Đã Từng Một Đời Lầm Lỡ - Chương 1: Đau tê tâm liệt phế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Đã Từng Một Đời Lầm Lỡ


Chương 1: Đau tê tâm liệt phế


Biệt thự Lạc gia

‘ đoàng ‘ tiếng súng kinh hoàng chói tai xé tan sự yên tĩnh của màn đêm lạnh lẽo.Nối tiếp là mùi máu tanh lan tràn và tiếng khóc thương thảm thiết khiến người nghe xót xa.

“Nhật Vũ… KHÔNG…” Lăng Thiên Nhi ôm Triệu Nhật Vũ vào lòng đau đớn cùng thương tâm khóc lớn ,từng giọt từng giọt nước mắt trải dài trên má cô.

Thật là mặn chát

Cô nhìn người con trai trong lòng mà đau đớn, khuôn mặt anh vì mất máu quá nhiều mà trở lên trắng bệch. Cô vội đưa tay lắm lấy tay anh đang giơ lên, muốn chạm vào má cô, lau đi hàng nước mắt cho cô. Cô cầm tay anh áp sát vào má mình ,cảm nhận được thân nhiệt của anh đang giảm dần, cô run rẩy sợ hãi cô ,thật sự sợ sợ anh sẽ rời bỏ cô ,cô sợ sẽ mất anh.

“Vũ anh không lên làm vậy như vậy…không đáng giá…a” Thật sự không đáng, Lăng Thiên Nhi-cô đã từng làm tổn thương anh không biết bao nhiêu lần, cô làm anh tổn thương không chỉ thể xác mà cả tinh thần .
Đến chính cô còn hận bản thân mình thế nhưng tại sao anh lại có thể hết lần này tới lần khác tha thứ cho cô ,không một lần oán hận .
Rốt cuộc là tại sao…tại sao đây…

“Thiên Nhi không … không cần tự trách …anh anh chua từng hối hận…anh…”Anh suy yếu nói tùng chữ giọng nói đầy đau lòng xót xa
” Không cần… đừng nói đừng nói nũa em không muốn nghe… không muốn” cô nghẹn ngào nói ,giọng cô vì khóc nhiều mà trở lên khàn khàn. Cô càng thêm sợ hãi, càng ôm chặt lấy anh tựa như lúc nào anh cũng có thể tan biến.

” Không … Thiên Nhi anh yêu em thật sự … rất yêu em… anh không … không hối hận v..vì yêu em… nếu có thể anh chỉ muốn…được bên…em … nhưng …không được… rồi…”Giọng anh nhỏ dần và biến mất .

Thiên Nhi vĩnh biệt anh không thể chăm sóc em nữa rồi…xin lỗi em…..
[:D mình thấy người sắp chết thường nói đặc biệt nhiều!…
Vũ said: tụt cảm xúc 😔]

Mắt anh dần khép lại.Hình ảnh cuối cùng mà anh thấy là khuôn mặt của cô ,khuôn mặt đầy đau khổ và lo lắng. Còn có âm thanh vang vọng thê lương của cô.
“Nhật Vũ… Đừng bỏ em… đừng”
Cô khóc khóc cho toàn bộ uất ức của mình ,khóc vì sự ngu ngốc của mình.

“Hahaha thật là đau lòng nha, thật xót xa hahaha” Tiếng cười đầy châm chọc của Ngọc Tiểu Hi vang lên.
“Lăng Thiên Nhi cô cũng có ngày này”.
Thiên Nhi vẫn không rời mắt khỏi thân xác lạnh băng của Triệu Nhật Vũ . Ưu thương cùng căm phẫn chất vấn ả
“Tại đối với tôi như vậy”
Ả lắc lư đi đến bên cạnh Lạc Trần Anh vẫn luôn quan sát mọi chuyẹn từ nãy tới giờ. Ả ôm cành tay hắn ,cả người như dính trên tay hắn, mở miệng trả lời
“Có trách thì hãy trách cô ngu ngốc đi ngu ngốc đến ngu xuẩn”cô ta âm ngoan nói . Không đợi cô tiếp lời ả tiếp tục
“Cô biết không tôi thật ghen tỵ với cô ,thật sự chán ghét cô ,chán ghét cái vẻ tao nhã, thanh cao của cô tại sao cô đẽ dàng có tất cả mọi thứ ,còn tôi cho dù có tranh giành thế nào thì đổi lại cũng trả có gì.Vậy lên cô biết không ,tôi đã lên kế hoạch cướp mọi thứ của cô” khuôn mặt ả vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo dữ tợn

“A! là do cô sao đều là cô sắp đặt ư ?”Cô dù biết trước nhưng khi nghe chính miệng ả nói vẫn không kìm được đau đớn
“Ừ !nhưng còn có sự tham gia góp mặt của người chồng mà cô yêu đó ,chắc cô cũng chả bất ngờ gì đâu nhỉ”ả nói đầy châm chọc
“Tiểu Hi…” Lạc Trần Anh nghe ra sự châm chọc trong lời nói cuả cô ta khẽ vỗ vào mông ả khiến ả rên rỉ “Em hư quá đó”
ả mặc kệ hắn
“Cô biết không Lăng Thiên Nhi ngay từ đầu tôi cũng chỉ là lợi dụng cô thôi gia đình cô phá sản là do tôi và Trần Anh , hại chết cả nhà cô ,người yêu cô và còn cả đứa nhỏ trong bụng cô nữa nha” A đứa bé không phải là do ngoài ý muốn mà mất đi sao .Nhắc về đúa bé lại càng khiến cô đau lòng. Cô ngước mắt lên nhìn ả và hắn ta ,muốn tìm kiếm một chút hình bóng ngày nào nhưng chẳng còn có gì quen thuộc hết , họ thay đổi hay là đây mới chính là bản tính thật sự.
“đứa nhỏ ko phải là con chúng ta sao? Lạc Trần Anh tại sao anh làm vậy hả? “
Hắn nhìn cô ánh mắt lạnh lẽo ,không nhanh không chậm nói
” con tôi ,cô nghĩ thật hay, tôi cho cô biết nó chỉ là một đứa con hoang thôi ,cùng tôi không có một tia quan hệ ,giết nó là may mắn của nó rồi”. Lời nói của hắn như từng nhát dao đâm vào tim cô.

Đau. Đau tới tận tâm can.
Đây là người đàn ông cô yêu suốt 7 năm sao, một người là bạn thân thiết từ nhỏ ,một là chồng cô ,cô đối với họ không tệ mà tại sao lại đối với cô như vậy.
” Lăng Thiên Nhi cô biết không tôi vốn chưa từng chạm qua cô, đứa nhỏ là của cô cùng với Triệu Nhật Vũ đó cô cảm thấy thế nào đây hahaha” Hắn ta cười rống lên .
“Thì ra là tôi tự mình đa tình ” Cô cười nhưng còn khó coi hơn khóc. Cô hận a ,hận hắn tàn nhẫn với cô ,hận hắn khiến cô yêu rồi lại tàn nhẫn với cô a.

“Lạc Trần Anh, Ngọc Tiêu Hi tôi hận các người tôi nguyền rủa các người, chết không được tử tế ,sống không được yên thân”.Máu tươi chảy ra từ ngực cô nơi đó là con dao sắc bén lạnh lẽo.
“Tôi có là quỷ cũng không tha cho các người “….

Mưa!

Mưa rất to ào ào chút xuống, hòa vào dòng máu đỏ tươi tạo nên một màn ảnh kinh diễm mà quỷ dị.
Cô ngẩng mặt lên nhìn trời ,mắt dần khép lại chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.
Thì ra tất cả là vậy ,cuối cùng cô cũng hiểu.Cha, Mẹ, Anh hai, Nhật Vũ, Con à ,mẹ xin lỗi mọi người ,mẹ tới chuộc lỗi với mọi người đây…

Còn tiếp…
mọi người ủng hộ mình nha
**cúi chào**

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN