Dạ Hành Ca
Chương 94: Toại nguyện
Giằng co hồi lâu, không một ai mở miệng.
Ngay đến Tạ Cảnh Trạch cũng không nhịn được đưa mắt ra hiệu.
Tạ Khúc Hành im lặng nghiêm mặt, cuối cùng cũng nói một câu.
“Chuyện này cần phải báo lại cho gia phụ, Khúc Hành không dám tự ý quyết định.”
Tình hình bỗng thay đổi, Quân Tùy Ngọc vẫn khiêm tốn lễ độ, “Dĩ nhiên rồi, mong Tạ lão tiền bối thông cảm cho tấm lòng của con cái, nhất định sẽ thành toàn.”
Đúng lúc này thị vệ đi vào thấp giọng bẩm báo, Quân Tùy Ngọc nhoẻn miệng cười.
“Mời Tạ tam công tử.”
Tạ Vân Thư ngạc nhiên, cứ tưởng nhất định sẽ ồn ào không vui, nhưng lúc này chỉ thấy khuôn mặt đầy tức giận của huynh trưởng, vẻ mặt kỳ quái của nhị ca, còn Thanh Lam thì nháy mắt.
Quân Tùy Ngọc thân thiết mỉm cười gật đầu.
“Tam công tử tới thật đúng lúc, mấy huynh đệ chờ huynh đã lâu rồi.” Thẳng thắn mà nói, quả thật y rất hài lòng trước cậu em rể này.
Tạ Vân Thư do dự rồi nói thẳng.
“Quân công tử, giờ vội vã nhắc đến có lẽ có phần lỗ mãng, nhưng ta muốn dẫn Phiên Tiên rời khỏi quý phủ, mong được huynh chấp thuận.”
“Rời đi? Đi đâu?” Quân Tùy Ngọc đã có dự liệu trước, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc, “Tuy sớm muộn gì Phiên Tiên cũng là người của Tạ gia, nhưng suy cho cùng bây giờ vẫn chưa xuất giá, đến Dương Châu sợ là không thích hợp.”
Trong chớp mắt Tạ Vân Thư sững sờ.
“Vừa rồi ta đang bàn chuyện thông gia hai nhà với Tạ huynh đây.” Quân Tùy Ngọc đáp, “Rất nhiều chuyện bước đầu đã có nhận thức chung, tam công tử không cần phải sốt ruột.”
Đại ca… đồng ý rồi sao?
Hắn ngạc nhiên nhìn sang huynh trưởng, nét mặt kỳ quái của các huynh đệ nhất thời cho hắn câu trả lời, nhất định đối phương đã nói gì đó, nếu không sao có thể khiến Tạ Khúc Hành ý chí như thép gật đầu. Mơ hồ đoán được đái khái, hắn không khỏi bật cười, quả nhiên Quân Tùy Ngọc chẳng phải là nhân vật tầm thường.
“Cơ thể Phiên Tiên rất yếu, chắc hẳn huynh cũng biết.” Thôi khách sáo, Quân Tùy Ngọc đau lòng nói, “Tạ gia nhà lớn nhiều người, công việc lộn xộn, chỉ sợ muội ấy không chịu nổi.”
“Ta sẽ không để nàng phải phí chút tâm tư nào.”
“Nếu thật sự cưới muội ấy, tất sẽ phải hao tổn rất nhiều tâm sức, không ít rắc rối, huynh đã nghĩ xong chưa?”
“Có thể cưới nàng thì những việc này đâu là gì.”
Quân Tùy Ngọc gật đầu trấn an, không nói thêm gì.
***
“Đại ca.”
Đợi khi người của Quân phủ rời đi, Tạ Vân Thư cất tiếng gọi.
“Đều là chuyện tốt đệ làm cả.” Tạ Khúc Hành bực dọc song không thể phát tác, tức giận quở mắng.
Tạ Cảnh Trạch nghĩ ngợi, lại cảm thấy buồn cười, “Hôm nay coi như tâm nguyện của đệ được thỏa mãn rồi, đại ca đã nhượng bộ thì chắc cha sẽ không phản đối đâu, cũng không thể để đệ ở rể Quân gia được.”
Ở rể?
Cửu Vi phì cười.
“Đệ định đưa nàng rời khỏi Quân phủ, đến nơi nào đó ngoài Dương Châu, không vào địa phận hai nhà.”
“Cha mẹ đúng là uổng công nuôi đệ.” Tạ Khúc Hành không hề nể nang.
Tạ Vân Thư nhìn huynh trưởng, vừa giải thích cũng là khẩn cầu, “Tình với hiếu đệ chỉ có thể chọn một, cha mẹ còn có huynh đệ khác phụng dưỡng, nhưng nàng ấy chỉ có đệ, xin đại ca thứ lỗi.”
Việc đã đến nước này rồi thì cũng không thể làm gì hơn.
“Thôi, thế sự khó liệu, ai mà ngờ được cô ta lắc mình trở thành tiểu thư Quân vương phủ đâu…” Tam đệ bị nắm cán, nếu kiên quyết chống đối thì về tình về lý đều không ổn, Tạ Khúc Hành bực dọc nói, “Để ta đi nói chuyện với cha, để cô ta với đệ lang thang bên ngoài, chẳng thà đưa về nhà còn yên tâm hơn.” Dù có lời bóng gió gì về xuất thân lai lịch nữa, thì dựa vào thực lực hai nhà Quân Tạ cũng đủ để áp chế, tốt hơn là để hai người phiêu bạt bên ngoài.
Huynh trưởng cố chấp nhất rốt cuộc cũng hậm hực thỏa hiệp, cõi lòng căng thẳng được thả lỏng, tay áo chợt bị kéo nhẹ, Thanh Lam mặt mày vui vẻ đứng bên cạnh.
“Chúc mừng tam ca.”
Tạ Vân Thư ngẩn người, rốt cuộc cũng bật cười.
Trong mấy ngày nay, tin đồn náo động giang hồ trải dài khắp hai đầu Nam Bắc.
Tạ gia và Quân gia sắp kết làm thông gia, thế gia công tử được giang hồ khen ngợi cuối cùng cũng đã có ý định thành hôn. Mọi người kích động không biết giai nhân trong lòng là ai, câu chuyện này trở thành tiêu điểm thảo luận nóng hổi, vì quá thần bí lại không có manh mối nên rất nhiều lời đồn ly kỳ bay tán loạn.
Có người nói nàng chỉ là bà con xa dòng thứ xuất thân thấp hèn của Quân vương phủ, chỉ là cái cớ để hai thế lực lớn Nam Bắc liên hiệp mà thôi; Cũng có người nói nàng như Vô Diệm, dùng bí dược mê hoặc tâm thần của tam công tử Tạ gia, dụ dỗ phía nam phải nhất quyết cưới mình; Còn có lời khó nghe hơn là nói nàng dùng tà pháp mê hoặc Quân Tùy Ngọc, nhưng lại động tâm với Tạ Vân Thư, dùng mọi cách ám toán mới kết thông gia.
Càng ngày lời đồn càng quá đáng, thậm chí vượt ra khỏi luân thường, càng truyền càng vô cùng hoang đường.
So với những lời đồn xôn xao đầy trời, hai nhà Quân Tạ lại vô cùng im lặng, mọi khâu liên quan đến việc kết thông gia đều đang tiến hành bàn bạc, gấp rút nhưng vẫn chu đáo. Gần như toàn bộ mọi chuyện đều do Tạ Khúc Hành và Quân Tùy Ngọc tìm cách sắp xếp, việc to việc nhỏ không để sót việc nào, thỉnh thoảng Tạ Vân Thư cũng tham gia, nhưng phần lớn đều ở trong uyển đánh cờ đấu rượu với người thương, cuộc sống đúng là nhàn nhã.
Cửu Vi đã trở về Tây Vực, cũng không thể rời ghế ngọc vừa ngồi lâu quá được, tuy tiếc nhưng cũng không thể làm được gì. Tứ Dực chuẩn bị công việc đến nỗi bận mù mắt, Tạ Cảnh Trạch dẫn Thanh Lam về Dương Châu lo liệu, mọi thứ đều rất rối loạn, nhưng chỉ có trong viện là yên tĩnh. Quân Tùy Ngọc đã ra nghiêm lệnh, không có tin tức gì có thể lọt vào tai nàng, nàng trở thành người duy nhất ở Tây Kinh và Dương Châu không hề hay biết đến chuyện thành thân.
Lúc này đây nàng đang lười biếng chống cằm nghe đàn, Tạ Vân Thư một bên trải giấy phác họa, lúc thì cười lúc lại tập trung, cuối cùng cũng tô xong màu sắc cuối cùng, cúi người ôm nàng đi đến.
“Có giống không?”
Giai nhân trên giấy uyển chuyển như thật, đôi mắt lấp lánh như nước, tóc đen màu mực rũ bên người, mà khiến người ta rung động nhất là tình ý như có như không giữa chân mày.
“Ta trông thế này sao?” Nàng ngạc nhiên.
“Ở trong lòng ta nàng chính là như vậy.” Tạ Vân Thư mỉm cười, “Trước kia vẽ rất nhiều bức tranh, chủ yếu đều là dáng vẻ trong trí nhớ, bây giờ dung mạo thân hình đều đã thay đổi, dĩ nhiên phải vẽ giống hơn rồi.”
“Có phải lạ lắm không?” Nàng bất giác đưa tay sờ mặt, “Ngủ mấy năm nên không hay soi gương nhiều, cứ như thể đột nhiên biến thành người lạ vậy.”
“Ta rất thíchh dáng vẻ trước kia của nàng, mà bây giờ càng thích hơn.” Trên gương mặt tuấn tú có nét dịu dàng say lòng người, “Ta đã từng tưởng tượng đến dáng vẻ nàng lúc lớn lên, nào ngờ còn đẹp hơn ta nghĩ nhiều, có lẽ… thật sự rất đẹp.” Hắn cười rồi thở dài, “Thấy nam nhân khác nhìn thẳng vào nàng, ta thật sự muốn giấu nàng đi.”
Đáy lòng xao động, nàng xấu hổ cười cười, đôi tai trắng muốt dâng lên sắc đỏ.
“Chàng ở lại Tây Kinh không sao chứ?” Nàng vẫn luôn nghi ngờ, “Rốt cuộc hôm đó chàng đã nói gì với đại ca mình vậy?”
“Nàng đoán xem?” Mắt thấy thời gian đã cận kề, suy cho cùng cũng không gạt được, hắn cũng không có ý định tránh né nữa.
“Có phải đã hứa điều kiện gì với Tùy Ngọc không, để Tạ gia cho phép chàng ở lại đây, cho đến khi ta chết?” Nàng chống đầu suy tư, bình tĩnh suy đoán như thể đang nói chuyện của người khác.
“Không đúng, nàng đoán lại đi.” Trong bụng quặn đau, nhưng ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười.
“Hoặc là chàng khăng khăng không rời Quân phủ, xé mặt với bọn họ?”
Nàng thoáng nhíu mày, nếu như thế thì nhất định Tạ Chấn Xuyên sẽ tìm đến Tây Kinh, thậm chí còn đối địch với Quân vương phủ… Không thể nào, hắn và Tùy Ngọc sẽ không để chuyện tệ hại như thế xảy ra.
“Lại nghĩ nữa thử xem?”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, mặt dần trắng bệch.
“Chàng…” Nàng không thốt nên lời, trong lòng hốt hoảng, “Chàng muốn…”
“Đúng thế, ta muốn cưới nàng.” Rốt cuộc hắn cũng nói ra, nhìn chăm chú gương mặt mất đi sự bình tĩnh, giọng rất nhẹ song lại đầy kiên định, “Ta muốn nàng hoàn toàn trở thành người của ta.”
“Chàng điên rồi!” Nàng ngồi bật dậy, ly ngọc rơi xuống đất, tiếng đàn ngưng bặt, “Tùy Ngọc…”
“Huynh ấy rất tán thành.” Hắn không giấu được nụ cười hớn hở, “Không ai phản đối cả, không bao lâu nữa nàng sẽ cùng ta quay về Dương Châu, làm thê tử danh ngôn chính thuận của ta.”
Cơ thể nàng run bắn lên, dùng hết sức lực mới đè nén được kích động muốn đập đồ, thốt lên từng câu từng chữ.
“Ta – sẽ – không – gả.”
“Xem ra vẻ mặt của nàng không có gì vui mừng nhỉ, không giống lúc trước đã đồng ý.” Hắn trêu chọc, cố có vẻ mất mát, “Thật là khiến ta thất vọng mà, ở Giang Nam ta là đối tượng được nhiều khuê tú xem trọng lắm đấy.” Thế gia công tử anh tuấn phi phàm, tất sẽ có nhiều thiếu nữ đem lòng kính mến, hình dung của hắn đã súc tích lắm rồi.
“Ta đồng ý với chàng bao giờ!” Phớt lờ đi ý nhạo báng của hắn, lửa giận trong lòng bốc cao.
“Nàng quên rồi à?” Hắn kéo lòng bàn tay qua hôn lên, mang theo ba phần cợt nhã mập mờ, “Hôm đó ở trong ao, nàng dựa vào lòng ta, bất luận ta nói gì cũng gật đầu.”
Hình như là… có chuyện như vậy.
Lần điên cuồng mất khống chế đó, nàng vốn không nhớ rõ mình đã đồng ý điều gì, trong kích thích quá độ, thần trí trở nên mơ hồ chập chờn.
Đè nén lại hồi ức nóng bỏng, khí thế của nàng dần yếu đi, “Không thể nào, ta không nhớ là chàng có nhắc đến.”
“Lúc ấy ta đã nói là không cho phép nàng trốn ta nữa, chuyện gì cũng giấu trong lòng, sau này chúng ta mãi bên nhau không chia lìa.” Ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc, “Còn có cách gì thích hợp hơn là trở thành thê tử của ta đây?”
“Ta tưởng chàng chỉ…”
“Ta muốn một danh phận.” Đối mặt với đôi mắt rối bời, hắn vô cùng nghiêm túc, “Có thể để ta bảo vệ nàng, giữ nàng bên người ngày đêm không rời, không ai có thể nói được gì.”
“Cưới một người sắp chết…” Nàng không biết phải nói gì nữa, nụ cười châm chọc đầy đắng chát, gần như không nén nổi nỗi niềm chua xót, “Đừng lãng phí sức lực nữa.”
“Ai rồi cũng phải chết cả.” Hắn đè nén cảm xúc, cố ra vẻ bình thản, “Ta cưới nàng, không chỉ bên nàng ba năm, mà ta sẽ tìm kiếm hết mọi linh dược thế gian để chữa khỏi bệnh cho nàng, lúc ấy sẽ cùng nàng trải qua mười lần hay hai mươi lần ba năm, cho đến khi chúng ta tóc bạc hoa râm, cùng nhau già đi.”
“Ta sẽ không gả cho chàng.” nàng như đối kháng với sức mạnh nào đó, “Lại càng không đến Dương Châu, đừng tưởng ta mất đi võ công thì sẽ để mặc người khác định đoạt, đợi kiếp sau đi.”
“Nàng muốn đi đâu?” Hắn ôm eo nàng không buông, “Đi tìm Quân Tùy Ngọc? Hy vọng của huynh ấy cũng không khác gì ta, sẽ không để nàng cố chấp đâu.”
“Buông ra!” Giãy giụa vô ích, nàng tức giận hét lên.
“Đừng hòng.” Hắn chỉ dịu dàng mỉm cười, nhưng không cho phép kháng cự.
“Kiếp sau ta sẽ không xen vào, nhưng kiếp này nàng đừng hòng trốn khỏi ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!