Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tháng sau, nhóm người của Tố Dĩ rốt cuộc đi vào địa phận Du Gia Bảo. Sau khi cùng đoàn lái buôn cáo biệt, Tố Dĩ xuất ra thiệp mời mà nàng thuận tay lấy được trong phòng Sở Y Nhân đưa cho hạ nhân tiếp khách.
Du Gia Bảo không hổ là thiên hạ đệ nhất bảo, việc kinh doanh làm ăn trải rộng khắp cả nước. Mỗi địa phương, mỗi ngành nghề đều có tham gia, thịnh vượng sung mãn, tiền của tích lũy ngày càng nhiều. Khoản thuế hằng năm nộp lên triều đình còn cao hơn so với toàn bộ thuế thu được từ một cái thành thị. Ngay cả đại quan triều đình nhìn thấy người của Du Gia Bảo cũng phải nhân nhượng vài phần.
Mà đương nhiệm bảo chủ – Du Tông cũng là một đại nhân vật. Trong giang hồ không ai không tán thưởng hắn một tiếng “hảo”. Tuy rằng người có nhân duyên tốt trong giang hồ không ít, nhưng tuyệt đối không thể nào có sức ảnh hưởng bằng Du Tông. Hắn không có kẻ thù, hơn nữa ở hai bên hắc bạch lưỡng đạo đều giao bằng hữu, quả thực lợi hại. Lần này, Quần Anh Hội được tổ chức tại Du Gia Bảo, khắp giang hồ đều nhiệt liệt hưởng ứng, thậm chí cả triều đình cũng phái người đến duy trì trật tự.
Du Tông là một kẻ trung lập. Hắn có thể làm dịu đi không khí khẩn trương giữa chính tà lưỡng đạo. Đối với giang hồ cùng triều đình, hắn cũng có thể vì song phương tìm được biện pháp hòa bình ở chung. Một người ưu tú như vậy, ai cũng phải kính hắn một phần.
Hai người Tố Dĩ vốn muốn điệu thấp mà đến, nhưng Mạc Duật vừa vào cửa liền khiến cho Du Tông vốn đang bị một đám người vây quanh chú ý.
Nghe nói Du Tông – Du Bảo Chủ cùng Mạc Duật từng có quan hệ chặt chẽ. Ánh mắt hắn nhìn Mạc Duật quả nhiên thực ý vị sâu xa, như địch cũng như hữu. Tố Dĩ có chút đăm chiêu nghĩ.
Tuy rằng Du Tông chỉ liếc mắt một cái liền nhanh chóng thu hồi, nhưng bởi vì hắn vốn luôn bị chú ý, làm Mạc Duật cũng bị người ta dòm ngó vài lần.
Tố Dĩ vẫn biểu hiện như không có việc gì lơ đãng tiếp nhận ánh mắt của những người nọ, thấp giọng hỏi:
“Nhận thức sao? Muốn đi lên chào hỏi không?”
Mạc Duật biểu tình bí hiểm cúi đầu xuống.
May mắn Mạc Duật không hay lộ diện trên giang hồ, nên cũng không có nhiều người nhận ra hắn. Phần lớn những người tò mò chỉ cảm thấy rằng Mạc Duật tuy dung mạo xuất sắc, nhưng lại là một kẻ mù không có võ công, Tố Dĩ chỉ là một nữ tử bộ dạng bình thường, liền tự động nhận định bọn họ là người của một tiểu môn phái nào đó, về sau không lưu ý đến nữa. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng nghi hoặc, trong số những tinh anh được mời đến Quần Anh Hội, sao ngay cả một ít tiểu tôm tép cũng trà trộn vào được?
Hai người Tố Dĩ xen lẫn trong đám người, nghe được rất nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Sở Y Nhân. Nàng là như thế nào mê đắm vị đại hiệp này, khuynh đảo vị chưởng môn kia, còn lại mấy chuyện khác một chút cũng không hỏi thăm được.
Thực khiến cho người ta buồn bực a! Chẳng lẽ Sở Y Nhân chỉ cần đứng đó, mọi người liền cúng bái sao?
Tố Dĩ không biết, đó là bàn tay vàng mà hệ thống cho Sở Y Nhân. Phàm là người nào bị hào quang Mary Sue chiếu đến, sẽ trong nháy mắt biến đần độn. Trừ bỏ Tố Dĩ đối hào quang dị ứng cùng Mạc Duật không cảm giác được hào quang, đây thật sự là bách chiến bách thắng.
Quần Anh Hội thực tế là một yến hội, cũng không có luận võ đài hay tri thức vấn đáp gì. Sự kiện này chủ yếu là để gia tăng giang hồ hòa hợp. Mọi người cùng nhau ăn một bữa no say, vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm.
Sau màn diễn thuyết khai mạc của Du Tông, yến hội liền khoái trá bắt đầu. Từng đạo món ngon tinh mỹ lục tục được mang lên, toàn bộ đều từ Đệ Nhất Lâu cung cấp. Mượn cơ hội này, Du Tông cũng đem Sở Y Nhân giới thiệu đến mọi người. Sở Y Nhân hành vi tự nhiên hào phóng cùng mọi người hành lễ, đối với sự khen ngợi của mọi người cũng chỉ khiêm tốn nở nụ cười, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi dành cho khách quý bên cạnh Du Tông.
Tố Dĩ nhìn xung quanh Sở Y Nhân: Võ Lâm minh chủ – La Chi Hoán, tiền nhiệm Ma giáo giáo chủ – Tân Từ, còn có người đang rõ ràng bày tỏ hảo cảm với nàng – Du Tông. Đủ loại hình mĩ nam đa dạng đều khuynh đảo dưới váy nàng, quả thực là tề nhân chi phúc.
Sở Y Nhân an bài không ít tiết mục hay, nhất là màn vũ kỹ nghê thường vũ y phấn khích tuyệt luân. Giữa lớp khói trắng mờ ảo, dáng người xinh đẹp của vũ cơ như ẩn như hiện, khiến người xem tâm đều say. Tròng mắt của một đám đại hiệp cơ hồ muốn rớt ra ngoài, nhiệt liệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Sở Y Nhân nhìn đến đám người bị kích động đến con mắt đều đỏ kia, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai. Một đám đại quê mùa chỉ biết vung đao múa kiếm, sao có thể biết thưởng thức cái gì vũ đạo, chỉ cần để mấy mỹ nữ đi ra trình diễn vài tư thế dụ hoặc, liền trầm trồ khen ngợi, xem ánh mắt lỏa lộ kia, giống như hận không thể bắt các nàng đem tầng sa y mỏng manh kia cũng cởi ra.
Sở Y Nhân nhếch miệng. Mặc dù nhìn bên ngoài nàng vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi La Chi Hoán, lại nhìn sang Tân Từ từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, lộ ra sát khí nhè nhẹ, còn có Du Tông luôn mỉm cười như gió xuân bên cạnh, trong mắt lóe lên tinh quang.
Sở Y Nhân nhấp một ngụm rượu nho từ Đệ Nhất Lâu ủ ra, trong lòng ưu sầu nghĩ:
“Ai có thể chân chính hiểu được ta? Thế giới này mọi người đều tục tằng như vậy, ta thực sự quá tịch mịch. Chẳng lẽ sau khi đi vào nơi này, ta nhất định phải ở vạn bụi cỏ không dính thân, lần lượt làm tổn thương chúng nam tâm, cuối cùng chỉ còn một mình ta mèo khen mèo dài đuôi sao……?”
Ánh mắt Sở Y Nhân quét đến người vẫn cúi đầu ở chỗ ngồi hạng bét bên dưới. Nàng buông chén rượu, nhíu lại mi tâm. Thân ảnh nọ có chút quen thuộc……
Là hắn!
Sở Y Nhân nội tâm nhảy dựng, nhìn kỹ lại một lần, mày kiếm nhập tấn, tuấn mỹ mà lãnh đạm, thân hình lẫm lẫm, nhìn như điềm nhiên lạnh nhạt lại khắp nơi lộ ra khí chất uy nghiêm ngạo mạn, không thể xâm phạm.
Ánh mắt Sở Y Nhân dừng lại trên môi hắn.
Nàng còn nhớ đêm đó hắn hôn mê, rúc vào trước ngực hắn, làm cho nàng có được cảm giác an tâm chưa từng có. Xương quai xanh của hắn, vòng tay của hắn, hết thảy đều tốt đẹp như thế. Nàng dần dà đặt môi lên môi hắn, liền cảm thấy thỏa mãn vô hạn. Môi của hắn cũng giống như con người của hắn vậy, hơi lạnh lùng, nhưng lại có vô hạn dụ hoặc. Nàng liếm nó một lần lại một lần, hận không thể đem nó nuốt vào trong bụng.
Hồi tưởng lại, hô hấp của Sở Y Nhân liền có chút gấp gáp. Hai tay đặt ở trên đầu gối hơi nắm thành quyền.
Ngày đó, nếu không phải La Chi Hoán đột nhiên xuất hiện, nàng đã có thể đem hắn……Ánh mắt Sở Y Nhân càng lúc càng nóng bỏng. Bất chợt, Mạc Duật đột nhiên ngẩng đầu, nghênh đón nhìn về phía nàng.
Nhìn vào hai tròng mắt mờ mịt kia, Sở Y Nhân thở dài trong lòng. Đáng tiếc, ánh mắt của hắn rất đẹp, giống như mặc ngọc, khi trầm tĩnh thì như mặt hồ mùa đông không dậy nổi một tia gợn sóng, khi phẫn nộ lại nhiễm lên từng tia sáng hấp dẫn dụ hoặc. Đặt biệt là ánh sáng phát ra ở lúc ngọc bị hủy diệt, kinh tâm động phách, đẹp đến kinh người!
Khó trách có người thích sưu tập con mắt, thứ xinh đẹp như vậy, đến nàng còn muốn độc chiếm, trân quý bảo quản. Cho nên, càng yêu say đắm cặp mắt kia, nàng càng bị vẻ miệt thị trong đó kích thích. Cuối cùng, Sở Y Nhân chọc mù hắn.
Nàng không chiếm được, người khác cũng đừng hòng chiếm được.
Sở Y Nhân cầm lên chén rượu, che giấu ý cười tham lam chợt lóe qua bên khóe môi.
Mạc Duật cảm giác được ánh mắt dâm tà kia càng ngày càng rõ ràng, lập tức nhớ đến nụ hôn ghê tởm, đụng chạm ghê tởm ngày đó, toàn thân vô lực, mặc người bài bố……Hắn mãnh liệt ngẩng đầu nhìn đến hướng nữ nhân nọ, nhưng ánh mắt của đối phương đã dời đi.
Chén rượu trong tay Mạc Duật “oành!” một tiếng vỡ vụn.
Người bên cạnh nghe được tiếng vang, kỳ quái nhìn Mạc Duật một cái. Tố Dĩ chỉ ghé mắt, lạnh nhạt nói:
“Chất lượng cái chén này không được tốt lắm a.”
Nhìn vân đạm phong khinh lại nhẹ nhàng bóp nát một cái chén như vậy. Người nọ đổ mồ hôi, cách hai người này xa một chút.
Tố Dĩ men theo tầm mắt Mạc Duật nhìn về phía Sở Y Nhân, bình tĩnh gật đầu, mới quay lại cùng Mạc Duật nói:
“Muốn ra ngoài không?”
Mạc Duật nghe vậy hơi giật mình, hạ xuống mi mắt, im lặng theo đuôi Tố Dĩ rời khỏi bàn tiệc.
Sở Y Nhân cũng đã phát hiện ra Tố Dĩ. Nàng híp lại con mắt, thấy bọn họ rời khỏi, liền cùng mọi người cáo biệt một tiếng, theo sau rời đi.
—— Tiểu kịch trường ——
Sở Y Nhân: “Hệ thống, ở thời điểm Mạc Duật không mù cũng không bị hào quang Mary Sue của ta mê hoặc!”
Hệ thống: [Mạc Duật bị bệnh mù màu.]
Sở Y Nhân: “Bậy bạ! Ai đối với ánh sáng phát bệnh mù màu a!”
Tố Dĩ: “Đại khái là do ngoại quải mở lớn quá đi. Một đoàn ánh sáng cũng nhìn không tới, con mắt của Mạc Duật đều bị mù, khó trách cứ chết sống bám theo ta không bỏ. Đây là để dời đi đối tượng Mary Sue.”
Sở Y Nhân: “Hệ thống, đổi kỹ năng “Vô luận nam nữ đều yêu ta”. Chỉ cần Tố Dĩ yêu ta, tên trung khuyển Mạc Duật kia còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Hô hô hô hô~”
Hệ thống: [Đổi kỹ năng thành công.]
Sở Y Nhân (kim quang lòe lòe): “Tố Dĩ, ngươi yêu ta không?”
Tố Dĩ: “……Không phí điện sao?”
Mạc Duật vọt ra tràng, vung vợt bóng bàn đánh bay Sở Y Nhân.
Sở Y Nhân (xẹt qua như sao băng): “Hệ thống, ngươi gạt ta!! Nàng căn bản không yêu ta!!”
Hệ thống: [Tình yêu không phải thứ mà muốn mua là có thể mua được……Tình yêu là phải có phiêu lưu, có đầu tư cẩn thận.]
Tác giả: Chap sau, Mary Sue tiểu thư muốn tiếp tục xuất chiêu!╭(╯ε╰)╮
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!