Đã Từng Có Kẻ Ngốc Thương Em - Chương 4: Bi kịch trong đêm tối(Hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đã Từng Có Kẻ Ngốc Thương Em


Chương 4: Bi kịch trong đêm tối(Hoàn)


Trầm Mạc Khương cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng hét to

– Chính Huyết.. Kỳ Nhiên ở đây!

Hắn ta vừa nghe có tiếng người đáp lại liền chạy lại, đập vào mắt chính là một Trầm Mạc Khương bị nguyên ghiếc đèn chùm đè nửa người, nếu để ý kĩ sẽ thấy máu chảy lên lán trên sàn nhà. Và một Kỳ Nhiên đang cố gắng nhấc chiếc đèn ấy lên, cậu vừa thấy hắn liền nức nở nói

– Khụ… Hức… Huyết mau đến giúp em.. Cứu A Khương ra đi.. Chiếc đèn này nặng quá….

Chính Huyết nhìn lửa cháy quá to, lại công thêm có hai người đang mắc kẹt ở đây, bây giờ ai nói gì cũng làm theo. Một hai chạy đến chỗ đối diện với Kỳ Nhiên, dùng sức cố gắng xê dịch vật nặng này ra

– A Nhiên… Cùng cố gắng nào.. Một… Hai… Ba

Nhưng mà mọi thứ vẫn là con số không, hai người thử đi thử lại mấy lần mà vẫn không có nhúc nhích gì, lúc này bỗng nhiên tiếng động càng to hơn

Bụp! Bụp! Bụp

Mạc Khương biết tình thế nguy cấp quá rồi, vô vọng lắc đầu khuyên ngăn

– Khói càng ngày càng nhiều… Chứng tỏ ngọn lửa càng lớn…. Chính Huyết cầu xin anh… Mau dẫn Kỳ Nhiên chạy đi… Nhanh lên

Họ Chính cũng không phải là kẻ ngốc khi biết ai chết ai sống, nhưng hắn vẫn cố hỏi

– Còn anh thì sao?

– Tôi không chạy được nữa đâu… Chiếc đèn này năm xưa là do chính tay tôi chọn lựa nên biết sức nặng của nó ra sao, với lại căn nhà này được lắp những hệ thống điện tử cho nên việc bốc cháy này để lâu còn nguy hiểm hơn, hai người mau chạy trước đi… Chẳng thà một người chết hai người sống còn đỡ hơn là chết hết… Mau đi đi..

– Vậy….anh đợi tôi… Ban nãy tôi đã gọi xe cứu hỏa tới… Một lát nữa sẽ có người đưa anh ra ngoài

Chính Huyết nói xong liền chạy đến kéo Kỳ Nhiên đi, nhưng mà khoảnh khắc chỉ vừa mới lôi kéo được vài bước thì bỗng nhiên cậu vũng vẫy thoát ra, chạy đến ngồi bệt xuống bên cạnh anh, nức nở nói

– Không… Em không đi… Khương còn ở đây… Em không thể bỏ mặc anh ấy được.. Không được…. Xin lỗi… Em không nên làm tổn thương anh… Xin lỗi…. Đợi mọi người đến cứu.. Chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu nhé..

Lần đầu tiên thấy cậu rơi nước mắt, lần đầu tiên nghe được một lời xin lỗi thật lòng từ Kỳ Nhiên, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Mạc Khương thỏa mãn lắm rồi, nước mắt khẽ rơi xuống gò mà, anh dùng tay chạm lên tay cậu nói

– Kỳ Nhiên…. Em đối với anh như một bảo vật cần nâng niu che trở, em cười là đời anh vui, em khóc là tâm anh buồn….. Bản thân từng sợ rằng mình đi rồi thì đứa ngốc như em biết phải làm sao đây. Nhưng giờ anh có thể yên tâm rồi, Chính Huyết sẵn sàng vì em mà lao vào biển lửa, anh ấy thật sự là một con người hoàn hảo.. Thôi thì anh buông tay em… Mau đi với cậu ấy đi… Còn một tháng nữa là hai người đám cưới rồi.. Anh sợ mình sẽ không đến dự được…chỉ có thể ở tại đây chúc em hạnh phúc

Kỳ Nhiên càng khóc to hơn, mọi điều muốn nói đều không thể phát ra, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể lặp lại từ không nhiều lần, anh nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dặn dò với người kia

– Di nguyện cuối cùng của tôi chính là cầu xin anh chăm sóc A Nhiên thật tốt.. Nếu dám làm tổn thương em ấy, có là hồn ma tôi cũng sẽ ám anh. Bây giờ thì mau mang em ấy đi đi

Chính Huyết trong mắt chứa đầy tia chần chừ như muốn cứu người, nhưng sau đó cuối cùng vẫn là cắn chặt răng vác cả người cậu chạy đi

Kỳ Nhiên hốt hoảng dãy dụa, Mạc Khương vẫn còn đang nằm ở đó nên cậu như loạn trí nói

– Thả em xuống.. Khương vẫn còn ở đó…. Đừng mà

Anh nhìn thấy cậu kêu gào thảm thiết như vậy thì chỉ cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, vẫy tay chào tạm biệt. Bóng dáng hai người khuất xa xa dần, Mạc Khương khẽ thì thầm

– Đến phút cuối em cũng đã chịu quay lại nhìn anh một chút rồi…. Kỳ Nhiên.. Đừng bỏ anh

Chính Huyết vác cậu trên vai cố gắng chạy đi thật xa khỏi đán cháy, sau khi thoát ra khỏi căn nhà đó, thì bỗng một tiếng động lớn vang lên, xé nát cả bầu trời yên tĩnh trong đêm tối

Đùng!!

Kỳ Nhiên hai mắt mở lớn nhìn căn nhà phát nổ, cả người ngồi sụp xuống điên loạn gào lên

– MẠC KHƯƠNG…..

Tiếng còi xe vang lên, những vòi nước, lính cứu hỏa cuối cùng cũng đến, nhưng mà điều quan trong nhất đã mất thứ vớt vác lại thứ gì? Vô ích hết rồi…

Nhìn người người xuất hiện đông dần, ân thanh tạp nham nhưng vẫn không thể lọt vào tai cậu, khuôn mặt vừa cười vừa khóc của anh xuất hiện trong đầu cậu… Mất hết rồi..anh ấy đi rồi… Mất thật rồi….

——–****—–

Sáng ngày hôm sau, các trang báo cùng tin tức thời sự chiếu trên tivi đồng loạt đưa tin

– Sau đây là tin tức chúng tôi mới vừa cập nhập. Vào tối hôm qua lúc 8h30 phút ngày 23 tháng 8 năm 2018 tại biệt thự của thiếu gia Kỳ Nhiên xuất hiện vụ cháy nhà lớn, nguyên nhân được xác định là do chập nguồn điện dẫn đến vụ hỏa hoạn… Đám cháy nép dài gần năm tiếng đồng hồ

Người chết trong thảm kịch được xác nhận là quản gia Trầm Mạc Khương

——-Hoàn——-

Còn cái phiên ngoại HE nữa:v

Xin nhắc lại tình tiết đám cháy này là điều phi lí, chứ gặp ở ngoài đời mà nói dai như vậy là chết mất xác cả ba luôn rồi:v nhưng mà cái này là truyện nên thỉnh chị em đừng khắc khe quá:v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN