Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp - Chương 32: Ảnh chụp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp


Chương 32: Ảnh chụp.


Thời gian học tập trôi qua như tên bắn, nó làm người ta thấy lâu dài nhưng khi nhìn lại thì chẳng còn bao nhiêu thời gian cả.

Hiện tại Bùi Hướng Dương xếp hạng thứ 9 ở niên cấp, thành tích của cậu đủ để thi đậu vào nhất trung. Nhưng mà người muốn vào học sinh toàn là cao thủ, mà số lượng cũng không hề ít.

Cái cậu muốn không phải là số điểm vừa đủ để đậu vào trường. Bùi Hướng Dương cũng muốn bản thân phải đủ giỏi hơn, điểm phải đạt mức khá tốt như thế mới có thể đủ vào lớp 1 của nhất trung. Bởi vì chỉ có vào lớp 1 mới có thể làm bạn cùng lớp với Hạ Sanh.

Từ khi Hạ Sanh học tiểu học, thành tích của hắn vẫn luôn nổi bật nhất. Có cuộc thi đấu thì chỉ cần hắn tham gia tất sẽ giật giải, tất cả các môn đều đạt điểm cao nhất, có vài lần môn ngữ văn chỉ bị trừ 1 hoặc 2 điểm.

Lần trước, hiệu trưởng nhất trung đã tự đến đào người. Hạ Sanh cũng xác định muốn vào nhất trung nên hai bên cũng bàn bạc điều kiện xong xuôi.

Cho dù Hạ Sanh thi được bao nhiêu điểm đi nữa hắn mặc định sẽ được vào lớp 1 nhất trung. Học bổng 100% cả 3 năm học bao gồm học phí và các phí phụ thu. Có một điều kiện duy nhất là Hạ Sanh không thể chuyển trường giữa chừng.

Ngay khi Hạ Sanh gật đầu đồng ý, Bùi Hướng Dương hưng phấn đến hỏng luôn.

Vấn đề tiền học phí được giải quyết thế là gánh nặng sinh hoạt của Hạ Sanh sẽ giảm đi rất nhiều.

Trước kì trung khảo một tháng, trường học tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp.

Các bạn học thương lượng đi thuê trang phục giống nhau ở chỗ chụp ảnh. Bùi Hướng Dương sợ Hạ Sanh không có tiền mới ứng ra trước cho hắn, ngoài miệng nói là trích từ quỹ lớp. Hạ Sanh sao có thể không biết nhóc nói lắp lại vụng về nói dối hắn, mà hắn cũng không có vạch trần. Lúc Bùi Hướng Dương cảm thấy vui vẻ, hắn cũng cảm giác vui vẻ theo.

Các bạn học kịch liệt thảo luận, cuối cùng quyết định nam sinh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn còn nữ sinh sẽ mặc theo học sinh ở phong trào Ngũ Tứ.

Tuy là Bùi Hướng Dương có lùn hơn Hạ Sanh một chút, nhưng đối với các bạn nam bằng tuổi khác cậu lại là một nam sinh mảnh khảnh cao gầy.

Vài nữ sinh thấy cậu mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, bắt đầu khen ngợi không ngừng “Ban hoa của chúng ta mặc cái gì cũng thấy đẹp luôn á. Tui thấy cậu có mặc váy thì cũng sẽ nhìn rất hợp lí cho coi.”

Bùi Hướng Dương đỏ mặt.

Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, cậu đứng bên cạnh Hạ Sanh, hai người mặc quần áo giống nhau.

Nhϊếp ảnh gia vẫn luôn chỉ huy “Bạn học đứng đầu ơi, xích qua một chút, tiếp, đúng rồi gần chút nữa.”

Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh bị điều chỉnh càng ngày càng gần nhau, gần đến mức có một lần cậu có thể ngửi thấy thanh hương trên người thiếu niên.

“Tốt, cứ đứng yên vậy đừng cử động gì nha. Mọi người nhìn vào máy ảnh đây này, cùng nhau nói. Cà Tím!”

“Rắc” khoảnh khắc đã được lưu lại.

Sau khi chụp xong, Bùi Hướng Dương bị nhϊếp ảnh gia gọi lại “Cậu nhóc này, cậu có thể cho tôi chụp thêm vài bức không. Tôi muốn dùng ảnh cậu làm người mẫu để treo bên ngoài cửa tiệm.

Nháy mắt cậu đứng ngây ngốc, cậu chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ. Hơn nữa lại có Hạ Sanh bên cạnh, nếu xét ngoại hình hẳn là ai cũng sẽ chọn hắn.

Vóc dáng cậu không cao, lớn lên không đẹp sao lại tìm cậu làm người mẫu được.

Các bạn học xung quanh vô cùng hứng thú ồn ào nói “Đồng ý đi ban hoa, đồng ý chụp ảnh đi.”

Mặt cậu lập tức hồng thấu, Bùi Hướng Dương gãi gãi ót thẹn thùng nói “Vậy, chút nữa, anh có thể…có thể chụp cho, em và bạn em, thêm một tấm được không?”
Nhϊếp ảnh gia sảng khoái đáp ứng.

Bùi Hướng Dương chụp một vài tấm ảnh một mình, sau đó lại vẫy tay gọi Hạ Sanh đứng bên cạnh đến.

Cậu sợ hắn sẽ không vui mà đi mất, Bùi Hướng Dương còn vừa lôi kéo cánh tay hắn vừa nói “Chúng ta, chụp ảnh, cùng nhau nha.”

Nhϊếp ảnh gia nhìn thấy nhanh sách cực kì chói mắt của hai học sinh này, cảm thấy khí huyết sôi trào.

“Chuẩn bị xong chưa? Rồi, nhìn vào ống kính nhé, cười lên!”

Một bức ảnh được chụp xong lần này làm cho nhϊếp ảnh gia vô cùng vừa lòng nói “Mấy bức ảnh này ngày mai tôi sẽ rửa xong, hai người nhớ đi đến tiệm lấy về đấy.”

Sau khi nhận lấy địa chỉ cửa hàng, Bùi Hướng Dương vui sướng mà chạy đến bên người Hạ Sanh. Cậu cười xán lạn “Hạ Sanh, đây là, bức ảnh, chụp chung, đầu tiên của, chúng ta đó!”

Bức ảnh này chỉ có cậu và Hạ Sanh mà thôi.
Bùi Hướng Dương cũng không biết, đối với Hạ Sanh mà nói đây thật ra cũng chẳng phải tấm ảnh đầu tiên bọn họ chụp chung.

Sau khi tan học, Hạ Sanh về nhà, hắn lấy ra một cái hộp ở dưới giường. Đây chính là chiếc hộp cất giấu bí mật mà hắn mang từ nhà Trần Đình về.

Hạ Sanh mở hộp ram bên trong có nhiều loại đồ chơi nhỏ đủ màu sắc khác nhau.

Quả bóng cao su đã cũ, cây bút đã hết mực, tràn ngập giấy nháp đầy chữ, sách bài tập, bình nước, dao nhỏ, khăn tay,… Đó toàn bộ đều là những vật có liên quan đến Bùi Hướng Dương. Cuối cùng hắn cẩn thận mà lấy ra một bức ảnh chụp.

Tấm ảnh rõ ràng đã được chắp vá, đây là bức ảnh tốt nghiệp tiểu học.

Khi đó Bùi Hướng Dương lùn tịt, mà Hạ Sanh đã mang dáng vẻ cao ráo hơn bình thường. Đội hình chụp ảnh dựa theo chiều cao mà sắp xếp, nhưng khi đó không có ai tình nguyện đứng cùng hắn, chỉ dó Bùi Hướng Dương là nguyện ý. Giáo viên phá lệ sắp xếp cho hai đứa nhóc có chiều cao chênh lệch đứng kế nhau.
Trên ảnh, Bùi Hướng Dương và hắn cũng dựa sát vào nhau như hôm nay. Bùi Hướng Dương hồi lớp 6 vô tâm vô phế mỉm cười tươi, cậu nhón chân đến mức dựa vào hẳn lên người Hạ Sanh.

Bức ảnh vốn là có bốn mươi mấy người chụp chung, nhưng tất cả đều bị vết kéo cắt đi chỉ duy còn lại hai người là hắn và Bùi Hướng Dương.

.

Chủ nhật, Bùi Hướng Dương dậy thật sớm cậu muốn đi đến cửa hàng chụp ảnh đầu phố lấy ảnh chụp.

Cậu không biết là khi cậu vừa rời khỏi giường một khắc, Bùi Ngọc ở phòng ngủ bên cạnh cũng đã tỉnh dậy. Hơn nữa, còn đang thông qua hai lỗ thủng nhỏ nhìn chăm chú vào cậu.

Chính xác là từ bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn Bùi Ngọc đã dán lên tường, thông qua lỗ nhỏ nhìn trộm Bùi Hướng Dương.

Nửa năm qua, quan hệ giữa Bùi Hướng Dương và cả nhà càng ngày càng lãnh đạm, chuyện này Bùi Ngọc sớm đoán được.
Trong truyện gốc, Bùi Hướng Dương sở hữu thể chất vạn nhân mê khiến cho cậu nhận hết tất cả sủng ái vô luận ở nơi nào. Đây là chuyện mà Bùi Ngọc không thể chịu đựng được. Nó không thể tiếp thu chuyện Bùi hướng Dương nhận được sự chú ý cùng thiện ý từ người ngoài. Điều này có nghĩa à Bùi Hướng Dương có khả năng sẽ bị kẻ đó cướp đi.

Nó muốn, Bùi Ngọc nó chính là người thân mật khăng khít nhất với anh trai. Bùi Hướng Dương vĩnh viễn chỉ có thể chú ý đến một người, chỉ có thể cảm nhận được tình yêu của một mình nó.

Cho nên hết lần này đến lần khác, nó dùng hết sức cướp đi sự chú ý cùng sủng ái của ba mẹ và anh cả vốn dành cho Bùi Hướng Dương. Sự thật chứng minh, nó đã thành công. Hiện tại trong nhà này, ngoại trừ đối xử với nó Bùi Hướng Dương đều giữ khoảng cách với những người còn lại.
Bùi Ngọc cho rằng kế hoạch này vẫn sẽ luôn an toàn không kẻ hở. Nhưng mà nửa năm nay, Bùi Hướng Dương cũng bắt đầu đối xử với nó không còn bao dung nuông chiều như trước nữa.

Khi ăn tết, Bùi Hướng Dương còn từ chối về nhà ông bà với nó, kế tiếp là sau buổi liên hoan không thèm nghe điện thoại nó.

Bùi Ngọc ẩn ẩn cảm thấy, hình như có thứ gì đó đang mất không không chế mà nó không biết. Nhưng mà nó nhớ rõ ràng trước khi Bùi Hướng Dương vào cao trung cốt truyện vẫn chưa được kích hoạt.

Dối với việc chuyển biến này, Bùi Ngọc trở nên ngày càng táo bạo, đa nghi. Cuối cùng nó bắt đầu tạo ra một cái lỗ, dùng để giám thị Bùi Hướng Dương từng giây từng phút.

Bùi Hướng Dương rửa mặt xong, cậu đeo cặp sách ra khỏi nhà.

Mà cậu không biết được, chân vừa bước ra cổng Bùi Ngọc liền bám theo sau lưng.
Tuy nói bây giờ còn rất sớm, nhưng trên xe đã có nhiều ông bà dậy sớm đi mua thức ăn. Bùi Hướng Dương nhường ghế ngồi cho một người già, cậu đứng dậy một cầm tay nắm, tay còn lại nhắn tin với Hạ Sanh: Bây giờ tớ đang đi lấy ảnh chụp, lấy xong sẽ qua nhà cậu cùng học bài nhé.

Tin nhắn được gửi đi chưa đến một giây sau đã thu được câu trả lời từ Hạ Sanh.

[ Được.]

Bên ngoài ánh mặt trời đã bắt đầu sáng tỏ, làn gió nhẹ nhàng dễ chịu. Bùi Hướng Dương nhìn thấy chữ “được” này nở nụ cười khẽ.

Bùi Ngọc ngồi ở dãy cuối cùng, nó làm lơ ánh mắt của một bà già. Vừa nhìn thấy Bùi Hướng Dương cười tươi như thế, móng tay của nó muốn bấm sâu vào trong da thịt.

Anh trai đang nhắn tin cùng với ai mà cười vui vẻ như vậy.

Bùi Ngọc cúi cầu nhìn di động không có một thông báo nào, tâm tình tối tăm đến cực điểm.
Sau khi xuống xe, Bùi Hướng Dương đi đến cửa hàng ở đầu phố. Chủ cửa hàng thấy cậu đến thì nhiệt tình tiếp đón “Ảnh chụp đã rửa xong rồi đây, đợi một chút tôi đi lấy cho cậu.”

Bùi Hướng Dương cầm hai bức ảnh vui vẻ rạo rực rời đi, sau lưng Bùi Ngọc liền xông vào cửa hàng.

Vì không muốn cho Bùi Hướng Dương phát hiện, nó đội mũ đeo thêm khẩu trang, che chén thật kín kẻ. Chủ quán thấy nó bước vào còn bị dọa nhảy dựng.

“Cậu muốn chụp ảnh hay là…”

Chủ quán vô tình nhìn thấy đôi mắt được che giấu dưới mũ, ánh mắt của thiếu niên kia gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ có vẻ khủng bố. Ánh mắt đó tràn ngập lệ khí khủng khϊếp không thể diễn tả nỗi.

Bùi Ngọc nhìn chằm chặp khung ảnh mà Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh chụp chung. Bức ảnh kia được chủ quán in thành cỡ lớn treo ở vị trí bắt mắt trong tiệm, vừa đi vào là có thể thấy ngay.
Cả móng tay của Bùi Ngọc đã bấm vào da thịt, cả người run rẩy. Nó như lên cơn điên đi đến chỗ ảnh chụp gỡ khung ảnh xuống, hung tợn mà vứt xuống đất.

.

Thẳng đến buổi tối, Bùi Hướng Dương mới rời nhà Hạ Sanh đi về.

Hôm nay Hạ Sanh tổng hợp các đề thi thật của các năm trước soạn cho cậu một bộ đề. Bùi Hướng Dương làm được điểm cao nên tâm tình cậu rất tốt.

Cậu có thể giữ thành tích ổn định thế này mãi, chắc chắn là có thể vào cùng lớp với Hạ Sanh thôi.

Bình thường vào lúc này, trong nhà chỉ còn chừa lại một cái đèn ở huyền quan. Nhưng hôm nay cả Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan vậy mà đều ngồi ở phòng khách, ngay cả người đáng lẽ ra đang học tiết tự học ở trường Bùi Quyết Minh cũng có mặt.

Cả biệt thự đèn đuốc sáng trưng, sắc mặt ai nấy đều không quá đẹp.
Bùi Ngọc ngồi dựa vào Phương Nhã Lan, giống như bà đang che chở và an ủi nó.

Thấy Bùi Hướng Dương về nhà, Bùi Ngọc giây trước còn cúi đầu đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt cậu. Bộ mặt nó đổi qua tươi cười nói “Anh trai ơi, hôm nay anh đi đâu thế sao mà trễ như vầy mới về nhà.”

Bùi Ngọc lớn lên rất đẹp, thời điểm cười rộ lên cũng rất đáng yêu.

Nhưng hôm nay cậu đi gặp Hạ Sanh, cậu không thể để người nhà biết được, đặc biệt là Bùi Ngọc.

Mấy năm nay, do có Bùi Hướng Dương cố ý can thiệp cho nên Hạ Sanh cùng Bùi Ngọc chưa đụng mặt nhau bao giờ. Hơn nữa, cậu vẫn luôn giấu giấu giếm giếm, kiên quyết không thể để hai người gặp nhau.

Bùi Hướng Dương lắp bắp “Đi đến trường, học, để học thôi.”

Bùi Ngọc nghe thấy câu trả lời, móng tay càng nắm chặt hơn nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười “Nhưng mà hôm nay em đi đến trường tìm anh, mà chẳng thấy anh ở đâu cả.”
Bùi Hướng Dương không nghĩ đến hôm nay Bùi Ngọc sẽ đến trường tìm cậu, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn “Chắc, chắc là, lúc đó, anh đi vệ sinh, nên em mới, không gặp được.”

Bùi Tử Giang rốt cuộc cũng phát hỏa “Hôm nay con gây họa lớn như thế, còn về hỏi anh làm gì! Đi lại đây cho ba!”

Bùi Hướng Dương chưa từng thấy Bùi Tử Giang nổi giận với Bùi Ngọc lớn như vậy, cả nhà bọn họ cai cũng đối với bảo bối Bùi Ngọc nâng trong tay sợ nát ngậm trong miệng sợ tan.

Phương Nhã Lan vội vàng xen vào đỡ lời “Anh hung dữ với con như vậy làm gì, con nó còn nhỏ có nhiều chuyện không hiểu thôi mà!”

Bùi Hướng Dưong không muốn dính vào trận ầm ĩ này, cậu vác cặp chạy xa khỏi nơi thuốc súng nồng nặc.

Về phòng rồi cậu nhớ đến chuyện lúc nãy mới cảm thấy có chút kì lạ.

Vừa nãy ba mắng nói em trai gây họa, rốt cuộc là phá đến cái gì mới làm ba giận dữ đến như thế.
Cậu lắc đầu, cậu cứ để mấy chuyện này ra sau đã. Nếu là trước kia khẳng định cậu đã lao ra bảo vệ em trai, bây giờ ở đó còn mẹ và anh cả chắc chắn em trai sẽ không chịu ủy khuất gì đâu.

Bùi Hướng Dương lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra, cậu định xem lại bài học một lần nữa rồi mới đi ngủ.

Khoảng chừng 10 giờ rưỡi, cuộc khắc khẩu dưới lầu cuối cùng cũng dừng lại.

Bùi Hướng Dương cũng đóng sách, chuẩn bị đi tắm trước sau đó là đi ngủ.

Chân trước Bùi Hướng Dương mới vào phòng tắm, Bùi Ngọc vừa ăn một trận mắng đã đi vào phòng cậu.

Hôm nay nó phá ảnh chụp trong quán còn uy hϊếp ông chủ lấy cuộn phim có ảnh chụp ra làm ông ta gọi báo cảnh sát. Mấy người đó gọi về cho người nhà, bởi vì nó còn là vị thành niên cho nên rất nhanh được thả ra.
Bùi Tử Giang hỏi rất nhiều câu hỏi, nó thế mà chẳng chịu nói vì sao lại đi phá cửa hàng người ta.

Cái nó tức giận nhất chính là sau khi nó quậy một trận ông chủ cửa hàng đó chẳng để nó đi, làm hại nó mất dấu Bùi Hướng Dương.

Nghĩ đến việc Bùi Hướng Dương đi đến nơi mà nó không biết gặp người nào đó. Trái tim nó như bị ngàn trảo trăm cào.

Vậy mà lúc nãy Bùi Hướng Dương còn nói dối nó.

Anh trai cũng không thèm nghe điện thoại khi nó gọi, bây giờ lại còn nói dối nó.

Lúc mà nó không biết, rốt cuộc Bùi Hướng Dương đã làm những việc gì!

Ý niệm liên tục trào ra, quả thật muốn bức điên Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc nắm trong lòng bàn tay thời gian học tập và nghỉ ngơi của Bùi Hướng Dương. Anh trai tắm ít nhất hai mươi phút sau mới ra.

Nó bắt đầu tìm kiếm đồ vật kia, thời gian có hạn nó chỉ có thể trước tiên lục lọi trong cặp xem xem có thể tìm được sơ hở nào không.
Trong cặp không có cái gì.

Không có, không có! Tại sao một thứ cũng không có!

Không thể nào. Không thể nào một chút cũng không sót lại!

Điện thoại, đúng, còn điện thoại nữa! Điện thoại đâu rồi. Hôm nay trên xe buýt nó thấy Bùi hướng Dương nhắn tin vưới ai đó, đã thế còn cười rất vui vẻ. Người nó yêu nhất, mà cũng chính là người anh trai nó yêu nhất này lại lộ ra nụ cười như vậy với người khác!

Bùi Ngọc tìm một lúc cũng không thấy điện thoại của anh trai. Đột nhiên, nó nghe được một âm thanh.

Bùi Ngọc lục lọi vài lớp sách vở mới tìm thấy điện thoại trong góc ngăn kéo.

Trên màn hình, rõ ràng là người nào đó mới gửi tin nhắn đến.

Hạ Sanh: Đừng quên mang theo phiếu nguyện vọng.

____Hạ Sanh.

Nhìn thấy hai chữ này, khóe mắt Bùi Ngọc muốn nứt ra.

Nó nhớ rõ cái tên này, tên Hạ Sanh này là bạn học thời tiểu học với Bùi Hướng Dương. Nhưng ở cốt truyện nó biết được, hai người này chẳng có dính dáng gì đến nhau.
Bọn họ đã ở bên nhau từ lúc nào!

Nghĩ đến việc anh trai có số điện thoại của nam sinh khác mà nó không biết, còn cùng người ta nhắn tin qua lại.

Có lẽ, hai người còn gọi điện thoại cho nhau.

Hôm nay người nhắn tin cho anh trai trên xe buýt, nhất định là tên Hạ Sanh này.

Lòng ghen tỵ của nó dâng trào đến đỉnh núi.

Chính là Bùi Ngọc vô cùng bình tĩnh, nó nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, một chút nữa Bùi Hướng Dương sẽ ra ngoài.

Thời gian còn lại ngắn ngủi, nó chỉ có thể hành động thật giá trị.

Tên Hạ Sanh kia mới nhắc đến phiếu nguyện vọng, chắc hẳn là nguyện vọng lên cao trung. Không chừng bọn họ đã bàn bạc muốn điền cùng một trường học!

Nghĩ đến khả năng này, sự ghen tỵ bỗng dâng lên ngập trời đến mức muốn thiêu đốt Bùi Ngọc.

Nó lật lật sách giáo khoa, quả nhiên tìm được giấy điền nguyện vọng kẹp bên trong.
.

Bùi Hướng Dương vừa tắm rửa xong đi ra đã thấy Bùi Ngọc đứng trong phòng mình.

“Tiểu Ngọc.”

Bùi Ngọc tỏ ra bình thường cười cười với cậu “Anh trai, anh buồn ngủ rồi hả? Em đến đưa sữa bò cho anh.”

Bùi Hướng Dương lắc đầu nói “Trước khi ngủ, anh, không uống, sữa bò nữa. Nếu không, ban đêm, sẽ mắc, vệ sinh.”

Bùi Ngọc nắm chặt cái ly, Bùi Hướng Dương cảm thấy em trai có chỗ không thích hợp.

Theo ánh mắt của Bùi Ngọc, cậu mới phát hiện trên kệ sách vẫn còn để tấm ảnh chụp chung của cậu và Hạ Sanh chưa kịp cất đi.

Trong đầu Bùi Hướng Dương vang lên âm thanh nguy cơ, cậu không thể Bùi Ngọc nhìn thấy nó!

Cậu dùng cả người che chắn bức ảnh, vì quá hốt hoảng cậu thậm chí còn không kịp hỏi Bùi Ngọc hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Liền muốn đẩy em trai ra khỏi phòng.
Bùi Ngọc cảm nhận được Bùi Hướng Dương đuổi nó đi, ánh mắt càng âm trầm.

Mỗi khi đối mặt với Bùi Hướng Dương nó vẫn luôn che giấu cực kì hoàn hảo.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe đã biết là Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan đang lên lầu.

Bùi Hướng Dương nhớ đến giáo viên muốn mời phụ huynh học sinh đến mở cuộc họp. Vừa nãy cậu định nói nhưng cảm thấy bầu không khí lúc nãy không đúng nên vẫn chưa nói ra.

Bùi Hướng Dương đi ra gọi Bùi Tử Giang lại đơn giản nói “Ngày mai, trường học muốn, mời, phụ huynh, đến dự buổi, họp ạ.’

Bùi Tử Giang nhíu mày, hẳn là vẫn chưa nguôi giận “Biết rồi.”

Đúng lúc này, Bùi Quyết Minh đột nhiên gọi Bùi Hướng Dương đến phòng hắn một chuyến.

Hắn đưa cho cậu một ít tài liệu chuẩn bị cho kì thi trung khảo đã được soạn sẵn.
Chờ Bùi Hướng Dương ôm một chồng sách vỡ trở về phòng thì Bùi Ngọc cũng đã trở về phòng.

Cậu thở dài, hiện tại đã là 11 giờ.

Bùi Hướng Dương sấy tóc xong, sắp xếp lại sách vở rồi cho vào cặp sách.

Lúc cậu chui vào ổ chăn mới cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tin nhắn nửa tiếng trước Hạ Sanh gửi cho cậu.

KHông biết là hắn đã ngủ hay chưa, Bùi Hướng Dương vẫn trả lời tin nhắn.

[ Tớ biết rồi, tớ nhất định sẽ nhớ mang theo mà. ]

Hôm nay đến nhà Hạ Sanh, bọn họ đã điền phiếu nguyện vọng giống nhau.

Nghĩ đến việc có thể học cao trung cùng Hạ Sanh, nếu như cậu có thể phát huy năng lực ổn định nhận được điểm cao vậy là có thể học cùng lớp với hắn rồi. Chỉ cần là bạn cùng lớp thôi, cậu sẽ đi xin giáo viên rằng cậu muốn trở thành bạn cùng bàn với Hạ Sanh.
Bùi Hướng Dương ôm điện thoại, ôm ấp khát khao tiến vào giấc mộng đẹp đẽ.

P/s: Cảm ơn đã bình chọn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN