Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
Chương 96
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nơi này……chính là Tiên Giới sao? Quả nhiên hoàn toàn không giống với thế giới của bọn họ.
Tố Dĩ cảm giác mình lại biến thành trạng thái linh hồn, bay qua từng không gian một. Sau đó, nàng tựa hồ bị thứ gì đó hấp dẫn, ở ngoài một gian phòng bố trí toàn bộ đều là màu trắng dừng lại cước bộ.
Bên trong truyền ra tiếng kêu thê lương, một nữ tử đang thống khổ sinh con.
Tố Dĩ tựa hồ có thể cảm giác được sự đau đớn của nàng, cảm giác được thai nhi kia đang giãy dụa. Nàng lặng lẽ độ vào trong phòng một tia linh khí. Tiếng kêu rên của nữ tử dừng lại, theo sau là tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt của trẻ con.
Khóe môi Tố Dĩ dần cong lên.
Đứa nhỏ họ Thẩm, có tên giống như nàng. Nơi này gọi là bệnh viện, là chỗ trị bệnh cứu người, giống như y quán ở thế giới bọn họ. Nàng bầu bạn với đứa trẻ suốt một tháng, nhìn hình hài bé nhỏ kia dần dần lớn lên, trong lòng đột nhiên trào ra một cỗ cảm giác thân thuộc.
“Nhìn một chút tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay có ngoan hay không nào?” Một cặp cha mẹ trẻ tuổi mở cửa đi vào. Tố Dĩ cùng bọn họ bốn mắt đối diện.
Kỳ lạ là, bọn họ vốn nên không thể nhìn thấy nàng, nhưng người mẹ trẻ tuổi kia lại đột nhiên hướng về phía cửa sổ kinh hô:
“Cô là……?”
Tố Dĩ mở to hai mắt, nhìn đứa bé trên giường, đột nhiên nở nụ cười. Nàng tựa hồ hiểu được chút gì. Trong trí nhớ vẫn không có ấn tượng của mẫu thân, thì ra là vì như vậy sao?
Gió mát thổi phất lên rèm cửa, che khuất thân ảnh Tố Dĩ. Người mẹ trẻ tuổi bước nhanh tiến lên, lại chỉ kịp nhìn thấy Tố Dĩ mở miệng phun ra một chữ.
Người cha cũng khẩn trương tiến lên hỏi:
“Làm sao vậy?”
Người mẹ trẻ lắc đầu, cúi người ôm lấy đứa bé, ôn nhu hôn lên khuôn mặt nàng, cười nói:
“Hình như vừa thấy được tiểu bảo bối của chúng ta sau khi lớn lên a.”
Người cha khẽ cười một tiếng:
“Em cứ như vậy gấp gáp muốn cho con gái lớn lên sao? Thời gian còn rất dài, chúng ta có thể nhẫn nại cùng con trưởng thành.”
Thiếu nữ nọ vừa gọi “mẹ”, nàng không có nghe lầm.
Con gái của chúng ta – Tố Dĩ.
******
Đứa nhỏ từ trẻ sơ sinh bi bô tập nói, lớn lên thành tiểu hài tử tập tễnh học đi. Xuân qua thu đến, thoáng chốc nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Bộ dạng của nàng càng ngày càng giống với Tố Dĩ hiện tại.
Mỗi khi cảm thấy mình cùng thiếu nữ càng tương tự một phần, nhịp tim của Tố Dĩ càng mãnh liệt nhảy lên một chút. Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, chính mình bồi bạn với mình lớn lên.
Thiếu nữ đi học, thành tích không tồi, cũng kết giao được nhiều bạn bè tốt. Nhưng đôi cánh của nàng còn chưa kịp giương cao, liền bị bẻ gãy.
Nàng xảy ra tai nạn xe cộ.
Tố Dĩ kinh ngạc nhìn thiếu nữ bị đưa lên xe cứu thương, trước mắt chỉ còn lại hai loại màu sắc đỏ và trắng luân phiên xuất hiện. Đầu của nàng càng ngày càng đau nhức. Đột nhiên, ý thức của nàng giống như bị hút ra. Nàng trông thấy thiếu nữ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Bệnh viện thậm chí đưa ra chẩn đoán bệnh tình nguy kịch. Thiếu nữ phải thật vất vả mới bảo vệ được tánh mạng, nhưng nàng lại trở thành một người thực vật, không có ý thức.
Từng ngày một trôi qua, mái tóc ngắn của thiếu nữ dần biến dài, từ một thiếu nữ rực rỡ sáng lạng biến thành một cô gái trưởng thành điềm tĩnh. Nhưng nàng vẫn như cũ chìm trong giấc ngủ.
Trong bệnh viện dần lan truyền một truyền thuyết, trong phòng bệnh cuối hành lang có một mỹ nhân say ngủ, đang chờ đợi hoàng tử của nàng đến cứu vớt.
Sinh mệnh của nữ tử đang dần trôi qua, làm Tố Dĩ cũng sốt ruột thay. Nàng đã phát hiện khuyết thiếu trên linh hồn nữ tử, hận không thể tìm một linh hồn kiện toàn đến lấp đầy. Nhưng nàng không thể rời được nơi này, chỉ có thể lo âu nhìn hết người này đến người khác ra ra vào vào, lại vẫn không hề có biện pháp.
Một ngày nọ, trời quang mây trắng, tuy nhiên, trong phòng bệnh vẫn ảm đạm như cũ, nhìn không tới một tia dương quang. Tố Dĩ đang nghĩ hôm nay chắc cũng giống như mọi ngày trôi qua trong im lặng, nhưng mà, cửa đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra. Nàng giương mắt nhìn, tâm thần có chút hoảng hốt. Thân ảnh này….hình như có chút quen thuộc?
Nam tử vừa bước vào tựa hồ chân bị thương. Hắn một tay chống quải trượng, chậm rãi đi vào trước giường. Nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, vẻ mặt hắn có chút dại ra, khẽ thì thào:
“Đây chính là vị mỹ nhân say ngủ kia?”
Lại là một người nghe được tin đồn tò mò tìm đến đây. Tố Dĩ có chút tức giận. Mấy ngày nay, nàng đã giả thần giả quỷ dọa chạy không ít người, không nghĩ tới còn có kẻ không sợ chết mò tới. Thời điểm nàng đang chuẩn bị thi pháp, đột nhiên nghe được hắn hỏi:
“Một người ngủ, không cô đơn sao?”
Hắn bỗng nhiên xuất ra một đóa hoa dại màu vàng nho nhỏ, đặt tới bên cạnh gối đầu của nàng:
“Bên ngoài thời tiết rất đẹp. Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng hi vọng cô có thể cảm nhận được hương vị của ánh mặt trời.”
Qua một nhành hoa dại sao? Tố Dĩ bất giác xuất thần.
Hương vị….thực quen thuộc.
Sau đêm đó, nam tử nọ đều nhân thời điểm không có ai, lén lút đến nhìn nữ tử. Có khi hắn sẽ đưa một đóa hoa nhỏ, có khi lại đưa một mảnh lá cây, cũng có khi sẽ đưa một cái lọ chứa đầy ắp không khí của toàn bộ sân vườn bên ngoài.
Tố Dĩ phát hiện nam tử ở trước mặt người khác luôn thập phần trầm mặc, chính xác phải gọi là lạnh lùng. Thời điểm hắn im lặng không lên tiếng, thật sự rất có khí thế “người sống chớ gần”, tựa hồ chỉ có lúc ở tại trước mặt nữ tử mới nói nhiều hơn chút, có khi là nói về chuyện ở trường đại học của hắn, có khi nói về chuyện ở bệnh viện.
Nhưng mà, chân của nam tử đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn sắp phải xuất viện. Hắn không biết sau khi rời đi nơi này, còn có cơ hội quay trở về hay không. Nhưng hắn càng lo lắng là, thời điểm hắn lại đến, nữ tử đã không còn nhớ rõ hắn.
Hắn luôn tin tưởng, cho dù đang ngủ say, nàng vẫn có thể nghe được lời nói của mình, chung quy sẽ có một ngày nàng nhận ra hắn.
Nhìn nam tử mất mát rời đi, Tố Dĩ đột nhiên có chút sốt ruột. Nhưng nàng có thể làm cái gì đâu?
Làm cho nữ tử tỉnh lại nói cho hắn biết, cảm ơn hắn đã bầu bạn với nàng, bởi vì hắn không ngừng nỗ lực, rốt cuộc đã đem nàng từ trong bóng đêm trở lại?
Nhưng mà, nữ tử vẫn như cũ ngủ say không tỉnh.
Về sau, anh trai của nữ tử bài trừ muôn vàn khó khăn, quyết định mạo hiểm một lần.
Công ty của người anh đã dùng thời gian vài năm để phát triển một phần mềm trò chơi. Nó có thể xâm nhập sâu vào đầu óc con người, vô luận ý thức của người này có đang thanh tỉnh hay không. Trò chơi sẽ liên tiếp sáng tạo ra nhiều thế giới hư ảo. Tuy nhiên, toàn bộ dữ liệu của nó cùng game online bình thường không quá tương tự, bởi vì tất cả thế giới đều vì nữ tử mà tạo nên, nó sẽ không thương tổn nàng. Nhưng người ngoài đi vào nhất định sẽ bị quy tắc của thế giới bài xích, thậm chí có thể tạo thành thương tổn không thể khôi phục đối với thân thể thật.
Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, chính là kích thích ý thức của nữ tử, đem ký ức mà nàng giấu sâu trong trí nhớ thức tỉnh.
Tố Dĩ không quá thấu hiểu. Dựa theo suy nghĩ của nàng, bọn họ chính là muốn phái người tìm kiếm linh hồn của nữ tử bị thất lạc ở nhiều thế giới trong trò chơi, sau đó đem tất cả đều sưu tập trở về.
Trò chơi phát triển trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn không tuyển được người tìm kiếm thích hợp. Không phải ai cũng nguyện ý mạo hiểm, mà người đi vào trước hết phải được nữ tử toàn tâm toàn ý tín nhiệm, sau đó hắn sẽ mất đi khống chế đối với bản thân, vận mệnh hoàn toàn phó thác vào quyết định của nữ tử.
Nếu nữ tử không muốn tỉnh lại, như vậy hắn sẽ biến mất giữa khe hở của các thế giới. Ngoài đời thật, hắn cũng bị biến thành người thực vật.
Người anh nguyện ý đi vào tìm kiếm em gái, nhưng lại bị tất cả mọi người ngăn cản. Thân là người nhân duy nhất còn lại của nữ tử, hắn hiểu biết nữ tử sâu nhất, hắn phải ở lại thế giới thực để theo dõi, kiểm soát tiến độ. Hơn nữa, hắn chính là người chỉ dẫn đặc thù trong thế giới trò chơi, cho nên không thể nhúng tay vào cốt truyện.
Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ sao?
Một ngày nọ, người anh theo thường lệ đến thăm em gái, bỗng nhiên nhìn thấy đầu giường của nàng đặc biệt sạch sẽ. Hắn nghi hoặc hỏi y tá:
“Hôm nay chưa đưa hoa đến?”
“Đưa hoa?”
“Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy bên cạnh gối đầu của em gái mình có một đóa hoa, không phải do các y tá đưa tới sao?”
Y tá mới đầu hơi sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nói:
“Không phải do bạn của Thẩm tiểu thư đưa sao?”
“Em gái tôi mấy năm nay cũng không có bạn bè đến thăm.”
“A? Vậy là chúng tôi đã hiểu lầm sao? Đó là một nam tử cao cao gầy gầy, tuổi tác cùng Thẩm tiểu thư không chênh lệch lắm, còn tưởng là bạn cùng trường của Thẩm tiểu thư….Nói ra thì, vị khách nam kia cũng là bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi, mấy hôm trước xuất viện còn cố ý nhờ chúng tôi nếu có rảnh liền đến trò chuyện với Thẩm tiểu thư.”
Người anh kinh ngạc cực kỳ. Hắn cư nhiên không phát hiện có người lén lút đến nhìn em gái của mình. Tuy rằng nghe qua không giống người xấu, nhưng hắn quả thực có chút tò mò.
Người anh thật vất vả mới thuyết phục được y tá trưởng nói cho hắn phương thức liên lạc với nam tử nọ, sau đó thành công tìm được nam tử.
Qua vài lần tiếp xúc, người anh liền dẫn nam tử đến phòng bệnh của thiếu nữ, cực kỳ nghiêm túc hỏi:
“Cậu có thể giúp tôi một việc sao?”
Nam tử gật đầu.
“Tôi biết cậu cũng hi vọng em gái tôi tỉnh lại, như vậy…cậu có thể thay tôi đi đánh thức Tiểu Dĩ không?”
Tố Dĩ khẩn trương nhìn nam tử nọ. Hắn hầu như không có một giây do dự, lập tức gật đầu.
“Thỉnh tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, chúng ta thậm chí còn không quen thuộc, nhưng tôi tin tưởng cậu. Tôi đem nhân sinh của em gái tôi giao đến trên tay cậu. Cậu nguyện ý theo tôi mạo hiểm sao?”
“Nguyện ý.”
Ngươi anh đem kế hoạch xâm nhập vào trò chơi nói cho nam tử, trịnh trọng thông báo:
“Tôi muốn nhấn mạnh một chút, hi vọng cậu có chuẩn bị tâm lý. Sau khi cậu đi vào sẽ có ba loại kết cục. Kết cục tốt nhất là cậu cùng Tiểu Dĩ đều tỉnh lại, thứ hai chính là hai người đều không quay về, và kết cục tệ nhất đối với cậu…là chỉ duy độc Tiểu Dĩ tỉnh lại, còn cậu sẽ vĩnh viễn ngủ say. Cậu đã xác định chưa?”
“Xác định.”
“Một khi đi vào, trước thế giới bị phá hủy, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không thể đi ra. Chúng tôi không thể đoán trước được cậu sẽ gặp phải chuyện gì. Mọi thương tổn cậu gánh chịu đều sẽ ảnh hưởng đến trong hiện thực. Tuy rằng chúng tôi có thể cam đoan cậu không chết, nhưng cũng không thể khẳng định có thể để lại di chứng gì hay không? Vì kích thích ý thức của Tiểu Dĩ, các nhân vật trong thế giới trò chơi đều sẽ tìm mọi cách tra tấn cậu. Thật sự có thể chịu đựng sao?”
“Không thành vấn đề.”
“Còn có yêu cầu gì muốn nói không?”
Nam tử chần chờ nhìn nữ tử vẫn ngủ say trên giường bệnh, ngượng ngùng đối với người anh nói:
“Tôi có thể dẫn cô ấy ra phơi nắng một chút không?”
Người anh ngẩn ra, gật đầu.
******
Tố Dĩ nhìn nam tử đẩy xe lăn đưa nữ tử ra ngoài. Hai người chậm rãi đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp. Thân ảnh của bọn họ quả thực chói mắt, giống như hai ánh hào quang tỏa sáng. Đột nhiên, một trận gió thổi tới, ngăn chặn tầm mắt của nàng, bên tai lại truyền đến thanh âm quen thuộc.
Trở về đi……Tố Dĩ……
Thời gian con dừng lại ở bên kia đã rất lâu.
Tố Dĩ kinh hoảng quay đầu, nhìn nam tử đẩy nữ tử quay trở về, trên mặt hắn chỉ còn vẻ trấn định, không hề e ngại hay lo sợ.
“Tôi đáp ứng với anh, cho dù bản thân vĩnh viễn không tỉnh lại, cũng sẽ đem cô ấy mang về.”
Hìnhhiệnđạikhólựahơnhìnhcổđạinhiều. o(╯□╰)o
Lần updatesau chính là đạikết cục + 3 phiênngoại “tìnhyêuhôn nhân gia đình”, cònsẽcó 1 phầngiải thích cốt truyện cuối made in editor, đảmbảothôngnãocònhơn Si-gum Cool Air. Mọi người đừng vội bỏtuiđinha.~~~~(●﹏●)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!