Đã Lâu Không Gặp - Chương 64: Ngoại truyện: Em rất nhớ anh (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Đã Lâu Không Gặp


Chương 64: Ngoại truyện: Em rất nhớ anh (4)


Tách ra được một năm, lại ngắn ngủi như một đường phân cách.

Trước ngày trở về từ Mauritius, mỗi một ngày, dù đã rất trễ, anh cũng tìm đến chỗ cô, dù là nói với cô mấy câu cũng được.

Rất tự nhiên, cô lại liên lạc lại với Phong Hạ và Tưởng Nghi, giữa những người bạn tốt, sẽ không hỏi lẫn nhau nhiều chuyện như vậy, chỉ cần biết cô mạnh khỏe, như vậy đã đủ rồi.

Trong lúc liên lạc lại, cô biết tháng sau Phong Hạ sẽ sinh con, trở thành một người mẹ.

Có thể anh cũng đã sớm biết tin này, nên cũng không tiếp tục nói về nó nữa.

Cô thừa nhận cô ích kỷ, cô không có cách nào khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu nữa.

Buổi tối, anh theo thường lệ tới đây ăn tối với cô, ăn xong anh đang rửa bát trong phòng bếp, cô đột nhiên đi đến bên cạnh nói. “Ngày mai Hạ Hạ sẽ sinh.”

Cô thấy được động tác của anh ngừng lại, sau đó vội vàng nắm chặt cái bát trong bàn tay.

“Chờ đến sau khi bình an sinh xong bảo bảo, anh sẽ sắp xếp thời gian tới đó một chuyến, xem bảo bảo của hai người họ sẽ đáng yên đến thế nào.” Anh rất tùy ý cười nói. “Nói không chừng lại đột biến gen, trở nên vô cùng xấu xí cũng không nhất định.”

“Ừ.” Cô gật đầu, không phản bác.

Hình như anh không thèm để ý, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cô nhìn anh, lúc nói đến chuyện vô cùng sinh động thì nở nụ cười, trong lòng lại nghiêm túc.

Sau khi Phong Hạ sinh con tự nhiên, cô vốn nói với anh, xế chiều gặp nhau ở cửa bệnh viện, cô lại đến trước thời gian, sáng sớm đã đi gặp Phong hạ và bảo bảo.

Phong Hạ thấy cô thì vô cùng vui vẻ, kêu tư Không Cảnh rót nước cho cô, vừa nói. “Đã lâu không gặp Vi Vi, có phải cậu lại gầy đi không?”

Cô lắc đầu, cong môi cười nhìn Phong Hạ và bảo bảo. “Gần đây vẫn ăn ở nhà, phải là mập lên mới đúng… bảo bảo thật đáng yêu.”

“Đứng nói nữa, nhỏ như vậy lại có thể ăn có thể nằm.” Phong Hạ lắc đầu, mặt bất đắc dĩ. “Lười đến không chịu được.”

Hai người nói chuyện một hồi, cô cũng đứng lên nói lời tạm biệt, trước khi đi, Phong hạ vô tâm hỏi. “Vi Vi, Lâu Dịch đâu, sao lại không đi cùng cậu?”

Trong lòng cô run lên, lập tức che giấu mình mất tự nhiên, trả lời. “Buổi sáng anh ấy có lịch trình, buổi chiều sẽ đến.”

Phong Hạ gật đầu, cùng không truy hỏi thêm nữa.

Một loại cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư lượn quanh trong lòng cô, sau khi cô lái xe về nhà, tự giam mình trong phòng ngủ, không muốn bất kỳ điều gì, che chăn lại ngủ.

Cô ngủ thẳng đến buổi tối, vì ngủ rất nhiều, đầu rất đau,một tay cô che trán, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, quả nhiên thấy một hàng cuộc gọi nhỡ.

Có người đại diện, trợ lý, còn có… anh.

Anh gọi năm sáu cuộc điện thoại tới, nhìn cô không nhận cũng không tiếp tục gọi nữa.

Cô ngồi trong bóng tối, ôm gối, nhìn tên anh trên màn hình di động.

Nhất định anh đang ở bệnh viện? Có thể anh ấy cảm thấy, dù là nhìn lâu một chút, dừng lại lâu ở đó một chút cũng tốt.

Nhất định anh đã quên, hôm nay là ngày mấy, giống như trước kia, khi anh đang chúc mừng sinh nhật cô lại đột nhiên rời đi, đi giúp Phong Hạ của anh đang gặp khó khăn.

Tám năm, cô chờ đến lúc này, kết quả vẫn giống như vậy.

Không biết ngồi bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy âm thanh chìa khóa.

Ngay sau đó, cửa phòng ngủ được mở ra.

“Vi Vi?” Trong bóng tối truyền đến giọng nói thử dò xét của anh. “Em ở trong đó sao?”

“Em ở đây.” Cô vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng nói của mình khàn đi.

“Em có đói bụng không? Anh mùa ít điểm tâm về này.” Anh không bất đèn, trong bóng tối đi đến bên cạnh giường. “Còn nóng, là dạ dày cá muối tiêu em thích ăn nhất.”

Cô không trả lời.

“Sao vậy? Có phải trong người không thoải mái không?” Anh đưa tay chạm đến tóc cô. “Anh còn đang suy nghĩ tại sao em lại không đến bệnh viện, cho nên nhìn bảo bảo một lúc lập tức đi mua điểm tâm cho em, lo lắng em…”

“Anh đi đi!” Cô đột nhiên hung hắng nói với anh. “Em không muốn nhìn thấy anh!”

Trong bóng tối, anh nhìn ánh mắt sắc bén của cô, nhất thời giật mình.

“Anh đi đi.” Thấy anh không di chuyển, cô lấy tay liều mạng đẩy anh. “Anh đi tìm cô ấy đi, đi xem cô ấy! Anh cút đi!”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, anh không hề phòng bị bị cô đẩy ngã xuống đất, hai giây sau anh nhanh chóng đứng lên, dùng sức ôm cô.

Cô giống như phát tiết đẩy anh ra, đánh anh, thậm chí còn tát lên gò má anh.

Âm thanh cái tát vang dội, cổ họng cô phát ra tiếng khóc, lại vẫn không chịu dừng lại hành động của mình.

Anh từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tay, chỉ dùng sức ôm cô vào lòng.

Cô dần không còn hơi sức, tựa vào cổ anh, thở hồng hộc.

“Vi Vi.” Lúc này, anh hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói. “Sinh nhật vui vẻ.”

Nước mắt quẩn quanh trong hốc mắt khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Anh không quên hôm nay là sinh nhật em.” Anh vỗ nhẹ lưng cô, tốc độ nói rất chậm. “Anh trừ mua điểm tâm cho em, còn mua món bánh ngọt em thích ăn nhất, đều được đặt trong phòng bếp, em muốn ăn, anh lập tức lấy đến, chúng ta ăn trong phòng ngủ, được không?”

Cô cắn môi, không nói một lời.

“Thật ra thì em cũng không biết? Anh đã mua cho em một món quà sinh nhật cho em.” Anh lộ ra giọng nói trêu chọc ngày thường. “Không phải em rất muốn có một bộ loa trong nhà sao? Anh đã chuẩn bị tốt, ngày mau họ sẽ đưa tới.”

“Sao rồi? Có phải rất cảm ơn anh không? Anh chăm sóc em như vậy, biết người yêu anh muốn cái gì nhất.” Anh nhướn mày. “Anh quả thật là ứng cử viên tốt nhất cho danh vị bạn trai này.”

Nước mắt trong hốc mắt, cuối cùng cũng từ từ lăn xuống gò má cô.

“Thích khóc như vậy.” Lúc này, anh mới buông cô ra, lấy tay lau nước mắt giúp cô, khẽ cười nói. “Đã bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày chỉ biết khóc, anh thấy bảo bảo cũng không khóc nhiều như em.”

“Hơn nữa, bảo bảo của hai người họ thật dễ thương.” Anh lau khô nước mắt cho cô nói. “Còn có bộ dạng vú em của Tư Không Cảnh khiến anh nhìn thật quá mãn nguyện.”

Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh lại ôm cô đến trên đùi. “Em xem em này, cô ấy đã là mẹ rồi, có chồng, có con, hạnh phúc như vây, anh tất nhiên vui vẻ cho cô ấy, em nhất định cũng như vậy, có đúng không?”

“Mỗi người đều có một căn nhà thuộc về riêng mình, bất kể nhiều khổ sở thế nào, nhiều mệt mỏi, chỉ cần có một ngôi nhà để về là có thể khiến người ta yên tâm, anh cảm thấy mình cũng không có điều tiếc nuối nào nữa.”

Anh ôm cô, chuyên chú giống như đang nói chuyện cũ với một đứa trẻ. “Trước kia, khi cô ấy mới bắt đầu sự nghiệp, về sau tư Không Cảnh càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, cuối cùng hai người chia tay, anh cũng không tự chủ được quan tâm cô ấy, anh cảm thấy dù cô ấy rất kiên cường, nhưng cô ấy vẫn luôn cần có người quan tâm chăm sóc.”

“Khi đó, anh cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đối với cô ấy là gì, có thể là thích, cũng có thể là một loại tình yêu, khi đó em là bạn gái của anh, anh cảm thấy mình cũng đã cho em đủ cảm giác an toàn, em lại luôn cái nhau với anh, khiến anh rất đau đầu.” Anh hôn lên trán cô. “Khi đó chúng ta vẫn còn trẻ, cảm thấy phiền thì lập tức muốn né tránh, bây giờ nghĩ lại, được một người quan tâm như vậy, là một chuyện hạnh phúc biết bao.”

Anh vẫn biết, em quan tâm anh đến cỡ nào.

“Có lẽ lúc đó anh cảm thấy mình là một người hùng, cảm giác cô ấy rất cần anh, luôn cảm thấy mình nên làm những gì vì cô ấy, lần đó, sau khi anh kích động thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, thật ra anh đã bắt đầu hối hận, ta nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Cô ấy yêu Tư Không Cảnh, anh phải dùng cái gì để buộc cô ấy lại cùng với anh đây?”

“Anh từng cho rằng mình rất thích cô ấy, yêu cô ấy, anh không thích nhìn thấy cô ấy cau mày, không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ, nếu như người ở cùng anh cả đời này là cô ấy, anh có thể sẽ không thật sự vui vẻ như vậy.”

Nhiều năm như vậy, nhưng anh lại không có một lần, thẳng thắng nói những chuyện này với cô.

Từ câu từng chữ, cũng với lý do, cũng giải thích được rõ ràng như vậy.

Anh nói xong, lúc này dừng lại một chút, đưa tay bật đèn ở đầu giường.

Trước mắt lại lần nữa có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh, là một nụ cười dịu dàng.

“Sao em biết mình là một thế thân?” Anh cười. “Em là bạn gái anh, là người anh phải dùng rất nhiều tâm tư để theo đuổi, chúng ta từng ở cùng nhau lâu như vậy, chúng ta quen thuộc tất cả những điều của đối phương, nếu em không ở trong lòng anh, thì còn ai vào đây?”

“Thật ra thì anh vẫn nói tư Không cảnh quá kém, phải dùng bảy năm mới đưa được Phong Hạ về nhà, bây giờ nhìn lại, là anh kém hơn mới đúng.” Anh giữ lấy khuôn mặt cô. “Cũng sắp đến năm thứ chín rồi, đến sinh nhật của em, anh cũng khiến em khóc thành như vậy, hơn nữa không có được hạnh phúc, anh thật là nhu nhược.”

Cô không nhịn được, cười ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.

Anh thấy cô cuối cùng cũng cười rộ lên, đặt cô ngồi xuống giường xong, mình lại ngồi xổm xuống bên cạnh mép giường.

“Trần Vi Vi, anh khiến em chờ anh lâu như vậy, khiến em khổ sở, khiến em thất vọng, đây đều là lỗi của anh, Lâu Dịch anh cả đời này, những thứ khác sẽ không, nhưng nếu như người khác đối xử tốt với anh, anh sẽ đối xử tốt với người đó hơn gấp vạn lần.”

Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của anh vô cùng chân thật, hình ảnh ngược trong ánh mắt anh, chỉ có cô.

“Hơn nữa, phần tình cảm này, không phải đồng cảm, không phải nghĩa vụ, là anh cam tâm tình nguyện.” Anh cầm tay cô, dán lên gương mặt mình. “Em có thể đuổi anh đi, có thể bắt anh biến đi, nhưng anh là người mặt dày nhất, chỉ có em không nghĩ đến, còn anh không có cách nào không quấn quít em.”

Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng lúc ban đầu ha người gặp nhau.

Khi đó anh trẻ tuổi hơn hiện tại, cả ngày luôn tươi cười, ầm ầm ĩ ĩ, gần như không lúc nào nghỉ ngơi.

Bây giờ anh đã sắp hai chín tuổi rồi, lúc nhảy cũng không thể duy trì lâu như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng khi anh quay lưng lại với cô, cô còn nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên đầu anh.

Sau này, anh có thể già đi, không có tính cách như bây giờ, bỏ đi lớp hào quang cũng không còn là ngôi sao lớn của vạn người hâm mộ.

Nhưng anh vĩnh viên là người cô yêu nhất trong cuộc đời này.

“Kết hôn là chuyện cả đời, không phải chỉ vì kích động, không duy trì bằng việc động lòng, anh luôn muốn ở cũng một chỗ với em, chăm sóc em, đối xử tốt với em.” Anh nhẹ nói. “Em cho anh một cơ hội, được không?”

“Không quan tâm bao lâu em mới chịu đồng ý anh, nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ đợi.” Anh nói từng câu từng chữ. “Anh rất cảm ơn em, có thể chờ đợi được anh.”

Chờ đợi là chuyện cực khổ cực nhất, bạn không biết lúc nào người bạn yêu mới quay đầu lại, lúc nào thì mới có thể nhìn thấy bạn.

Nhưng một ngày nào đó, người đó sẽ nghe thấy âm thanh của bạn.

Sau đó người đó sẽ đi đến bên cạnh bạn, nói cho bạn biết, cảm ơn bạn vì đã chờ đợi.

Love Is Waiting.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN