Dạ Hành Ca
Chương 38: Đêm dữ
“Nàng có muốn mua thêm một cái không?” Yên lặng đi một đoạn đường, hắn nhỏ giọng hỏi.
Ca Dạ chán nản lắc đầu.
“Ngươi đúng thật là…” Nàng ngẫm nghĩ rồi mở miệng, nửa mỉa mai nửa đùa, “Đồ gây họa.”
Hắn dở khóc dở cười, tự biết rắc rối do mình mà ra nên cũng không nói được gì.
“Hai người kia sợ là con nhà thế gia, xem ra xuất thân không tệ.” Ca Dạ miễn cưỡng đi chậm lại, “Trước kia ngươi cũng tự cho là bất phàm thế à?”
“Nên mới bị bắt đến Thiên Sơn.” Hắn tự giễu đáp, “Ta bị phạt rồi.”
Bình ổn lại hơi thở, nàng lạnh lùng nhìn, có phần kinh ngạc trước sự thản nhiên của hắn, “Sao ngươi lại chọc phải giáo vương.”
“Lúc ấy còn trẻ dễ manh động, thấy chúng làm nhục một người bị thua trong võ lâm, thủ pháp quá tàn nhẫn.” Hắn thờ ơ nói, đã nhiều năm trôi qua, sớm không còn vướng bận rồi, “Kết quả lại quên ước lượng thân thủ của mình.”
Thiếu niên lần đầu rời khỏi nhà, có hùng tâm muốn đọ kiếm với thiên hạ, chẳng hay gặp phải ma đầu mạnh nhất.
“Vận may của ngươi không tốt chút nào.” Nàng im lặng, “Rất ít người dám đụng tới Tu Di.”
“Bây giờ đã biết ‘người giỏi có người giỏi hơn’ rồi đấy thôi.” Hắn nở nụ cười đầy thâm ý, “Bọn chúng cũng quá xem nhẹ rồi.”
“Ngươi lo điều gì?” Nghe ra ẩn ý trong lời hắn, trong mắt đen hiện lên vẻ châm chọc, “Sợ ta đi giết nàng sao? Ta không rảnh đến thế, loại thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé ắt có người đi hưởng, liên quan gì tới ta.”
Chấp chưởng Tây Vực nhiều năm, Ca Dạ chẳng hề thích giết chóc. Nhưng nói không chừng sẽ phải dạy dỗ chút, hai người kia ăn mặc sang trọng nói năng phải phép, tất không phải người tầm thường, vẫn nên bớt một chuyện thì tốt hơn.
“Ngươi nói cũng không sai, có một khắc đúng là ta đã động sát ý.” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, giữa chân mày nhuốm vẻ buồn bã, “Ỷ thế kiêu căng dung túng vô cớ, thật đáng ghét, chẳng qua ta chỉ thả diều thôi mà, lúc nào cũng thế…”
Bàn tay vươn tới xoa đầu nàng, trong mắt hắn có vẻ thương tiếc và hiểu rõ, xóa tan uất ức.
“Giang Nam có nhiều thứ thú vị lắm, lần sau sẽ dẫn nàng đi ngắm từng cảnh một.” Tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hắn cười dịu dàng, “Có đói bụng không, nếm thử đồ ăn Giang Nam nhé.”
Hoàng hôn đương nồng, trên mỗi cửa tiệm đều treo ngọn đèn gió, vẫn đông đúc như trước.
“Buổi tối cũng náo nhiệt thế hả?” Nàng lấy làm mới lạ. Đèn sa treo trên thuyền phản chiếu lên mặt hồ, gió mát thổi đến, đẹp như không phải nhân gian.
“Đây là nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, lại còn đang vào tết Thượng Tỵ nên người khá là đông.” Hắn dẫn nàng đi qua dòng người, khi thì hỏi có thích thứ đồ này không, song nàng không ngừng lắc đầu.
“Vì sao có nhiều người nhìn chúng ta thế?” Ở Tây Vực chưa từng bị xoi mói như vậy, nhịn một ngày, nàng dừng chân quan sát bản thân.
“Y phục.” Hắn nhìn lướt qua, nói ra nguyên nhân, “Ở Giang Nam rất ít khi có kiểu này.” Thường phục chỉnh tề là kiểu mà người Tây Vực đều thích, nhưng ở Giang Nam lại hoàn toàn xa lạ.
Không thích bị để ý, nhưng đặt làm bộ đồ mới cũng tốn một ngày, nàng ảo não chau mày, nhất thời mờ mịt. Hắn cười không nói gì, kéo nàng đi đến một con phố khác.
Chốn phấn son, thương mậu nườm nượp. Lúc này nàng mới biết Giang Nam có cửa hàng đồ may sẵn, ngoại trừ đặt làm cũng có sẵn quần áo trang sức để bán, nghe phụ nhân bên cạnh không ngừng tán dương, nàng cố sức kiềm chế kích động bịt miệng đối phương.
“Đây là bộ đồ may dự bị cho tiểu quận chúa của phủ quận vương, coi như cô nương đến đúng lúc đấy…”
“Trông cô nương thật khiến người ta yêu thích, mà bộ đồ này hình như là hàng sẵn có…”
“Nhắc đến đến y phục trong phường bọn ta mà đưa ra ngoài là nổi danh trong cung lắm…”
“Chưa tới mấy năm nữa nhất định sẽ là một giai nhân tuyệt sắc…”
“Bộ này hợp người cô nương quá, thử chút xem nào…”
Nàng thử mấy bộ, cuối cùng không chịu được om sòm mà chạy ra khỏi nội thất, sự kiêu ngạo không cho phép nàng dụng võ với một phụ nhân dốt nát, huống hồ đối phương ngoài dài dòng ra thì thái độ vô cùng thân thiết.
Tuy đang ở bên ngoài, hắn vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh trong nội thất, thấy nàng đi ra như chạy trốn, có vẻ nhếch nhác, hắn không khỏi bật cười.
Váy lụa ống tay áo rũ phất phơ, màu xanh nhạt tôn lên nước da trắng như tuyết, bờ eo nhỏ nhắn không vừa một vòng ôm, toát lên vẻ long lanh lóng lánh của băng lạnh, khiến người ta thương xót lại không dám đến gần.
“Đẹp lắm.” Nhìn một hồi lâu, nam tử thấp giọng khen.
Ánh mắt ấy… Nàng bối rối nghiêng đầu đi, bên tai ửng đỏ, phụ nhân cùng đi ra ngoài sau lưng phá vỡ yên lặng, “Sao cô nương lại chạy ra ngoài, còn mấy bộ đồ chưa thử mà.”
“Mấy thứ này là đủ rồi.” Giọng nói oang oang làm nàng giật mình lùi đến bên cạnh nam tử, không biết phải ứng phó với nhiệt tình thế nào.
“Thế thì tiếc quá, dung mạo như cô nương đây dù có lấy thêm trăm bộ cũng không coi là nhiều…” Phụ nhân lại bắt đầu văng nước bọt tung tóe đề cử, hắn buồn cười cản lại trước người, ngắt lời.
“Đa tạ, gói lại mấy bộ nàng đã thử đi.”
Phụ nhân còn đang tính nói thêm thì mấy viên Kim Châu vàng óng rơi vào lòng bàn tay, nhất thời im bặt, rồi liên tục đáp vâng vâng, “Cô nương đợi chút.” Ca Dạ nhấc chân toan đi, phụ nhân vội vàng ngăn lại, lấy một sợi lắc chân bạc trong ngực ra, “Xin tặng cô nương liên trụy đang thịnh hành hiện nay, y phục tinh xảo như thế há lại không có đồ trang sức đi kèm, chỉ cần cô nương cột lên, tất sẽ làm tăng phong thái.”
Thấy không thể từ chối, Ca Dạ cắn môi để mặc nàng ta điều chỉnh cho mình, suýt nữa đã không giấu được vẻ mất kiên nhẫn giữa chân mày. Ngang dọc ở Thiên Sơn nhiều năm, từ trước đến giờ nói một không nói hai, nào có kinh nghiệm đối phó với kẻ làm ăn, lại không tiện hành động, chỉ mong có thể nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi cửa hàng, lắc chân kêu vang ting tang một đường, cảm nhận được hắn đang cười khẽ ở sau lưng, cuối cùng nàng chẳng nhẫn nhịn nổi nữa, cúi người xuống kéo ra, đang tính vất đi thì bị hắn nhận lấy.
Lắc chân bạc chế tạo khá tinh xảo, được đeo đầy chuông bạc bé tí hin, chỉ cần chạm nhẹ là lại vang lên, xinh xắn đáng yêu, êm tai dễ nghe, đích thị rất hợp với nàng.
Hắn ôm nàng tới ngồi lên lan can, cúi người buộc chặt, sợi bạc nằm lỏng lẻo bên mắt cá chân, hắn kiên nhẫn sửa sang.
Thấy nàng muốn nói gì đó, hắn khẽ mỉm cười.
“Đẹp lắm, đeo đi.”
***
Nàng nằm trên gối, nheo mắt nhìn lắc chân trong tay.
Lần đầu tiên đeo loại trang sức nặng nề thế này, cũng không thích lắm, tiếng chuông bạc ngân vang rất kỵ với tính nết nàng, nếu như là trước đây, nàng sẽ không cho phép thứ này xuất hiện trên người mình, vì sao lần này lại có ngoại lệ?
Mãi mà vẫn không chìm vào giấc ngủ, nàng phiền loạn ném thứ đồ trang sức đi rồi xoay mình. Chợt một cơn đau nhói lướt qua chân, bỗng nàng gập người, không có tâm trí nghĩ nhiều.
Hắn đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc ngủ sâu, trong phòng rất yên tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh, không biết là bất an nơi nào.
Không thấy điều khác thường, hắn đứng dậy rót ly trà nguội cho mình, chợt bên tai có tiếng chuông rất bé vang lên, nghe như ảo giác, nhưng khi ngưng thần nhắm mắt, bỗng nghe thấy tiếng rơi chạm đất ở phòng bên cạnh, hắn lập tức mở mắt, nắm lấy kiếm xông qua.
Trong phòng tối đen một mảnh.
Không có người nào khác, Ca Dạ nằm trên đất cuộn tròn lại, nhất thời không tìm ra manh mối, hơi thở nặng nề có vẻ khác thường.
Nàng co ro mình lại, hai tay nắm rất chắt, đầu ngón tay bấu vào cánh tay, máu đỏ chảy ra nhiễm ướt trung y, áo lót đã thấm ướt mồ hôi, mặt tái mét, căng thẳng như có thứ đâm xuyên qua cơ thể. Hàm răng nhỏ cắn chặt môi, đau tới nỗi bất tỉnh, nhưng lại không có âm thanh nào.
“Không đúng chỗ nào, là không đúng chỗ nào?” Hắn gập người dùng sức kéo tay nàng, không để nàng làm tổn thương bản thân, nước da trắng bệch khiến người ta phát hoảng, sờ vào đâu cũng thấy là mồ hôi lạnh.
Nàng lại gập mình lần nữa, thở dốc từng đột liên hồi, nơi khóe miệng đã bị cắn nát rỉ ra máu tươi, suýt nữa cô giật.
“Ta dẫn nàng đi khám đại phu.” Vừa ôm được mấy bước thì nàng đã dùng sức đẩy hắn ra, lăn xuống khỏi ngực, đụng một tiếng rên đau.
“Ca Dạ!”
Nơi khuỷu tay hiện lên vết bầm, nàng cố sức lắc đầu, “… Ta… không sao…” Âm thanh thốt ra giữa kẻ răng run run như lá rụng, nàng không nhịn nổi nữa, cắn lên tay mình.
Bỗng hắn phát hiện ra điều kỳ lạ, mọi động tác của nàng đều chỉ ở nửa thân trên, còn hai chân chẳng hề nhúc nhích.
Xé gấu váy ra, đôi bàn chân nhỏ nhắn làm người ta kinh hãi. Mạch xanh đột ngột hằn lên như có con rắn nhỏ bò ngoằn nơi chân, xúc tu nóng nhiệt, màu da tím tái như dung nham thầm ẩn náu, có thể cảm nhận được vân da dưới tay đang rung lên từng hồi, từ mũi chân cho đến bắp đùi.
“Chân nàng!” Nhìn nàng đau đớn tới cùng cực, lòng hắn rung động lại hốt hoảng.
“… Không cần đại phu… chịu đựng… là được…” Nàng khó nhọc nặn ra tiếng, đưa tay đẩy hắn, “… Ngươi… Đi ra ngoài…”
Nhưng hắn không rời đi, chỉ ôm chặt nàng ngăn nàng tự làm hại mình thêm lần nữa.
Đêm dài đằng đẵng biến thành cơn hành hạ khó lòng chịu thấu, nàng trăn trở giãy giụa, ấy vậy mà không hề rên đau.
Đợi tới khi cơn đau nhức rốt cuộc lắng xuống, cả người như vớt lên từ nước, kiệt sức mệt mỏi.
Cảm thấy người trong ngực dần thả lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng giãn ra.
Chân của Ca Dạ đã trở lại như ban đầu, mạch máu kinh mạch cũng đã ẩn vào dưới da, vẫn một màu trắng như ngọc, nhỏ nhắn xinh xinh, chẳng hề còn vẻ dữ dằn như lúc phát tác. Mồ hôi thấm ướt tóc dính cả vào mặt, hắn gạt ra giúp nàng. Ca Dạ rất mệt, đến thở thôi cũng như hao tổn rất nhiều sức lực, một đêm bị tra tấn đau khổ như thế trôi qua, nàng tiều tụy thấy rõ, môi nứt nẻ.
Nhắm mắt ồi lâu, nàng miễn cưỡng nói, “Ra ngoài, để ta nghĩ ngơi…”
Hắn nhìn giường nhỏ, chăn tơ đệm gấm đã bị mồ hôi thấm ướt, thế là dứt khoát ôm nàng về phòng mình. Trời đã sáng choang, trên phố xá có tiếng người qua lại. Hắn gọi người đưa một thùng nước nóng đến, thử độ ấm rồi cẩn thận đặt Ca Dạ vào, cơ thể lạnh băng được ngâm trong nước nóng, dần dần trên mặt đã có lại sắc máu.
Hắn để mặc nước chảy qua người mình, “Nếu xong rồi thì gọi ta.”
Có lẽ vì đã lấy lại được chút sức, câu trả lời của Ca Dạ đã không còn ngắt quãng.
Hồi lâu sau, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, tiếp đó là ùm một tiếng, hắn bất chấp lúng túng đến gần.
Có lẽ muốn đi về giường nhưng lại đi đứng không vứng, Ca Dạ khổ sở ngã xuống đất, thất vọng lại tức giận. Vạt áo để mở, lộ ra xương quai xanh đẹp tuyệt, da thịt trơn lẵn như tơ, lại còn như ẩn như hiện…
Hắn lấy lại bình tĩnh, ôm nàng lên giường, nghiêng đầu qua một bên, “Cởi y phục ướt ra.”
Nàng lẩm bẩm một câu không rõ ràng, nghe lời cởi y phục ướt đẫm ra, kéo chăn đắp lên mình, mệt mỏi không chống đỡ được, sau đó lại không nghe thấy tiếng nói nào nữa, nàng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say vô mộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!