Đặc Công Hàn Phi - Chương 118: Độc Sư Của Y Thánh Thành (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Đặc Công Hàn Phi


Chương 118: Độc Sư Của Y Thánh Thành (3)


Nam tử đeo mặt nạ tung chưởng phong về phía hai người, chưởng phong của hắn không tung ra sức mạnh như người luyện võ, ngược lại tung ra một làn khói màu đen, vừa nhìn đã biết không phải thứ đồ tốt gì, kết hợp với thân phận độc sư của hắn, không khó để nhận ra thứ khói đen mà hắn tung ra là một loại khói độc.

Bạch Tử Linh nhanh chóng phản ứng, lùi về phía sau với một khoảng cách an toàn, tránh thoát làn khói đen từ tay nam tử đeo mặt nạ, đồng thời cũng nín thở lại, trước khi xác định được thứ đồ chơi đó có khiến cho người hít phải bị trúng độc hay không thì Bạch Tử Linh không dám mạo hiểm hít vào.

Thương Hàn Phong vốn dĩ luôn đề cao cảnh giác, khi thấy nam tử đeo mặt nạ ra tay hắn cũng vội nghiêng người né tránh, đối với thứ khói màu đen từ trong tay nam tử tung ra, hắn cũng phát giác được nguy hiểm, cho nên cũng vội lùi về sau cách nam tử một khoảng cách an toàn.

“Có giỏi thì đừng tránh!” Nam tử thấy Bạch Tử Linh nhẹ nhàng tránh khỏi chưởng độc của hắn thì không khỏi tức giận, việc Bạch Tử Linh tự tiện xông vào viện của hắn đã chọc giận hắn, viện của hắn trước giờ cấm người ngoài, bởi vì lao đầu vào luyện chế độc dược nên hắn chằng muốn có người đến làm phiền, ngoại trừ hộ vệ Giáp thường đến đây đưa cơm thì Tử Sở muốn gặp cũng phải hẹn trước. Chưa kể đến những con rắn độc này đâu phải là loại rắn độc bình thường, chúng nó được nuôi từ nhiều loại độc dược khác nhau, mất cả trăm lần thử nghiệm hắn mới có thể thành công, từ trong ra ngoài chỗ nào trên than rắn cũng có độc, khó khăn lắm hắn mới nuôi được chừng đấy, vậy mà nữ nhân này lại không chút thương tiếc ra tay sát hại nó, điều này hoàn toàn chọc điên nam tử, hắn hướng về phía Bạch Tử Linh điên cuồng mà tung da chưởng phong chứa độc.

Bạch Tử Linh thấy mục tiêu của nam tử là nàng cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, bởi vì nàng là kẻ đã giết hại sủng vật của hắn, hắn trút giận lên đầu nàng cũng là bình thường. Nàng một bên vừa né tránh khói độc, vừa quan sát xem độ nguy hiểm của khói độc, mỗi nơi bị khói độc chạm vào thì cây cỏ đều héo rủ rồi dùng tốc độc nhanh nhất mà chết đi, thậm chí xác chết của những con rắn độc vừa bị nàng giết khi có khói độc chạm vào còn có dấu hiệu bị thối rữa, xem ra loại khói độc này đúng là không đơn giản.

Mục tiêu của nam tử đeo mặt nạ là Bạch Tử Linh, cho nên đối với Thương Hàn Phong đứng bên cạnh hoàn toàn xem như người vô hình, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, Thương Hàn Phong lần đầu tiên bị người bỏ qua, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng sau khi chứng kiến tác dụng của khói độc thì nhiều hơn là cảm thấy may mắn, hắn cũng muốn ra tay giúp đỡ Bạch Tử Linh nhưng nhìn nàng với nam tử đeo mặt nạ như mèo vờn chuột chạy khắp sân viện thì bèn thu hồi suy nghĩ đó của mình.

Thực lực của Bạch Tử Linh thế nào hắn đã được chứng kiến, nàng một thân không có võ công nhưng lại có thể đánh ngang tay với hắn, đối phó với một tên độc sư có lẽ không làm khó được nàng. Tên độc sư này nhìn có vẻ linh hoạt nhưng võ công cũng chẳng cao cường lắm, chỉ cần nhìn cách Bạch Tử Linh dễ dàng né tránh chưởng độc của hắn liền biết, hơn nữa khinh công cũng không cao, đuổi cũng không đuổi kịp được với một người không chút nội lực như Bạch Tử Linh, bất quá điều này không chứng tỏ là hắn không nguy hiểm. Hắn là độc sư, hơn nữa còn là độc sư của Y Thánh Thành, Y Thánh Thành là nơi nào, ở nơi đó tập hợp những thiên tài xuất sắc nhất đại lục, cho dù là y thuật hay độc thuật đều giỏi hơn thái y trong hoàng cung rất nhiều, bởi vì có thân phận này cho nên không thể xem thường tên nam tử trước mắt được, hắn tuy rằng không đáng lo nhưng độc của hắn thì đáng lo đó.

Thể lực của nam tử đeo mặt nạ rõ ràng là thua kém Bạch Tử Linh, hắn dùng khinh công đuổi theo nàng vài vòng cũng không bắt kịp nàng, cho dù hắn tung ra bao nhiêu chưởng độc thì nàng cũng đều có thể dễ dàng né tránh, hơn nữa hơi thở của nàng vẫn rất bình ổn, hoàn toàn không thấy nàng thấm mệt.

“Tiểu nữ oa, có giỏi ngươi đừng chạy!” Tuổi tác của nam tử đeo mặt nạ cũng không nhỏ, sức khỏe tự nhiên là không thể so sánh với những người trẻ tuổi, hơn nữa hắn ngày ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu độc dược, cũng không ra ngoài vận động, võ công cũng thuộc loại bình thường, sau khi đuổi theo nàng vài vòng đã thở lên thở xuống, rốt cuộc vẫn là dừng lại, không đuổi theo nàng nữa.

Sau vài vòng truy đuổi nhưng lại không bắt kịp Bạch Tử Linh, nam tử đeo mặt nạ cũng phát hiện thân thủ của hắn không địch lại được nàng, ánh mắt hắn rơi vào người Thương Hàn Phong đang đứng bên cạnh như người vô hình, bộ dạng nhàn nhã giống như chuyện này cùng hắn không liên quan. Thương Hàn Phong có vẻ như không hề quan tâm đến an nguy của nữ tử này khi đối thủ của nàng là hắn, một độc sư của Y Thánh Thành, cũng không biết là thật không quan tâm vẫn là quá tin tưởng nàng.

Nam tử đeo mặt nạ không phải không nghĩ đến chuyện sẽ ra tay với Thương Hàn Phong thay vì Bạch Tử Linh, dù sao một người không ngừng chạy tới chạy lui, trong khi một người lại đứng yên bất động, so với Bạch Tử Linh thì nhìn Thương Hàn Phong có vẻ dễ đối phó hơn nhiều, bất quá chỉ là “nhìn có vẻ” mà thôi, hơn ai hết hắn cũng rõ ràng sự lợi hại của người nam nhân này.

Gương mặt Thương Hàn Phong quá xuất chúng, vừa nhìn liền khiến người khác không thể nào quên được, cho nên chỉ cần là người gặp qua Thương Hàn Phong một lần liền có thể đoán được thân phận của đối phương, mấy ngày nay chuyện Thương Hàn Phong trở về gây ra ồn ào không nhỏ, lẽ ra nam tử đeo mặt nạ đối với chuyện này cũng không quá bận tâm, hiện tại gặp Thương Hàn Phong ở đây hắn mới nhớ lại lời đồn đó.

Hàn vương Chiến thần Thành Thiên, vốn dĩ lúc này hắn đang ở Nam Kính mới đúng, không biết vì sao hắn lại trở về kinh thành, chính là chuyện này cũng không quan trọng, dù sao nam tử đeo mặt nạ cũng là người trong giang hồ, suốt ngày chỉ say mê luyện độc, còn chuyện ân oán triều đình hắn không muốn biết, tuy nhiên việc Thương Hàn Phong nửa đêm xuất hiện ở trong Tử gia, hơn nữa còn đi cùng một nữ tử thì đúng là kỳ quái.

Loading…

Kỳ quái thì kỳ quái, nam tử đeo mặt nạ cũng không có đặt nặng vấn đề này, mục đích của hắn là Bạch Tử Linh, về phần Thương Hàn Phong, hắn không muốn đắc tội với đối phương, danh hiệu “Chiến thần” cũng không phải có hư danh, hơn nữa trông Thương Hàn Phong không có vẻ gì là muốn xen vào chuyện này, vậy thì vừa hay hắn cũng không cần phải kiêng kỵ đối phương.

“Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải đứng yên cho ngươi giết sao? Đầu óc ta cũng đâu có bị úng nước?” Thấy đối phương dừng lại nghỉ mệt, Bạch Tử Linh cũng dừng bước, nàng đi đến bên cạnh Thương Hàn Phong, đứng đối diện với nam tử, mặc dù thân thủ nam tử này không làm khó được nàng nhưng độc dược của hắn quả thật là có sức công phá, ít nhất thì nàng cảm thấy độc dược của hắn tàn độc hơn Lạc Hàm Lạc Dư nhiều, nàng không thể lơ là cảnh giác, lỡ như ngay cả thiên tài Lạc Dư cũng không thể giải được độc của hắn thì nguy.

“Lão phu tuổi tác đã cao, nào có sức như lũ trẻ các ngươi.” Nam tử hừ lạnh, bộ dạng của hắn cùng lắm cũng chỉ mới ngoài tứ tuần mà thôi, vậy mà tự xưng lão phu, tóc của hắn vẫn còn chưa bạc trắng đâu, ra vẻ lão luyện ở đây cho ai nhìn chứ?

Bạch Tử Linh không khỏi cho đối phương một ánh mắt xem thường, nhìn ngoại hình cùng giọng nói của hắn, có già đến mấy cũng chỉ ngang hàng với Bạch Vân Hoài mà thôi, luận kiếp trước cùng kiếp này của nàng cộng lại, có thể cùng hắn xưng huynh gọi muội, ở đó mà xưng lão phu, thật đúng không hiểu nổi mà!

“Lão phu không muốn cùng ngươi chơi trò mèo bắt chuột nữa, lão phu muốn cùng ngươi nói chuyện rõ ràng.” Đọ thể lực hắn không bằng nàng, so thân thủ hắn lại không bắt kịp nàng, không bằng dùng cách hòa hoãn, đợi nàng lọt lưới rồi lại ra tay, chỉ cần nàng trúng độc của hắn, cho dù nàng có tài giỏi thế nào đến lúc đó chẳng phải cũng sẽ phải nghe theo hắn sao?

Vừa nãy còn muốn đuổi giết nàng, hiện tại lại muốn nói chuyện rõ ràng, Bạch Tử Linh không tin một người có thể thay đổi nhanh như vậy.

“Tốt thôi.”

Bạch Tử Linh dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nam tử đeo mặt nạ có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại nàng đang ở trong địa bàn của hắn, nể mặt hắn cũng là đương nhiên, vì vậy bắt đầu thực hiện kế hoạch đang tính toán trong đầu.

“Ngươi không phải người Tử gia, vào đây có mục đích gì?” Hắn mặc dù không thường xuyên ra khỏi viện của mình nhưng Tử gia có bao nhiêu người hắn đều nắm rõ, nữ tử trong phủ chỉ có Tử Trúc Quỳnh là trạc tuổi nàng, nhưng nàng tuyệt đối không phải Tử Trúc Quỳnh. Tử Trúc Quỳnh sẽ không có một thân võ công như vậy, hơn nữa nàng ta lại là nữ nhi bảo bối của Tử Sở, Tử Sở tuyệt đối không để nữ nhi của mình đến một nơi nguy hiểm như Tây Viện, hơn nữa trong phủ có quy định không ai được phép vào Tây Viện khi chưa được sự cho phép của Tử Sở, bằng không sẽ chết rất khó coi, do trước đó đã có người làm vết xe đổ nên đám người trong phủ vì vậy mà yên phận không ít.

“Ta muốn lấy một thứ, mà thứ đó vừa hay lại ở chỗ ngươi.” Bạch Tử Linh cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, dù sao hỏi chuyện sẽ đỡ mất thời gian hơn là đi lục lội cả tòa viện này để tìm giải dược, nếu đối phương đã chịu thẳng thắn, nàng cầu còn không được.

Thương Hàn Phong nghe Bạch Tử Linh nói vậy không khỏi đưa tay đỡ trán, hắn gặp qua nhiều loại người, tính tình thẳng thắn cũng không phải không có, nhưng thẳng thắn như nàng là lần đầu tiên, không đúng, nàng đây không phải gọi là thẳng thắn, phải nói là lười biếng mới đúng. Đừng tưởng rằng hắn không biết, sở dĩ nàng chịu thỏa hiệp với nam tử đeo mặt nạ là bởi vì như vậy sẽ đỡ mất thời gian để nàng đi tìm kiếm xung quanh, dù sao cũng phải lấy giải dược, dùng cách tốt nhất không bằng dùng cách nhanh nhất, hơn nữa nàng luôn có cách khiến người khác phải nói sự thật, không sợ bị lừa, đối với nàng mà nói cách này thật sự là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công.

“Ô hô, nữ oa ngươi đúng là ngông cuồng, hóa ra ngươi muốn trộm đồ của lão phu?!” Không nghĩ đến nữ nhân này đột nhập vào Tử gia với mục đích là trộm đồ của hắn, trong viện của hắn chỉ toàn độc là độc, nếu hắn đoán không lầm nàng hẳn là vì giải dược mà đến.

“Không phải trộm, ta là đường đường chính chính lấy đi.”

“Đừng có chọc cười lão phu! Có người nào là nửa đêm đột nhập vào nhà người khác với mục đích trộm đồ mà lại nói bản thân là đường đường chính chính?”

“Chẳng phải có ta sao?”

“Ngươi…” Nam tử đeo mặt nạ giật giật khóe miệng, á khẩu không nói nên lời, cho nàng một cái trừng mắt.

“Hừ, lão phu nói không lại ngươi.” Nam tử hừ lạnh, trong lúc nói chuyện với Bạch Tử Linh, mặc dù không có động tác đáng nghi gì nhưng không biết từ khi nào hắn đã đi đến trung tâm của viện, một chân của hắn đặt lên xác chết của những con rắn độc, hắn dùng giày của mình để vẽ nghệch ngoạc vài đường trên mặt đất.

“Ngươi đột nhập vào viện ta, giết đi sủng vật của ta, hiện tại còn muốn lấy trộm đồ của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.” Dứt lời nam tử liền tung chưởng phong về phía hai người, lần này hắn không phóng ra chưởng độc, ngược lại chỉ là chưởng phong bình thường.

Bạch Tử Linh vốn không tin nam tử đeo mặt nạ sẽ có thiện ý cùng nàng nói chuyện cho nên từ đầu vẫn luôn đề phòng đối phương, nhất cử nhất động của đối phương nàng đều xem trong mắt, chính là lại giả vờ như không biết là vì muốn nhìn xem đối phương định làm gì, đối phương tựa hồ biết bản thân không thể tiếp cận nàng cho nên muốn dùng trận pháp để giam cầm nàng. Đối với mê dược mà đối phương phóng ra, Bạch Tử Linh nhanh chóng nín thở lại, trước đó khi nàng đi đến bên người Thương Hàn Phong đã lén lút đưa cho hắn một viên giải dược, giải dược này là do Lạc Hàm đưa cho nàng để phòng thân, là tác phẩm của Lạc Dư, có thể trị bách độc, có lẽ đối với những loại độc dược kịch mạnh sẽ không có tác dụng nhưng đối với những loại độc thường thì hẳn vẫn có thể dùng được.

Mặc dù Bạch Tử Linh đã đưa cho hắn giải dược, Thương Hàn Phong cũng đã dùng nó, nhưng hắn cũng không dám lơ là cảnh giác, ỷ có giải dược mà không sợ độc dược của nam tử đeo mặt nạ, hắn không quên thân phận của đối phương, Y Thánh Thành không phải thế lực hắn có thể chống lại, độc dược của Y Thánh Thành tuyệt đối không thể xem thường.

“Ha ha nữ oa, cho dù ngươi có giỏi cỡ nào cũng không thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng mà ta đã bày bố đâu.” Trong viện này có một trận pháp, là do đích thân hắn bố trí, bất quá trận pháp này chỉ có tác dụng lên người động vật, còn người thì không nhưng vừa nãy hắn đã sửa lại trận pháp này với ý đồ bắt nhốt Bạch Tử Linh, Thương Hàn Phong chỉ là bị nàng liên lụy.

Sở dĩ hắn bày ra trận pháp này là để ngăn cản những con rắn độc bò ra ngoài, hắn không phải sợ chúng nó gây họa cho nhân gian, mà là sợ chúng chạy mất, không có thứ gì để hắn nghiên cứu, hắn cũng không lo lắng có người đột nhập vào viện của hắn trộm đồ, dù sao trong viện có nhiều rắn độc như vậy, ít có người ngoài mà có thể an toàn đi vào, hai người Bạch Tử Linh và Thương Hàn Phong là ngoại lệ. Thương Hàn Phong thì không nói, đối phương dù sao cũng là Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, chỉ huy trăm vạn quân càn quét đại lục, thân thủ tự nhiên là không thể xem thường, ngược lại là Bạch Tử Linh… một nữ tử không rõ lai lịch với gương mặt đeo khăn che, trông có vẻ vô cùng thần bí.

Nam tử đeo mặt nạ đứng đó cười to, hắn không có đuổi theo Bạch Tử Linh khi thấy nàng thành công né tránh chưởng phong của hắn, dù sao cả tòa viện này đều bị trận pháp vây quanh, nàng có chạy đằng trời cũng không thoát, đến lúc đó đợi nàng chạy mệt thì hắn lại ra tay cũng không muộn, chỉ tiếc vị Hàn vương này lại bị nàng liên lụy, cũng bị hắn nhốt ở đây.

Bạch Tử Linh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vị trí dưới chân nam tử đeo mặt nạ, đối với việc bản thân bị nhốt trong trận pháp cũng không thấy hoang mang hay sợ hãi, bởi vì nàng đã biết được ngay từ đầu nên chằng cần phải tỏ vẻ bất ngờ để đối phương đắc ý, dù sao đoạn thời gian này nàng không chỉ học y thuật mà cũng có nghiên cứu trận pháp, đây là thời khắc tồ nhất để khảo nghiệm việc học của nàng.

Việc chưa xác định rõ năng lực của bản thân đến đâu mà đã lựa chọn rơi vào bẫy của địch là một việc vô cùng nguy hiểm nhưng có thử thách mới có tiến bộ, nếu nàng chỉ học dựa trên lí thuyết mà không thực hành thì nàng vĩnh viễn sẽ không thể tiến bộ được, huống hồ Bạch Tử Linh rất tự tin vào năng lực của bản thân, dù sao nàng cũng đã hiểu được nguyên lí mà trận pháp hoạt động, có lẽ sẽ không có việc gì.

Trận pháp này hoạt động dựa theo cách bố trí bốn góc của tòa viện, tuy nhiên mỗi trận pháp đều có một mắt trận, chỉ cần phá hủy mắt trận là có thể phá giải, nếu mà nàng đoán không lầm thì nơi mà nam tử đeo mặt nạ đang đứng chính là mắt trận, dù sao động tác vừa nãy của hắn nàng cũng nhìn thấy, hắn dùng máu của rắn độc mà thay đổi mắt trận. Mắt trận là trung tâm của trận pháp, mắt trận có uy lực vô cùng to lớn, một số trận pháp có cách thức hoạt động tương đồng với nhau, chỉ cần thay đổi mắt trận một chút liền có thể biến trận pháp này thành một trận pháp khác, vừa nãy nam tử đeo mặt nạ chính là thay đổi trận pháp từ ngăn cản những con rắn bò ra ngoài trở thành một cái lồng giam lớn giữ chân hai người bọn họ, quy luật của nó có vẻ giống với Không Gian Phong Tỏa, nàng đoán nàng có thể thay đổi được nó.

Thương Hàn Phong nhíu mày, hắn biết nơi này có bố trí trận pháp nhưng theo lời Bạch Tử Linh nó chỉ giam giữ những con rắn độc mà thôi, không có ảnh hưởng gì đến con người, vậy mà hiện tại nam tử đeo mặt nạ lại nói như vậy, rõ ràng trận pháp đã được thay đổi.

Hắn nhún người, chân đạp không khí mà bay đến bên tường bên cạnh với ý đồ muốn rời khỏi nơi này, khi chân hắn chạm đến bờ tường thì có một bức tường ngăn cản hắn khiến hắn không thể nào đi qua được, rõ ràng trước mắt hắn là cảnh vật bình thường nhưng hắn lại cảm nhận được có một bức tượng vô hình chặn đứng hắn, điều này đã chứng minh lời nam tử đeo mặt nạ nói là sự thật, đối phương thật sự đã bày bố thiên la địa võng giam giữ bọn họ.

Thương Hàn Phong không thể ra ngoài, chỉ có thể trầm mặc quay về chỗ cũ, sắc mặt của hắn có chút khó coi, bất quá cũng không có nói gì mà chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của nam tử đeo mặt nạ, muốn từ trên người hắn tìm ra manh mối để giải trừ trận pháp.

“Ha ha, không hổ danh là Hàn vương điện hạ, gặp nguy không loạn, rơi vào tình huống như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, lão phu đúng là khâm phục.”

“Ngươi nhận ra bổn vương?” Hắn hiện tại không có mang thứ gì che mặt, chỉ cần là người gặp qua hắn sẽ dễ dàng nhận ra hắn, Thương Hàn Phong cảm thấy không có gì lạ, chỉ là hắn cùng người của Y Thánh Thành chưa từng tiếp xúc, không rõ vì sao đối phương vừa liếc mắt đã có thể nhận ra hắn, đặc biệt là ba năm nay hắn chưa từng rời khỏi Nam Kính về lại kinh thành, người ở Yến Kính sớm đã quên mất bộ dáng của hắn ra sao rồi.

“May mắn gặp qua một lần, Hàn vương điện hạ đúng là giống như lời đồn, tuyệt thế vô song, khí thế hơn người.” Thái độ của nam tử đeo mặt nạ đối với Thương Hàn Phong hoàn toàn không giống Bạch Tử Linh, mang theo vài phần khách khí, thậm chí vừa nãy công kích hắn cũng chỉ nhắm vào Bạch Tử Linh mà lựa chọn bỏ qua Thương Hàn Phong, bằng không một nam tử cao lớn như vậy đứng trước mặt hắn, không tin rằng hắn lại không thấy.

Sở dĩ hắn làm vậy rõ ràng là không muốn đắc tội với Thương Hàn Phong, tám chín phần mười là vì thân phận vương gia của Thương Hàn Phong, Y Thánh Thành tuy rằng là thế lực lớn trên giang hồ nhưng cũng không thể trực tiếp chống lại triều đình, chưa kể đối phương còn là Chiến thần uy vũ trên chiến trường, nếu có thể duy trì quan hệ hòa hoãn tự nhiên là không thể tốt hơn.

“Mặc dù không biết đêm khuya Hàn vương ghé qua hàn xá là có chuyện gì nhưng đối với ta mà nói cũng không quan trọng.” Chuyện Thươmg Hàn Phong xuất hiện ở Tử gia, nam tử đeo mặt nạ không có ý định xen vào, cũng không có ý định tìm hiểu mục đích của đối phương, tuy rằng hắn đang ở Tử gia nhưng đối với chuyện nhà Tử gia hắn một chút cũng không bận tâm, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ là đôi bên cùng có lợi, Tử Sở cung cấp chỗ ở cho hắn, hắn cung cấp độc dược cho đối phương, đối phương có vấn đề gì kỳ thực cùng hắn không liên quan.

“Nếu Hàn vương muốn rời đi ta sẽ không ngăn cản, chỉ mong điện hạ không cần nổi lòng chính nghĩa, xen vào chuyện không thuộc về mình.” Hiện tại Thương Hàn Phong giống như vật trong tay của hắn, nếu Thương Hàn Phong thức thời thì sẽ lựa chọn rời khỏi, đúng như lời hắn nói hắn sẽ không ngăn cản, mặc dù hắn không muốn cùng đối phương chống đối nhưng nếu đối phương kiên quyết muốn xen vào thì hắn tất nhiên sẽ không khách khí.

“Nếu ta cứ muốn xen vào đâu?” Thương Hàn Phong hết nhìn Bạch Tử Linh rồi lại nhìn nam tử đeo mặt nạ, cũng chưa tỏ thái độ gì nhưng lời nói của hắn đã tỏ rõ lập trường của mình.

“Vậy thì đắc tội rồi!” Nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, lập tức tung ra khói độc vào hai người, lúc này hai người bọn họ đã bị giam cầm trong trận pháp, không thể chạy xa, hắn sẽ không mấy ngạc nhiên khi bọn họ bị trúng độc của hắn.

“Có trách thì trách nữ nhân này, là nàng liên lụy ngươi.” Lời này của nam tử nghe thế nào cũng giống như là đang ly gián hai người, bất quá không ai quan tâm lời hắn nói, Thương Hàn Phong không phải người thích ở thế bị động, biết rõ bản thân bị giam cầm trong trận pháp, ngoại trừ nam tử đeo mặt nạ ra thì không có ai có cách phá giải, vì vậy thay vì trốn tránh hắn đã trực tiếp cùng đối phương đấu tay đôi, chỉ mong giải dược của Bạch Tử Linh công hiệu, khiến hắn có thể hoạt động trong làn khói độc này, lần này đến lượt Bạch Tử Linh đứng một bên nhìn.

Bạch Tử Linh kỳ thực không chỉ đứng yên mà nhìn, nàng cũng giống Thương Hàn Phong, đều không thích chịu sự khống chế của người khác, nàng vẫn có thể đi lên trực tiếp cùng nam tử đeo mặt nạ đánh nhau, nhưng nàng không làm vậy mà lại nhường cơ hội này lại cho Thương Hàn Phong, trong khi bản thân lại đi tìm cách phá trận.

Mục đích của bọn họ cuối cùng cũng là ra ngoài, trực tiếp giải trận pháp chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?

Bạch Tử Linh đi đến mắt trận, nhìn chằm chằm nơi đó một hồi lại đi đến bốn góc tường quan sát, bên này Thương Hàn Phong đang cùng nam tử đeo mặt nạ đánh nhau, hắn ra tay nhanh chuẩn cho nên đối phương không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn không có ra tay độc ác, bởi vì hắn còn muốn giữ mạng đối phương lại, giúp hai người bọn họ rời khỏi nơi này, nam tử đeo mặt nạ bị đánh đến chật vật, chỉ có thể né tránh thay vì đối đầu trực diện.

Luận võ công, Thương Hàn Phong rõ ràng là cao hơn một bậc, nam tử đeo mặt nạ bị ép đến mức chỉ có thể phòng thủ thay vì công kích, nhưng luận tâm tư độc ác, Thương Hàn Phong đúng là không bằng đối phương, biết rõ năng lực của bản thân có hạn, cho nên nam tử đeo mặt nạ đã dùng độc với Thương Hàn Phong, Thương Hàn Phong sớm đã đề phòng hắn, cho nên từ đầu chí cuối vẫn luôn nín thở, không hít vào loại khí độc này, nhưng hắn quên mất đối thủ là độc sư của Y Thánh Thành, trong tay hắn có trăm ngàn loại độc dược, có một số loại độc không nhất thiết phải nuốt hay ngửi mới trúng phải, mà chỉ cần chạm vào liền bị trúng.

Mặc dù Thương Hàn Phong vẫn luôn công kích đối phương nhưng động tác của hắn rõ ràng là chậm đi rất nhiều, bản thân hắn cũng phát giác điều này, nhưng đã quá muộn, độc đã đi vào người hắn, hắn càng vận công thì độc dược lại phát tác nhanh hơn, Thương Hàn Phong vội vàng ngừng công kích, phong bế kinh mạch của mình, phun ra ngoài một ngụm máu đen.

“Ha ha, ngay cả Hàn vương tiếng tăm lừng lẫy cũng không thể chống lại độc dược của ta, ta đúng là thiên tài mà!” Thương Hàn Phong đã dừng công kích, nam tử đeo mặt nạ không cần phải chạy trốn nữa, hắn bị Thương Hàn Phong đánh cho thương tích đầy mình, nhưng nhìn Thương Hàn Phong trúng độc của hắn hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.

Thương Hàn Phong đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt hắn không tốt lắm, hơn ai hết hắn là người biết rõ độc dược đang hoành hành ngang ngược trong người của mình, mặc dù hắn đã phong bế kinh mạch để ngăn chặn độc lan khắp cơ thể nhưng hắn vẫn cảm thấy sự tàn phá mạnh mẽ của nó, có lẽ là do độc tính quá mạnh, ngay cả giải dược của Bạch Tử Linh cũng không có tác dụng gì.

“Đừng vội đắc ý như thế, ngươi quên còn có ta sao?” Thấy Thương Hàn Phong bị trúng độc, Bạch Tử Linh cũng rất kinh ngạc, xem ra giải dược mà Lạc Hàm đưa cho nàng vô dụng trước độc dược của nam tử đeo mặt nạ, có vẻ như nàng đã đánh giá thấp năng lực của độc sư Y Thánh Thành rồi, nhưng mà cũng không sao, bởi vì nàng đã giải được trận pháp này rồi.

“Hàn vương cũng đã trúng độc của ta, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được sao?!” Nam tử đeo mặt nạ vừa dứt lời liền lập tức tung chưởng độc về phía Bạch Tử Linh nhưng Bạch Tử Linh di chuyển quá nhanh, hắn chỉ bắt kịp được tàn ảnh của nàng, sau khi rèn luyện chăm chỉ mấy tháng nay, nàng đã có thể hoàn toàn làm chủ được thân thể nàng, bây giờ thân thủ của nàng so với trước còn linh hoạt hơn nhiều, có thể né tránh tất cả công kích của đối phương, cũng đoán được phạm vi độc dược mà đối phương phóng ra để có thể dễ dàng tránh đi.

Nam tử đeo mặt nạ còn chưa kịp làm gì đã bị Bạch Tử Linh đá bay, không đợi hắn kịp phản ứng nàng đã quay hắn như chong chóng, sau khi đánh hắn bầm bập thì ném hắn xuống đất, từ từ đi đến trước mặt hắn, bộ dạng như vương giả, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, khí thế hoàn toàn không thua kém Thương Hàn Phong.

Nam tử đeo mặt nạ đè nén sự run rẩy dưới đáy lòng mà đứng dậy, mặc kệ đau đớn trên người mà quay người bỏ chạy, hắn biết rõ hắn không phải đối thủ của nữ nhân này, so võ công hắn so không lại, dùng độc dược nàng lại có thể dễ dàng tránh đi phạm vi công kíc của độc dược, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, giữ được một mạng lo gì không thể báo thù, chỉ là…

“Không Gian Phong Tỏa?!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN