Đại Thần, Chúng Ta HE Thôi - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đại Thần, Chúng Ta HE Thôi


Chương 23


Ngủ Ngon đại thần anh ấy…vừa nói cái gì?

Lý Nghi ngơ ngác nhìn ánh mắt nghiêm túc chân thành của Ngủ Ngon-sama, cảm giác hai chân mình dường như là đang dẫm trên bông.

Cậu nhất định là vừa nghe nhầm, nhất định là vậy rồi!

Thế nhưng, im lặng hai giây, Ngủ Ngon lại một lần nữa khẳng định với cậu mình đang thật sự thổ lộ: “Mộng Đẹp, có thể đồng ý với anh không?”

Lý Nghi há hốc miệng, rốt cuộc thanh âm gượng gạo lên tiếng: “Đại thần…Anh đang nói đùa sao? Haha…Cái này một chút cũng không buồn cười.”

Ngủ Ngon không cười cùng cậu, ngược lại nhẹ nhàng mấp máy môi, bộ dáng thật sự có chút căng thẳng: “Anh không nói đùa, Mộng Đẹp, anh thích em.”

Dưới ánh mắt chăm chú nghiêm túc của anh, nụ cười cuả Lý Nghi từng tấc từng tấc cứng lại, cuối cùng triệt để tan rã, chỉ là sự xấu hổ không có biến mất, ngược lại càng lúc càng tăng thêm.

Ấp úng hồi lâu, Lý Nghi trong ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Ngủ Ngon mới gật gật đầu: “Em…thích anh.”

Rốt cuộc ba chữ kia, đều nhanh chóng bị cậu nuốt trở lại, nếu không phải khoảng cách hai người gần như thế, chắc rằng Ngủ Ngon cũng không có khả năng nghe thấy.

Nghe cậu đáp lại, Ngủ Ngon cuối cùng lại nở nụ cười, giang tay ôm lấy cậu vào lòng.

Hai người một chỉ mặc đồ lót, người kia chỉ nhiều hơn được cái khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên là da thịt cùng da thịt va chạm thân mật.

Lý Nghi chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như vậy, huống chi đối phương lại là người cậu sùng bái đã lâu, lập tức cả người đều cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Ở trong lồng ngực anh ngơ ngẩn hồi lâu, cằm của Ngủ Ngon khẽ khàng chạm vào đỉnh đầu cậu, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, lại cúi xuống chậm rãi ngậm chặt lấy đôi môi cậu.

Lúc nãy vội vội vàng vàng không tính, đây chính là nụ hôn đầu tiên của Lý Nghi.

Ngủ Ngon giữ chặt cằm cậu, chậm rãi vuốt ve trên má, môi hạ xuống cũng rất nhẹ nhàng, nhưng tư thế này lại có chút ý tứ bá đạo, hôn đến lúc Lý Nghi thở hổn hển mới thôi.

Vừa xác định quan hệ lại hôn đến càn rỡ như vậy, Ngủ Ngon vừa dứt khỏi môi của cậu, Lý Nghi lại thấy thẹn thùng vạn phần, không có ý tốt liếc anh.

“Xin lỗi, anh không nhịn được.” Ngủ Ngon nhũn nhặn không có thành ý, buông cậu ra rồi lùi về sau hai bước.

Lý Nghi không cẩn thận nhìn tới một chỗ, lần này thật sự cuống tới nỗi không nói nên lời.

Ngủ Ngon cũng một lần hiếm hoi đỏ mặt, thanh âm trở nên khàn khàn hơn so với bình thường rất nhiều: “Cái kia…Em đi ngủ trước đi, anh vào toilet một chút.”

“À…vâng.” Trong không khí ngượng ngùng kì lạ, Lý Nghi liền đi tới bên giường, bước mấy bước đều là cùng tay cùng chân.

Trèo lên trên giường, Lý Nghi đem mình cuộn ở trong chăn, nghĩ tới lí do Ngủ Ngon hiện giờ đang ở trong phòng tắm, suy nghĩ lại nhất thời không tránh khỏi rối tinh rối mù.

Cậu có phải hơi quá mê trai rồi không?

Ngủ Ngon ở trong phòng tắm ngơ ngẩn thật lâu, Lý Nghi cũng lung tung suy nghĩ thật lâu.

Nghe thấy Ngủ Ngon từ phòng tắm bước ra, Lý Nghi vô thức nhắm chặt hai mắt lại, muốn trốn tránh tình cảnh xấu hổ giữa hai người.

Ngủ Ngon tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt, lại không khỏi làm cho không khí trong phòng càng thêm ái muội.

Lý Nghi vụng trộm he hé mắt, Ngủ Ngon đang nghiêng người nằm trên giường.

Chắc hẳn lại đi tắm lần nữa, Lý Nghi dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi nước tỏa ra từ người anh.

“Mộng Đẹp?” Ngủ Ngon khẽ khàng gọi.

Trong lòng Lý Nghi run lên, mí mắt theo đó cũng run rẩy, nhưng vẫn không có can đảm lên tiếng.

Ngủ Ngon cười cười, không biết rốt cuộc có nhìn ra cậu đang giả vờ ngủ, tắt đèn trên bàn, đem chăn cuốn lấy cậu rồi ôm vào trong ngực.

Tựa như kỳ tích, Lý Nghi vốn thấp thỏm không yên trong lòng bất an lại cảm nhận được hơi ấm từ Ngủ Ngon ở sau lưng, dần dần bình tĩnh trở lại.

Vừa bình tĩnh một chút, đầu óc lại cảm thấy mơ hồ.

“Mộng Đẹp.” Ngủ Ngon nhỏ giọng gọi.

Lý Nghi mi mắt lại giật giật, Ngủ Ngon thật sự biết rõ cậu đang giả vờ ngủ sao?

Chỉ là, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Ngủ Ngon đã nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, một lần nữa để đầu cậu gối lên vai mình : “Mộng đẹp.”

Hóa ra là…chỉ muốn chúc cậu ngủ ngon thôi.

Lý Nghi cảm giác trái tim mình có một dòng nước ấm bao quanh, nơi Ngủ Ngon hôn trên trán cũng nóng bỏng đến khó chịu.

“Ngủ ngon.” Lý Nghi lén lút nói thầm trong lòng, vùi đầu ở hõm vai của Ngủ Ngon, trên mặt cũng nở một nụ cười.

Xạ trường đại nhân đang bận bịu tiệc tân hôn, đương nhiên không tiện tiếp đãi bọn họ vui chơi ở thành phố Z, nên ngày hôm sau ăn sáng xong, bọn họ thức thời mà tạm biệt Loạn Vũ Phi Phi cùng chồng cô, lên đường trở về nhà.

Dĩ nhiên trước lúc trở về Lý Nghi lại bị đám Hoa Hồ Tiểu Thiển đùa giỡn một lần nữa.

Thậm chí Cuộn Film còn đê đê tiện tiện ghé vào tai cậu nói mấy câu làm cậu suýt tức chết : “May mắn lần này thím đã đến rồi, tôi mới có thể trốn khỏi ma trảo của bọn họ, về sau nhớ rõ có dịp đều phải tới nha!”

Đúng là không thể nói lý mà.

Một đường trở về đều do Ngủ Ngon lái xe, đương nhiên sẽ không còn có phúc lợi được ghé vào bên vai anh ấy mà ngủ, có điều, ngồi ở vị trí phụ lái nhìn vẻ mặt nhìn nghiêng tuấn tú phong độ của anh, chưa nói tới người này đã là người yêu của mình, Lý Nghi cảm thấy hạnh phúc đến sắp bay lên rồi.

“Lý Nghi, chú đang cười ngu cái gì vậy?” Uông Thần đột nhiên nhoài người chen vào giữa cậu và Ngủ Ngon, vẻ buôn chuyện hóng hớt mà nhìn ngó cậu.

Lý Nghi đương nhiên không thể ngay lập tức trả lời cô rằng mình mơ mộng thành sự thật, cùng với nam thần kết giao qua lại, chỉ có thể đỏ mặt phủ nhận : “Đâu có, chị mới cười ngu ấy! Em cười ngu hồi nào.”

Uông Thần dùng ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui cậu và Ngủ Ngon, cuối cùng trở lại ghế sau hỏi Viễn Sơn Lạc Thủy : “Anh có cảm thấy hai người bọn họ không bình thường không?”

Viễn Sơn Lạc Thủy thân là một người đàn ông, vậy mà cũng cười đến vô cùng buôn chuyện : “Cô nam quả nam ở cùng một chỗ suốt đêm, lại là phòng một giường lớn, nếu còn bình thường mới là kì lạ đó.”

Lý Nghi : “…”

Tuy Viễn Sơn Lạc Thủy nói trúng sự thật, nhưng Lý Nghi vẫn không thể không thoáng khinh bỉ tố chất bà tám của anh ta.

Đại khái là do tâm tình quá mức hưng phấn, dọc theo đường về, Lý Nghi một lần ngủ gật cũng không có, mà ngay cả khi hai vị phía sau đều đã ngủ rồi, cậu vẫn hào hứng bừng bừng mà chốc chốc lại quay sang ngắm nghía Ngủ Ngon.

Nếu ánh mắt không cẩn thận bị bắt gặp, sẽ rất nhanh chóng dời mắt làm bộ bản thân chỉ vô tình liếc đến chỗ anh, làm cho Ngủ Ngon thỉnh thoảng cúi đầu nở nụ cười.

Ngủ Ngon trong lòng có tính toán riêng, cho dù có chút xa, lúc đến thành phố S vẫn đưa Túy Túy cùng Lạc Thủy trở về trước, cuối cùng mới chậm rãi dừng xe trước cửa nhà Lý Nghi.

Lý Nghi lưu luyến tháo dây an toàn, tạm biệt anh : “Tạm biệt sama.”

“Anh là An Thần.”

“Dạ?” Lý Nghi ngạc nhiên hỏi.

Ngủ Ngon cười, nhẹ nhàng đặt trên môi cậu một nụ hôn : “Về sau đừng gọi sama nữa, tên anh là An Thần, không thì kêu là Ngủ Ngon cũng được.”

Lý Nghi bị hôn một cái, tay chân lại bắt đầu luống cuống, lắp bắp đáp lại : “Em, em tên là Lý Nghi.”

Ngủ Ngon cười khẽ : “Anh biết rồi.”

Túy Túy một ngày réo tên thật của cậu hơn mười lượt, anh không biết mới là lạ.

“Cái kia…Em vào nhà trước, sa…Ngủ Ngon tạm biệt” Lý Nghi đỏ mặt mở cửa xe, Ngủ Ngon lại đưa tay kéo cậu lại : “Ngày mai có thời gian rảnh không?”

“Dạ?” Lý Nghi ngạc nhiên lần nữa.

Ngủ Ngon nhìn cậu bật cười khe khẽ, đưa tay nhéo nhéo đôi má hồng hồng của cậu : “Anh muốn hẹn hò với em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN