Đã Một Thời Tình Thâm - Chương 111: Phiên ngoại 2 : TRUYỀN KỲ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Đã Một Thời Tình Thâm


Chương 111: Phiên ngoại 2 : TRUYỀN KỲ


KỲ NGHỈ (1)

Bố của Phù Âm, Phù Thường Tắc từ lúc mua được điện thoại thông minh cũng bắt đầu học theo giới trẻ, nào là nhắn tin qua weixin, chơi weibo, còn thường xuyên lên mạng xem tin tức. Lúc đầu Phù Âm ở trên weibo chỉ là một nhân vật nhỏ, từ khi biết con gái trở thành tuyển thủ game, Phù Thường Tắc lập tức theo dõi cô, mỗi tối trước khi đi ngủ đều sẽ lướt một vòng weibo của cô, tận mắt nhìn thấy số người theo dõi cô từ vài ngàn tăng lên vài trăm ngàn, trong lòng vẫn luôn vì cô mà cảm thấy hãnh diện, cảm thấy con gái nhà mình đã thành minh tinh nổi tiếng rồi.

Đương nhiên, ông cũng thuận tay theo dõi luôn Thời Việt, ai bảo tên nhóc này là đội trưởng của con gái mình chứ?

Đêm đó, ông đang làm trên sô pha xem weibo, đột nhiên nhìn thấy weibo của Thời Việt xuất hiện bài đăng mới: “Âm Phù, nữ thần của anh, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, anh sẽ thật trân trọng em [bắng tim].” Bài đăng còn kèm theo một bức ảnh chụp chung, bên bãi biển, không gian nhiễm một màu vàng ánh của hoàng hôn, có một đôi tình nhân vai sóng vai, cánh tay chàng trai ôm chặt vai cô gái, trên mặt hai người mang theo nụ cười đầy hạnh phúc.

Lúc lướt weibo, Phù Thường Tắc còn cho rằng Thời Việt tìm được bạn gái rồi, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không đúng —– cô gái này sao lại giống con gái nhà mình thế?

Ông không dám tin mà xoa xoa hai mắt, lại lần nữa nhìn vào điện thoại, đây không phải con gái mình đấy chứ?

Sắc mặt Phù Thường Tắc lập tức thay đổi, vội gọi Lưu Hân Lan tới: “Bà xã, em nhanh tới đây xem weibo Thời Việt vừa đăng này!”

Lưu Hân Lan đang ở trong bếp rửa trái cây, nghe giọng điệu gấp gáp của Lão Phù, lập tức buông trái cây xuống chạy tới: “Sao thế? Có phải chiến đội của họ gặp chuyện không?”

“Em xem đi, người trong bức ảnh này có phải con gái mình không?” Phù Thường Tắc đưa ảnh ra cho bà xem.

“Đương nhiên là con gái mình rồi! Anh sao đến cả con gái còn không nhận ra vậy!” Lưu Hân Lan trợn ngược mắt nhìn ông, lại xem kỹ bài đăng, lập tức trợn tròn mắt, “Chàng trai bên cạnh, là Thời Việt sao?”

“Không sai.” Phù Thường Tắc đen mặt đáp, “Đây là tấm ảnh Thời Việt đăng trên weibo!”

Sắc mặt Lưu Hân Lan cũng trở nên nghiêm trọng, sau một lúc trầm mặt bà bèn lên tiếng: “Nếu xem kỹ weibo, đây là bạn gái của cậu ấy? Có khi nào cô gái này có nét giống với con gái mình không? Tấm ảnh này chụp ngược sáng, mặt cũng nhìn không rõ lắm.”

“Có khả năng.” Phù Thường Tắc đồng ý gật đầu.

Kết quả, một lúc sau, hai người bị chính con gái vả mặt.

Phù Âm tự mình share weibo của Thời Việt, dứt khoát bình luận: “Nam thần của các người thành bạn trai tôi rồi, không phục thì ra solo [mỉm cười]”

Phù Thường Tắc và Lưu Hân Lan đối mắt nhìn nhau, sắc mặt giống hệt.

Một lúc lâu sau, hai người mới hồi thần lại, Phù Thường Tắc tức điên người gửi weixin cho Phù Âm: “Tiểu Âm, con hẹn hò với Thời Việt rồi sao? Cậu ta không phải nói, luôn xem con là em gái ruột sao?” Lưu Hân Lan cũng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô: “Con với Thời Việt rốt cuộc là có chuyện gì? Khi nào thì bắt đầu quen nhau!! [tức giận]”

Phù Âm ngồi trên giường xem weibo, hai tay run rẩy đánh rơi điện thoại trên giường. Cô nhất thời quên mất bố mẹ có theo dõi weibo của mình, bố mẹ biết hết rồi.

Thời Việt thấy cô mặt ủ mày sầu bèn đi qua nhặt điện thoại lên giúp cô, quan tâm hỏi: “Sao thế này?”

Phù Âm đưa weixin cho anh xem: “Bố mẹ em biết hết rồi.”

Thời Việt: “…………….”

Nhớ tới chuyện mình nhất quyết thề thốt đảm bảo trước mặt bố mẹ Phù Âm, xem cô như em gái ruột, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô. Hiện tại thì tốt rồi, chăm sóc tới mức đem làm bạn gái luôn. Bố mẹ Phù Âm chắc chắn rất không hài lòng về anh, chắc chắn sẽ cảm thấy anh là người không giữ lời, là cái tên hỗn đản thừa cơ trộm mất con gái họ.

Thời Việt đầu đau xoa xoa thái dương, nhỏ giọng an ủi: “Không sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng biết.” Anh khẽ nắm tay Phù Âm, ôm cô vào lòng, giọng điệu ôn nhu ấm áp: “Em phải tin anh, anh cực kỳ nghiêm túc với em.”

Phù Âm mỉm cười dựa trong lòng anh: “Em đương nhiên tin anh rồi, nhưng phía bố mẹ em có khả năng sẽ khó giải thích, em hiện tại còn chưa được 20 tuổi, họ chắc chắn sẽ cho rằng anh lừa em, dụ dỗ em. Ai bảo lúc đầu anh luôn bảo xem em như em gái ruột, bố em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu!”

Em gái ruột? Anh lúc đó đầu bị nhúng nước sao? Sao có thể nói ra mấy lời ngu ngốc như vậy chứ?

Thời Việt ngượng ngùng ho một tiếng, cảm nhận sâu sắc chân lý “tự tạo nghiệp, khó mà sống”.

Hai người ôm nhau một hồi, Thời Việt cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, nhỏ giọng hỏi Phù Âm: “Không thì đợi sau khi kết thúc chuyến du lịch, anh tới thăm hỏi bố mẹ em?”

Phù Âm lập tức lắc đầu: “Như vậy quá sớm rồi?”

Thông thường mà nói, hai nhà khi quyết định kết hôn mới chính thức tới gặp bố mẹ hai bên. Giai đoạn yêu đường rất ít người dẫn đối phương về nhà, lỡ như nửa đường chia tay vậy thì ngượng ngùng cỡ nào? Phù Âm tuy rằng đã nhận định Thời Việt, nhưng cô không xác định được họ có thể đi xa được đến đâu.

Nhưng sắc mặt Thời Việt vô cùng nghiêm túc nói: “Dù sao thì chúng ta cũng đã xác định quan hệ, bố mẹ em đều đã biết rồi, anh cũng phải đi giải thích rõ ràng.”

Phù Âm đang do dự, nhưng sau đó, anh lại cúi đầu hôn lên môi, cụng trán với cô mà nói: “Thế nào? Anh không khiến em cảm thấy an tâm sao? Hay là cảm thấy chúng ta không thể đi đến cùng?”

Hai người ở bên nhau còn chưa được một năm, trong lòng cô có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường.

Hơn nữa, cô yêu thầm người này từ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được đứng bên cạnh anh, vì thế mà luôn có cảm giác “nằm mộng” không hề chân thật.

Thời Việt nhìn ra được băn khoăn của cô, nhỏ giọng nói: “Em nếu như cảm thấy không an tâm, không bằng chúng ta tiến thêm bước nữa?”

Phù Âm ngẫn ra: “Nghĩa là sao?”

Thời Việt khẽ khụ một tiếng, ngại ngùng dời mắt đi chỗ khác, xoa mũi nói: “Anh giao bản thân mình cho em?”

Phù Âm: “……………”

Nghĩ nửa ngày mới hiểu được ý của anh, Phù Âm thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lời này của Việt thần cũng quá kỳ lạ, đàn ông thường sẽ nói “giao em cho anh”, anh ấy thì ngược lại, thế mà đòi giao bản thân mình cho Phù Âm.

Tuy rằng anh không đứng đắn như vậy khiến trong lòng Phù Âm có chút ngại ngùng, nhưng hơn hết vẫn là sự mong đợi, dù sao thì cô cũng thích người này rất lâu rồi. Hơn nữa, hoàn cảnh của khách sạn ven biển tốt như vậy, anh còn đặt phòng tình nhân, không làm chuyện gì đó thì có chút lãng phí không khí lãng mạn ở đây.

Thời Việt đi tắm.

Trong lòng Phù Âm quyết định, gửi tin nhắn cho bố mẹ: “Con và Việt ca đúng là đang hẹn hò, qua mấy hôm nữa con sẽ dẫn anh ấy về gặp bố mẹ!”

Phù Thường Tắc tức giận đáp: “Tiểu Âm còn đừng ngốc nghếch như thế, nó chỉ xem con như em gái thôi, hoàn toàn không thích con.” Lưu Hân Lan cũng bắt đầu khổ tận cam lai khuyên nhủ: “Không cần miễn cưỡng đi thích một người không yêu con, tình yêu như vậy sẽ không hạnh phúc đâu, con gái con đừng xúc động như vậy chứ! Còn đi chơi riêng với nó, ai biết được nó đang âm mưu điều gì!” “Nó có phải cảm thấy con dễ dụ, nên muốn chơi đùa con không?” “Con nhanh về đi, tuổi còn trẻ không nên làm chuyện ngốc nghếch!”

Nghĩ đến bố mẹ trong lòng đã gắn Thời Việt với cái mác “tên khốn lừa gạt tình cảm”, Phù Âm chỉ có thể nhịn cười.

Người đàn ông cô nhìn trúng sẽ không phải là tên khốn thích chơi đùa tình cảm. Tính cách Thời Việt rất kiên quyết, là người anh không thích cho dù có theo đuổi cỡ nào anh cũng sẽ không để ý tới một chút, anh muốn ở bên cạnh cô như vậy, đương nhiên là vì thích cô rồi. Hơn nữa bình thường anh rất quan tâm và chăm sóc cô, mỗi lần hôn cô đèu rất ôn nhu, không giống như đang diễn trò.

Cô rất xác định đây là người cô muốn ở bên. Còn về phía bố mẹ, cô tin rằng họ sẽ hiểu thôi.

Phù Âm quyết đoán gửi tin đáp lại: “Con là đứa ngốc dễ bị người lừa lắm hay sao? Bố mẹ yên tâm đi, trong lòng có tính toán!”

Sau khi đặt điện thoại xuống, nghe được bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Phù Âm nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tim đột nhiên đập nhanh. Cô mang dép trong phòng nhẹ chân đi đến bên cửa phòng tắm, cách cửa kính mờ, có thể thấy được thân hình thon dài của người đàn ông đang tắm.

Thực sự muốn đẩy cửa vào nhìn dáng vẻ của nam thần mà mình đã ngấp nghé nhiều năm. Thân hình anh lúc mặc đồ đẹp như vậy, sau khi cởi ra sẽ có dáng vẻ gì đây?

Phù Âm xoa xoa hai má đỏ hồng, lớn gan hỏi: “Việt thần, tắm sạch sẽ chưa?”

Tiếng vòi hoa sen ngừng lại, theo sau là âm giọng trầm thấp của Thời Việt: “Thế nào? Em muốn vào giúp anh tắm sao?”

Phù Âm khẽ khụ một tiếng, đáp: “Anh không phải nói là, muốn giao bản thân mình cho em sao? Em quyết định nhận hàng, có thể tiến hành kiểm hàng được không?”

Cô vốn là muốn đùa giỡn đội trưởng đại nhân luôn thích nghiêm túc thôi, kết quả sau đó chính là, cửa đột nhiên mở ra, một cách tay săn chắc bắt lấy tay cô, dùng lực kéo cô vào trong phòng tắm. Da đầu Phù Âm run lên, đại não nháy mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Trong phòng tắm đầy khí nóng, Thời Việt không mặc gì cả, cứ như vậy phóng khonág đứng trước mặt cô.

Má Phù Âm phụt một tiếng đỏ gân, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy cơ bụng rõ ràng cửa anh, đôi chân thon dài, còn có….

Cái vật phi lễ chớ nhìn!

Phù Âm lập tức đỏ mặt dời mắt, sau đó cô nghe được thanh âm trầm thấp lại mang theo chút khàn của Thời Việt: “Muốn kiểm hàng bây giờ sao?”

“Em, em đùa thôi.” Đến lúc này lỗ tay của Phù Âm đều đỏ lên, hận không thể nhảy ra khỏi phòng tắm.

Nhưng sau đó, cô liền bị kéo vào một vòng ôm ấm áp. Nước trên người Thời Việt khiến cho đồ ngủ mỏng trên người cô ướt đẫm, thân thể hai người dính sát vào nhau, Phù Âm có thể nghe được tiếng đập càng lúc càng kịch liệt truyền tới từ lòng ngực anh.

Hóa ra anh cũng rất căng thẳng.

Nghĩ đến đây, Phù Âm ngược lại thả lỏng không ít, giơ tay giữ lại khuôn mặt tuấn tú của anh, mỉm cười nói: “Anh giở trò lưu manh như vậy, fan của anh biết chứ?”

Thời Việt bình thản đáp: “Là em giở trò lưu manh trước mà.”

Phù Âm còn chưa kịp giải thích, môi đã bị nụ hôn nhiệt tình của anh chặn lại.

Nụ hôn lần này không ôn nhu như trước đây, ngược lại mang theo dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt, hôn đến mức hai chân Phù Âm mềm ra.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Thời Việt mới thuận tay mở vòi sen, nhỏ giọng nói: “Cùng nhau tắm nhé.”

Phù Âm mặt đỏ tai hồng: “Không, không cần, anh tắm trước đi, em ở ngoài đợi.”

Thời Việt đương nhiên không thả cô đi, khẽ nâng mày, nói: “Là ai nói muốn kiểm hàng vậy?”

Phù Âm: “………….”

Không tạo nghiệt sẽ không phải chết, lần này xem như cô tự tạo nghiệt!

Kết quả hai người tắm cùng nhau gần cả tiếng đồng hồ. Phù Âm cuối cùng cũng thể nghiệm được đàn ông khi vô sỉ đáng sợ cỡ nào. Thời Việt bình thường luôn rất lạnh nhạt, dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm túc, thế mà thừa lúc tắm rửa lúc nãy, tạo một đống “dâu tây” trên người cô! Sau đó, đến cả quần áo cũng không cho cô mặc, trực tiếp dùng khăn tắm lau khô nước trên người, rồi bế ngang cô vào phòng ngủ.

Hai người đều là lần đầu tiên, lại thêm phần hồi hộp, lần đầu phối hợp khá tệ, Phù Âm đau đến mức muốn ngất đi.

May mắn là Thời Việt rất có nhẫn nại, cũng cực kỳ để ý để cảm nhận của cô, chậm rãi mở rộng lối vào, sự phối hợp từ từ tăng lên.

Phù Âm cũng không ngờ đến, người đàn ông bình thường lạnh nhạt như Thời Việt, ở trên giường lại nhiệt tình như vậy, làm đến nửa đêm, cô mệt đến mức vô lực, anh mới thỏa mãn dừng lại.

Thời Việt giơ tay ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất đau không?”

Giọng của Phù Âm khản đặc: “Rất mệt, em muốn ngủ.”

Thời Việt nghe được thanh âm khản đặc của cô, đau lòng mà xoa xoa tóc cô, nói: “Ngủ đi.”

Phù Âm nhắm mắt, rất nhanh hít thở đều đặn rơi vào giấc ngủ. Nhìn thấy gò má ửng hồng của cô, còn có dấu hôn phủ đầy trên người cô, trong lòng Thời Việt nháy mắt mềm mại lại, cúi đầu hôn môi cô, ghé tai cô nói: “Tiểu Âm, anh yêu em.”

Vào khoảnh khắc cô an ổn ngủ trong lòng anh, anh đã quyết định, sẽ bảo vệ cô cả đời này.

THĂM HỎI (2)

Ngày kế, Phù Âm ngủ đến trưa mới tỉnh, tối qua vận động quá kịch liệt, lúc dậy cả người đều đau nhức.

Thời Việt ngược lại thần thanh khí sảng, gọi nhân viên phục vụ đưa đến tôm xào khoai tay và mấy loại bánh ngọt tinh xảo mà cô thích ăn.

Thức ăn ngon khiến Phù Âm hồi phục một chút khí lực, nhưng cô vẫn lười không muốn ra cửa, thế là hai người quyết định nằm trong phòng xem phim. Thời Việt vẫn luôn ôm cô, nhẹ nhàng mát xa, Phù Âm cảm thấy thoải mái vô cùng, híp mắt dựa vào trong lòng nam thần.

Đang xem phim hào hứng, điện thoại của Thời Việt đột nhiên reng lên, nhìn xem thì là điện thoại từ Thời Nhan: “Anh, cái weibo anh đăng có tận mấy ngàn vạn lượt share, bố mẹ đều biết hết rồi! Họ khen anh có mắt nhìn người, Tiểu Âm từ nhỏ hay đến nhà mình, mẹ còn từng nói muốn nhận cậu ấy làm con gái nuôi nữa, giờ thì tốt rồi, trở thành con dâu luôn!”

Phù Âm nằm trong lòng anh, nghe rõ lời Thời Nhan nói.

Cô nhớ đến mẹ của Thời Việt là một người phụ nữ có khí chất, khi còn nhỏ, cô thường cùng Thời Nhan luyện đàn, mẹ Thời mỗi lần mua quà vặt cho Thời Nhan đều sẽ mua cho cô một phần, đương nhiên cô cũng thường gửi một ít trái cây đến nhà bọn họ, quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt, như vậy xem ra, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này không cần phải lo lắng rồi.

Trong đầu Phù Âm nghĩ gì, Thời Việt cũng có thể đoán ra được, khẽ hôn lên trán cô, nói: “Yên tâm, bố mẹ anh rất thích em.”

Phù Âm gật đầu: “Ừm, vậy bố mẹ em không thích anh thì làm sao đây? Anh đã nghĩ được đối sách gì chưa?”

Thời Việt đáp: “Binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn.”

Cái việc xem người khác như không khí rồi thoải mái thể hiện tình cảm như vậy rất hay đúng không? Thời Nhan ở bên kia điện thoại nghe được đối thoại của hai người bèn dùng sức khụ khụ vài tiếng, nói: “Anh hai, nói thế nào thì em cũng gọi điện truyền tin cho anh nha, đừng có mà vội vàng bẩm báo với Tiểu Âm như thế, để ý tới em chút có được không?”

Thời Việt bình thản đáp: “Ừ, biết rồi. Nói với bố mẹ, khi mọi chuyện ổn rồi anh sẽ đưa Tiểu Âm về nhà.”

Thời Nhan phấn khích đáp: “Tốt quá! Vậy sau này em có cần đổi cách gọi thành chị dâu Tiểu Âm không?”

Phù Âm nhận lấy điện thoại: “Nhan Nhan cậu đừng có gọi như vậy, tớ không quen đâu, cứ gọi tên như trước là được.”

Thời Nhan nghĩa khí nói: “Sau này, tớ chính là hậu thuẫn của cậu, anh hai mà dám ức hiếp cậu, tớ tuyệt đối đứng về phía cậu, giúp cậu xả giận!”

Phù Âm mỉm cười: “Anh ấy đối với tớ rất tốt, còn cậu thì nên để tâm đến việc của bản thân đi.”

Thời Nhan lập tức chột dạ: “Tờ còn lâu lắm, chưa đâu vào đâu cả, khụ, cứ như vậy đi, hai người du lịch vui vẻ, tớ cúp máy trước đây!”

Đợi Thời Nhan cúp máy điện thoại, Thời Việt mới nghi hoặc hỏi: “Nhan Nhan có chuyện gì sao? Lẽ nào nó có người mình thích rồi?”

Phù Âm bình tĩnh đáp: “Chưa, em nói đến chuyện xin học bổng của cậu ấy thôi.”

Thời Việt cũng không nghi ngờ thêm, nhàn nhạt đáp: “Cái con bé đó, thực sự cần người đến hốt hàng.”

Phù Âm mỉm cười: “Sợ là đến lúc đó, cậu thực sự tìm được bạn trai, anh lại không vừa lòng với em rể.”

Thời Việt nhấc mày: “Đó là đương nhiên, Nhan Nhan ngốc như vậy, lại không có mắt nhìn người, rất dễ bị lừa, anh chắc chắn phải giúp con bé xem xét thật kỹ.”

Lục Thanh Vũ ở nơi xa xôi tại Thượng Hải đột nhiên hắt hơi một cái thật lớn.

***

Phù Âm và Thời Việt vui vẻ thoải mái trôi qua kỳ nghỉ ở ven biển, mỗi ngày đều ngủ tới mặt trời mọc. sau lần đầu phối hợp, hai người lại có thiên phú học tập không tồi, Phù Âm lại là người có suy nghĩ thoáng, Thời Việt cũng là người ngoài lạnh trong nóng, hai người phối hợp càng lúc càng ăn ý, đến mức không khí quanh họ đều tản ra hương vị ngọt ngào.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Thời Việt cùng Phù Âm trở về Nam Kinh, chính thức đến gặp mặt bố mẹ cô.

Thời Việt đặc biệt tra cứu trên mạng các cách lấy lòng phụ huynh, mua hẳn một đống quà lớn mang theo.

Phù Thường Tắc và Lưu Hân Lan thấy hai người cùng nhau xuất hiện, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ khách khí mời anh vào nhà.

Phù Âm đem hành lý kéo về phòng mình, lúc đi tới phòng khách, liền nghe được Thời Việt thẳng thắn nói: “Cô chú, con cùng Tiểu Âm hiện tại đang hẹn hò, xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Việt ca trước giờ không thích nói lòng vòng, nhưng cũng không cần thẳng thắn đến vậy chứ?

Phù Âm nháy mắt cảm thấy đầu đau vô cùng, lập tức trốn về phòng rồi mở cửa cẩn thận quan sát động tĩnh, chuẩn bị tùy thời đi cứu người.

Quả nhiên, Phù Thường Tắc vừa nghe những lời đó liền la hét như sấm: “Cái gì gọi là hẹn hò rồi? Lời nói của cậu rốt cuộc đáng tin được bao nhiêu? Trước đây còn nói rằng chỉ xem Tiểu Âm nhà tôi là em gái, còn chưa đến một năm, lại con bé thành bạn gái, cậu rốt cuộc đang nghĩ thế nào vậy?!”

Lưu Hân Lan cũng theo sau nói: “Hai đứa lớn lên cùng nhau, cô mới yên tâm để Phù Âm đi theo con đấu giải, chính là bởi vì con nói con xem con bé như em gái, sẽ chăm sóc tốt cho con bé! Cô cho rằng hai đứa chỉ là tình anh em đơn thuần, con sẽ đối đãi với con bé giống với Nhan Nhan. Kết quả thì thế nào? Con hiện tại lại nói con bé là bạn gái con, còn dẫn con bé đi du lịch riêng, con như vậy làm sao khiến cô chú tin tưởng thành ý của con đây?”

Lưu Hân Lan dùng một chút, lại dùng giọng thành khẩn khuyên răn: “Thời Việt, cô cũng xem như nhìn con trưởng thành, con nếu như chỉ tùy tiên quen một người bạn gái thử cảm giác yêu đương, vậy cô khuyên con vẫn lên tha cho con gái cô đi. Tiểu Âm nhà cô là một cứng đầu, lỡ như có một ngày, con không muốn tiếp tục mối quan hệ với con bé, nó sẽ rất khổ sở.”

Phù Thưởng Tắc nghiêm túc nói: “Thời Việt, cậu nghe đây, cậu nếu như dám ức hiếp con gái tôi, tôi là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu! Đừng cho rằng tôi cùng ba cậu là bạn chí cốt thì tôi sẽ nể tình!”

Mắt thấy sự tức giận của bố mẹ sắp đạt tới đỉnh điểm, Phù Âm lập tức chạy ra khỏi phòng, cô muốn đi ra giúp anh giải vây,

Nhưng sau đó, cô liền nghe được giọng nói trầm tính, nghiêm túc của Thời Việt, anh từng câu từng chữ nói: “Cô chú, khiến hai người hiểu lầm là lỗi của con. Con cho rằng em ấy là bạn tốt của Nhan Nhan, thì con nên đối đãi với em ấy như em gái. Nhưng sau đó, chúng con trải qua rất nhiều chuyện trong lúc thi đấu cùng nhau, lúc đó con mới phát hiện, thì ra con vô cùng thích em ấy. Ngoài em ấy ra, người con gái khác con đều không để mắt đến. Con đã nhận đình Tiểu Âm, em ấy chính là người con gái mà con muốn tìm, là người con muốn tận lực trân trọng và bảo vệ cả đời.”

Phù Âm dừng bước, khóe mắt đột nhiên có chút phát nóng.

Thời Việt hướng về phía hai vị trưởng bối cúi người, dùng ngữ khí kiên định nói: “Con có thể bảo đảm, con tuyệt đối sẽ không khiến em ấy chịu chút xíu ủy khuất nào, xin cô chú đồng ý cho chúng con quen nhau.”

Phù Thường Tắc và Lưu Hân Lan đối mắt nhìn nhau.

Hai người vốn vô cùng tức giận, nghĩ làm sao để giáo huấn Thời Việt. Đặc biệt là Phù Thường Tắc, ông luôn cảm thấy cái tên tiểu tử đáng chết này đang ngấp nghé con gái nhà mình. Nhưng hôm nay, thái độ của Thời Việt lại thực sự không có gì sai sót, sự kiên định trong mắt anh khiến Phù Thường Tắc khó mà hoài nghi lòng quyết tâm của anh.

Lưu Hân Lan thấy anh vẫn luôn cong lưng cúi đàu, cũng bắt đầu mềm lòng. Bà nhớ đến Thời Việt lúc còn nhỏ luôn là tấm gương học tập xuất sắc, bà còn thường xuyên lấy Thời Việt làm ví dụ cho Phù Âm, nói rằng “con xem Thời Việt nhà hàng xóm thành tích tốt cỡ nào”, bà nhìn Thời Việt trưởng thành, tự nhiên cũng biết Thời Việt là người chính trực, không phải là cậu trai thích chơi bời, còn có sự bảo đảm của Thời Việt, điều này khiến Lưu Hân Lan không muốn tiếp tục phản đối.

Vợ chồng hai người nhìn nhau, thái độ cuối cùng cũng mềm mỏng hơn một chút.

Phù Thường Tắc: “Nếu cậu đã nói như vậy, tôi còn phản đối thì thành người không hiểu đạo lý rồi!”

Lưu Hân Lan cũng nói: “Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, người làm bố mẹ như cô chú cũng không tiện can thiệp nhiều, nhưng cô vẫn nhắc nhở con một câu, không nên đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa, hai đứa hiện tại ít nhiều gì cũng là nhân vật của công chúng, làm việc gì cũng nên cân nhắc hậu quả một chút.”

Phù Thường Tắc gật đầu: “Không sai. Tiểu Âm mới hai mươi tuổi, hiện tại vẫn chưa rõ cậu có thực sự nghiêm túc với con bé không, muốn có được sự chấp nhận của chúng tôi, thì phải xem biểu hiện sau này của cậu đã.”

Thời Việt lâp tức đáp: “Chú xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Phù Âm ở một bên nghe hết toàn bộ, tâm trạng vừa chua vừa ngọt. Cô biết bố mẹ vì quá yêu thương cô, lo lắng cô gặp phải một người không đáng tin, mới đối với Thời Việt gây gắt như vậy. Nhưng sự kiên định của Thời Việt, vẫn khiến lòng cô dấy lên một chút ấm áp, bởi vì cô rất chắc chắn, cô chọn anh, không hề chọn sai.

Thấy không khí yên bình trong phòng khách, Phù Âm điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười đi ra: “Đây là thế nào đây? Bố, mẹ, hai người để khách cứ đứng cúi người như vậy sao?”

Con gái vừa nhắc, hai người lúc này mới phát hiện, Thời Việt thế mà vẫn luôn bảo trì tư thế khom lưng, cùng thái độ đoan chính “hướng cấp trên bẩm báo tình huống”.

Thế là khiến Lưu Hân Lan bị chọc cười ra tiếng, vội phất tay: “Nhanh ngồi xuống, vừa rồi tức giận tới đau cả đầu, đến trà cũng quên rót.”

Thời Việt không dám ngồi, quay đầu nhìn Phù Âm, tựa như đang đợi ý kiến từ cô.

Phù Âm cười gật đầu, chỉ về phía sô pha, anh lúc này mới dám ngồi xuống, chỉ là, tư thế ngồi vô cùng đoan chính, sống lưng thẳng tắp, giống như đang ngồi bàn chuyện cùng với lãnh đạo.

Phù Thường Tắc cũng nhìn không quen —– tên nhóc Thời Việt này có phải rất sợ vợ chồng nhà anh không? Bọn họ lại không có động thủ đánh người.

Phù Âm đi đến bên cạnh anh, nhân lúc bố mẹ đi lấy trái cây, khẽ giơ tay chọc chọc vào lòng bàn tay anh, thần kinh căng thẳng của Thời Việt lúc nãy mới thả lỏng. Phù Âm kề sát bên tai anh, trêu đùa: “Đường đường Việt thần vậy mà lại sợ bố mẹ em như vậy? Nhìn anh căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi kia kìa.”

Thời Việt khẽ khụ một tiếng, kề sát tai cô nói: “Không phải sợ, đây gọi là sự tôn kính dành cho bố mẹ vợ tương lai.”

“Ai là bố mẹ vợ của anh chứ!” Gò má Phù Âm nóng lên, chột dạ rời mắt sang chỗ khác.

Thời Việt nghiêm túc nhìn cô nói: “Anh không phải đã giao bản thân cho em rồi sao? Lẽ nào em không muốn phụ trách?”

Phù Âm bất đắc dĩ: “Anh đang có ý để em bao nuôi sao?”

Khóe môi Thời Việt cong lên, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Không sai, anh chỉ cần em, em không thể thay lòng đâu đấy.”

Bố mẹ bưng một đĩa trái cây ra, hai người lập tức ngồi thẳng lại, bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng của học sinh tiểu học.

Lưu Hân Lan thực ra ở phòng bếp có nhìn thấy dáng vẻ lén lút nói chuyện của hai đứa, Phù Âm cười rất vui vẻ, Thời Việt vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng khó mà giấy dược ánh mặt ôn nhu của bản thân, hai đứa đối mắt nhìn nhau ăn ý mà mỉm cười, tựa như không có bất kỳ người thứ 3 nào có thể xen vào. Tâm của Lưu Hân Lan nháy mắt liền thả lỏng, những thứ khác có thể giả vờ nhưng ánh mắt yêu thương, ấm áp không tự chủ của Thời Việt khi nhìn Phù Âm thì không thể lừa gạt ai được.

Bữa tối do Thời Việt làm chủ, mời cả nhà Phù Âm một bữa tiệc hải sản, sau đó anh mới ngồi tàu cao tốc trở về Thượng Hải. Dù sao bố mẹ Phù Âm vẫn ở đó, hai người cũng không thể công khai ngủ chung được, hơn nữa việc hai người phát sinh quan hệ, Phù Âm cũng không muốn bố mẹ biết, nếu không sẽ phải chịu một trận mắng xói trán.

Cô cũng không phải là một cô gái quá phóng khoáng, chỉ là đối với Thời Việt, trong lòng cô có một loại cảm xúc đặc biệt, loại sùng bái đối với “học bá nhà kế bên” từ nhỏ đến lớn, dẫn đến sự mến mộ cùng ngưỡng mộ mơ hồ, anh chính là nam thần trong lòng cô, trước đây với không tới, hiện tại lại trở thành bạn trai cô, cô một chút cũng không để ý đến việc thân mật với Thời Việt, cũng rất vui vẻ khi trao lần đầu tiên cho người con trai mà cô yêu thương. Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đây là quyết định của cô, cô sẽ không hối hận.

Mà cách nghĩ của Thời Việt còn đơn giản hơn, anh có được Phù Âm, tự nhiên sẽ phụ trách triệt để.

ĐÍNH HÔN (3)

Hai người thân ở hai nơi, kỳ nghỉ trở nên dài hơn bình thường.

May là hiện tại internet phổ biến, mỗi ngày đều có thể gọi video, hơn nữa buổi tối còn có thể cùng nhau livestream.

Hôm đó Thời Việt và Phù Âm cùng nhau live, số lượng người xem trực tiếp vượt quá số liệu từ trước đến giờ của đài Cá Voi, rất nhiều fan cùng người qua đường xem náo nhiệt đều đến xem trực tiếp. Đều nhiều chuyện hỏi hai người có phải quan hệ tình nhân không, còn có fan không ngừng hỏi Thời Việt: “Việt thần, weibo của anh là có ý gì? Anh cùng nữ thần Âm Phù quen nhau rồi?” “Anh là đội trưởng, cùng đội viên yêu đương như vậy có ảnh hưởng đến thành tích của chiến đội không?” “Liền cứ như vậy mà công khai sao, huấn luyện viên của hai người không có ý kiến gì sao?”

Thời Việt nhàn nhạt đáp: “Tôi cùng Tiểu Âm đúng là đang quen nhau, chúng tôi đều là người rất có chủ kiến, tình cảm cá nhân sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu. Ngược lại, chúng tôi rất hiểu nhau, sự phối hợp về sau sẽ càng thêm ăn ý.”

Kênh live của Phù Âm lại là một phong cảnh khác: “Âm tỷ nói chị ấy cua được nam thần rồi, ai không phục thì cùng chị ấy solo, không biết mấy người phục không, dù sao thì tôi phục rồi!” “Nữ thần đúng là bá khí uy phong!” “Lén lút hỏi một câu, Việt ca ở trước mặt chị vẫn giữ cái mặt thối cao lãnh sao?” “Anh ấy chắc sẽ không nói mấy đời đường mật, sẽ không biết dỗ bạn gái vui vẻ phải không!”

Phù Âm cười đáp: “Các bạn đừng tò mò nữa, thực ra chúng tôi ngoài thân phận là tuyển thủ game thì cũng chỉ là một cặp tình nhân bình thường thôi! Việt ca có vài tật xấu, nhưng trong mắt tôi, anh ấy chính là bạn trai tốt nhất.”

Các fan: “…………………..”

Bị nhét cơm chó đến mức đau bụng là cảm giác ra sao?

Này còn chưa đủ, tiếp sau đó, Thời Việt và Phù Âm đi đấu đôi, đây mới thực sự là cơm chó ngập trời.

Đường trên của Phù Âm vốn có thể treo đánh đối phương, đi rừng của Thời Việt lại không biết tại sao lại đi giúp đường trên, căn bản mỗi trận đều chưa đến 6 phút đã khiến đường trên của đối phương bị đánh vỡ, hai người đều nhường nhau kill, tài nguyên khiến fan lần lượt biểu thị: Ai đến tìm một bạn trai/gái như vậy để cùng tôi đấu đôi?

Trong quá trình đấu rank, mỗi khi gặp phải tuyển thủ quen biết, mọi người đều sẽ rất ăn ý mà bình luận công khai: “Đôi vợ chồng đối phương, xin bỏ qua!”

Tin tức về việc Thời Việt và Phù Âm hẹn hò trở thành đề tài hot nhất trong kỳ nghỉ, phần lớn mọi người đều cảm thấy hai người trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, cho dù là fan não tàn của Thời Việt cũng không thể không phục, thậm chí còn cảm thấy, ngoài Phù Âm ra, thì chẳng có cô gái nào có thể xứng với nam thần. Chỉ là, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài thành phần tiêu cực xem đó như trò vui, thậm chí còn có người trào phúng “Thể hiện tình cảm chết sớm” “Xem hai người có thể kiên trì được bao lâu” “Để tạo chút tên tuổi mà thôi, thật hay giả ai mà biết được!”

Trong đủ loại chúc phúc cùng ác ý, giải đấu mùa mới đã khai mạc.

Phỏng vấn trước khai mạc, các phóng viên đều không hề quan tâm đến việc điều chỉnh đội hình, chuẩn bị chiến thuật,… ngược lại là tập trung khai thác chuyện giữa Thời Việt và Phù Âm.

“Việt thần, cậu và đội viên xác nhận quan hệ yêu đương, như vậy có ảnh hưởng đến trạng thái khi thi đấu hay không?” “Trên trận đấu, với thân phận bạn trai, anh sẽ ưu tiên bảo vệ Phù Âm trước chứ?” “Phù Âm, có vài dân mạng nói rằng cô vì muốn gây chú ý đến Việt thần mới tham gia thi đấu, đối với việc này cô có giải thích gì không?”

Phù Âm và Thời Việt dù gì cũng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, sao cho cùng thì quan hệ của hai người đã không còn là bí mật, phóng viên hỏi cũng là điều dễ hiểu.

Câu trả lời của Thời Việt vô cùng kiên định: “Hẹn hò là hẹn hò, thi đấu là thi đấu, trong giai đoạn thi đấu, tôi trước hết là đội trưởng và chi huy của AIM, tiếp đến mới là bạn trai của em ấy, quyết định của tôi rất có khả năng ảnh hưởng đến kết quả của toàn trận đấu, điều này tôi vô cùng rõ. Trên trận đấu, tôi tuyệt đối sx không để chuyện tình cảm chi phối.”

Phù Âm cũng rất thản nhiên đáp: “Tôi trở thành tuyển thủ game chuyên nghiệp là bởi vì tôi thích thi đấu, tôi cảm thấy vô cùng nhiệt huyết khi được cùng đồng đội đúng trên trận đấu. Tôi biết được game này là nhờ Việt ca, nhưng tôi quyết định thi đấu không bởi vì anh, mà là vì bản thân.”

Câu trả lời của hai người tuy rằng khiến cho phần đông fan cảm thấy an tâm về thành thích của chiến đội, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy những lời này đều là kịch bản. Bạn trai/gái ngồi cạnh bên như vậy, lúc thi đấu có sự phân biệt đối xử cũng là điều tự nhiên, hơn nữa, một người bạn trai khi thấy bạn gái mình bị giết, thì máu nóng xông lên đầu, muốn báo thù cũng là chuyện bình thường. Hai người họ có thật sự đủ lý trí để xử lý hay không? Trong lòng rất nhiều người đều tồn tại sự nghi ngại, đến cả các đồng đội cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Vốn mọi người cho rằng Thời Việt và Phù Âm đã là người yêu, thì việc thể hiện tình cảm là chuyện thường thấy, Lục Thanh Vũ, Lưu Tư Nguyên và Diệp Phong đều làm tốt chuẩn bị tâm lý.

Nhưng không ngờ là, khi mùa giải mới bắt đầu, hai người đều giống như trước kia tiến vào trạng thái chiến đấu.

Lúc bình thường ở chiến đội, Thời Việt và Phù Âm đều rất ăn ý không nói một câu nào về chuyện riêng, cũng không đá mắt thể hiện sự ám muội, thản nhiên đến mức giống như đồng đội bình thường vậy.

Hiển nhiên, việc hai người phân rõ chuyện cá nhân và chuyện thi đấu khiến huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên yên tâm không ít.

Chiến đội AIM thân là quán quân mùa giải trước, đến mùa giải này hiển nhiên trở thành đối tượng bị nhắm vào của cả liên minh. Rất nhiều chiến đội đều nghiên cứu các loại kế sách và chiến thuật, may mắn rằng AIM có một “lão hồ lý” như Tiêu Minh Hiên khiến cho chiến thuật của cả đội không thể nào lần ra được.

Trên thực tế, chỉ cần Thời Việt không vì tình riêng mà ảnh hưởng đến đại cục, Tiêu Minh Hiên càng có thêm lòng tin đối với việc thắng thua của AIM trong mùa giải này.

Lưu Tư Nguyên, Diệp Phong và Phù Âm đều là những tuyển thủ mới. Lưu Tư Nguyên tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, trạng thái không đủ ổn định, cách đánh vẫn còn khá non nớt. Diệp Phong từ trước đến nay chỉ chuyên về xạ thủ, cũng có phát triển các tướng ở vị trí đường biên, nhưng hố tướng vẫn chưa đủ lớn. Phù Âm là người nhận nhiều tranh cãi nhất, từ lúc bắt đầu luôn bị một đám người đuổi theo mắng chửi, sau này lại được tôn lên làm nữ thần, sự tiến bộ của cô mọi người đều có thể nhận rõ.

Trải qua sự tôi luyện của mùa giải trước, trình độ và tố chất tâm lý của ba tuyển thủ mới này đều nâng cao không ít, điều này đối với chiến đội AIM mà nói giống như hổ mọc thêm cánh. Phụ trợ của Lưu Tư Nguyên đột nhiên mạnh lên, khả năng thăm nhập thăm dò, việc nắm bắt thời cơ mở đoàn có thể sánh với phụ trợ giỏi nhất liên minh; Diệp Phong sau kì nghỉ khổ luyện chiến sĩ đường biên, hố tướng hiện nay cũng xem như toàn diện, không chỉ tinh thông các loại xạ thủ, mà còn hiểu biết không ít về các chiến sĩ thường dùng. Phù Âm cho dù đang yêu đương cùng Thời Việt, cũng không hề xao nhãng việc huấn luyện, các loại tướng đường trên cô đều chơi đến mức nhập thần.

Mùa giải trước, Việt thần cùng Vũ thần là cao thủ hàng đầu dẫn theo ba đồng đội có thiên phú, trải qua nhiều khó khăn, thách thức để giành được giải quán quân.

AIM mùa giải này còn trở nên đáng sợ hơn —- đây có thể xem là chiến đội trong mơ được tập hơp bởi các cao thủ hàng đầu!

Ở trận thường quy ban đầu, chiến đội AIM nhận không ít sự nghi ngờ.

Kết quả, ở trận đấu đầu tiên liền điên cuồng vả mặt những kẻ nghi ngờ.

Phù Âm và Thời Việt không chỉ không gây trì hoãn, ngược lại còn phối hợp vô cùng ăn ý, trong rừng đấu 2v2 đánh chết hai người đối phương.

Thời Việt không hề biểu hiện “đặc biệt quan tâm chăm sóc Phù Âm” như các fan đã lo lắng, năng lực nắm bắt của anh đến toàn cục vẫn rất mạnh, chi viện linh hoạt ở cả ba đường trên, giữa, dưới, tốc độ chi viện cho Vũ thần, Phong Tử cùng Tiểu Nguyễn cũng rất nhanh, cuối trận đối phương bao vây đánh Phù Âm, Thời Việt cũng không chạy một mình đến giúp Phù Âm, mà trực tiếp bỏ rơi đường trên, đánh vỡ hai đường còn lại.

Bạn trai không đến giúp, Phù Âm cũng không thèm để ý, tự mình chơi một mình. Chiến sĩ của cô vẫn trâu như thế, dù cho bị ba người đánh cũng có thể kiên trì vô cùng lâu, cũng vì việc Phù Âm gây chú ý đến đối phương, kết quả đường giữa và đường dưới của đối phương đều bị phe mình phá vỡ, chiến đội AIM ở phút thứ 15 nhanh chóng chiến thắng trận đấu.

Trải qua trận đấu như vậy, tâm lý lo lắng của các fan cũng có thể buông xuống.

Bởi vì sau khi trận đấu kết thúc, Thời Việt có lên weibo nói một câu: “Trên trận chiến, cô ấy không phải là người bạn gái tôi cần quan tâm chăm sóc, mà là đồng đội mạnh nhất của tôi.”

Một câu này, cũng thể hiện lòng tin của anh đối với Phù Âm.

Trên trận chiến, anh không cần phải chăm sóc Phù Âm, bởi vì, Phù Âm của hiện tại đã đủ mạnh.

Mạnh đến mức có thể cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu.

***

Cho dù ngoại giới có nhiều nghi vấn cỡ nào, nhưng chiến đội AIM vẫn nhận được thành tích liên tục thắng 10 trận.

Đến thời gian giữa mùa giải, bởi vì phiên bản mới được nâng cấp và điều chỉnh thông số tướng, lại thêm đội hình của chiến đội AIM bị phần lớn các câu lặc bộ phân tích cùng nghiên cứu, chiến đội AIM đã trải qua vài trận thất bại, nhưng nhìn chung thì không ảnh hưởng đến việc họ nhận được thành tích đứng đầu khu Đông tiến vào giải lập hậu.

Giai đoạn giải lập hậu, chiến đội AIM dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên cùng quản lý đã nhanh chóng thích ứng phiên bản mới, điều chỉnh tốt đội hình.

Đồng đội năm người ăn ý một đường đánh đến trận tổng chung kết, lại lần nữa giành được giải quán quân!

Dưới sự hò reo của các fan mà họ đã sớm quen thuộc, đôi tình nhân Phù Âm và Thời Việt công khai này, cũng không hè có bắt kỳ động tác ám muội nào, chỉ là đối mắt nhìn nhau rồi mỉm cười, sau đó cùng đồng đội nâng cao cúp quán quân.

Đây là lần thứ 2 chiến đội AIM giành được giải quán quân.

Từ đó, chiến đội AIM cũng trở thành đội ngũ truyền kỳ của KPL, trong thời gian hai năm rưỡi Thời Việt đảm nhiệm chức đội trưởng, họ đã giành được một cúp quán quân mùa thu, một cúp quán quân mùa xuân, lại một cúp á quân mùa thu và một cúp lập quân mùa xuân, có thể nói là lấy đủ ba giải quán quân, á quân cùng lập quân, trở thành kẻ chiến thắng chân chính.

Sau khi dẫn dắt đội trong suốt 4 mùa giải, Thời Việt tuyên bố rời đội, Phù Âm cũng đồng thời rời đội, chức đội trưởng giao lại cho Lục Thanh Vũ.

Hai người dường như có ý muốn quay về cuộc sống bình thường, tin tức trên mạng về họ ngày càng ít đi, có người nói, sau khi Phù Âm rời đội liền trở về học, trong khuôn viên trường, thường xuyên bắt gặp cảnh tượng cô đeo balô đạp xe đến thư viện tự học, trên khuôn mặt mộc sạch sẽ luôn giữ nụ cười tự tin.

Vào cuối tuần luôn có một chàng trai khôi ngô tuấn tú đến đón cô, hai người tay trong tay tản bộ quanh khuôn viên trường, ngọt ngào đến mức khiến người khác ghen tị — Người đó chính là đội trưởng trước đây của chiến đội AIM, Thời Việt.

Sau này Phù Âm tốt nghiệp, cô cũng rất ít lên weibo nói về cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng cô vẫn như cũ không từ bỏ việc chơi game, lúc rảnh rỗi sẽ livestream hướng dẫn mọi người kỹ thuật của các con tướng, chỉ là, game không còn là công việc của cô, mà trở thành một sở thích.

Có người hỏi Phù Âm, vì sao không đổi nghề làm streamer, nghề này kiếm tiền không ít?

Cô nói, một trò chơi cũng không thể chơi cả đời. Trong tuổi xuân tươi đẹp nhất, cô cùng người cô thích trải qua từng trận đấu kịch tính, như vậy đã đủ rồi. Cô muốn quay về cuộc sống bình thường, cùng người mình yêu ở cạnh nhau, không bị thế giới ngoài kia làm phiền, an ổn hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh, tự tại.

Suy nghĩ này, vừa hay không mưu mà hợp với Thời Việt.

***

Ngày tốt nghiệp hôm đó, Phù Âm đang ở dưới ký túc xá cùng các bạn học chụp ảnh kỷ yếu, đúng vào lúc này, một chiếc xe quen thuộc chạy đến.

Chàng trai mặc áo sơ mi cùng quần tây đẩy cửa xe bước xuống.

Thân thể anh cao dài, khuôn mặt tuấn tú như diễn viên điện ảnh, trong tay anh cầm một bó hoa hồng đỏ, trong ánh mắt của mọi người xung quanh từng bước tiến đến trước mặt Phù Âm, quỳ một gối xuống.

Người xung quanh bắt đầu hò reo, Phù Âm nhìn về khuôn mặt quen thuộc kia, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Thời Việt ngẩng đầu nhìn về Phù Âm đang mặc trang phục tốt nghiệp, ánh mặt vô cùng ôn nhu.

Anh quỳ một gối trước mặt cô, đưa bó hoa trong tay đến bên tay cô, thấp giọng nói: “Tiểu Âm, cuối cùng cũng đợi tới ngày em tốt nghiệp, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Giữa bó hoa tươi là hộp nữ trang tinh xảo, hộp được mở ra, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Đó là chiếc nhẫn mà anh dựa vào số đo của cô để chế tác riêng, độc nhất vô nhị trên thế giới này, sớm đã muốn đưa cho cô, chỉ là những năm này luôn bận rộn thi đấu, sau đó cô lại về trường bắt đầu việc học, vẫn không tìm được thời gian thích hợp. Hiện tại, cô đã thuận lợi tốt nghiệp, cuộc sống sau này, anh hi vọng có thể cùng cô trải qua.

Trong tiếng hò reo, cổ vũ còn có hô hào của các bạn học xung quanh, gò má Phù Âm hơi đỏ lên, cô vốn có làn da trắng, dáng vẻ đỏ mặt của cô cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng ánh mắt cô vẫn thể hiện sự kiên định thản nhiên, không chút do dự nhận lấy bó hoa trong tay anh.

Giữa cô và Thời Việt, không cần nhiều nghi thức long trọng như vậy, cũng không cần lãng mạn, thực ra, không cần biết là ở đâu, chỉ cần anh hỏi “có bằng lòng gả cho anh không?”, cô nhất định sẽ không do dự mà đáp lại: “Đồng ý.”

Tim cô sớm đã nhận định anh rồi, cô biết Thời Việt cũng như vậy.

Sự ăn ý giữa họ vẫn như cũ, giống như lúc tham gia trận đấu, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, đều có thể biết đối phương đang nghĩ gì.

Phù Âm giơ tay ra đỡ anh đứng dậy.

Thời Việt lập tức đem nhẫn kim cương đeo vào tay cô, rồi ôm chặt lấy cô.

Tối đó, trên weibo của Thời Việt xuất hiện một bức hình, là hình ảnh hai bàn tay nắm chặt có đeo cặp nhẫn tình nhân. Bức hình kèm theo caption: “Nữ thần anh yêu nhất, sau này, hãy để anh ở bên cạnh em, bảo vệ em thật tốt.”

Phù Âm share weibo, đáp lại: “Nam thần của em, quãng đời còn lại xin hãy giúp đỡ nhiều hơn ^^”

Weibo của hai người lập tức khiến vô số fan não tàn bùng nổ, mọi người đều biểu thị chúc mừng. Nháy mắt liền có trên chục ngàn bình luận, hai người họ tuy đã rời đội, nhưng sức ảnh hưởng vẫn vô cùng lớn.

“Việt ca anh hành động chậm quá, sớm nên cầu hôn rồi có phải hay hơn không?!” “Hai người ân ái nhiều năm như vậy, tôi còn vượt mặt hai người sinh cả con rồi này!” “Nam thần nữ thần sắp kết hôn rồi, đột nhiên có chút cảm động! Có thể gặp được người yêu hiểu mình như vậy, hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc!”

Rất nhiều bạn tốt trong liên minh cũng gửi lời chúc phúc, đương nhiên, bố của Phù Âm cũng ngay lập tức gọi điện đến: “Tên nhóc đó cầu hôn con rồi, con đáp ứng nhanh vậy sao?”

Phù Âm đáp: “Bố yên tâm đi, mấy năm nay anh ấy chưa từng ức hiếp con, tin rằng có bố ở đây, sau này anh ấy cũng không dám!”

Nhớ đến Thời Việt năm đó đến nhà thăm hỏi, ngồi với tư thế đoan chính như vậy, Lưu Hân Lan cũng nhịn không được mà cười nói: “Tôi cảm thấy lời con gái nói đúng đấy, Thời Việt mấy năm nay biểu hiện không tệ, tết mỗi năm đều đến chúc tết, so với đi làm còn đúng giờ hơn. Đối với anh cũng cực kỳ tôn kính, anh đừng có xét nét như vậy! Nếu Tiểu Âm đã thích, chúng ta là trưởng bối thì không nên nhúng tay vào.”

Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, Lưu Hân Lan nhìn Thời Việt giống như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, đối xử với Tiểu Âm vô cùng săn sóc, hơn nữa rất có trách nhiệm, vừa nhìn liền biết có thể dựa vào.

Phù Thường Tắc tuy là không vui, nhưng con gái đã đeo nhẫn kim cương rồi, ông hiện tại phản đối cũng không kịp nữa rồi.

***

Hôn lễ được tổ chức trong kỳ nghỉ, bởi vì rất nhiều người bạn từng tham gia thi đấu năm đó đều muốn đến tham gia.

Phù Âm của hiện tại đã không còn là cô gái nhỏ ngày trước, Thời Việt cũng thành thục hơn nhiều, nhưng sự ăn ý của hai người, vẫn khiến người ta lóa mắt như trước.

Mọi người lần lượt biẻu thị, lại bị ép ăn cơm chó rồi.

Thời Việt và Phù Âm từng nhận được hai lần nhẫn quán quân, hiện tại lại tự mình đeo nhẫn kim cương cho đối phương.

Nhiều năm sau đó, rất nhiều người chơi năm đó đều kể cho người trẻ mới vào giới game, từng có một chiến đội gọi là AIM, đội trưởng là nam thần lạnh lùng, thiên phú về thích khách, chiến đội còn có một vị nữ tuyển thủ, không chỉ xinh đẹp mà chơi game cũng cực kỳ lợi hại, trong khoảng thời gian nhiệt huyết của tuổi trẻ, hai người đã kề vai sát cánh, tạo ra vô số lần thắng truyền kỳ và các trận đấu kinh điển, nam thần cùng nữ thần nắm tay nhau rời đội, hơn nữa còn trở thành vợ chồng, từ đó trở thành nhân vật truyền kỳ của giới game thủ.

—– Thật đúng là đội thần tiên quyến lữ khiến người khác hâm mộ nha!

Cuộc sống trải qua vô cùng bình thản.

Nhưng khoảng thời gian đó Phù Âm và Thời Việt tay trong tay trải qua, ở trong lòng nhiều người đều là ký ức đáng trân quý.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~[Phiên ngoại Thời Việt Phù Âm – Hoàn]~~~~~~~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN