Dạ Cậu, Em Là Mùa!
Phiên ngoại truyện
PHIÊN NGOẠI TRUYỆN “MÙA”.
CHAP 1 – BÀ CÚNG.
Ngày giỗ của bà Cúng, tôi tới rất sớm để phụ bà Chín Tàu nấu đồ ăn, đi theo tôi có cả dì Tư nữa, ba người quần hết cả buổi sáng cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ hết thảy. Sau khi cúng trong nhà, bà Chín đưa tôi và dì Tư ra am để hài cốt của bà Cúng thắp hương. Đứng trước vong linh của bà Cúng, tôi thành tâm khấn vái, cảm ơn bà đã luôn bảo vệ và ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian khó khăn vừa qua.
Bà Chín khui hộp đựng sầu riêng rồi để vào bên trong am, bà nhàn nhạt nói:
– Hồi còn sống bà khoái nhất sầu riêng nên sáng tôi có nói với cô Mùa ra chợ mua cho bà đây nè. Sầu riêng này thơm dữ lắm, bà về mà chứng.
Tôi nhìn bà Chín Tàu, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày bà Cúng chết mà bà Chín lúc nào cũng giống như là bạn mình vẫn còn sống ở dương gian này vậy. Có khi tôi tới thăm bà Chín, tìm bà ở trong nhà không gặp, nghĩ nghĩ tôi mới đi ra đây thì liền gặp bà ấy đang ngồi tâm sự với “bạn” mình. Bà Chín lắm khi nói với tôi rằng bà thương bà Cúng lắm, cái số làm thầy làm bà của hai người… khổ nhất vẫn là bà Cúng.
Bà Chín Tàu với bà Cúng là bạn từ hồi còn trẻ, xưa kia đi học chung một thầy ở trên núi, bà Cúng xuất môn trước rồi biệt tích mấy chục năm, bẫng một thời gian sau này hai người họ mới gặp lại được. Hai người ít khi gặp nhau nhưng tâm linh tương thông, có thể báo mộng cho nhau trong những giấc mơ. Bà Cúng vẫn rất thường hay báo mộng tâm sự với bà Chín Tàu… mãi đến khi bà ấy bị giết chết.
Cái ngày công an đến nhà thầy Dận để khám xét điều tra thêm về những vụ mất tích không rõ nguyên nhân. Lúc đào trong phòng ngủ nhà ông ấy, bên phía công an sửng sốt khi đào lên được rất nhiều thi thể. Có thi thể đã phân hủy hết hoàn toàn chỉ còn lại xương cốt nhưng cũng có thi thể vẫn chưa phân hủy hết, da thịt vẫn còn vương lại trên xương… điển hình là thi thể của bà Cúng.
Kể ra thì lại thương không chịu được, lúc tôi với Bà Chín đến nhận diện nạn nhân, trên thi thể đang phân hủy của bà Cúng vẫn còn quấn những thước dây thừng có dán bùa yểm. Những lá bùa kỳ dị được dán khắp người bà ấy, bà Chín Tàu vốn dĩ rất bình tĩnh còn chịu không được mà lảo đảo gần như suy sụp. Bà Chín mặt tái xanh quỳ trước xác bạn mình mà khàn giọng nỉ non, bên phía công an cũng không dám động tay tháo những lá bùa ấy xuống. Biết được chuyện, thầy Đạt mới tức tốc bắt xe đến nhà lão Dận để làm phép gỡ bùa cho bà Cúng. Lúc mà dây thừng được tháo xuống, trời cũng chuyển đen sấm chớp đùng đùng…
Bà Cúng là bị người ta giết, mà người cao tay giết được bà ấy thì chỉ có duy nhất lão Dận ác độc mà thôi. Lão ấy giết bà rồi yểm cho hồn của bà không đi báo mộng cho người thân được. Nhớ lần đó bà về báo mộng cho tôi… chắc đó cũng là giây phút cuối cùng mà bà còn sống được trên cõi đời này. Nếu không vì bảo vệ cho tôi… chắc bà ấy đã không chết thê thảm đến như vậy.
Thấy tôi thở dài, bà Chín Tàu khẽ ngước sang nhìn tôi, bà nhẹ giọng nói:
– Cô đừng có tự trách mình cô Mùa… cái số của bà bạn tôi là như vậy, có tránh tránh cũng không khỏi đâu.
Tôi buồn bã trả lời:
– Con biết là như vậy nhưng con…
Bà Chín lại nhìn vào trong am, bà nhàn nhạt cất lời:
– Cái nghiệp của bà Cúng là phải bảo vệ cho dòng tộc của cô. Lão Dận không tìm ra bà ấy thì thôi chứ hễ tìm được rồi thì dễ dàng gì tha cho bà ấy được. Cũng tại vì bà bạn tôi quá cứng rắn, một chữ cũng không khai ra nên lão tức lão mới giết bà ấy…
Sự thật là như vậy, lão Dận bắt được bà Cúng nhưng bà Cúng nhất quyết không nói ra tôi là người của Long tộc, thành thử ra lão ta tức lão mới giết bà ấy tàn độc tới như vậy. Bà Cúng biết khá nhiều về dòng tộc của tôi nhưng khi tôi nhờ bà Chín hỏi thì bà Cúng lại không chịu nói. Bà Cúng nhờ bà Chín Tàu chuyển lời lại với tôi rằng:
“Không biết sẽ không khổ, cứ an nhiên như vậy mà sống.”
Bà ấy cũng có nói, đó cũng là ý của mẹ và bà ngoại tôi…
Thật ra ấy, nếu bà Cúng không nhắc nhở, tôi cũng không có ý định sẽ đi tìm hiểu về thân thế của mình. Dòng tộc đã quyết định di tản rồi sống ẩn mình tức là bọn họ đã không còn muốn liên kết lại với nhau. Nếu muốn liên kết thì khi mẹ tôi còn sống, bà đã không phải sống cuộc sống khổ sở đến như vậy. Và tôi, tôi cũng không phải chỉ có một mình chống chọi lại “ác tâm” của những con người tham lam ngoài ra…
Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một nhân tố vừa may mắn vừa bất hạnh khi bị lão Dận phát hiện mà thôi. Nếu như nhà tôi không thiếu nợ mẹ chồng tôi, và nếu như tôi không gặp chồng tôi thì bí mật của tôi… chắc đến giờ cũng chẳng ai biết đến.
Bà Chín Tàu đưa tay sờ sờ lên hũ sành đựng hài cốt của bà Cúng, bà ấy lại khẽ nói:
– Cô biết không cô Mùa… bà bạn tôi từng nói… bà ấy chết… đôi khi cũng là chuyện tốt cho dòng tộc của cô. Hy vọng cô sau này đừng tự trách mình và cũng đừng nuôi dưỡng hy vọng tìm về cội nguồn làm gì. Trên đời này… nếu họ còn tìm về truyền nhân của mình thì có duyên… ắt rồi sẽ gặp lại mà thôi… đừng cưỡng cầu… đừng nên cưỡng cầu.
Tôi khẽ gật gật đầu, bà Cúng nói đúng rồi… có duyên ắt sẽ gặp lại, đừng nên cưỡng cầu làm gì, mọi chuyện cứ nên để thuận theo tự nhiên!
CHAP 2 – TRUYỀN NHÂN CỦA LONG TỘC.
Lấy chồng được 5 năm, cậu Ba nhà tôi vô cùng gấp gáp muốn sinh thêm đứa nữa nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không dám sinh. Cũng không phải tôi sợ nuôi không nổi mà vì tôi sợ… con tôi cũng có được “Long mạch” trong người giống như tôi.
Lúc sinh ra nhóc Long, tôi cứ tưởng là con trai tôi không có long mạch, chưa mừng được bao nhiêu thì thầy Đạt đã chắc chắn với tôi rằng nhóc con là có long mạch trong người. Mẹ ơi, một phen rầu rĩ sụt cân đến không khống chế được. Nếu không phải chồng tôi ngày đêm bên cạnh hối thúc tôi ăn uống đàng hoàng thì chắc giờ đây tôi đã trở thành bà mẹ “suy dinh dưỡng” rồi quá.
Đêm xuống, hai vợ chồng nằm trên giường, Quý Lãnh cứ ôm ấp năn nỉ tôi:
– Sinh thêm cho anh một cô công chúa đi Mùa, bạn của anh đứa nào cũng có con gái.
Tôi nhìn anh, tôi hỏi:
– Giờ lại có thêm trào lưu sinh con gái cho bằng bạn bằng bè nữa à Quý Lãnh? Anh rảnh quá không có chuyện gì để làm á?
Chồng tôi cười khổ sở, anh nói:
– Không, cái này là anh muốn có con gái chứ có theo trào lưu gì đâu. Đi, sinh đi em… sinh một đứa con gái dễ thương giống em vậy đó.
Tôi cau mày, khó xử nói:
– Nhưng ngộ nhỡ… không phải là con gái thì sao?
Chồng tôi hí hửng:
– Thì tiếp tục sinh nữa, anh giàu mà, anh nuôi 10 đứa cũng được.
Tôi nhìn anh nhưng không trả lời, chắc biết tôi đang lo lắng điều gì, anh khẽ ôm lấy tôi rồi nhẹ giọng trấn an:
– Thầy Đức cũng có nói… ông ấy phong ấn được cho bọn nhỏ mà. Không phải em cũng đang được ông ấy phong ấn cho hay sao?
Tôi thở dài, rầu rĩ trả lời:
– Biết là thầy Đức có thể giấu được cho mẹ con em nhưng anh nghĩ thử đi, thầy ấy chả nhẽ sống hoài với mẹ con em đến hết đời hay sao. Lỡ như có chuyện gì, em với anh biết phải làm sao để bảo vệ cho các con. Em thấy… sinh cu Long là được rồi…
Quý Lãnh cũng thoáng buồn bã, anh ấy ngập ngừng nói:
– Chuyện này… để anh nghĩ thêm đã…
Tôi nhìn anh, tôi biết là anh buồn nhưng tôi cũng không còn cách nào khác nữa cả. Cả tôi cả cu Long đều có long mạch trong người, long mạch của thằng bé còn mạnh hơn tôi gấp nhiều lần. Thầy Đức từng nói với tôi, long mạch trong người tôi chỉ là ngoại lệ, có thể là do biến đổi gen di truyền nên mới truyền đến một nữ nhi chân yếu tay mềm như bà ngoại tôi, mẹ tôi rồi là tôi. Nhưng long mạch đang chảy trong người cu Long thì lại khác, đó đích thị là “máu của rồng” không cách nào có thể chối bỏ được. Thấy con trai tôi như vậy, tôi lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên, long mạch trong người thằng bé càng mạnh thì mức nguy hiểm vay xung quanh thằng bé càng nhiều. Tôi sợ… con tôi lại phải giống như tôi…
Mấy ngày sau, Quý Lãnh sắp xếp lại công việc để đưa tôi và cu Long đến gặp thầy Đức. À quên giới thiệu nữa, thầy Đức chính là thầy giấu tên đã giúp cho tôi, ông ấy chính là người gỡ bùa ngải cho tôi lần trước đó. Đưa tôi đến gặp thầy Đức, nghe chính miệng ông ấy xác nhận, tôi mới có thể yên tâm phần nào.
Thầy Đức ôm cu Long vào người, ông nhàn nhạt nói với vợ chồng tôi:
– Tôi thấy cô đừng nên suy nghĩ nhiều quá, chẳng phải từ nhỏ đến giờ cô cũng đâu biết được thân phận thiệt sự của mình… rồi cô cũng được cha mẹ nuôi dưỡng đến lớn chẳng phải sao. Thật ra… long mạch hay là người của Long tộc thì vẫn là người bình thường. Họ cũng cần có nhu cầu ăn uống sinh hoạt rồi lấy chồng lấy vợ sinh con như những người bình thường khác thôi. Có chăng… là trong người họ chảy dòng máu thần kỳ và huyền bí…
Tôi vẫn chưa hết lo lắng:
– Nhưng lỡ như xuất hiện một lão Dận thứ hai thì con biết làm sao hả thầy? Con đâu có sống đời sống kiếp để bảo vệ cho con của con mãi được.
Thầy Đức lại cười:
– Thì mẹ cô cũng có sống để bảo vệ cho cô đến cuối đời được đâu nhưng cô vẫn có người bảo vệ cho cô đấy thôi…
Dừng một chút, ông ấy lại nhàn nhạt nói tiếp:
– Thật ra… Long tộc bọn cô luôn có một thế lực đứng phía sau để bảo vệ cho bọn cô … đến một thời khắc nào đó nguy hiểm… sẽ có người đứng ra bảo vệ cho dòng tộc của cô. Mà những người đó là những người được giao cho sứ mệnh bảo vệ truyền nhân của Long Tộc.
– Nói như vậy… vẫn có người âm thầm theo dõi bọn con?
Thầy Đức lắc đầu:
– Không phải là theo dõi, vì chả ai biết được cô là người của Long tộc nếu như cô không nói. Cái tôi muốn nói ở đây là sự bảo vệ huyền diệu của những người có sứ mệnh phải bảo vệ cho dòng tộc của cô. Tức là khi cô có nguy cơ gặp nguy hiểm thì những người đó chắc chắn sẽ xuất hiện. Đó là sứ mệnh bao nhiêu đời của bọn họ rồi nên cô không cần phải quá lo lắng đến chuyện không có ai bảo vệ cho các con của cô. Cô hiểu ý tôi nói không? Chưa chắc cô có thuật trường sinh bất tử mà đã bảo vệ được cho con của cô sau này…
Chuyện này… để tôi nghĩ thêm đã…
Ngồi trên xe, tay bồng cu Long đang ngủ say đến chảy cả nước miếng mà tôi không nhịn được phải cười khổ một phát. Đúng là tấm lòng của người mẹ, cứ luôn lo được lo mất cho con mình nhiều đến như vậy.
Tôi thật ra cũng không muốn chỉ sinh một mình cu Long mà ngược lại tôi rất rất muốn sinh thêm nhiều đứa trẻ khác nữa. Vì tôi cảm giác cu Long có một mình sẽ rất buồn, sức nặng con một sẽ làm thằng bé càng trở nên áp lực. Chưa kể, cu Long giờ lại là cháu đích tôn của họ Quý, một nửa của cải sau này của ông nội sẽ giao lại hết cho thằng bé. Nghĩ sơ qua thôi đã cảm thấy mệt dùm cho thằng bé rồi, nếu có thêm vài đứa nữa… gánh nặng của thằng bé sẽ giảm dần đi. Chỉ có điều… nhưng mà thôi đi… thầy Đức đã nói như vậy rồi, tôi cũng đừng nên tự tạo áp lực cho mình quá. Trời sinh voi sinh cỏ, nếu Ngài đã tạo ra dòng tộc huyền bí của bọn tôi thì ắt Ngài cũng đã có cách để bảo vệ cho giống loài không gặp nguy hiểm diệt vong… tôi tin là như vậy!
Hai năm sau, đúng như ước nguyện của Quý Lãnh, tôi sinh thêm được một cặp Long Phụng một gái một trai. Thật không còn gì để nói, cả hai đứa đều chảy trong mình dòng máu của Long tộc, lại phải nhờ thầy Đức đến để phong ấn ngay khi vừa được sinh ra…
Eo ơi, khỏi cần nói cũng biết Quý Lãnh vui đến mức nào rồi, anh cười đến không khép được miệng, hai tay bồng hai đứa mà mắt đỏ hoe vì sung sướng. Thật ra cả hai đứa anh đều thương nhưng tôi biết là anh thương con gái nhỏ hơn, đến bồng cũng là bồng “bánh bèo áo hồng” trước mới chịu. Thiệt là tội nghiệp cho hai đứa con trai bé bỏng của tôi, cha bọn nó luôn thiên vị cho cô công chúa nhỏ này mà.
Rất rất lâu sau, khi cu Long tròn 15 tuổi, Quý Lãnh đưa cả gia đình bọn tôi sang nước ngoài định cư. Vì anh nghĩ, một khi đã đi định cư nước ngoài, bọn tôi sẽ mang theo bí mật về Long tộc mà rời đi mãi mãi. Tất cả những thứ cần trang bị cho con, anh đã trang bị kỹ càng cẩn thận hết rồi, đến cả đồ đệ duy nhất của thầy Đức anh cũng mang theo luôn. Giờ thì chỉ còn chờ vào duyên kiếp của các con nữa mà thôi!
Long tộc… đối với tôi cuối cùng vẫn là một ẩn số huyền bí!
CHAP 3 – CỒN QUÝ.
Sau khi lão Dận bị bắn chết, thầy Đức đã xin đem xác lão về rồi chôn lão ta ở ngay nơi mà lão ta đã chôn xác những người vô tội. Dì Tư nói với tôi rằng bà thấy chuyện lão Dận bị bắn chết là quá nhẹ so với những lỗi lầm mà lão đã gây ra. Nhưng với tôi, tôi lại không nghĩ là vậy. Đối với tôi không phải cứ chết là hết, mà chết đôi khi lại là sự bắt đầu của một kết thúc…
Lý do vì sao thầy Đức lại xin phía công an cho chôn xác lão Dận ở ngay chỗ mà lão đã chôn xác những người vô tội… ắt hẳn là thầy ấy đã có ý định của riêng mình. Tôi không hỏi nhưng tôi có thể đoán được rằng, thầy Đức là đang muốn lão Dận phải trả giá cho những chuyện mà lão đã gây nên. Chết… không hẳn là thoát tội mà có khi… ở ngay thế giới mà người sống không biết đến thì những người chết… đang phải chịu tội về những tội ác mà họ đã gây ra trên trần thế. Thầy Đức gọi đó là trả nghiệp, là quả báo!
Về phần lão Khang, lão năm nay đã hơn 70 tuổi mà vẫn còn ngồi trong ngục tù chịu tội. Chắc đến hết đời này, lão chỉ có thể chết một cách nhục nhã trong tù giống như cách mà Phi Uyển đã chết. Bao nhiêu năm gầy dựng hình ảnh anh minh, đến cuối cùng… lại biến thành kẻ thoá mạ đạo đức, làm ra những chuyện đánh mất lương tâm mình.
Tôi còn nhớ rõ, cái ngày mà Phi Lan báo tin cho ông nội tôi để nói về việc lão Khang đang hấp hối ở bệnh viện quân y, ông nội tôi đã do dự rất nhiều về chuyện có nên đi gặp lão ta lần cuối hay không. Đến cuối cùng, ông vẫn là ôm cu Long chơi đùa và quyết không muốn gặp lão Khang mặc cho lão có chờ đợi ông đến mức nào. Đến đây thì tôi có thể tin tưởng hoàn toàn những gì mà ông nội đã nói với tôi lúc tôi bị lão Khang bắt. Ông… thật sự không muốn làm hại đến mẹ con tôi, việc ông vô tình tiếc lộ cho lão Khang biết tôi là người của Long tộc đã khiến ông ân hận mãi về sau này. Mỗi khi ôm cu Long ngủ, tôi cứ hay nghe ông xin lỗi thằng bé… những lời xin lỗi chân thành và vụn vặt nhất của ông!
Để nói về cồn Quý, chắc chẳng còn lại gì ngoài khúm đất không rộng đến 200 mét vuông…
Sau năm năm quay trở lại, cồn Quý giờ đây chỉ còn lại một ngôi mộ được xây cất khang trang ngay giữa cồn. Bất cứ ai mỗi khi nhìn vào đều cảm thấy kỳ lạ, bởi ngôi mộ này cứ nằm ở đó, đất xung quanh cũng không có dấu hiệu bị sạc lỡ. Ngôi mộ cứ nằm sừng sững và vĩnh cửu dù có gió mưa bão bùng. Cứ mỗi tháng, ông nội lại đến đây một lần, trước là để hương khói cho ngôi mộ, sau là để hoài niệm lại những gì đã từng diễn ra trên mảnh đất tưởng chừng là phồn hoa vĩnh cửu này. Dân trên cồn di tản hết thảy, mà nếu không di tản thì ông nội cũng không cho mọi người ở tiếp. Vì ông biết, kiểu gì thì cồn Quý cũng sẽ bị chìm theo thời gian.
Nhắc đến cồn Quý, tôi cũng chẳng biết trong lòng mình có tư vị gì nữa, có một chút tiếc nuối cũng lại có một chút tức giận. Mặc dù tôi không có ý định đi tìm cội nguồn của mình nhưng khi biết tổ tiên của tôi từng bị bắt chôn sống để giữ cho cồn Quý được hưng thịnh… tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng. Cũng may, cũng may là ông nội không quá cố chấp, nếu không thì… haiz!
Tôi thắp hương trước mộ, cũng không biết đây là mộ của ai, quý danh tên tuổi là gì nhưng chỉ cần biết đây là người của Long tộc, trong lòng tôi vẫn có sự kính trọng nhất định. Bày trái cây và hoa tươi để cúng, ông nội khẽ nói với vợ chồng tôi:
– Ngày mai là đám giỗ con Hiền, hai đứa tranh thủ ghé thắp cho con nhỏ cây nhang…
Tôi im lặng nhìn chồng mình, anh cũng nhìn lại tôi, thoáng chốc, anh nhàn nhạt nói:
– Chắc bọn con không ghé đâu nội.
Ông nội thở dài:
– Vậy… để mai ông với má con qua…
– Dạ.
Im lặng một lát, ông nội lại nhìn bọn tôi, ông nhàn nhạt nói:
– Chuyện cũng qua lâu rồi… thằng Trung nó cũng…
Quý Lãnh cắt ngang lời ông:
– Chuyện qua bao lâu con không muốn biết nhưng con không bao giờ bỏ qua cho thằng Trung đâu nội. Những chuyện nó làm ra với vợ con làm sao một hai năm con có thể bỏ qua cho nó được. Cả nó và cả Phi Uyển… có chết con cũng không bao giờ tha thứ.
Cũng không riêng gì anh đâu, mà ngay cả tôi, có chết tôi cũng không muốn bỏ qua cho Phi Uyển và Quý Trung. Phi Uyển chết, tôi cũng không tha thứ, vậy thì Quý Trung có là gì để tôi phải tha thứ cho anh ta? Hôm qua Quý Phong ghé thăm cu Long, cậu ấy có nói với tôi ngày mai là giỗ của Hiền nhưng tôi không có trả lời lại cậu ấy là đến hay không. Tôi chỉ bảo là ngày mai ông nội với mẹ chồng tôi sẽ qua, còn chồng tôi thì đi làm. Quý Phong cũng biết ân oán của bọn tôi nên cậu ta không dám ý kiến gì, chỉ nói những chuyện ngoài lề rồi cũng về.
Thấy Quý Lãnh kiên quyết như vậy, ông nội cũng không nói gì thêm. Chuyện của bọn tôi không chỉ dừng lại là hiểu lầm bình thường, nó đã chuyển thành ân oán không thể giải hòa được nữa rồi…
Cúng kiếng xong, mấy người bọn tôi lên tàu về lại nhà. Ngồi trên tàu, nhìn về vùng nước xung quanh cồn Quý, tôi lại nhớ về những kỷ niệm trước đây lúc còn làm người ở cho nhà họ Quý. Trước kia chỗ vùng nước mênh mông kia là nhà của hộ dân trên cồn Quý, khu dân cư đông đúc và phát triển, trong đó có cả nhà chồng tôi nữa. Vậy mà hôm nay chỉ còn lại những con nước rộng lớn buồn tẻ, bóng dáng con người cũng đã không còn nữa rồi. Mà âu như vậy cũng là lẽ tốt, mọi thứ nên để cho nó phát triển theo đúng quy luật của nó. Đừng nên cưỡng cầu rồi dùng những cách trái với lương tâm, trái với đạo đức để níu kéo lại những thứ vốn dĩ không thể tồn tại được nữa. Cách chôn sống người khác là một việc làm hết sức tàn ác dù là vì mục đích gì đi chăng nữa…
Trái đất này vốn dĩ có quy luật riêng và con người đừng nên cản trở quy luật tuần hoàn đó. Có mất ắt có còn, có lụi tàn ắt sẽ lại có sinh ra…
Tạm biệt trăm năm cồn Quý, tạm biệt vùng đất với những cảm xúc kỳ lạ!
KẾT TRUYỆN – HOÀN NGOẠI TRUYỆN.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!