo nhà nàng.
Nhiều ngày như vậy không tưới nước, sẽ không chết héo đi?
******
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Giúp Tố Dĩ lập gia đình. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 50%. Hảo cảm độ của Tố Dĩ: 0]
Tố Dĩ vừa bị đưa đến Phùng Phủ, hệ thống liền thông báo như vậy. Nhưng Sở Di Nhân lại giận đến bóp nát một tách trà.
Sở Di Nhân cảm thấy, Tố Dĩ chính là mệnh định địch nhân của nàng, mỗi lần đều quấy nhiễu kế hoạch của nàng! Ngặt nỗi không biết vận khí của người này rốt cuộc tới thế nào, mỗi lần đều gặp dữ hóa lành. Sở Di Nhân giận đến muốn đánh mất lý trí. Nàng cũng không tin quỷ thần, Tố Dĩ còn có thể lợi hại hơn so với hệ thống sao?!
Sở Di Nhân lật xem tư liệu của hệ thống, lúc này mới phát hiện việc làm ăn của Sở Gia sắp lâm vào nguy cơ.
Tại sao có thể như vậy? Trước đó không phải vẫn còn tốt đẹp sao? Không đúng, vì sao những quỷ kế nàng lập ra cho sản nghiệp Du Gia đều xảy đến với cửa hàng nhà nàng? Hộ khách yêu cầu bồi thường, nhân viên cửa hàng đều đi ăn máng khác, đối tác phản bội……Sở Di Nhân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Nàng vốn cũng không thành thạo việc buôn bán, sau khi cùng Tân Từ hợp tác, đã đem đại bộ phận đều quăng cho hắn quản lý……
Đúng rồi, tìm Tân Từ!
Nhưng Tân Từ gần đây cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Du Gia Bảo cùng đồng đảng hợp tác của hắn liên hợp nhau chống lại Ma Giáo, cự tuyệt mọi mua bán với người Ma Giáo. Chờ đến lúc bọn họ phát hiện, hàng tồn trữ đều sắp dùng hết rồi. Mà Tân Từ vốn cao ngạo, tuy rằng tàn bạo, nhưng tuyệt không cho phép thủ hạ đi cướp của giết người. Vật phẩm khuyết thiếu làm trưởng lão Ma Giáo lâm vào tình cảnh giống như lấy trứng chọi đá, dưới tình huống bụng đói đến đầu choáng mắt hoa, toàn Ma Giáo quyết định oanh oanh liệt liệt triển khai hoạt động…làm ruộng.
Nhưng những người vốn quen cầm đao cầm kiếm, sao có thể chỉ cần nói muốn cày ruộng là cày được! Đám phần tử bạo lực này cày một mảnh đất, liền giống như phá hoại một lần.
Tân Từ bận bịu sửa sang lại nội bộ trong giáo, tất nhiên đối với việc làm ăn của Sở Gia liền hơi sơ sẩy. Mãi đến khi Sở Di Nhân sai người tới cửa báo tin, hắn mới tỉnh ngộ.
Có người đang chuyên môn nhắm vào bọn họ!
Du Tông cho dù có tiền đến mức có thể xui ma khiến quỷ thế nào, cũng không thể có đủ năng lực đi đối kháng Ma Giáo. Chết tiệt, sau lưng hắn khẳng định có cao thủ!
Nhưng cho dù biết rõ như thế, bọn họ cũng chỉ có thể không ngừng tu bổ thiếu thốn, căn bản không có dư thừa sức lực đi trả thù.
Bất đắc dĩ, Sở Di Nhân liền hướng La Chi Hoán xin giúp đỡ. Ở phần đông đại hiệp duy trì trật tự, cùng với La Chi Hoán lấy danh nghĩa của mình ra bảo đảm, thật vất vả mới ổn định được cục diện.
Sở Di Nhân xem xét điều tra của hệ thống, lệ khí trong mắt càng ngày càng nồng đậm. Nàng không biết là người nào thần thông quảng đại như vậy, nhưng lại cố tình ở thời điểm nàng muốn ra tay với Tố Dĩ liền xuất hiện. Người này khẳng định cùng Tố Dĩ có quan hệ không tầm thường. Sở Di Nhân đem thù mới hận cũ đều đổ tới trên người Tố Dĩ.
Trước mắt, còn có một nhiệm vụ có thể đạt được số lượng lớn điểm thưởng, giúp nàng đổi được càng nhiều vũ khí cùng công lực cường đại.
Tố Dĩ, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, ai kêu ngươi mỗi lần đều chắn đường ta!
******
Sở Di Nhân đem chủ ý đánh tới trên người La Chi Hoán, dù sao quan hệ hiện tại giữa bọn họ chính là lợi dụng lẫn nhau. Nàng đổi một bình bí dược, thành thục đi vào La Phủ, ở trong phòng chờ La Chi Hoán trở về. Nam nhân La Chi Hoán này mặc dù không tệ, nhưng hắn rất thường hay nói ra mấy lời nói làm nàng chống đỡ không được. Sở Di Nhân nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, mặt có chút đỏ.
Hừ, nàng không thể mỗi lần đều để hắn áp chế, bằng không về sau nàng còn chỉ huy hắn làm việc thế nào, cho nên, chờ chút nữa nhất định không cho hắn nói chuyện!
Sở Di Nhân càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này tuyệt đối không sai lầm.
Lúc này, cửa bị đẩy ra. Sở Di Nhân lập tức xông lên, chế trụ huyệt đạo của hắn, há miệng hôn lên môi đối phương, từ miệng đem trà đã bị bỏ thêm dược đút cho hắn.
Sớm chìm đắm trong công hiệu của bí dược, Sở Di Nhân cũng không thấy rõ mặt La Chi Hoán. Hai mắt của nàng nửa mở, mơ hồ nhìn đến La Chi Hoán ngày thường luôn giống như công tử nho nhã, nay lại trở nên cuồng dã như vậy, khuôn mặt của hắn cũng trở nên tục tằng, có hương vị nam nhân như vậy……Sở Di Nhân bất tri bất giác trầm mê ở trong đó, cơ thể dần dần nở ra bao nhiêu đốm lửa hoa mỹ.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra.
Một cỗ gió lạnh thổi vào, nhưng vẫn không làm cho mùi vị thối nát trong phòng hòa tan bớt. Sở Di Nhân mờ mịt mở to hai mắt, cho đến khi dần dần thích ứng với ánh sáng chói lóa bên ngoài, mới nhìn rõ bộ dạng người tới. Nàng lập tức hồi thần, mạnh mẽ đẩy ra nam nhân còn hoạt động ở trên người nàng. Nam nhân kia vừa ngã xuống đất, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, thấy được người tới, lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói:
“Thuộc hạ biết tội!”
Đứng ở cửa là nam nhân trong kế hoạch của Sở Di Nhân, mà nam nhân quỳ trên mặt đất lại hoàn toàn là một gương mặt xa lạ, nàng chưa bao giờ gặp qua.
Trên người chợt lạnh, Sở Di Nhân mới nhớ tới bản thân còn đang lỏa thể, lập tức biến sắc, phi nhanh đến trên giường, lấy chăn đem cơ thể mình bao lại.
La Chi Hoán vẫn mỉm cười. Tận mắt xem thủ hạ của mình cùng nữ nhân mà mình coi trọng điên long đổ phượng là loại cảm giác gì?
Mạc Duật, ngươi thật đúng là một kẻ ghi thù a.
Hắn nên may mắn mình không thật sự có dính dấp đến nữ nhân mà Mạc Duật bảo hộ sao? Ánh mắt La Chi Hoán nhẹ nhàng đảo qua trong phòng, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
******
Sở Di Nhân cho tới bây giờ chưa từng trải qua trò hề như vậy!!
Xem xét hệ thống, quả nhiên hảo cảm độ của La Chi Hoán không hề tăng lên, nàng còn không công thất thân!
(Không giảm là hên rồi ở đó mà tăng)
Nàng hung hăng cầm cái tách trong tay quăng đến một góc, âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên, vẫn không mang đến cho nàng một tia thống khoái, thậm chí làm nàng càng thêm phiền chán.
Bọn họ nghĩ không có điểm thưởng, không có hệ thống hỗ trợ, nàng sẽ bó tay bất lực sao? Sở Y Nhân trào phúng cười. Nàng có một thân bản lĩnh cao thâm, thiên hạ này còn có cái gì làm khó được nàng!
Sở Di Nhân siết chặt nắm đấm, bước nhanh ra cửa.
— Tiểu kịch trường —
Trưởng lão: “Giáo chủ, Du Gia Bảo không chịu bán đồ cho chúng ta. Cửa hàng nhà khác cũng liên minh đứng lên chống lại Ma Giáo. Mọi người đều mấy ngày không được ăn no! Vạn bất đắc dĩ, Ma Giáo chúng ta từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu làm ruộng. Trước mắt vật phẩm khan hiếm, chúng ta cần phải biết tiết kiệm, tận dụng tất cả những thứ xài được, tăng thu giảm chi……Đợi chút, giáo chủ, xin dừng bước, nếu đi nhà xí, thỉnh mang theo cái tô này. Có tinh hoa ẩn chứa lực lượng vô biên của giáo chủ bón thúc, nông phẩm của Ma Giáo ta khẳng định sẽ xum xuê rậm rạp, sinh cơ bừng bừng! Ha ha ha ha ha……”
Tân Từ một tay đem cái tô lớn ụp lên đầu trưởng lão.
Trưởng lão: “Giáo chủ, xin dừng bước! Giáo chủ thứ lỗi, lần này thuộc hạ không có mang bô đến đây….Hô, hô……Giáo chủ, xin cho A Hoàng, A Bạch, A Hồng, A Hắc, A Hoa (mấy cái cây ≧▽≦) đi theo. Thời điểm giáo chủ tắm rửa, chỉ cần đặt chúng nó ở xung quanh ngài. Lấy võ công tái thế của giáo chủ, nhất định có thể đem nước tắm tóe đến trên thân chúng, như vậy sẽ tiết kiệm được lượng lớn nước tưới!”
A Hoàng + A Bạch + A Hồng + A Hắc + A Hoa: Nước mắt lưng tròng. (π_π)
Trưởng lão: “Đúng rồi, thuộc hạ có ước lượng qua nhà tắm, còn có vài vị trí, không bằng cũng mang theo mấy bồn cây này……
Tân Từ một tay đem cây xương rồng đập đến trên đầu trưởng lão.
Trưởng lão: “Giáo chủ, xin dừng bước…..A, giáo chủ cầm trên tay là vật gì?……Đợi chút, giáo chủ mau buông nó ra, dây leo có gai kia quá mức uy vũ, chớ để bị thương tay giáo chủ….A, giáo chủ, thỉnh thương tiếc, thuộc hạ đầu yếu ớt, không thể so với dây gai kiên cố……”
Tân Từ một tay đem dây leo bao lại trưởng lão, một cước đem cả dây lẫn người đá xuống núi.
Tân Từ: “Ai còn dám kêu ta làm ruộng, trước đem bản thân mình trồng xuống đất đi!!! [╯‵□′]╯︵┻┻
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!