Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp - Chương 6: Tức giận.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp


Chương 6: Tức giận.


Thời tiết càng ngày càng nóng bức, tiết thể dục không còn được hoan nghênh nữa. Ngày trước vốn có nhiều học sinh chơi đùa trên sân bây giờ không chịu nổi cái nắng chói chang, sôi nổi tìm bóng mát hoặc là dứt khoát ở lại khu dạy học chơi đùa.

Chỉ có đám học sinh năm ba nhị ban nghịch ngợm vẫn như cũ chạy giỡn trên sân. Trường học mua rất nhiều bóng rổ, quả bóng cao su lúc trước đã bị bọn chúng cho vào kho.

Hạ sanh vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh sân thể dục, trong khoảng thời gian này nơi đây thành chỗ quen thuộc của mình hắn. Đôi mắt hắn vô tình cố ý liếc qua sân thể dục như đang chờ đợi cái gì đó.

Bất quá trong chốc lát, Bùi Hướng Dương chạy ra khỏi sân bóng tiến tới chỗ hắn. Thấy Hạ Sanh, cậu nở nụ cười tươi, ” Đi, chơi bóng, nhé.”

Hạ Sanh vẫn như trước kia nhấp môi, thần sắc lãnh đạm mà quay mặt đi.

Bùi Hướng Dương đã tạo thành thói quen Hạ Sanh phòng bị cunnfg cự tuyệt, cầm quả bóng rổ chạy về nơi các bạn học khác.

Lần này Bùi Hướng Dương rời đi nhanh hơn mấy lần trước, chỉ dừng lại đây khoảng năm giây. Đáy lòng Hạ Sanh mạc danh khó chịu.

Tự cho là thông minh, cuồng theo dõi người khác, mỗi ngày như đứa ngốc ngây ngô ai nói gì cũng cười, nói chuyện dễ bị lắp. Bất kể cái nào cũng phiền toái nhưng Hạ Sanh không nói rõ được vì sao hắn luôn muốn ngồi chỗ này.

Lúc Bùi Hướng Dương rời đi, Hạ Sanh giống như một con thú săn mồi trong đêm đang xác định con mồi, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang rời đi.

Nhìn thấy Trịnh Khải Đông quen thuộc giật lấy quả bóng trên tay Bùi Hướng Dương, nhóc nói lắp cũng không có lấy nửa lời oán giận còn ngây ngốc đuổi theo.

Ngu ngốc.

Hạ Sanh nghĩ.

Sở dĩ hắn ngồi đây là vì muốn xem xem con người có thể ngốc nghếch đến cỡ nào.

Trên sân thể dục, vừa xếp ra hai cái rổ làm Trịnh Khải Đông tâm huyết dân trào muốn phân nhóm thi đấu.

Bước chân Bùi Hướng Dương dừng lại không hề rãnh rỗi, xoay đầu ra phía ngoài sân theo bản năng tìm thân ảnh Hạ Sanh.

Lần này, cậu nhìn thấy một nữ sinh đang đi qua chỗ Hạ Sanh. Bùi Hướng Dương biết đây là nữ sinh mới vừa chuyển trường đến đây học. Cô bạn lớn lên xinh đẹp, các bạn nam trong lớp vẫn còn thảo luận về cô nói muốn rủ cô chơi cùng.

Hạ Sanh có được bề ngoài xuất sắc, nếu sự tình kia không xảy ra chắc chắn hắn sẽ được người khác yêu thích cuồng nhiệt. Hạ Sanh lớn lên đẹp như vậy những người không thích hắn mới là không có mắt.

Bùi Hướng Dương nhìn thấy có người chơi cùng hắn, nửa tiết thể dục sau đều toàn tâm toàn ý lao vào trận đấu không đi tìm Hạ Sanh nữa.

Có người nguyện ý trò chuyện cùng hắn là chuyện tốt. Nghĩ đến sau này Hạ Sanh cô đơn bộ dáng vẫn hung ác lãnh khốc, cậu hy vọng hắn có thể kết bạn với vài người, có thêm vài bạn nữ cũng không sao.

Quan trọng nhất là nếu từ nhỏ hắn đã thích nữ sinh, có phải về sau hắn sẽ không để ý Bùi Ngọc.

Trương Nghiên vừa chuyển trường đến đã chú ý ngay đến Hạ Sanh, Hạ Sanh lớn lên đẹp trai hơn tất cả các bạn nam nàng đã gặp. Lúc đến trường nộp hồ sơ, nàng có nhìn qua bảng xếp hạng thành tích trong văn phòng, người tên Hạ Sanh này vẫn luôn xếp hạng nhất. Trong lòng nàng càng thêm thích người này.

Hôm nay hai lớp đều có tiết thể dục, Trương Nghiên thấy Hạ Sanh ngồi một mình liền muốn đi tới nói chuyện với hắn.

” Xin chào, tớ là Trương Nghiên. Tớ có thể ngồi ở đây với cậu được không?”
Từ nhỏ nàng đã được các bạn nam yêu mến, au cũng sẽ không cự tuyệt làm bạn với nàng.

Không nghĩ tời, Hạ Sanh lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, ” Không thể.”

Trương Nghiên không ngờ sẽ bị từ chối trong lòng hơi giận dỗi, nàng chưa bao giờ bị người khác từ chối bao giờ, tính tình bắt đầu nóng nảy, ” Tớ chính là muốn ngồi chỗ này!”

Mông nàng còn chưa chạm vào mặt ghế đã bị Hạ Sanh đẩy ngã xuống đất. Đầu tiên nàng còn ngỡ ngàng, sau đó trề môi muốn khóc. Mỗi lần chỉ cần nàng trưng ra biểu tình như vậy, các bạn nam sẽ đến dỗ dành nàng. Còn Hạ Sanh chỉ lãnh khốc nghiêng mặt, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái.

Trương Nghiên nhìn xung quanh may mắn phát hiện do trời nóng trên sân thể dục không có nhiều người. Phía xa chỉ có vài bạn nam đang chơi bóng rổ, không có ai nhìn qua phía bên này.
Nàng thút tha thút thít đúng dậy, hừ lạnh rồi chạy đi mất.

Hạ Sanh vẫn ngồi vị trí cũ, chỗ ngồi của hắn không có bóng cây che mát, thái dương từ đỉnh đầu hắn chiếu rọi xuống đất. Ghế đá bị soi nóng bóng nhưng hắn không hề di chuyển một bước.

Hạ Sanh không hiểu rốt cuộc hắn ở đây kiên trì chờ cái gì, chỉ biết rằng khoảng thời gian tiếp đó nhóc nói lắp không hề biết mệt mỏi, chỉ biết ngây ngô cười không còn ôm bóng chạy về phía này.

.

Hết tiết thể dục, cả người Bùi Hướng Dương nóng không chịu được. Nhóm chơi bóng rổ sôi nổi chạy về phòng học, một đám thè lưỡi để tản nhiệt như chó con. Trở về chỗ ngồi lấy bình nước liều mạng uống để giải nhiệt.

Các bạn học ai cũng mang theo ly nước riêng, Bùi Hướng Dương cũng thế. Ly của cậu có hình con voi màu xanh lam, cái mũi voi là ống hút. Đây chính là quà mà cô cậu mua từ thành phố mang về, Bùi Hướng Dương rất thích cũng luôn giữ gìn cẩn thận.
Cậu uống nước xong lúc sau theo thói quen nghiêng mặt nhìn Hạ Sanh.

Hạ Sanh về phòng học sớm hơn cậu, hắn vẫn mặc bộ đồng phục trường. Nhìn khác biệt hẳn so với đám trẻ ăn mặc mát mẻ. Cậu để ý thấy mặt Hạ Sanh đỏ phớt phớt, như là bị ánh mặt trời rọi thật lâu đến mức sắp cháy đen.

Vì quá nhập tâm thi đấu, Bùi Hướng Dương không có chú ý tới Hạ Sanh đã đi chưa. Cậu nghĩ rằng trời nóng như thế, ngoại trừ bọn họ chơi bóng mấy người khác đều đi về lớp hoặc tránh dưới bóng cây.

Dù sao Hạ Sanh không chơi chung với bọn họ cũng không muốn xem bọn họ chơi bóng, sao lại có thể ở lại sân chịu phơi nắng.

Cậu đang nghĩ ngợi bất tri bất giác nhìn chằm chằm người ta, bị Hạ Sanh phát hiện quay mặt qua nhìn cậu. Trong khoảnh khắc chạm mắt nhau, Bùi Hướng Dương không còn cảm thấy xấu hổ, như cũ cho hắn một nụ cười mỉm.
Ngày thường, Hạ Sanh chỉ là lãnh đạm thu hồi tầm mắt. Nhưng là hôm nay hắn nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.

Tuy rằng vẫn là gương mặt băng sơn, Bùi Hướng Dương mạc danh cảm giác – Có phải Hạ Sanh tức giận rồi không?

Khả năng nhận biết Hạ Sanh tức giận này làm cậu thập phần để ý, không biết từ khi nào quan sát Hạ Sanh đã thành thói quen của cậu.

Lần thứ ba Hạ Sanh liếm đôi môi khô khốc Bùi Hướng Dương không nhịn được tò mò, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp Hạ Sanh. Chỉ có thể kéo kéo áo Lâm Cường ngồi bàn phía trước dò hỏi, ” Hạ, Hạ Sanh sao lại không, không uống, uống nước thế.”

Bạn ngồi cùng bàn Lâm Cường đã thấp giọng nói, ” Hắn chưa từng mang ly nước đó.”

Bùi Hướng Dương quay đầu lại, lúc này mới phát hiện từ trước đến nay cậu chưa hề để ý. Mọi người đều để ly nước ở góc bàn, còn trên bàn Hạ Sanh chưa bao giờ có cái ly nào hiện diện.
Lâm Cường nói, ” Học kì 1 Hạ Sanhcó mang theo trà hoa cúc, đám Trịnh Khải Đông kia trộm đổ hết trà thay bằng nướ🇨 ŧıểυ. Từ ngày đó hắn không mang theo ly nữa.”

Lần đầu tiên Bùi Hướng Dương phát giác mức độ bạo lực học đường Hạ Sanh đã nghiêm trọng đến như vậy. Trong tiết học, Bùi Hướng Dương mượn Lâm Cường 5 mao tiền đi tới tiệm tạp hóa mua nước ngọt.

Có mấy nữ sinh lớp bên cạnh đi tới.

” Cậu hỏi Hạ Sanh làm gì? Từ nhỏ hắn đã khong có ba, mẹ hắn thì làm ” gà” người lớn đều rất ghét bà ta. Cậu đừng có chơi với hắn làm gì.”

” Làm ” gà” là gì?”

” Không biết, dù sao đó là việc không tốt.”

Cậu nhận ra trong đám người có nữ sinh hôm nay đến tìm Hạ Sanh, trong nháy mắt ấn tượng của cậu đối với Trương Nghiên đều bị hạ xuống.

Khi mua nước có một nữ sinh nhận ra Bùi Hướng Dương vì hai người ở cùng tiểu khu. Nàng gọi Bùi Hướng Dương còn nói khao cậu ăn kem. Vừa nghĩ đến khi nãy bọn họ nói sai sự thật về Hạ Sanh, cậu cất bước chạy đi không thèm phản ứng mấy nữ sinh kia.
Cậu mua nước về, các bạn học đều chạy về phía quạt máy. Hạ Sanh ngồi trong góc, ngoại trừ ngồi gần cửa sổ hầu như quạt không thể mát đến chỗ hắn.

Huống hồ thời tiết như thế này không thể nào có gió tự nhiên được, ngồi kế bên cửa sổ ngược lại càng bị sức nóng ngoài trời áp tới gần.

Bùi Hướng Dương đưa nước ngọt được ướp lạnh tới trước mặt Hạ Sanh, ” Nè cho, cho cậu.”

Vị cậu mua là chôm chôm, tuy không biết Hạ Sanh có thích không, dù sao cậu cũng rất thích vị này.

Hạ Sanh ngây người vài giây, nhiệt độ cơ thể Bùi Hướng Dương cao vì vừa mới phơi nắng. Cậu cầm chai nước ướp lạnh, bên ngoài vỏ chai có mấy giọt nước chảy xuống dọc thân chai giống như mồ hôi liên tục chảy.

Bùi Hướng Dương hơi thở dốc, chạy trốn đám nữ sinh kia khiến ngực cậu phập phồng đều đều còn chưa kịp bình tĩnh.
Trong tiếng thở mạnh, Hạ Sanh buông bút ánh mắt nhìn thẳng về phía khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Bùi Hướng Dương nhìn vào mắt hắn lại đưa chai nước qua.

Vài giây sau, từ miệng Hạ Sanh chỉ thốt ra một chữ, ” Cút.”

.

Tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Sanh trầm mặc thu dọn cặp sách nặng trĩu đi ra khỏi phòng học.

Cả buổi chiều, từ khi hắn nói ra chữ kia Bùi Hướng Dương không có tìm hắn nói chuyện nữa.

Nhóc nói lắp không nói với hắn thì cùng bạn học bàn trước nói chuyện phiếm, không đối mặt hắn nụ cười càng vui vẻ hơn.

Hạ Sanh nguyên bản ít nói, trầm mặc nay càng thêm vẻ âm trầm.

P/s: Người ta quan tâm anh, mua nước làm lành thì anh kêu cút, người ta giận không để ý anh cái anh phun khí lạnh.

Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN