Đặc Công Hoàng Phi
Chương 139: Tái ông mất ngựa
Edit: Nhím
Beta: Sakura
Đen thẫm như bầu trời ở trên cao, đóa sen bay nhanh như tia chớp, mạnh mẽ phi thẳng lên khoảng không.
Hồng như xích hỏa, thương như thần long, vân vũ giữa bầu trời.
Quét qua khắp thiên hạ, sát khí dày đặc.
Trên đỉnh núi không thể nhìn thấy thân ảnh của Vân Thí Thiên và Giá
Hiên Mặc Viêm đang giao phong, chỉ có thể nhìn thấy mặc sắc hải liên
cùng xích hỏa thương đang kịch liệt va chạm, giương cung sát phạt.
Mà ở trên đỉnh đầu bọn họ, Lâu Tinh tam đại trưởng lão vào mười mấy
cao thủ của gia tộc Lâu Tinh đang cùng chống lại tứ vương ma thú.
Cả thiên không đều là quang ảnh ba động, chỉ nghe thấy tiếng thét dài và tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên bên tai.
Mà ở phía dưới đỉnh núi, phía sau Vân Thí Thiên và Giá Hiên Mặc Viêm.
Đám người Giá Hiên Mặc Viêm mang đến đang cùng với đám tinh binh của
Vọng Thiên Nhai do Tiểu Ngân và Tiểu Hồng cầm đầu đánh nhau kịch liệt.
Gió gào thét, mây vẫn bay, đủ màu quang mang bảo phủ cả một khoảng chân trời.
Đỏ như máu, đẹp mê người.
“Oanh.” Một tiếng vang kịch liệt.
Hải Thần liên của Vân Thí Thiên giống như một đầu mặc long*(rồng
đen), trực tiếp đánh đến trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm, phát ra một vệt
lửa dài, vang lên một âm thanh cực lớn.
“Nghĩ tại trước mắt ta mang Lạc Vũ đi sao, ngươi nghĩ cũng không nên nghĩ.” Nói rồi phi thân đến trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm.
Vân Thí Thiên hừ lạnh, hai tay mạnh mẽ vung ra một trảo, vung lên phía trên .
Trong nháy mắt, hai hải thần liên màu đen biến hình.
Xiềng xích nhanh chóng biến ảo thành hoa sen đen đỏ, dần dần tụ tập xung quanh Vân Thí Thiên.
Hai liên cùng công kích, đây từng là sở trường tuyệt chiêu của Vân Thí Thiên.
Mặc sắc hỏa liên*(hoa sen mầu đỏ đen) trên đỉnh đầu Vân Thí Thiên nhanh chóng ngưng tụ thành hình.
Không mãnh liệt giống như những lỗ đen khổng lồ, mà chỉ lớn bằng bàn tay.
Nhưng là khí thế bén nhọn kia, hoàn toàn có thể so cùng hỏa liên thời kỳ cường thịnh nhất trước đây, mà khí thế còn bức người hơn trước rất
nhiều.
Giá Hiên Mặc Viêm không dám chậm trễ, trường thương trong tay liên
tục họa xuất trước người vô số bình chướng chống lại mặc sắc hỏa liên
của Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay phá không mạnh mẽ vung lên.
Mặc sắc hỏa liên ở phía bên kia nhanh chóng bay lên, oanh một tiếng tấn công tới chỗ của Giá Hiên Mặc Viêm.
Mặc sắc nhảy lên không, giống như một ngôi sao màu đen lướt qua bầu trời.
“Thiếu chủ, cẩn thận…” Trên bầu trời, Lâu Tinh đại trưởng lão nhìn thấy cảnh này không khỏi lo âu kêu lên.
Giá Hiên Mặc Viêm mấy năm nay được Tông chủ bồi dưỡng, đã không còn giống như năm đó.
Vẫn là còn thiếu sát khí và băng lãnh so với Quân vươngVọng Thiên Nhai đi ra từ danh giới sống chết .
“Oanh.” Tiếng nổ mạnh kịch liệt bộc phát từ phía sau đầu của Lâu Tinh đại trưởng lão.
Màu đen chói mắt, nháy mắt bao phủ toàn bộ nơi Giá Hiên Mặc Viêm đang đứng.
Đem Giá Hiên Mặc Viêm vây vào bên trong.
Nhất thời, cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ thấy từng đám khói đen bao quanh một phương.
“Thiếu chủ.” Lâu Tinh đại trưởng lão lo lắng gọi khẽ.
Một mặc sắc hỏa liên khác phóng ra, trên khuôn mặt của Vân Thí Thiên
chợt lóe lên một tia lãnh khốc, nhanh chóng tiến đến gần đoàn hắc vụ bao quanh Giá Hiên Mặc Viêm.
Đối với những vấn đề có liên quan đến Lạc Vũ, tuyệt đối không có bất kỳ một sự thương lượng nào.
Muốn mang Lạc Vũ đi, đó chính là chạm vào nghịch lân của Vân Thí Thiên hắn.
Thân hình chớp động, Vân Thí Thiên mạnh mẽ tới gần Giá Hiên Mặc Viêm.
Nhìn làn khói màu đen, nhanh chóng nhìn thấy Giá Hiên Mặc Viêm, Vân
Thí Thiên duỗi tay ra, năm ngón tay nhanh chóng hướng về phía Giá Hiên
Mặc Viêm tung ra một chưởng.
Giá Hiên Mặc Viêm quét mắt thấy Vân Thí Thiên, lúc này không chút nghĩ ngợi, trở tay cũng phát ra một chưởng.
Song, đang lúc Vân Thí Thiên chuẩn bị chụp vào Giá Hiên Mặc Viêm.
Cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư trong thân thể chợt bạo phát.
Nhất thời, Vân Thí Thiên chỉ cảm thấy trong cơ thể có vô số con kiến đang cắn khắp toàn thân hắn, đau đến tận tâm can.
Mi sắc mạnh nhíu, chưởng trong tay Vân Thí Thiên nháy mắt dừng lại.
Chết tiệt, lúc nào không phát tác lại chọn đúng lúc này.
Thế nhưng, cao thủ so chiêu chỉ là chênh lệch trong chớp mắt.
Vân Thí Thiên đột nhiên dừng lại, Giá Hiên Mặc Viêm cảm giác Vân Thí
Thiên đang ép tới ngày càng gần, một chưởng phản kích tung ra trúng ngực của Vân Thí Thiên.
Điện quang hỏa thạch.
Vân Thí Thiên không kịp phản kích, chỉ mạnh mẽ gập người lại, khẽ né ra phần yếu hại.
“Phanh.” Giá Hiên Mặc Viêm tung ra một chưởng trúng ngay vào ngực bên trái của Vân Thí Thiên.
Lực lượng mạnh mẽ khiến cho Vân Thí Thiên bay vọt lên.
Bay lên?
Tiểu Ngân cùng đám cao thủ Vọng Thiên Nhai đang chống lại đám người
gia tộcLâu Tinh nhìn thấy tình huống như vậy thì không khỏi ngạc nhiên
nghiêng đầu, hướng tầm mắt về phía Vân Thí Thiên.
Có lầm hay không, Giá Hiên Mặc Viêm cho dù có mạnh, cũng không thể nào đánh cho Vân Thí Thiên bay lên a.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư trên người Vân Thí Thiên lại phát tác.
Tiểu Ngân nhất thời cau chặt chân mày, đem trận thế trước mặt giao
cho Tiểu Hồng chỉ huy, xoay người phóng tới chỗ Vân Thí Thiên.
Thân thể bay ngang xuống, Vân Thí Thiên phun ra một ngụm máu to, nhuộm đỏ đám cỏ phía dưới.
Lực lượng của Giá Hiên Mặc Viêm không phải rất mạnh, mà la do cầm chế kia gây họa.
Chết tiệt, chọn lúc nào không chọn lại là lúc này…
Vân Thí Thiên ôm chặt ngực áo, phịch một tiếng ngã xuống mặt đất.
Mấy đại trưởng lão của gia tộc Lâu Tinhđang lo lắng không ngừng ở
phía trên cao thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc không cần lo lắng cho Thiếu chủ nữa.
Quay đầu lại đối phó tứ vương ma thú trước mặt, bốn tên mày rất là lợi hại.
Mà ở bên dưới, Giá Hiên Mặc Viêm còn đang sững sờ.
Một chưởng kia của hắn thuần túy là công kích phản xạ để bảo vệ tính mạng.
Thế mà lại đáVân Thí Thiên bay ra ngoài? Có lầm hay không?
Ngươi sao rồi? Có phải là cầm chế kia lại phát tác hay không?
Mà đang lúc Giá Hiên Mặc Viêm còn đang sững sờ chưa nói chuyện, Tiểu Ngân đã nhanh chóng nhào tới bên cạnh Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cau mày không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cưỡng chế lực lượng của tổ sư Phiêu Miểu phát tác.
Tiểu Ngân thấy vậy thì hiểu ra, quả nhiên là cầm chế kia lại phát tác.
Lập tức nhướn mày lên, đứng dậy chuẩn bị che chở ở trước người Vân Thí Thiên.
Ngươi qua bên kia đi, để ta thay ngươi…
“Di?” Tiểu Ngân còn chưa nói hết câu sẽ đánh thay cho Vân Thí Thiên,
Vân Thí Thiên đang đè nén lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư đột nhiên nhẹ
nhàng ồ lên một tiếng.
Bộ ngực rất đau, là do một chưởng của Giá Hiên Mặc Viêm gây nên.
Mà trong đó cũng có cả đau đớn do cấm chế của tổ sưPhiêu Miểu .
Kình lực di chuyển rất khó khăn, nhưng là nơi vừa bị một chưởng của
Giá Hiên Mặc Viêm đánh vào lại loáng thoáng có thể điều động chân khí.
Này thật giống như dòng nước chảy vào con suối đang khô cạn.
Lực lượng không đủ để thay trời đổi đất, nhưng là lại đủ để làm cho người ta mắt sáng tai thông.
Tâm tư của Vân Thí Thiên xoay chuyển, chẳng lẽ là…
Lập tức ngẩng đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ở phía đối diện, khởi động
thân mình nói: “Không cần, để tự ta, ta không gọi thì không cho phép các ngươi nhúng tay vào.”
Vừa nói, thân hình lóe lên hướng phía Giá Hiên Mặc Viêm mà phóng tới.
Giá Hiên Mặc Viêm thấy thế thì lạnh lùng hừ một tiếng.
Mới vừa rồi ta có thể đánh bay ngươi, bây giời ta còn sợ ngươi sao.
Lập tức, không lùi mà tiến tới, hướng phía Vân Thí Thiên đánh lên.
Nghiêng người, ra chưởng.
Vân Thí Thiên lại giống như vừa rồi, chưởng vừa tung ra nhưng thân thể lại lập tức mềm nhũn.
Một chưởng của Giá Hiên Mặc Viêm vững vàng hữu lực đánh ngay ở đầu vai Vân Thí Thiên.
Một ngụm máu tươi mạnh mẽ phun ra rơi xuống mặt đất.
Vân Thí Thiên lui về phía sau mấy bước, tay ôm đầu vai, trên mặt vẫn mang vẻ lãnh khốc.
Nhưng tâm, đang cười.
Quả nhiên, chỗ bị Giá Hiên Mặc Viêm đánh trúng giống như gân mạch bị
đánh tan ra, nhưng là đồng thời cầm chế của tổ sư Phiêu Miểu cũng bị
đánh tan dần.
Hắn thật ngu xuẩn, Phiêu Miểu, Lâu Tinh, đồng xuất nhất mạch.
Công pháp của tổ sư Phiêu Miểu , Lâu Tinh gia tộc đương nhiên có cách phá giải.
Giá Hiên Mặc Viêm hiện giờ là người thừa kế của gia tộc Lâu Tinh .
Gió thổi qua, tóc bạc Vân Thí Thiên bay múa.
“Ha ha, thì ra là vậy, thì ra là vậy, cấm chế của ngươi phát tác.” Mà cùng lúc này, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên cũng hiểu được, nhất thời
cười ha ha.
Trước kia, lúc Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đến Lâu Tinh gia tộc, hắn đã nhìn thấy cấm chế trên tay bọn họ.
Hiện tại, rốt cuộc đã phát tác rồi.
“Hừ, hiện tại ngươi còn muốn so với ta, tốt, hôm nay ta liền tiêu diệt ngươi tại nơi này, quang minh chính đại mang đi Lạc Vũ.”
Ánh mắt tỏa sáng, Giá Hiên Mặc Viêm cười điên dại, hướng về phía Vân Thí Thiên mà tấn công tới.
Hiện giờ, chính là lúc tốt nhất để thu thấp Vân Thí Thiên.
Phiêu Miểu cầm chế phát tác, xem hắn ta còn có thể làm thế nào để thắng.
Lập tức, phong vân đảo ngược.
Vân Thí Thiên vốn là kẻ mạnh nhất lúc này cơ hồ hoàn toàn là bị Giá
Hiên Mặc Viêm chèn ép, căn bản là không có chút cơ hội hoàn thủ nào.
Mà Vân Thí Thiên lại chết sống không nói tiếng nào, cứ như vậy chịu tấn công.
Tình thế trên đỉnh núi đột biến.
Khí thế của đám người của Lâu Tinh cùng Vọng Thiên Nhai lập tức cũng thay đổi.
“Quân vương…”
“Quân vương…”
Vô số thanh âm lo lắng vang lên.
Vô số kẻ muốn xông đến trợ giúp nhưng lại bị Tiểu Ngân hung hăng ngăn cản.
Trở về, ai dám vọng động, ta lập tức giết kẻ đó.
Khí thế bức người, Tiểu Hồng sau khi liếc mắt với Tiểu Ngân bắt đầu phát uy.
Ai làm chuyện người nấy, ai dám lộn xộn mà xuống dưới, cũng đừng trách nó không khách khí.
Nhất thời, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng trấn trụ tất cả đám người của Vọng
Thiên Nhai, không cho bọn họ tới nơi Vân Thí Thiên cùng Giá Hiên Mặc
Viêm đang giao đấu.
Chuyện gì vậy? Sao ngươi không giúp hắn?
Lúc này, Tiểu Hồng cũng không nhịn được nữa mà quay sang hỏi Tiểu Ngân.
Hắn không cho ta hỗ trợ. Tiểu Ngân nhún nhún vai.
Cứ như vậy đưa thân mình lên cho người khác đánh sao? Vân Thí Thiên đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Ngân hồ nghi.
Gió nhẹ nổi lên, trời cao trong xanh không một gợn mây giống như mặt biển rộng lớn.
Gió thổi qua, cây cối va chạm sạt sạt.
Vọng Thiên Nhai. Nghị Chính cung.
“Thí Thiên đánh với Giá Hiên Mặc Viêm?” Trong Nghị Chính cung, Lạc Vũ vừa nghe tin báo thì trầm mặt xuống.
Nơi giao chiến cách Vương cung Vọng Thiên Nhai không xa, nếu là dưới
tình huống này, nàng còn không phát hiện ra, vậy thì không cần sống tiếp nữa.
“Giá Hiên Mặc Viêm giống như đã biết chúng ta là kẻ đứng sau màn xúi
giục lục tông quyết liệt.” Phong Vô Tâm nhướn mày trầm giọng nói.
“Oanh” Lạc Vũ vừa nghe thì nện một chưởng xuống án, đứng phắt lên.
“Vì sao không ai tới báo cho ta?” Sắc mặt Lạc Vũ lạnh như băng.
Phong Vô Tâm thấy Lạc Vũ nổi giận thì không dám nói gì.
“Quân vương, Người… Người nói…” Thị vệ bẩm báo cũng không dám nói tiếp.
Lạc Vũ nghe thấy là Vân Thí Thiên không để cho bọn họ báo lại cho nàng thì lửa giận càng lớn. Nàng nổi giận rồi.
Lập tức gắt gao cắn răng, sắc mặt đen lại.
“Quân vương hiện tại rất không ổn… cái kia…”
“Đi theo ta, vừa đi vừa nói.” Lạc Vũ không để cho tên thị vệ nói
xong, tay áo bào vung lên, nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi Nghị Chính
cung sau đó nhanh chóng lao đi.
Phong vân bắt đầu khởi động, Vọng Thiên Nhai dốc toàn lực.
Mà vừa lúc này, Hải Mặc Phong cũng mang theo lượng lớn nhân mã từ Hải Thần tông tiến đến, đã nhanh chóng tiến đến địa giới Vương cung của
Vọng Thiên Nhai.
“Thiếu chủ, Thiếu chủ Lâu Tinh cùng Vân Thí Thiên đang đánh nhau,
hai phe đang giao chiến ở phía trước.” Thị về tình báo quay về nói.
“Đang đánh nhau?” Hải Mặc Phong sờ sờ cằm dưới.
“Vì cái gì?”
“Không biết.”
“Vân Thí Thiên bị đánh rất thảm.”
Hải Mặc Phong nghe vậy thì nhíu mày, mang một đám người đến đây còn
nhanh chóng khai cuộc như vậy, chẳng lẽ phỏng đoán của hắn là thật.
“Nhanh lên, ra hết tốc lực đi.” Tiếng nói của Hải Mặc Phong lạnh như băng.
“Rõ.”
Loan phượng phi bằng giương rộng hai cánh, nhanh chóng phi về phía trước.
Màu sắc hoa mỹ nổi bật lên trên nền trời xanh thẳm, không thấy tiếng động, chỉ thấy sát khí lạnh như băng.
Trên đỉnh núi của Vọng Thiên Nhai.
“Oanh.” Giá Hiên Mặc Viêm tung một chưởng hung hăng nên xuống lưng của Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên phun ra một ngụm máu, thân hình tức thì bị một kích kia đánh bay đi rất xa.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm như ảnh tùy hình* (bám theo không dứt), tuyệt
không cho Vân Thí Thiên một cơ hội để thở dốc, hướng phía thấn hình của
Vân Thí Thiên hung hăng mà đánh xuống.
Trên bầu trời lúc này chỉ nhìn thấy Giá Hiên Mặc Viêm không ngừng đuổi theo Vân Thí Thiên đang rơi xuống.
Mà Vân Thí Thiên ngay cả một chút chống cự cũng không có, hoàn toàn
là đem người ra để cho Giá Hiên Mặc Viêm đánh, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
“Oanh.” Lại vang lên một tiếng, Vân Thí Thiên bị hung hăng đánh rơi xuống mặt đất.
Tiểu Ngân đứng ở phía dưới thấy vậy, lấy móng vuốt bưng kín mắt, thật thê thảm.
Bất quá Vân Thí Thiên là muốn làm cái gì, lúc này vẫn còn không cho nó nhúng tay, thật là muốn chết sao?
Mà ngay lúc Tiểu Ngân giơ tay lên che mặt.
Nơi xa, một thân ảnh nhanh chóng phóng tới, nhanh như du long, giống
như ngôi sao phá không mà qua, một đường bay vọt đến mặt đất nơi Vân Thí Thiên rơi xuống.
“Thí Thiên, Thí Thiên.” Vàng hồng chói mắt, Lạc Vũ một thân vàng hồng ôm chặt lấy thân mình đầy thương tích của Vân Thí Thiên, nháy mắt cơn
tức thiêu đối, nộ khí xung thiên.
Vân Thí Thiên nhắm hai mắt, cảm giác được hơi thở của Lạc Vũ ở bên người.
Lạc Vũ tới.
Lập tức, khẽ trừng mắt lên, nhìn qua thần sắc thật thê thảm, nhưng là khóe miệng lại vẽ ra nụ cười, nói: “Ta không sao, thả ta xuống, bảo vệ ở xung quanh.”
Nói xong mấy chữ, Vân Thí Thiên không kịp giải thích thêm gì.
Trực tiếp từ trong tay Lạc Vũ lăn xuống đất, hai tay hợp thành pháp quyết, bắt đầu điều tức.
Thân thể bị thương rất nặng, tất cả đều là do Giá Hiên Mặc Viêm đánh.
Bất quá không cần vội, không có tổn thương đến những chỗ yếu hại.
Nhưng là lúc này cầm chế trong cơ thể của Phiêu Miểu tổ sư đang cùng
chưởng lực của Giá Hiên Mặc Viêm công kích nhau trong cơ thể, mà cầm chế đang có xu hướng bị đánh tan ra.
Lúc này, đúng là thời cơ tốt nhất để hắn phá tan cầm chế.
Thời cơ chỉ trong chớp mắt, vì thế Vân Thí Thiên không kịp giải thích cùng Lạc Vũ liền lập tức nhập định tu luyện.
Mà Lạc Vũ chỉ nhìn Vân Thí Thiên toàn thân đều là thương.
Cơ hồ đến nói cũng không nói xong, liền lập tức tiến vào điều tức,
kia là bị thương nặng đến mức nào mới có thể thành ra như vậy.
Lại nhìn đến khóe miệng đang mỉm cười của Vân Thí Thiên.
Lập tức, một cỗ lửa giận vô danh bùng lên,càng ngày càng lớn.
“Tiểu Ngân, các ngươi chết rồi sao?” Lửa giận ngút trời, Lạc Vũ mãnh
mẽ quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngân vẫn đang nhàn rỗi, khẩu khí lạnh như
băng, sát khí dày đặc.
Tiểu Ngân nhất thời có khổ mà không nói nên lời.
“Trông chừng Thí Thiên cho ta, hắn xảy ra việc gì, ta đem ngươi đi
kho tàu.” Không đợi Tiểu Ngân giải thích, Lạc Vũ trức tiếp uy hiếp.
Sau đó, không nhìn Tiểu Ngân, mặt trầm xuống trực tiếp đánh tới phía Giá Hiên Mặc Viêm.
Năm ngón tay khẽ động, sợi tơ ngân hồng bay vọt ra, lưu chuyển ở bên người Lạc Vũ.
“Giá Hiên Mặc Viêm, ngươi đem người đến đánh Vọng Thiên Nhai ta, hôm nay ta muốn nhín xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh.”
Giọng nói lạnh như băng từ trong kẽ răng truyền ra, Lạc Vũ bay lên
không, nhảy lên, tơ vàng trong tay hướng về phía Giá Hiên Mặc Viêm mà
tấn công tới.
Đằng đằng sát khí, không chút lưu tình.
Cùng lúc này, phía sau Phong Vô Tâm theo kịp nhìn thấy tràng diện như vậy, lập tức cũng là bốc lên lửa giận ngập trời.
“Dám tấn công Vọng Thiên Nhai ta, ta liều mạng với các ngươi.”
Vung tay lên, Phong Vô Tâm dẫn dắt cao thủ Vọng Thiên Nhai, điên
cuồng hét lên, hướng phía đám người Gía Hiên Mặc Viêm đem tới mà xông
đến.
Nghĩ Vọng Thiên Nhai bọn họ dễ khi dễ hay sao.
Dám đả thương Quân vương của bọn họ, hôm nay bọn họ cùng Lâu Tinh liều mạng.
Gió lớn nổi lên, tinh binh cường tướng của Vọng Thiên Nhai vây quanh một phương, tấn công đám người của Lâu Tinh gia tộc.
“Sưu.” Phi đi nhanh, tơ vàng trên bầu trời tạo thành tầng tầng đường thẳng bao phủ tám phía quanh Giá Hiên Mặc Viêm.
Lạc Vũ nổi giận thật sự, chiêu chiêu đều là chí mạng.
“Oanh.” Một tiếng kịch liệt va chạm vang lên, tơ vàng trong tay Lạc
Vũ run lên, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Giá Hiên Mặc Viêm làm xuất hiện nhiều tia máu.
“Chỉ bằng bản lãnh chừng này của ngươi cũng dám làm đối thủ của Thí
Thiên.” Phi thân lên xoay tròn, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng, tơ vàng nhất tề tấn công về phía Giá Hiên Mặc Viêm.
Giá Hiên Mặc Viêm không dám đánh cùng Lạc Vũ, cũng không xoay tay lại, lúc này chỉ có thể chạy trối chết.
Cầm chế của Vân Thí Thiên phát tác, nếu không hắn tất nhiên không phải là đối thủ của Vân Thí Thiên.
Tiểu Hồng ở phía dưới nhìn, khinh thường hừ một tiếng.
“Cầm chế?” Lạc Vũ đang lửa giận đầy mình vừa nghe thấy vậy, chấn động mạnh, mạnh quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên ở phía dưới.
Vết thương loang lổ, vết máu toàn thân.
Cầm chế phát tác? Hắn… Hắn…
Khó trách thời gian này thân thể nàng tốt lên nhiều, thì ra là… là…
Trong lòng nháy mắt trở nên hỗn độn, vô số tình cảm cuồn cuộn dâng lên, Vân Thí Thiên của nàng a…
Đau lòng mất đi, tâm cảm động vì Vân Thí Thiên càng khiến cho lửa giận không thể kiềm chế được.
“Giá Hiên Mặc Viêm, hôm nay ta muốn ngươi tới được nhưng đi không được.”
Tơ vàng bắt đầu khởi động, Lạc Vũ khua tay, trên bầu trời hiện ra hươn mười đạo thân ảnh.
Một bóng người một tơ vàng, mười mấy cái bóng người là mười mấy cái tơ vàng.
Từng trận dao động, sợi tơ giao nhau.
Lúc này, cả một phương trời toàn bộ đều là thân ảnh của Lạc Vũ, trên
bầu trời tràn ngập tơ vàng kim tuyến giống như một cái mạng nhện khổng
lồ phủ khắp một phương.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm lúc này giống như con côn trùng bị sa trong lưới nhện, vô lực giãy dụa.
“Hắn có cái gì tốt mà ngươi một lòng chỉ hướng về hắn?” Giá Hiên Mặc Viêm giận đỏ cả mắt, Lạc Vũ muốn giết hắn rồi.
“Năm đó là ta sai, ta trông mặt mà bắt hình dong, đối với ngươi không những không tốt mà còn hại ngươi, nhưng là các ngươi đã hại ta nhà tan
cửa nát, phụ vương mất tích, có nước mà không thể về.
Hiện tại ngươi còn vì hắn mà muốn giết ta, ta đã làm gì có lỗi với ngươi chứ?”
Giá Hiên Mặc Viêm cũng nổi giận, vừa trốn vừa quát lại Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì tức giận hừ một tiếng: “Ngươi đắc tội với ta
không sao, chuyện năm đó ngươi muốn ta nhận lỗi như thế nào ta cũng đều
đáp ứng.
Nhưng là, hắn thì ngươi không thể đụng đến, động đến hắn chính là động đến mạng của ta.
Ngươi muốn giết hắn, vậy trước tiên phải bước qua thi thể của ta đã.”
Năm đó, Phi Vũ quốc vương quả thật đối với cha mẹ nàng không phải là rất xấu.
Nàng dưới cơn nóng giận đã phá hủy cả Phi Vũ vương cung, Phi Vũ quốc
vương mất tích, Giá Hiên Mặc Viêm phải bỏ trốn, là nàng nóng nảy, muốn
nàng hồi báo… Nàng sẽ làm.
Nhưng là, Giá Hiên Mặc Viêm ngươi sai chính là không nên làm như thế
với Vân Thí Thiên, nếu muốn giết hắn, vậy cũng chỉ có thể là địch, không thể nào làm bạn được.
“Là vì bọn hèn nhát…” Giá Hiên Mặc Viêm nghe nói thế thì nhướn mắt, giơ ngón tay chỉ xuống Vân Thí Thiên ở phía dưới.
Bị hắn đánh cho thành như vậy, nam nhân như vậy mà muốn.. Di.
Trong lúc tức giận, Giá Hiên Mặc Viêm quét khóe mắt xuống Vân Thí
Thiên ở phía dưới, một lời còn chưa nói hết đã bắt đầu cảm thấy nghi
ngờ.
Phía dưới lúc này, Vân Thí Thiên vốn đang mình đầy thương tích, trên
người bao phủ một tầng ánh sáng đấu khí màu đen đem cả người hắn vây
quanh trong đó.
Đấu khí kia lưu chuyển quang hoa, phun ra nuốt vào khí thể ở bên
trong, loáng thoáng xem lẫn khí thế sắc bén cùng uy hiếp bức người.
Một người bị thương nặng, cầm chế lại phát tác mà có thể sử dụng đấu khí sao?
Giá Hiên Mặc Viêm kinh ngạc.
“Đó là Thí Thiên bị cầm chế phát tác, nếu không dù có mười người cũng không phải là đối thủ của chàng.” Lạc Vũ hai mắt đỏ rực, tơ vàng trong
tay phất qua phía Giá Hiên Mặc Viêm.
Đồng thời, khuôn mặt chìm xuống khẽ quát: “Ta cho ngươi biết, khích bác lục tông là chủ ý của ta.
Là lục tông các ngươi khinh người quá đáng, Vọng Thiên Nhai ta muốn phân chia lại thiên hạ này, ngươi nghĩ thế nào?
Ta hôm nay đã nói cho ngươi biết rồi, thiên hạ này ta muốn phân, lục
tông các ngươi, ta muốn hủy, thế nào, tới giết ta a.” Lạc Vũ hoàn toàn
nổi giận.
“Ngươi…” Giá Hiên Mặc Viêm không nghĩ tới Lạc Vũ lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời làm cho hắn tức giận.
“Hừ.” Lạc Vũ không cùng Giá Hiên Mặc Viêm nói nhảm nữa, tốc độ tay
tăng nhanh như muốn đem tất cả đả thương trên người Vân Thí Thiên đều
trả lại trên người Giá Hiên Mặc Viêm.
Nhất thời, giữa không trung quang ảnh lưu động, Giá Hiên Mặc Viêm cơ hồ là bị Lạc Vũ đè đánh.
Gió thổi mây phun, tứ phương di động.
“Có việc gì vậy? Sao lại náo nhiệt thế này.” Nơi này đang đánh nhau
ầm ỹ, ở phía xa xa, một đám loan phượng phi bằng phi tới, cầm đầu là Hải Mặc Phong vừa nhàn nhạt lên tiếng.
Lạc Vũ nghe tiếng thì hơi ngửa đầu.
Thấy Hải Mặc Phong đên, mà đi theo Hải Mặc Phong là cả một đám người, hiên nhiên toàn là cao thủ của Hải Thần tông.
Lạc Vũ không khỏi nhướn mày.
Bàn tay để về sau, Lạc Vũ lập tức hướng về phía Phong Vô Tâm làm một cái thủ thế.
Hải Mặc Phong mang theo nhiều người như vậy hùng hổ mà đến, lai giả bất thiện.
Phong Vô Tâm nhìn tình huống này, cũng biết không tốt, nhất thời từ từ hạ xuống phía dưới.
Lập tức truyền lệnh ra, tất cả mọi người của Vọng Thiên Nhai bắt đầu đề phòng.
“Hải thiếu chủ lúc này đến đây là có việc gì sao?”
Lạc Vũ đứng giữa không trung, không cười, trên mặt không còn giận dỗi như cũ.
Hải Mặc Phong từ từ mà đi xuống, liếc nhìn Lạc Vũ rồi đi tới bên người Giá Hiên Mặc Viêm.
Nhàn nhạt nhìn tình cảnh chật vật của Giá Hiên Mặc Viêm, chậm rãi
nói: “Mặc Viêm huynh vạn dặm xa xôi lúc này chạy tới Vọng Thiên Nhai,
hẳn là có náo nhiệt, vậy nên ta cũng tới để xem náo nhiệt.”
Dứt lời, nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, nhàn nhạt nhướn mày nói: “Mặc Viêm
huynh, náo nhiệt này thế nào? Cũng chỉ cho ta cùng xem với, cho ta góp
vui một tay.”
Lời của Hải Mặc Phong vừa dứt, Lạc Vũ nháy mắt đã hiểu ra.
Hải Mặc Phong còn chưa biết, nhưng Giá Hiên Mặc Viêm đột ngột đến
đây, hắn nhất định đã đoán được cái gì, vì thế mới mang nhiều người tới
như vậy.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm cũng không ngu, nháy mắt cũng hiểu được.
Lập tức quay đầu nhìn Lạc Vũ, khẽ nhíu mày, cũng không có mở miệng ngay.
“Mặc Viêm huynh?” Hải Mặc Phong thấy vậy liền lên tiếng lần nữa, trong giọng nói tràn ngập hỏi thăm ân cần cùng áp bách.
Trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm nhanh chóng chuyển động.
Nếu hắn nói nguyên nhân tại sao, mà hôm nay Hải Mặc Phong mang đội
hình lớn như thế đến đây, gộp lại cùng người của Lâu Tinh hắn, Vọng
Thiên Nhai, Quân Lạc Vũ, chắc chắn gặp nguy.
Cùng lúc này, Lạc Vũ đưa lưng về phía Hải Mặc Phong, nhanh chóng ra lệnh cho Phong Vô Tâm bằng mấy dấu tay.
Chuyện hôm nay xem ra không thể giải quyết hòa bình được rồi.
Nếu không thể hòa bình, như vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa.
Hôm nay Vọng Thiên Nhai của nàng toàn diện hợp lại, nhất định phải
khiến cho Lâu Tinh cùng Hải Thần tông tới được, đi không được.
Nhất thời, tất cả mọi người không nói gì, chỉ nhìn ba người cầm đầu.
Tứ phương thiên hạ nháy mắt an tĩnh.
Không khí xung quanh trong khoảnh khắc như đọng lại, chèn ép cơ hồ khiến cho người ta hít thở không thông.
Người của Lâu Tinh cùng Hải Thần tông cùng người của Vọng Thiên Nhai
thật giống như Sở Hà Hán giới*(đường ranh giới trong bàn cờ tướng ý),
phân biệt rõ ràng.
Mà phân biệt rõ ràng này, chỉ cần vừa mở miệng, hôm nay chính là không chết không thôi.
Khí thế bức người.
Trong bầu không khí áp bách này, Vân Thí Thiên ngồi ở bên kia đỉnh
núi, đấu khí màu đen trên người phát ra ngày càng nồng đậm, giống như
một đầu mặc long đang bay múa ở bên cạnh hắn.
Quanh quẩn gào thét, giống như chuẩn bị phi lên trời xanh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!