Dạ Không Dã Yên Thảo
Chương 1: Nhặt Được Rồng Con.
“Dã Yên, con mau qua đây.”
Nàng nhanh chân bước vào căn phòng nhỏ của sư phụ. Phòng của sư phụ cực kỳ đơn sơ, chỉ có một cái tủ đựng quần áo, một cái bàn trà hướng ra cửa sổ và một cái giường bằng tre sắp gãy.
Nàng đến bên cạnh sư phụ, thấy người kéo chăn phủ kín ngực, để lộ ra khuôn mặt có chút phờ phạc và mái tóc rối tung. Nàng khẽ hỏi: “Sư phụ gọi con có chuyện gì vậy?”
Người kéo nàng lại gần, khàn giọng nói: “Dã Yên, đêm qua ta lại mơ thấy sư mẫu của con.”
Dã Yên nhíu mày: “Thì ngày nào sư phụ chẳng nói với con là sư phụ mơ thấy sư mẫu.”
“Nhưng lần này sư mẫu muốn đưa ta theo.”
Hai mắt sư phụ rưng rưng nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy sư phụ rơi lệ nên nhất thời có chút hoảng sợ.
Sư phụ khẽ thò một cánh tay ra vuốt tóc của nàng. Người cười yếu ớt: “Mạng của sư phụ nay đã tận rồi, đúng lúc sư mẫu nói muốn đưa ta đi. Ta đã để nàng dợi ta lâu lắm rồi. Thế nên, Dã Yên à, cuộc sống sắp tới của con sẽ phải cố gắng rất nhiều rồi. Con hãy thay ta dạy dỗ sư đệ nên người a…”
Sau tiếng “a”, sư phụ của nàng liền trút hơi thở cuối cùng.
Bàn tay của sư phụ trượt xuống. Người nằm bất động một hồi lâu. Nàng không dám hít thở mạnh, chỉ dám lặng lẽ đặt sư phụ nằm ngay ngắn, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đám tang của sư phụ được vài người dân trong làng giúp đỡ chôn cất. Lúc đưa tang, sư đệ nhỏ hơn nàng hai tuổi ôm bài vị của người đi trước. Nàng đi theo sau sư đệ, nước mắt cứ trào ra không ngừng. Đúng lúc vô tình nghe được mọi người nhỏ to với nhau ở đằng sau.
“Vị lang y này tại sao lại chết thế, trông còn rất trẻ mà.”
“Ai mà biết được, là lang y chữa bệnh cho người khác nhưng chưa chắc chữa bệnh được cho mình.”
“Đúng a, có khi…”
“Sư phụ ta chết do hết mệnh.”
Giọng nói non nớt có phần cứng nhắc ấy là của sư đệ nàng. Quả thật sau khi sư đệ nhỏ tuổi của nàng lên tiếng thì tất cả mọi người thôi bàn tán nữa. Chỉ riêng nàng vẫn ngoạc mồm ra khóc. Khóc đến mức người khác phải thương tâm.
“Sư tỷ, tỷ có thể khóc nhỏ lại được không? mọi người cũng đã đi hết rồi.”
Dã Yên gạt nước mắt, hướng sư đệ đang dọn dẹp nhang đèn mà nói: “Đệ nói cái gì vậy. Ta thực sự rất buồn, rất nhớ sư phụ a, oa oa!”
Sư phụ đi rồi, sau này ai kiếm tiền nuôi bọn con đây.
Tiểu sư đệ của nàng thấy một màn khóc lóc vật vã kia, liền đứng dậy, tay sách theo cái giỏ có ít trái cây còn thừa. Hắn tiến đến gần nàng, hai mắt long lanh nhìn nàng không chớp.
Nàng còn nhớ rõ khuôn mặt non nớt có phần ngây thơ của sư đệ đã cất giọng nói quả quyết với nàng rằng: “Tỷ tỷ yên tâm, từ giờ trở đi đệ sẽ thay sư phụ chăm sóc tỷ.”
Chiều hôm ấy là một buổi chiều cuối mùa hạ. Dã Yên mười một tuổi còn sư đệ của nàng vừa tròn chín tuổi…
****
Đúng như lời sư đệ của nàng nói. Kể từ ngày sư phụ chạy theo sư mẫu thì cuộc sống của nàng nơi căn nhà gỗ bé nhỏ cùng với sư đệ trôi qua rất bình yên. Nàng được ăn cơm ngày ba bữa, mỗi mùa đều có một bộ quần áo mới để mặc. tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng có một điều nàng vẫn nhận thấy nó bất thường. Có một buổi trưa nọ, khi nàng vừa gặm hết miếng dưa hấu đỏ mọng thì có quay sang đá chân sư đệ hỏi: “Sư phụ đã đưa hết tiền cho đệ giữ à?”
Hồ Sinh vừa thu dọn vỏ dưa hấu để ném ra vườn, vừa đáp: “Không có, sư phụ làm gì có tiền chứ.”
Tuy là làm lang y nhưng ở cái làng bé tí tẹo này thì làm gì có mấy người mắc bệnh để đến khám đâu. Ngày thường tiền kiếm được là do sư phụ lên núi hái thuốc mang đi bán. Hiện giờ sư phụ mất rồi, nguồn thu nhập chính cũng mất luôn.
“Thế thì tiền ở đâu cho chúng ta ăn uống đầy đủ như vậy?
”
Nàng vẫn chưa thể tự mình lý giải được nha.
Hồ Sinh rút chiếc khăn tay trắng tinh từ bên hông ra, tỉ mỉ lau thật sạch vệt nước dưa chua lòm trên miệng của nàng. Hắn vẫn không cảm xúc mà nói: “Tiền do đệ lên núi hái thuốc để đem đi bán.”
Dã Yên gật gù. Sau đó nghĩ lại thấy không đúng. Chẳng phải nàng lớn hơn Hồ Sinh sao? Đáng lẽ nàng mới là người nên chăm sóc cho tiểu sư đệ chứ. Vậy mà từ khi sư phụ mất đến nay đã hơn ba tháng, nàng hết ăn rồi chơi, cứ thế ngày qua ngày để cho sư đệ ở nhà lo việc cơm nước. Kể ra thật xấu hổ mà.
Thế là, Dã Yên quyết tâm sáng sớm hôm sau sẽ theo sư đệ lên núi hái thuốc.
Tối hôm đấy nàng đi ngủ lúc mặt trời vừa khuất bóng, định rằng sáng mai sẽ dậy trước để gọi sư đệ tỉnh dậy. Thế mà người bị gọi dậy lại chính là nàng.
Hồ Sinh chuẩn bị cho nàng một ống tre đựng nước ấm kèm theo nắm cơm nhỏ cùng miếng thịt lớn để cho nàng ăn sáng. Bản thân Hồ Sinh chỉ thấy hắn mang theo cái giỏ lớn đeo ở sau lưng.
Hai đứa trẻ dắt nhau rời khỏi nhà khi mặt trời chưa mọc. Ban đầu thì Dã Yên xung phong đi trước, nàng đề nghị Hồ Sinh phải theo sau nàng. Còn cẩn thận dặn dò Hồ Sinh không được chạy nhảy lung tung, tránh bị té ngã.
Cuối cùng nàng leo được đến sườn núi đã vui vẻ chạy theo bầy thỏ rừng, bỏ mặc Hồ Sinh đi hái thuốc một mình.
Hồ Sinh hoàn thành công việc rất nhanh. Đáng lẽ như ngày thường hắn có thể trở về nhà từ lâu rồi. Nhưng hôm nay hắn phải cất công đi tìm Dã Yên nữa. Thật tình, nếu thấy nàng chắc hắn phải mắng cho nàng một trận.
Vừa mới đeo cái giỏ thuốc lên vai, thì bên tai Hồ Sinh nghe thấy có tiếng la nhỏ vang lên. Hắn quăng mạnh giỏ thuốc sang một bên rồi chạy như bay về hướng phát ra tiếng kêu đó.
Đúng như hắn nghĩ, Dã Yên đuổi theo bọn thỏ rừng thì bị trượt ngã đập đầu vào cục đá.
Thấy Hồ Sinh lù lù xuất hiện, nàng quên mất máu chảy đầm đìa trên trán mà nhe răng cười hề hề : “Đệ xem này, thỏ rừng chỉ chỗ cho ta hái chúng đó.”
Hồ Sinh vốn đã tức giận vì sự bất cẩn của nàng rồi. Nhưng khi hắn thấy nàng cười đến hạnh phúc như vậy thì trong lòng hắn cũng có chút ngây ra.
Chỉ có điều, với cái khuôn mặt lấm lem đất cát kia cộng thêm máu me chảy từng dòng thì nụ cười có xinh đẹp cỡ nào cũng trông thật dọa người.
Hồ Sinh giúp nàng sơ cứu vết thương trên trán. Xong xuôi hắn dắt nàng quay trở lại chỗ hắn đã lỡ tay quăng thuốc đi.
Thế nhưng, thuốc mà hắn mất cả buổi sáng để hái đã bị đám thú rừng công đi rải rác khắp nơi. Những cây còn xót lại cũng bị dập nát không còn hình thù.
Dã Yên thấy Hồ Sinh chỉ im lặng nhặt cái giỏ thuốc không mang về. hắn không nói gì với nàng cả, nàng cứ ngỡ hắn đang rất giận nàng. Thế nên nàng liền chạy lên trước dang tay chặn trước mặt hắn.
Hiện tại Dã Yên cao hơn hắn một cái đầu, cơ thể cũng lớn hơn hắn. đột nhiên bị cái dáng người cao gầy chặn trước mặt như vậy, hắn có chút không thích mà nhăn mặt.
Dã Yên thấy sư đệ mặt mày khó chịu, nàng càng chắc chắn rằng hắn giận nàng. Vì nàng mà số thuốc hắn kiếm được đã không thể mang xuống chợ bán. Vậy thì cả ngày hôm nay nàng và hắn sẽ phải ăn cơm với muối rồi.
Mà Hồ Sinh cực kỳ kén ăn. Hắn sẽ nhịn nếu phải ăn cơm với muối.
Nàng biết được điều này từ khi sư phụ mang hắn về nuôi. Lúc đấy nàng mới năm tuổi, chỉ có ăn cháo trắng với đậu thôi. Vậy mà từ khi có Hồ Sinh xuất hiện, sư phụ của nàng đã nâng cấp cháo trắng với đậu lên thành cháo trắng với thịt nạc băm nhuyễn. Nàng khi ấy chỉ thấy được ăn ngon là mừng đến tít mắt, hơi đâu mà để ý đến chuyện vì sao sư phụ đột nhiên nâng cấp đồ ăn lên như thế.
Mãi sau này nàng mới để ý rằng, cứ hôm nào sư phụ và nàng ăn chay thì Hồ Sinh vẫn sẽ ăn mặn bình thường. Có lần sư phụ ép hắn ăn chay giống người thì hắn lặng lẽ bỏ bữa, bưng bộ mặt buồn thảm đi ra ngoài hiên ngồi từ khuya đến sáng. Thế là sư phụ đành chiều theo ý hắn, ngày nào trên bàn ăn cũng phải có thịt. Mà Dã Yên khi đấy mới nhận ra là nàng quá dễ nuôi đi. Đâu giống như sư đệ kén ăn của nàng, không có thịt hắn sẽ nhịn ăn.Vì vậy mà sư phụ đi làm kiếm tiền quanh năm cũng chỉ đủ mua thịt cho nàng và sư đệ. Khó trách căn nhà gỗ ọp ẹp bao năm cũng không có gì thay đổi.
Dã Yên bặm môi, cầm đưa một chùm cây đến trước mặt Hồ Sinh. Nàng vui vẻ nịnh sư đệ: “Đệ đệ ngoan, đệ xem lúc nãy ta đã tìm được thứ gì này. Có cái này chắc hẳn sẽ đổi được rất nhiều thịt cho đệ.”
Hồ Sinh chỉ liếc mắt nhìn qua đám cây tam thất chưa thành củ. Thứ này thì ai thèm lấy chứ, có củ thì may ra.
Dã Yên vẫn không bỏ cuộc, nàng kéo tay Hồ Sinh đi xuống núi, vừa đi nàng vừa nói như chắc chắn: “Đệ không tin ta hả, ta nhất định sẽ mang thịt về cho đệ.”
Làm sao mà hắn tin được. Rõ ràng mấy cây tam thất đó còn chưa có củ. Ai mà thèm mua.
Nhưng hắn cứ định chặt đứt ảo tưởng của nàng thì lại bị cái bộ dạng quyết tâm mang thịt về cho hắn làm hắn không nỡ lòng. Hắn mặc kệ, dù sao buổi trưa cùng tối hôm nay hắn sẽ cho nàng ăn cơm với muối.
Về đến nhà, nàng vẫy tay với Hồ Sinh: “Đệ đợi ta một chút, ta xuống chợ rồi về ngay, chắc chắn có thịt.”
Hồ Sinh bĩu môi, quay lưng đi thẳng vào bếp. Hắn còn phải nhóm lửa nấu cơm nữa.
Nhưng vừa quay lưng thì phía đầu hắn bị đánh cho một cái đau điếng, kèm theo tiếng mắng như phát ra từ không khí.
“Thằng nhóc chết tiệt, cái bộ dạng vô lương của ngươi sẽ làm người ta đau khổ đấy.”
“Ai?, có ngon thì ra mặt đi!”
Đứa nào dám đánh lén hắn? hắn mà túm được thì đừng trách.
Rốt cuộc thì cũng chẳng có ai lên tiếng nữa, căn nhà nhỏ vẫn tràn ngập ánh nắng như cũ. Hắn khó hiểu, có lẽ nào hắn bị hoang tưởng không. Nhưng rõ ràng, đầu của hắn bị đánh rất đau mà…
Đoạn đường từ nhà xuống chợ không xa. Để đi đến chợ, Dã Yên chỉ phải băng qua một cánh đồng ngô. Mà ở cánh đồng ngô này lại là nơi đám trẻ con trong làng tụ tập bày trò chơi. Nơi này cũng là chỗ đến quen thuộc của Dã Yên. Ngày hôm nay do bận đi hái thuốc cùng Hồ Sinh nên nàng không chạy xuống chơi với đám trẻ con được. Nhân lúc xuống chợ nàng liền tạt qua hóng xem bọn trẻ đang chơi ở chỗ nào.
Kỳ lạ, đi đến cánh đồng ngô rồi vẫn không nghe thấy tiếng nô đùa của bọn trẻ. Nàng định bụng sẽ xuống chợ trước rồi quay về tìm chúng nó sau.
Dã Yên ngước nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Nàng cấp tốc chạy nhanh ra chợ, chỉ sợ là giờ này chẳng ai còn bán thịt nữa.
Đúng như nàng đoán. Cả chợ có mỗi nhà của lão Ngư bán thịt heo cũng đã dọn quán về nghỉ trưa rồi.
Nàng thất vọng vì không mua được thịt đã đành, đám cây tam thất nàng mang theo cũng héo queo.
Đang lủi thủi lê bước định về nhà thì bên kia đường có người gọi nàng lại: “Này bé gái, có muốn mua cá không?”
Dã Yên quay lại xem người vừa gọi nàng. Thấy một bà lão đang ngồi nép bên cái hiên nhà người ta, đầu đội cái nón lá cũ kỹ, quần áo nâu tơi đã sờn rách. Thấy bên cạnh bà có đặt một cái giỏ đan bằng tre. Bà lão vẫy nàng lại, chỉ tay vào giỏ tre bảo: “Bà định về sớm với thằng cháu rồi, mà trong giỏ vẫn còn xót lại một con lươn. Cháu gái mua giùm bà đi.”
Lươn á? Sao lúc nãy nói là cá.
Nàng vẫn tiến đến chỗ bà lão, ngó mắt vào xem con lươn nằm trong giỏ tre.
Nàng chỉ thấy con vật nằm cuộn tròn, đen thui, không nhúc nhích. Hay là nó chết rồi?
Bà lão cười cười, thuyết phục nàng: “Chắc là nó trông xấu quá nên mới không ai thèm mua. Nhưng thịt lươn mà nấu cháo sẽ rất ngon đấy.”
Nàng thành thật: “Nhưng cháu không có tiền, cháu chỉ có tam thất để đổi.”
Bà lão khẽ khựng người, nhìn mấy cây tam thất đã héo rũ trên tay Dã Yên, rồi lại nhìn cái chợ vắng tanh như sẽ chẳng có ai đi mua này giờ này nữa. Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Dã Yên đứng đó. Thôi thì đổi đại cho rồi.
Bà lão tặc lưỡi, gom giỏ tre có con lươn dúi vào tay nàng. Rồi tự mình lấy nắm cây tam thất lụi cụi đi về hướng ngược lại với nàng.
Dã Yên đưa cái giỏ tre có con lươn bên trong ra ngoài ngắm ngía. Dưới ánh nắng của mặt trời chiếu vào, con lươn khẽ động đậy. Nàng mừng rỡ ôm giỏ tre chạy về nhà. Không có thịt cũng không sao, hôm nay đổi khẩu vị một bữa cũng được mà. Lâu rồi nàng cũng chưa ăn qua cháo lươn.
Hồ Sinh đi tới đi lui trong bếp. Cơm vừa chín, hắn bỏ ra ngoài vườn hái vài trái dưa leo mang vào rửa sạch. Nói là ăn cơm với muối chỉ là nhất thời thôi, thực ra trước đó hắn tìm thấy một ổ trứng gà rừng để mang về rồi. Hắn chỉ luộc hai trái, số còn lại hắn đem đi ấp. Về sau sẽ có gà con để nuôi.
Hắn dọn xong mâm cơm lên nhà trên cũng là lúc Dã Yên hồng hộc chạy về. hắn nheo mắt nhìn nàng nhễ nhại mồ hôi, trong lòng còn ôm chặt cái giỏ tre đầy bùn đất.
Hồ Sinh nghĩ, tối nay hắn lại phải mang cái áo bẩn thỉu của nàng ra ngoài bờ suối để giặt rồi.
Dã Yên đem giỏ tre vui vẻ khoe trước mặt Hồ Sinh. Nàng đắc ý: “Sư đệ xem tối nay chúng ta có món cháo lươn cực kỳ ngon nhé.”
Đột nhiên con lươn ở trong giỏ quẫy mạnh, khiến nàng suýt đánh rơi cái giỏ tre xuống đất.
Nàng thò đầu vào trấn an con lươn: “Ngoan nào, mày sắp trở thành món ngon rồi, đừng có quậy nữa.”
Hồ Sinh liếc nhìn cái giỏ tre, hắn nhàn nhạt nói: “Ai nói với tỷ đó là lươn.”
Dã Yên cong môi: “Bà lão bán hàng nói đây là lươn. Không tin đệ qua mà xem.”
Hồ Sinh tự bới cơm ra chén rồi thong thả ăn trước: “Lươn thì không có sừng như con rắn đó đâu.”
Lươn, rắn?!
Cuối cùng thì “lươn con” của chúng ta cực kỳ phẫn nộ mà quẫy mình mạnh hơn. Hết bảo hắn là lươn, rồi lại gọi là rắn trong khi hắn đường đường là rồng mà, hắn là rồng con đấy. Đồ cái lũ người trần mắt thịt!!!
Hắn rất muốn nhanh chóng có thể hóa thân thành rồng để mà gầm vảo bản mặt của hai đứa ranh con kia. Để cho chúng nó phải khóc thét lên vì sợ. Cuối cùng hắn sẽ nuốt chửng chúng nó để khỏa lấp nổi nhục bị gọi là lươn với rắn.
Thế nhưng khi hắn vẫn còn đang nổi giận trong hình hài bé nhỏ thì cảm giác trời đất đổ sụp xuống khiến hắn không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hắn cuộn người nằm rạp trên đất. Tình cảnh bây giờ của hắn cực kỳ thê thảm. hắn có chút hối hận vì đã không nghe lời phụ hoàng để rồi hắn bị rơi khỏi Thiên Giới, rớt ngay vào vũng đầm lầy hôi hám. Tiên lực bị mất hết, cuối cùng là bị người ta bắt đi đem ra chợ bán cùng đám tôm cá nhỏ bé.
Hắn rưng rưng hai mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Đáng lẽ nơi hắn đang ở là trên kia cơ…
Trước mắt “lươn con” đột ngột tối sầm. Nhìn kỹ hóa ra là Dã Yên đang tò mò quan sát hắn. Nàng còn dùng tay to gan chọc vào hai cái sừng nhỏ trên đầu của hắn nữa.
Còn chọc có vẻ rất vui.
Phía trong nhà, Hồ Sinh vẫn ung dung ăn hết hai chén cơm. Đang định lấy thêm chén nữa thì bên ngoài sân có tiếng rú lên của Dã Yên.
“Á, cái con rắn ngu ngốc.”
Hồ Sinh bất đắc dĩ đặt chén cơm xuống. Hắn di chuyển cái cơ thể bé nhỏ ra bên ngoài sân. Trước mắt hắn liền hiện ra cảnh tượng Dã Yên một chân đạp đuôi “lươn con” , còn hai tay nắm chặt cổ của nó mà kéo ngược lên, gương mặt nàng trở nên đỏ au, hai hàm răng nghiến chặt với nhau. Xem chừng là nàng bị “lươn con” cắn trúng nên mới tức giận như vậy.
Ái chà, nếu còn đứng xem nữa thì Dã Yên sẽ thực sự kéo đứt đôi “lươn con” mất.
Rốt cuộc thì Hồ Sinh cũng tốt bụng giải thoát “lươn con” khỏi móng vuốt của Dã Yên. Hắn cầm một cái que củi để nhấc thân hình te tua của “lươn con” lên. Sau đó, hắn mặt lạnh quẳng cả que củi lẫn “lươn con” vào bụi cây sau vườn.
Hồ Sinh quay gót đến bên Dã Yên để đỡ nàng vào nhà. Bỏ mặc “lươn con” nằm vắt vẻo trong bụi cây sơ xác.
“Lươn con” bật khóc. Ô ô ô! Hắn làm sao có thể chịu nổi sự đã kích này chứ.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên hắn bị người ta vứt bỏ. Còn vứt bỏ trong tình trạng rất thê thảm nữa.
Ô ô ô! Phụ hoàng, người không cần con nữa ư! Ô ô ô!
“Xem kìa, ngươi khóc à rắn nhỏ?”
Thân thể của hắn bị một bàn tay ấm áp nhấc lên. Hắn có chút giật mình khi thấy Dã Yên quay trở lại mang hắn đi. Nhưng lần này có vẻ như nàng rất dịu dàng chứ không nghiến răng đòi bứt đôi người hắn ra nữa.
Rốt cuộc là con nhỏ này uống lộn thuốc gì vậy? tự nhiên trở nên hiền lành như thế.Hắn sợ.
Dã Yên cẩn thận mang hắn vào trong nhà, sau đó nàng thả hắn nằm vào trong gáo nước để tắm rửa cho hết đất cát.
Hắn cũng mặc cho nàng kỳ cọ thân thể, bởi vì hắn bây giờ không còn sức để phản kháng nữa.
Dã Yên vừa lau khô người cho hắn, nàng vừa thủ thỉ: “Khi nãy là ta sai, ta xin lỗi ngươi nhé rắn con.”
Mẹ nó, bây giờ ngươi mới biết ngươi thất lễ với bổn vương à!?
Rõ ràng là nàng không hiểu được hắn đang chửi rủa nàng. Chỉ thấy con rắn kỳ lạ này cứ phồng má trợn mắt nhìn nàng.
Nhưng mà phải công nhận. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lớp da xinh đẹp cùng cặp sừng nhỏ trên đầu của hắn mới hoàn mĩ làm sao.
Dã Yên chưa từng thấy qua con rắn nào xinh đẹp như vậy. Cơ thể bóng mượt có ánh kim, hai mắt xanh lục lấp lánh như sao ở trên trời. Cặp sừng tuy bé nhưng có vẻ rất cứng. Ồ, nhìn kỹ sẽ thấy có râu ở hai bên mũi của nó nữa này.
“Ngươi quả thật rất xinh đẹp nha.”
Hắn nghe lời này từ nàng mà trở nên ngơ ngẩn, thái đọ khó chịu cũng biến mất tiêu. Trước đây không phải hắn chưa từng nghe người khác khen hắn xinh đẹp. Nhưng đó là lúc hắn ở trong hình dạng con người. Người khác khen hắn xinh đẹp chỉ là để nựng hắn một chút. Còn nàng, nàng khen hắn xinh đẹp khi hắn ở bộ dạng thảm hại thế này, với cả ánh mắt chân thật đó. Nàng khiến hắn có chút bối rối không nói lên lời.
Trong lúc hắn còn đang chìm trong lời khen của nàng thì nàng lại chống cằm nhìn hắn tiếc rẻ: “Chậc, ta còn tưởng sẽ có một bữa cháo lươn ngon lành cơ. Nhưng ngươi là rắn mà, cả ta và Hồ Sinh đều chưa ăn thịt rắn bao giờ. Không biết là có ngon không nữa…với lại, ngươi bé quá. Đành nuôi ngươi lớn hơn một chút đã. Ngươi chịu không?”
“…”
Chịu cái đầu nhà ngươi. Hắn lại phồng má chửi rủa nàng một trận. Khi nãy còn khiến hắn hiểu lầm nàng là người tốt, hóa ra là đang âm mưu nuôi hắn lớn thêm một chút để ăn thịt.
Nằm mơ đi, khi nào vết thương của ta khỏi ta tự khắc đi nhé.
“Mong là ngươi giữ lời, khi nào khỏe rồi thì tự khắc rời khỏi đây.”
Hả? hắn quay đầu về sau thì thấy Hồ Sinh đứng ngay sau hắn từ lúc nào. Hồ Sinh có thể nghe được hắn nói gì ư? Rốt cuộc thằng nhóc này có phải người phàm không vậy? hắn có thể nhờ vả thằng nhóc này không? nhưng mà khoan đã. Thằng nhóc này ở chung với con nhỏ hung dữ kia mà.
Hồ Sinh bên này cũng thầm nghĩ, đáng lẽ hắn phải quăng con rắn này đi thật xa cơ, để Dã Yên khỏi tìm ra nó rồi vác nó về. Không nghĩ là Dã Yên sau khi nổi nóng với con rắn này thì lại lật đật chạy đi tìm nó. Bảo là nàng muốn nuôi nó lớn hơn để sau này làm thịt cũng không muộn. Hắn cản không được nàng, hắn cũng chẳng muốn nàng dính dáng đến người của Thiên Giới. Nhưng mà nhìn qua con rắn này cũng đang còn nhỏ, để cho Dã Yên chơi vài ngày rồi hãy mang vứt đi cũng được.
Chắc Thiên Giới sẽ không phái người xuống bắt tội hắn vì một con rắn nhỏ đâu nhỉ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!