Dã Man Vương Tọa - Chương 5: Tri Chu sâm lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Dã Man Vương Tọa


Chương 5: Tri Chu sâm lâm


Sơn mạch Hổ Gầm, trên đường nhỏ dưới chân núi, Trương Đức Bưu cưỡi Tiểu Hắc phóng như bay, một con Vân Sinh báo đang nấp dưới gốc cây ven đường nhanh chóng nhào ra, định bất ngờ vồ lấy thiến niên, nhưng khi nó vừa chạm chân xuống đất thì cự khuyển đã chạy xa mấy chục thước ở ngoài. Vân Sinh báo lắc đầu đầy kinh ngạc, tựa hồ như ngạc nhiên vì có ma thú tốc độ nhanh hơn nó nhiều.

Con Vân Sinh báo này hồn nhiên không biết mình vừa dạo qua Quỷ Môn quan một vòng, lại nhảy vào gốc cây, tiếp tục ẩn nấp chờ đợi con mồi kế tiếp.

– Hy vọng lần hành trình đi đến Thánh sơn này có thể mang lại cho ta nhiều vui mừng cùng ngạc nhiên.

Trương Đức Bưu nhẹ nhàng mở bản đồ, chỉ thấy trên bức tranh có vẽ địa hình Lạc Nhật sâm lâm, bao gồm núi, sông v.v, có một đường màu lam, bắt đầu từ thôn Man Chuy kéo xuống dưới, cuối đường màu lam là một ngọn núi lớn, do người dùng bút hồng viết lên, bên cạnh là hai chữ viết méo mó “Thánh sơn”.

Tấm bản đồ này đương nhiên xuất phát từ tay Nham Thạch Man Chuy, Trương Đức Bưu muốn đi Thánh sơn để tham gia lễ trưởng thành của người dân Man tộc, đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên liền dựa vào trí nhớ của mình, thức trắng hai ngày hai đêm để vẽ ra tấm bản đồ này.

Lễ trưởng thành vốn là phong tục đặc biệt của Man tộc Nam Cương, là việc trọng đại nhất trong cuộc đời người Nam Cương, cũng là khảo nghiệm tàn khốc nhất. Trong lễ trưởng thành, thiếu niên từ các bộ tộc sẽ xuất phát, trên trán vẽ những hoa văn quái dị, đi về phía Nam Lạc Nhật sâm lâm đến Thánh sơn. Đường đến Thánh sơn xa xôi hiểm trở, tràn ngập biết bao nhiêu nguy hiểm không lường trước được. Bọn họ phải dựa vào thực lực bản thân, lên đến đỉnh Thánh sơn, hướng thần của bọn họ – mẹ Mặt Đất Gaia – thành kính cầu khẩn.

Hằng năm đều có gần một phần ba thiếu niên chết trên đường đi làm lễ trưởng thành, những thiếu niên còn lại là cường giả trong những bạn bè cùng lứa, nhưng vẫn có một số người ý chí không kiên định, không thể thông qua khảo nghiệm. Sau khi thất bại trở về thôn xóm, liền bị trưởng thôn đuổi ra ngoài đi lưu vong.

Năm đó gã què Lãng Đồ cũng không thông qua lễ trưởng thành, nên mới phải đi lưu vong bên ngoài, sau này mới trở lại thôn Man Chuy, người dân trong thôn có chút xem thường hắn.

Mạnh được yếu thua, đây chính là luật rừng rậm, chỉ có loại bỏ những kẻ yếu mới có thể đảm bảo người dân Nam Cương sinh sôi nảy nở không ngừng.

Sau khi thông qua lễ trưởng thành, thiếu niên có thể vào trong Thần miếu Gaia, nghe nói trên tấm thạch bích trong thần miếu có khắc đầy đủ các loại võ học, vốn là kết tinh trí tuệ của vô số tiền bối Man tộc Nam Cương. Những thiếu niên thông qua lễ trưởng thành có thể lựa chọn cho mình một loại võ học thích hợp. Bất quá, trong Thần miếu Gaia có rất ít tâm pháp cao đẳng, còn tâm pháp cấp thấp thì rất nhiều, làm sao để chọn được tâm pháp cũng là một loại khảo nghiệm đối với các thiếu niên.

“Lần này đi Thánh sơn, nói không chừng có thể tìm được đấu khí đạo dẫn thuật cao cấp.”

Từ sau khi trở thành bát cấp Man chiến sĩ, Dã Man kình trong cơ thể Trương Đức Bưu đã tăng gấp đôi lúc trước, cảm giác trì trệ do đạo dẫn thuật cấp thấp mang lại ngày càng trầm trọng hơn.

Nếu như không giải quyết được vấn đề đạo dẫn thuật, đừng nói đến việc trở thành Man đấu sĩ, coi như trở thành cửu cấp Man chiến sĩ cũng khó khăn.

Tốc độ Tiểu Hắc cực nhanh, chỉ trong nửa ngày đã đi được hai trăm dặm, với tốc độ này, nhiều nhất chỉ trong bốn ngày là có thể tới Thánh sơn. Lúc này, Trương Đức Bưu đột nhiên chứng kiến phía trước có ba người nắm cương tuấn mã đứng ở bên đường.

Nhìn trang phục của ba người này cũng là những thiếu niên tham gia lễ trường thành, bất quá Totem trên trán là của những bộ lạc khác, Trương Đức Bưu cũng không thèm để ý, đang muốn phóng qua. Bỗng, trong đó có một thiếu niên vui vẻ nói:

– Man Chuy Nhị Thế, quả nhiên là ngươi, ta nói trong rừng rậm còn có ai cưỡi một con chó đen lớn nữa đây!

Trương Đức Bưu vội vàng dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn. Thiếu niên nọ cười nói:

– Ta là A Bộ Căn ở thôn Mạc Chuy, từng đánh nhau với ngươi, ngươi quên rồi sao?

Trương Đức Bưu nhất thời nhớ ra, A Bộ Căn là con trai của trưởng thôn Mạc Chuy kế bên, khi còn bé hắn đã gặp qua, còn đánh nhau một trận nữa.

Trưởng thôn Mạc Chuy vốn là một kẻ thích tranh đấu tàn nhẫn, vì bất mãn Nham Thạch Man Chuy là dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc nên hắn mang A Bộ Căn đến thôn Man Chuy khiêu chiến, bị Nham Thạch Man Chuy hung hăng đánh cho một trận. Mà A Bộ Căn vì muốn báo thù cho phụ thân, khiêu chiến Trương Đức Bưu, vì vậy cũng bị đánh một trận no đòn.

Trương Đức Bưu nhớ tới chuyện thú vị lúc nhỏ, liền cười mỉm, gật đầu nói:

– Thì ra là ngươi. Các ngươi dừng ở đây làm gì? Sao không tiếp tục đi tới.

– Phía trước chính là Tri Chu sâm lâm, ít người thì không thể đi qua được, chúng ta chờ thêm vài người để cùng nhau xông qua.

A Bộ Căn cười nói:

– Nhị Thế, mặc dù ngươi lợi hại nhưng dù sao cũng một thân một mình, không bằng đi cùng chúng ta nhé?

Trương Đức Bưu chần chờ một lúc, còn chưa kịp nói chuyện, phía sau truyền đến từng đợt âm thanh, chỉ thấy một kỵ sĩ thiếu niên phóng ngựa chạy như điên tới. Thiếu niên nọ choàng một chiếc áo choàng lớn, mặc áo giáp đen, trên ngực giáp có hình một lá cờ, mơ hồ lộ ra sát khí.

Thú cưỡi của thiếu niên lại càng kinh người, không ngờ lại là một đầu Sư Hổ thú dài hơn một trượng.

Sư Hổ thú vốn là lục cấp ma thú, đầu sư tử mình hổ, tốc độ cùng sức chịu đựng hết sức kinh người, có thể chở hai ba người trưởng thành một cách bình thường, sau khi trải qua huấn luyện sẽ không sợ hãi chiến trường, vốn là loại thú cưỡi rất khó có được.

A Bộ Căn kinh hô một tiếng:

– Đây là Hắc Kỳ cấm quân ở Chủ thành! Chẳng lẽ có người còn chưa thông qua lễ trưởng thành mà đã được gia nhập Hắc Kỵ cấm quân rồi sao?

Trương Đức Bưu hiếu kỳ hỏi:

– Hắc Kỳ cấm quân là gì? Truyện được copy tại Truyện FULL

A Bộ Căn thấp giọng nói:

– Nghe nói khi khai quốc hoàng đế Đại Chu bình định thiên hạ, đem thiên hạ quân mã phân thành tám trấn, do bát trụ quốc là tám vị đại tướng phân biệt quản lý. Trong đó, chưởng quản Man tộc chính là Hắc Kỳ Trấn Man Binh, gọi là Hắc Kỳ cấm quân. Quân binh ở đây không tới hai vạn, nhưng quân mã tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nghe nói cứ trong mười Hắc Kỳ cấm quân sẽ có một người là Man đấu sĩ.

– Cứ mười người là có một Man đấu sĩ?

Trương Đức Bưu cũng kinh hô một tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy khó tin. Lão cha hắn – Nham Thạch Man Chuy – vốn là đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên, cũng là Man đấu sĩ duy nhất trong bộ lạc, nhưng Hắc Kỳ cấm quân lại có đến hai ngàn Man đấu sĩ, điều này không phải quá mức khoa trương rồi sao?

– Đấu khí truyền thừa ở Chủ thành rất trọn vẹn, những bộ lạc nông thôn như chúng ta sao có thể so sánh được? Nhị Thế, mặc dù ngươi lợi hại, nhưng chỉ sợ rằng tùy tiện bất kỳ người nào trong Hắc Kỵ cấm quân cũng có thể đánh bại ngươi.

Thiếu niên Hắc Kỳ cấm quân nọ nhanh chóng vọt qua trước mặt năm người, A Bộ Căn vội vàng đừng giữa đường, cao giọng hô:

– Huynh đệ trên ngựa, xin dừng lại cùng chúng ta…

– Nông thôn tiện dân, mau cút ra!

Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, một thương đâm ra, một đạo hàn quang bắn thẳng vào cổ họng A Bộ Căn.

Trương Đức Bưu nhíu mày, thiết thương trong tay nhẹ nhàng đâm tới, mũi thương va chạm kịch liệt với mũi thương, phát ra tiếng kim loại va chạm giòn vang.

– Hả?

Thiếu niên họ có chút ngạc nhiên, cười lạnh nói:

– Không nghĩ ở nông thôn khỉ ho cò gáy này mà cũng gặp được cao thủ, hôm nay lão tử đang bận, không có thời gian chơi đùa với các ngươi, trước tiên tha cho các ngươi một con đường sống.

Dứt lời, hắn thúc ngựa chạy vào trong Tri Chu sâm lâm.

A Bộ Căn vừa mới bình tĩnh lại, cả giận nói:

– Tên này là ai thế? Như thế nào không nói không rằng đã tùy tiện giết người.

– Ta biết người này, hắn là quý tộc trong thành, con trai thành chủ thành Thiên mang, tên là Thiếu Điển Già La.

Thiếu niên da ngăm đen tên Quỳ Bá Trùng bên cạnh mở miệng nói.

Bộ lạc Bá Trùng ở biên giới thành Thiên Mang, bởi vậy hắn hiểu rõ về thành Thiên Mang.

Man tộc Nam Cương sở hữu năm Chủ thành, phân biệt là Thiên Mang, Vân Tước, Hắc Thủy, Huyền Hộc, Yến Ly, mỗi thành có một thành chủ, thành chủ được gọi là Man vương, mà thành chủ thành Thiên mang chính là Man vương Hầu Già La.

A Bộ Căm hậm hực nói:

– Thì ra là con trai thành chủ, chẳng trách lại hoành hành bá đạo như thế… Nhị Thế, mới vừa rồi may nhờ có ngươi ra tay ngăn cản dùm ta. Được rồi, thực lực của ngươi bây giờ tăng cường không ít nhỉ, không ngờ có thể đỡ được một kích của Hắc Kỳ cấm quân, lúc nào hai chúng ta tái đấu một hồi đây?

Thiếu niên tên Ba Lỗ Đồ ở bộ lạc Cuồng Lang hừ lạnh một tiếng, nói:

– Tên Hắc Kỵ cấm quân kia rõ ràng chưa xuất toàn lực, nếu không hai người các ngươi sớm đã chết rồi.

Bộ lạc Cuồng Lang vốn có thù với bộ lạc Mông Chuyên, Ba Lỗ Đồ nhìn Trương Đức Bưu kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Quỳ Bá Trùng cũng gật đầu nói:

– May mắn là như thế.

A Bộ Căn mặc dù biết Trương Đức Bưu cực kỳ lợi hại, nhưng năm đó đánh nhau, Trương Đức Bưu mới là ngũ cấp Man chiến sĩ, trong lòng cũng nghĩ hắn không phải đối thủ của Thiếu Điển, cười nói:

– Mới vừa rồi Thiếu Điển xông vào Tri Chu sâm lâm, với bản lĩnh của hắn khẳng định có thể xông qua, không bằng chúng ta theo sau hắn, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

– Ý kiến hay!

Ba Lỗ Đồ cùng Quỳ Bá Trùng mừng rỡ, chạy về phía Tri Chu sâm lâm. Trương Đức Bưu cũng cỡi Tiểu Hắc chạy theo sau, đoàn người theo dấu vết Thiếu Điển lưu lại tiến vào trong rừng.

Dọc đường đi đầy rẫy thi thể ma thú do Thiếu Điển đánh chết, làm đám người A Bộ Căn kinh hãi không thôi. Trương Đức Bưu buồn bực trong lòng: “Những ma thú này đều là ma thú cấp thấp bình thường, giết chết chúng nó thì có gì đáng kinh ngạc?”

Đi thêm một đoạn đường dài, thi thể ma thú trên mặt đất dần dần ít đi, đám người A Bộ Căn thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói, nhưng Trương Đức Bưu lại càng cảnh giác hơn. Thi thể ma thú trên mặt đất giảm bớt không có nghĩa là nơi này an toàn, ngược lại càng ẩn giấu nhiều nguy hiểm hơn, căn cứ vào bốn năm kinh nghiệm của hắn, ma thú cấp thấp đột nhiên giảm mạnh chỉ có hai nguyên nhân, nếu không phải là bị thợ săn mạnh mẽ giết sạch thì do chúng sợ hãi uy áp của ma thú cường đại, dời địa bàn sống sang nơi khác.

– Là lá la, la..la..la

Đi sâu vào bên trong, bỗng phía trước truyền đến những tiếng ca du dương trầm bổng. Tiếng ca ở gần làm cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man, phảng phất như ở gần đây có một khe suối trong xanh, bên cạnh bờ suối hoa sen thơm ngát, những cô thiếu nữ đang đùa giỡn ca hát trong nước, dùng làn nước trong xanh tẩy rửa da thịt.

Đám người A Bộ Căn sắc mặt cổ quá, Ba Lỗ Đồ ha ha cười nói:

– Tiếng ca thật sự mê người, khiến cho người khác không nhịn được phải chạy đến liếc nhìn xem…

Bốn người đi về phía trước, Trương Đức Bưu lặng lẽ tháo thiết thương xuống, cầm chặt trong tay. Đi về phía trước hơn trăm thước, tiếng ca càng ngày càng gần, quanh quẩn đi qua một đám cây rậm rạp, trước mắt liền trống trải, chỉ thấy phía trước là một bãi cỏ xanh, ba con nhện quái vật hình người đang vây bắt một con Sư Hổ thú để làm bữa ăn.

Đây chính là bá chủ trong Tri Chu sâm lâm, nhện Lati.

Những con nhện quái vật này có tám chân sắc nhọn, nửa thân dưới là con nhện, nửa thân trên là phụ nữ trần như nhộng, thân thể uyển chuyển đầy nữ tính. Nếu như không phải nửa thân dưới các nàng không phải là con nhện thì hình dáng nhện Lati đủ để biến tất cả nam nhân thành cầm thú, làm cho tất cả nữ nhân đố kị. Loại ma thú này chính là loại sinh vật làm người khác sợ hãi nhất trong Tri Chu sâm lâm.

Một con nhện Lati đang lầm bầm, tiếng ca ưu nhã động lòng người, hai tay nhẹ nhàng nâng lên một đồ vật hình cầu, dường như dùng đồ vật đó để xin thần linh trong tín ngưỡng các nàng ban phúc.

– A!

Quỳ Bá Trùng thấp giọng hô, hoảng sợ nói:

– Đó chính là đầu Thiếu Điển.

Trương Đức Bưu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói:

– Nhanh đưa thiết thương của các ngươi cho ta.

Ba người A Bộ Căn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ba con nhện Lati giật giật lỗ tai, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

– Là lá la, la…la…la.

Con nhện Lati cầm đầu thấy được nhiều con mồi tươi ngon như vậy không khỏi hưng phấn cất lên bài ca săn bắn. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mê người của nàng khi ca hát không ngờ lại rộng đến mang tai, lộ ra hàm răng trắng nhợn sắc bén, ánh sáng lập lòe.

Ba Lỗ Đồ rùng mình, vội vàng quay đầu ngựa bỏ chạy. Nhưng lúc này, một con nhện Lati mở miệng rộng ra, phun một tấm tơ nhện trắng như tuyết, trói chặt cả Ba Lỗ Đồ lần ngựa, kéo về phía này.

Trương Bức Bưu hừ giận một tiếng, trường thương trong tay cắm giữa hai chân Ba Lỗ Đồ, trường thương hai thước không ngờ cắm sâu xuống mặt đất một nửa.

Ba Lỗ Đồ bị kéo đụng phải thiết thương, không khỏi kêu thảm một tiếng, Dã Man kình phát huy vượt xa ngày thường, ra sức giãy ra khỏi đám tơ nhện, hai tay ôm lấy thiết thương, thở hồng hộc.

Con nhện Lati nọ thấy kéo không động đậy, liền kéo mạnh hơn, “cây thương nhỏ” của Ba Lỗ Đồ lại đập mạnh vào cán thương một lần nữa, vị hán tử anh dũng của bộ tộc Cuồng Lang lúc này không kiên trì nổi nữa, hai mắt trắng dã, hôn mê trong hạnh phúc.

Hai con nhện Lati còn lại triển khai tám chân chạy đến nhanh như chớp, trong đó thậm chí có một con nhện Lati cầm thiết thương của Thiếu Điển, xoay vù vù, không ngờ còn biết sử dụng vũ khí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN