Đặc Công Hoàng Phi - Chương 144: Cuộc chiến bất động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Đặc Công Hoàng Phi


Chương 144: Cuộc chiến bất động


Edit: Nhím
Beta: Sakura
Gió thổi mây phun, trên trời, từng đám mây xanh đang lững lờ trôi cũng bị cơn gió kia thổi bay mất.

Gió núi bén nhọn ào ào thổi qua mang theo một chút ôn nhu và nhẹ nhàng.

Trước cửa cung của Phiêu Miểu, ma thú tụ tập thành hình tròn quây
thành một cái sân lớn, mắt nhìn chăm chú vào giữa sân, vạn phần yên
tĩnh.

Hàng ngàn cao thủ của Lục tông tề tựu ở hướng đông bắc.

Lúc này, không một người nào dám chớp mắt, khẩn trương vạn phần nhìn vào trong sân, nơi đó có chín người đang ngồi.

Một cuộc định thắng thua.

Mà tiền đánh cuộc của trận thắng thua này chính là trăm triệu dặm giang sơn, thật sự là khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Gió thổi mạnh, đập vào mặt những người ở đây.

Trong phút chốc, hơi thở của chín người vẫn đang tĩnh lặng trong sân có một chút thay đổi.

Lông mày lạnh lung giãn ra, ở bên cạnh Vân Thí Thiên là Tông chủ Hải
Thần tông, quát lạnh một tiếng: “Tiểu tử, đừng nói chúng ta lấy nhiều
khi ít, tiếp chiêu.”

Giọng nói cuồng vọng, hai tay Tông chủ Hải Thần tông hợp lại, một
luồng đấu khí màu xanh nước biển nháy mắt như Hải long bay lên, phun ra
nuốt vào ở trước mặt hắn.

Vân Thí Thiên vẫn ngồi trên mặt đất, một ngón tay giơ lên trước mặt,
hướng về phía Phiêu Miểu quyền trượng đang đặt trên mặt đất.

Lúc này, hai mắt hắn khép hờ, lãnh khốc khôn cùng mà nói: “Tới đây.”

Ở bên trong khẩu khí, là vô tận cuồng vọng.

“Khẩu khí thật lớn, tốt, xem ngươi có thể càn rỡ đến lúc nào.” Ngồi
bên kia Vân Thí Thiên là Tông chủ Già Diệp tháp, trên mặt chợt lóe, sẵng giọng nói.

Năm ngón tay cào vào hư không, một tia chớp ánh sao nháy mắt hiện ra trên đầu ngón tay hắn, giương cao tay lên trên đầu, hướng phía Vân Thí
Thiên mà công kích tới.

Sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn bất động như cũ, một vòng đấu khí màu đen
bắt đầu lượn lờ hiện lên rồi bay cuồn cuộn, mông mông lung lung, triền
miên quanh quẩn quanh thân hắn.

Thật giống như những đụn cát trên sa mạc, chống lại lực lượng của Tông chủ Già Diệp tháp, bắt đầu cắn nuốt.

Tông chủ Hải Thần tông thấy vậy, động tác dừng lại trong nháy mắt.

Sau đó, đấu khí màu xanh nước biển trong tay ngưng tụ thành một cái
thủy long, đánh tới quyền trượng Phiêu Miểu phía trước mặt Vân Thí
Thiên.

Lập tức, khí màu đen trên người Vân Thí Thiên phân ra vô số quấn quanh.

Hướng Tông chủ Hải Thần tông mà đánh tới.

Hình ảnh kia, thật giống như có vô số hắc xà quấn lên trên thân Hải long.

Quỷ dị mà cường đại.

Cùng lúc này, tứ tông Tông chủ còn lại cũng liếc nhau một cái.

Khi đối phó với một người, lục tông Tông chủ bọn họ còn chưa từng đồng thời xuất thủ bao giờ

Thế này thật mất hết mặt mũi của bọn họ.

Nhưng là, kết quả của trận đánh cuộc lần này, là đại biểu cho lợi ích, thật sự là quá nặng, này…

“Lão già kia, đối thủ của ngươi là ta.” Mà đang lúc tứ tông Tông chủ
còn đang trầm tư suy nghĩ, thì Minh Trần Dạ ngồi ở bên cạnh Tông chủ Giá Diệp tháp đột nhiên lên tiếng.

Sau đó, hắn đột nhiên hướng tới Cung chủ Băng Thánh cung ngồi ở phía bên kia hắn mà cười ta khí một tiếng.

Hai tay mạnh mẽ vung lên, hai đạo tử tinh*(sao tím) chợt lóe.

Lập tức, hai cây tuyệt đỉnh vũ khí của Phiêu Miểu tông môn xuất hiện trên tay Minh Trần Dạ.

Minh Trần Dạ tay trái cầm một thanh Yên Nguyệt đao, tay phải cầm một
thanh Kỳ Lân trảm mà chém, hai tuyệt thế thần binh phát ra dải ánh sáng
tuyệt đẹp, vừa xuất thế, sát khí đã tỏa ra lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hai mắt của Cung chủ Băng Thánh cung nhất thời trầm xuống, đưa ánh mắt chú ý tới bên người Minh Trần Dạ.

“Võ công của Bổn vương không bằng các ngươi, sử dụng binh khí chính là không để cho các ngươi cảm thấy mât mặt.”

Hai tay Minh Trần Dạ nắm hai thần binh, quay đầu về nhìn Cung chủ Băng Thánh cung mà cười tà khí một tiếng.

Sau đó, không để cho Cung chủ Băng Thánh cung có bất kỳ lời phản bác
nào, một chút chào hỏi cũng không có, hai tay mạnh mẽ vung lên.

Lập tức, hai đạo màu hồng và tím lực lượng sắc bén phi ra, hướng Cung chủ Băng Thánh cung mà đánh xuống.

Võ công của Minh Trần Dạ không cao bằng Thí Thiên và Lạc Vũ.

Nhưng là, lúc này có hai thanh thần binh lợi khí trong tay, uy lực phát ra cũng không phải là nhỏ.

Cung chủ Băng Thánh cung thấy vậy lập tức vỗ mạnh hai tay một cái,
một đạo đấu khí thuần trắng sắc bay ra, nháy mắt che trước người hắn.

Song, ngay lúc cung chủ Băng Thánh cung xuất thủ.

Hai đạo lực lượng mà Minh Trần Dạ đánh xuống trực tiếp xuyên qua bên
người Cung chủ Băng Thánh cung, sau đó cực kỳ quỷ dị quay trở về, đánh
xuống Thành chủ Song Diệp thành và Gia chủ Lăng Nam gia tộc.

Lực lượng cuồng mãnh, đột kích quỷ dị.

Mà hai người Tông chủ kia đang đặt lực chú ý trên người Vân Thí Thiên bị làm cho sợ hết hồn.

Vội vàng xoay người lại, cổ tay giương lên, hai đạo đấu khí giống nhe hai thanh kiếm bay về phía Minh Trần Dạ.

Nhất thời, mấy luồng ánh sáng đụng vào nhau, ánh lửa lóe lên tràn ngập trong vòng tròn.

“Hắc hắc, nhất thời lỡ tay, xem ra võ công của bổn vương quả thật còm chưa đến nơi đến chốn.”Minh Trần Dạ thấy vậy cười vạn phần tà khí.

Mà miệng vừa nói, tay cũng không hề dừng lại công kích.

Sau một kiếm trêu chọc hai đại Tông chủ Song Diệp thành và Lăng Nam,
rốt cuộc hắn quay trở lại với chính chủ trước mặt mình là Cung chủ Băng
Thánh cung, song kiếm hợp bích tấn công về phía Cung chủ Băng Thánh
cung.

“Khốn kiếp, dám đùa bổn cung.” Cung chủ Băng Thánh cung đã chuẩn bị
sẵn sàng để đón quân địch, lại không nhận được bất kỳ công kích nào, lúc này lại nghe Minh Trần Dạ nói như thế.

Lập tức, sắc mặt trở nên vặn vẹo.

Dám đùa hắn, đời này hắn còn chưa gặp qua người dám đùa giỡn với hắn.

Lập tức gầm lên giận giữ, hàn khí xông ra, đấu khí giống như hàn băng vạn năm nháy mắt tuôn ra, hướng phía Minh Trần Dạ mà tấn công tới.

“Oa oa, ta sợ a…”

Minh Trần Dạ thấy vậy nhất thời kêu to, nhưng là tay ra đòn cũng không chậm đi chút nào, công kích liên tục phát ra.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Bên kia, Gia chủ Lăng Nam cùng với Thành chủ Song Diệp thành bị Minh Trần Dạ đánh lén còn đang trầm mặc chưa có lên tiếng.

Mà Lạc Vũ đang ngồi giữa hai người bọn họ lúc này hắng giọng cười một tiếng: “Đối thủ của các ngươi là ta.”

Dứt lời, ngân hồng trong tay chợt lóe, nháy mắt hàng nghìn sợi tơ
tung ra, hiện lên chi chít bao trùm cả không gian hướng hai vị Tông chủ
mà phủ tới.

“Chỉ là một tiểu nữ oa mà khẩu khí cũng không nhỏ.” Gia chủ Lăng nam
thấy vậy, hai tay vẽ lên trên không một cái, một đạo đấu khí màu xanh lá cây hiện ra.

Hóa thành một trường kiếm màu xanh lá cây, hướng phía chu ti trận (trận tơ có màu đỏ) của Lạc Vũ mà chém tới.

Cùng lúc này, bên kia, Thành chủ Song Diệp thành cười lạnh một tiếng: “Không phải là người thừa kế của Phiêu Miểu nhất tộc sao? Sao vậy, một
chút Phiêu Miểu công pháp cũng không biết?”

Dứt lời, hai tay run lên, một đạo đấu khí màu xám tro tràn ra: “Vui đùa một chút, vũ khí cũng không cần dùng đến làm gì.”

Hai tấn công một, lưỡng tông Tông chủ nhất tề hướng phía chu ti trận của Lạc Vũ mà xuất thủ, cứng đối cứng mà chém xuống.

“Oanh.”Nháy mắt, trong không gian vang lên hai tiếng vỡ vụ thanh thúy.

Hàng vạn hàng nghìn sợi tơ đỏ nhìn như mềm mại, nhưng khi hai đại
Tông chủ chém một kiếm xuống, phát ra thành âm thanh thúy giống như sắt
cứng va chạm lẫn nhau.

Đồng thời, hai tấm lưới tơ đỏ kia bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bắt đầu nứt ra từ giữa.

Theo gió thổi, dần dần biến mất trong không khí.

“Tốt, còn có chút bản sự, còn dám đối đầu với chúng ta.” Trên mặt Thành chủ Song Diệp thành chợt lóe lên tia giễu cợt.

Lúc này, Lạc Vũ vẫn ngồi giữa hai người, thần sắc bất động, thấy vậy thì nhàn nhạt cười nói: “Phải không.”

Dứt lời, đầu ngón tay bắn ra.

Mọi người chỉ thấy hoa mắt, một Lạc Vũ xuất hiên bên người một vị Tông chủ.

“Phân thân pháp?” Gia chủ Lăng Nam khẽ nhếch mi mắt.

Phanh, lại nhẹ nhàng bắn ra.

Nháy mắt, lại có một Lạc Vũ xuất hiện ở bên người vị Tông chủ còn lại.

Ba Lạc Vũ giống nhau như đúc ngồi cùng một chỗ, một cái nhăn mày cười cũng giống nhau như đúc, ngân hồng tơ trong tay cùng phát ra ánh sáng
di chuyển chói mắt.

“Phân thân pháp? Đó là cái gì vậy?”Ba Lạc Vũ cùng nhau cười hỏi.

Ngay sau đó, chỉ thấy ba đạ thân ảnh, sáu cánh tay nâng lên.

Vô số đạo ngân hồng tơ từ trong tay các nàng bắn ra, quét tới gia chủ Lăng Nam và Thành chủ Song Diệp thành.

Chồng chất, thiên ti vạn lũ.

So với vừa rồi, lực lượng chính là nháy mắt đã tăng cao lên gấp ba lần.

“Chướng nhãn pháp, cũng dám lấy ra dùng.” Thành chủ Song Diệp thành
thấy vậy, mi sắc trầm xuống, đấu khí màu xám trong tay tuôn ra, một kiếm hướng phía Lạc Vũ chém tới.

Mà đang trong lúc hắn công kích Lạc Vũ.

Chỉ thấy thân ảnh Lạc Vũ thoáng một cái, lại hiện ra hai đạo thân ảnh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ngân hồng tơ trong tay trực tiếp đâm thẳng đến chỗ hắn.

Lực lượng kia, tuyệt không kém so với bản tôn.

Mặt mày Thành chủ Song Diệp thành ngưng trọng, này… Đây là cái loại công phu gì?

Hàng vạn tia sáng, nháy mắt chỉ thấy bên cạnh gia chủ Lăng Nam cùng
với thành chủ Song Diệp thành, mười mấy Lạc Vũ không ngừng lui tới, vây
quanh hai người.

Bên cạnh, môn nhân của lục tông không khỏi mở to hai mắt, không khỏi rung động.

Nay… đây là loại công pháp kỳ quái gì, thật là lợi hại.

Mười mấy Lạc Vũ đánh với Tông chủ hai tông.

Đệ tử Lục tông chặc lưỡi hít hà, bên trong vòng tròn kích đấu, gia
chủ Lâu Tinh còn chưa động thủ cũng đang tương đối kinh ngạc mà nhìn Lạc Vũ một cái.

Công phu này, ly kỳ.

Song, lúc này không phải là lúc chú ý loại công phu ly kỳ này, đoạt lại quyền trượng Phiêu Miểu mới là chuyện quan trọng nhất.

Lập tức, sắc mặt trầm xuống, hướng phía Vân Thí Thiên đang được bao
phủ trong đấu khí màu đen mà ứng đối với Tông chủ Hải Thần tông và Tông
chủ Già Diệp tháp, trầm giọng nói: “Tiểu tử, bổn Tông chủ cũng muốn động thủ.”

Hướng phía Vân Thí Thiên nói ra một câu xong, gia chủ Lâu Tinh cũng
không công kích trực tiếp Vân Thí Thiên, mà hai tay nâng lên, hợp lại,
một đạo đấu khí màu vàng kim giống như có sinh mệnh, hướng phía quyền
trượng Phiêu Miểu phía trước mặt Vân Thí Thiên mà đánh tới.

Ba Tông chủ đấu với một người, thật quá mất mặt, nàng trực tiếp đi đoạt lấy Phiêu Miểu quyền trượng thì hơn.

Tĩnh lặng không một tiếng động, Vân Thí Thiên khép hờ hai mắt, giống như không nghe thấy nàng nói chuyện.

Song, ngay khi đấu khí của gia chủ Lâu Tinh tới gần quyền trượng Phiêu Miểu.

“Phanh.”Một tiếng nổ thanh thúy, mạnh mẽ vang lên.

Giống như hai thanh sắt chém vào nhau, thanh âm vạn phần thanh thúy.

“Ồ.” Lâu Tinh gia chủ nhất thời trừng lớn mắt.

Lúc này, một ít đấu khí màu đen vẫn quanh quẩn quanh người Vân Thí Thiên chậm rãi tán đi.

Mà thay vào đó là ánh sáng trong suốt màu đen xuất hiện ở quanh người Vân Thí Thiên, bao phủ cả quyền trượng Phiêu Miểu đang ở trước mặt hắn.

Lực lượng của gia chủ Lâu Tinh đánh trực tiếp lên luồng ánh sáng trong suốt này, bị trực tiếp bắn ngược trở lại.

Lực lượng đấu khí của nàng bị đánh văng ra…

“Già Diệp tháp và Hải Thần tông.” gia chủ Lâu Tinh ngừng tay cùng lúc với Tông chủ Hải Thần tông, đồng thời nói một câu, sau đó chăm chú nhìn lại.

Hào quang của lực lượng kia căn bản không phải là lực lượng đấu khí của Vân Thí Thiên.

Gia chủ Lâu Tinh có thể nhận ra rõ ràng, phản kháng lại nàng là lực
lượng của Già Diệp tháp cùng với Tông chủ Hải Thần tông. Này…

“Chuyển hoán lực lượng?” Tông chủ Già Diệp tháp lúc này cũng nhíu mày.

Tiểu tử này lại đem lực lượng bọn họ công kích hắn chuyển đổi thành
lực lượng phòng vệ cùng với công kích các lực lượng đấu khí khác. Này…

Không thể để cho hắn lớn mạnh.

Tam đại Tông chủ liếc mắt nhìn nhau, xuất toàn lực, đồng thời xuất thủ, công kích về phía Vân Thí Thiên.

Gió thổi qua, phía chân trời rực rỡ vô cùng.

Ánh mặt trời sáng chói, sân bãi trong vòng tròn cực lớn.

Võ công của Minh Trần Dạ yếu nhất nhưng nhất thời cơ trí.

Hai tay cầm thần binh lợi khí, một khắc trước vừa hướng Cung chủ Băng Thánh cung mà tấn công tới.

Một khắc sau chính là vô tình hướng Tông chủ Hải Thần tông đánh tới một chiêu.

Lại một khắc sau, hắn lại hướng hai đại Tông chủ Già Diêp tháp cùng Song Diệp thành đánh ra hai kiếm.

Tận dụng mọi thứ, mặc dù công lực của hắn là yếu nhất, nhưng chân chính là người khiến cho người ta khó lòng phòng bị nhất.

Mà đánh tốt nhất phải nói đến Lạc Vũ.

Hơn mười đạo thân ảnh không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng lại tung
ra một ngân hồng tơ, thường khiến cho đối thủ giật mình phát ra một thân mồ hôi lạnh.

Mà thành chủ Song Diệp thành và gia chủ Lăng Nam bị nàng chiếu cố hoàn toàn luống cuống tay chân, mỏi mệt ứng phó với nàng.

Về phần vững nhất, ổn nhất, công phu chân chính phải kể đến Vân Thí Thiên.

Không đánh ra bất kỳ chiêu số gì, cũng không có cơ trí đông đánh một chiêu, tây đánh một chiêu.

Mà hoàn toàn là đánh thật, không chút giả dối và mưu mẹo.

Ba người dốc hết sức phản kháng, mặc dù Minh Trần Dạ và Lạc Vũ ở bên
cạnh hỗ trợ, nhưng lấy một đối ba, cũng là tuyệt đối không yếu, hoàn
toàn dựa vào lực lượng của bản thân.

Gió xuân nhộn nhạo, thổi khắp bầu trời.

Nhưng lại không thổi đi được xơ xác tiêu điều cùng với kịch liệt ở
nơi này, ngược lại càng làm cho chiến hỏa nơi này thêm hừng hực.

Trong sân lớn như thế, sáu đánh với ba, cách đánh đều lộ ra đặc sắc, vạn phần hiểm ác.

Mà đứng ở phía ngoài là một đám đệ tử lục tông và ma thú, trong lòng cũng là một mảnh run sợ.

A, thiếu chút nữa thì đoạt được, nguy hiểm thật.Tiểu Ngân sờ đầu nhỏ, trừng lớn mắt.

Ôi, nhìn giống như muốn đem lão nhân kia đánh văng ra, hắn lại đi vào chỗ của mình rồi. Tiểu Hồng đang ngồi trên đầu Cửu Đầu Xà Hoàng, kích
động, hận không thể xông lên gia nhập cuộc chiến.

Thiếu chút nữa…

A, hỏng bét, muốn cùng nhau công kích…

“Ôi, không tốt…”

“A… Đó…”

Trong gió xuân, đệ tử Lục tông cùng với một đám ma thú liên tiếp kêu
lên sợ hãi, ở phương chân trời này trở thành một luồng âm thanh kỳ lạ,
lan ra xa.

Chín người trong vòng tròn, trong không khí kích động không ngừng kia vẫn tiếp tục hỗn chiến.

Cơ hồ là đao đao thấy thịt, nhiều chiêu hiểm độc, không chút nào lưu tình.

Chín người dù cho chỉ có một sơ xuất, chỉ sợ là không chết cũng sẽ bị thương.

Thời gian vẫn vô tình trôi qua, mặt trời đã ngả về phía tây.

“Oanh.” Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, đấu khí năm màu ở phía trên
của vòng tròn ầm ầm nổ tung, thật giống như một quả cầu hình cây nấm,
bay vút lên không.

Tông chủ Già Diệp tháp và Lăng Nam, thân thể thoáng lên một cái, khóe miệng hai người chảy ra một tia máu.

Mà sau khi hai người bọn họ liên thủ công kích, màn hào quang trong
suốt đấu khí màu đen của Vân Thí Thiên cũng xuất hiện một vết rách nhỏ.

“Mau, chính là chỗ đó.”

Tông chủ Hải Thần tông đứng cách Vân Thí Thiên gần nhất thấy vậy, hô
to một tiếng, tay nâng lên, hai cái hải long hướng màn hào quanh của Vân Thí Thiên mà tấn công tới.

Cùng lúc này, ngũ tông Tông chủ còn lại cũng không để ý đế Minh Trần Dạ và Lạc Vũ, nhất tề chuyển hướng sang Vân Thí Thiên.

Đấu khí trong tay hiện lên, đồng thời hướng về phía Vân Thí Thiên mà đánh tới.

Lục tông Tông chủ bị Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ và Minh Trần Dạ kiềm giữ cả một buổi trưa.

Lúc này thấy thời cơ đã đến, rốt cục có thể công phá màn hào quang
của Vân Thí Thiên, cũng chẳng quan tâm thân phận cao quý của Tông chủ
lục tông, nhất tề ra tay hướng về Vân Thí Thiên.

“Thật không biết xấu hổ.”Minh Trần Dạ thấy vậy thì quát to lên một tiếng.

Sáu đối với một, Vân Thí Thiên dù cho có bản lãnh thông thiên, cũng không đỡ nổi.

Huống chi, Vân Thí Thiên đã lấy lực lượng một người thay nhau đối diện với lục tông Tông chủ từ trưa đến giờ.

Trong lòng khẩn trương, Minh Trần Dạ chẳng quan tâm khóe miệng dang chảy ra tia máu, đột nhiên đứng lên.

“Đi tìm chết.” Quát to một tiếng, Minh Trần Dạ nâng hai thanh thần
binh lợi khí trong tay, mạnh mẽ tấn công về phía Tông chủ Hải Thần tông
cùng với cung chủ Băng Thánh cung, binh khí rời khỏi tay.

Mang theo toàn bộ lực lượng, đồng loạt hướng hai người mà bắn tới.

Hai binh khí rời tay, đây chính là quyết tuyệt công kích dưới tình thế bức bách.

Tông chủ Hải Thần tông cùng với cung chủ Băng Thánh cung biết võ công Minh Trần Dạ yếu nhất trong mấy người.

Nhưng lúc này, hai thanh thần khí mang theo toàn lực quyết tuyệt công kích tới.

Hai người bọn họ nếu là để cho song kiếm chém lên người, kia sợ rằng không chết cũng trọng thương.

Lập tức, hai đại Tông chủ theo bản năng mà rút về một nửa lực lượng
đang công kích Vân Thí Thiên, đưa tay chống lại hai thanh thần khí Minh
Trần Dạ phi tới.

Mà ngay khi bọn họ phân thần ứng phó.

Cung chủ Băng Thánh cung cách Minh Trần Dạ gần nhất vừa tiếp tới thần binh do Minh Trần Dạ phóng tới.

Còn không có chuyển được lực đạo, chỉ thấy một đoàn hồng ảnh đột nhiên xuất hiện, nhanh như tia chớp hướng hắn vọt tới.

Khí thế kia quyết tuyệt dị thường, giống như không chết không thôi.

Cung chủ Băng Thánh cung trong lòng giật mình, lúc này hai đạo lực
lượng vừa đưa tới phía trước, phía bên hông lại là trống không, này…

Nhưng, đang lúc Cung chủ Băng Thánh cung không kịp chuyển đổi lực lượng, Minh Trần Dạ đã nhanh chóng bổ nhào đến.

“Phanh.” Một thanh âm phát ra, vô số tiếng vang đồng thời.

Cung chủ Băng Thánh cung mạnh mẽ nhận một đòn va chạm của Minh Trần
Dạ, tấn công rất nặng, huyết khí bay vọt lên trên cổ họng, một ngụm máu
tươi mạnh mẽ phun ra ngoài.

“Hảo tiểu tử…” Cung chủ Băng Thánh cung nhất thời giận dữ, giơ tay lên chuẩn bị toàn lực tấn công Minh Trần Dạ.

Mà Minh Trần Dạ lại thối lui về phía xa, khuôn mặt tà tà cười nhìn hắn: “Ngươi đã ra ngoài rồi.”

Cùng lúc này, Hải Mặc Phong ở cách đó không xa cũng trầm giọng nói:
“Cung chủ Băng Thánh cung, Đông Thiên Vương Địa Ma Hỏa, ra ngoài.”

Cung chủ Băng Thánh cung sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Thân thể của hắn bị Minh Trần Dạ gắt gao va chạm, rời khỏi vị trí, hắn bị ra ngoài rồi.

Cung chủ Băng Thánh cung nghiến răng nghiến lợi nhưng không cách nào
phát tác, không thể làm gì khác là hung hăng vung tay áo đứng lên, đi
tới một bên khác.

Mà ngay khi Cung chủ Băng Thánh cung và Minh Trần Dạ ra ngoài.

Lạc Vũ cũng động.

Chỉ thấy thân hình Lạc Vũ chợt lóe, hai mươi ba mươi Lạc Vũ đồng thời xuất hiện ở phía sau Vân Thí Thiên.

Đầu trời ngân hồng sắc tơ vàng tấn công về hướng ngũ tông Tông chủ.

Cùng lúc này, Lạc Vũ cắn răng, thân thể lay nhẹ, lại là mười mấy Lạc
Vũ xuất hiện bên người Tông chủ Hải Thần tông và Thành chủ Song Diệp
thành.

Ngân hồng sắc tơ vàng phát ra ánh sáng chói mắt, hướng mạng của hai đại Tông chủ mà đâm tới.

“Đáng chết.” Tông chủ Hải Thần tông và Thành chủ Song Diệp thành thấy vậy, nhất thời rống to một tiếng, bỏ đi công kích Vân Thí Thiên, trở
tay hướng phía tàn ảnh của Lạc Vũ mà tấn công tới.

Sát khí nháy mắt tuôn ra.

“Oanh.” Chỉ thấy ngân hồng sắc, đấu khí màu xám tro cùng xanh biển oanh một tiếng nổ ở trên đỉnh đầu bảy người còn lại.

Ánh sáng tản ra, hầu như che chắn cả bầu trời hoàng hôn.

Bên cạnh là đám Tiểu Ngân và Tiểu Hồng cùng với đệ tử tông môn …,
thấy vậy không khỏi khẽ nghiêng đầu, tránh đi ánh sáng chói lóa trước
mắt.

Quang ảnh lóe lên, ánh sáng chói mắt chậm rãi tán đi.

Đám Tiểu Ngân, Tiểu Hồng cùng đệ tử lục tông quay đầu lại, chỉ thấy
Lạc Vũ đã đứng lên, lúc này đang hung hăng lau đi vết máu tràm ra khóe
miệng.

Mà ở bên cạnh nàng, sắc mặt Tông chủ Hải Thần tông và Thành chủ Song
Diệp thành vô cùng khó coi, đồng thời lui về phía sau một bước, trên
mặt, khí huyết cuồn cuộn, không nói gì.

“Thành chủ Song Diệp thành, Tông chủ Hải Thần tông, Quân Lạc Vũ, ra ngoài.” Giọng nói lãnh đạm của Hải Mặc Phong vang lên.

Nháy mắt, trong chín người, đã có năm người ra ngoài.

Bên trong vòng tròn, lúc này chỉ còn lại Vân Thí Thiên, gia chủ Lăng Nam, Tông chủ Già Diệp tháp cùng gia chủ Lâu Tinh.

Ngân hồng sắc tiêu tán, tàn ảnh của Lạc Vũ hoàn toàn biến mất.

Mà hai mươi ba mươi Lạc Vũ giúp Vân Thí Thiên nhận một chiêu, nhưng
vẫn là không tiếp được một đòn toàn lực của ngũ đại Tông chủ.

Ánh sáng màu đen bao phủ quanh Vân Thí Thiên đang dần dần nứt ra.

Vỡ vụn ra, lộ ra Vân Thí Thiên ở bên trong.

“Lúc này xem ngươi còn có bản lĩnh gì.”Sắc mặt Già Diệp thàp Tông chủ tái nhợt, lúc này lại hiện lên một tầng cuồng nhiệt, ha ha cười lớn
chống lại Vân Thí Thiên.

Bọn họ lần này còn dư lại ba người, mà Vân Thí Thiên chỉ có một mình.

Tiếng nói vừa dứt, Vân Thí Thiên vẫn khéo hờ mắt lúc này chậm rãi mở ra, nhìn thoáng qua Tông chủ Già Diệp tháp.

Hai tay chậm rãi hợp lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có thể thử một chút.”

Dứt lời, gió thổi qua, mây di chuyển, quanh người Vân Thí Thiên đột nhiên hiện ra hoa sen màu đen rất lớn.

Tông chủ Già Diệp tháp, gia chủ Lâu Tinh, gia chủ Lăng Nam thấy vậy đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Năm ngón tay thành trảo, ba đạo ánh sáng đấu khí giống như tia chớp
phía chân trời, chen chúc bay ra, hướng Vân Thí Thiên nhanh chóng tấn
công tới.

Lạc Vũ ở bên cạnh thấy vậy không khỏi khẩn trương, năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm.

Xung quanh, đám người cùng với ma thú lại càng không chớp mắt mà nhìn.

Chen chúc tới, ba đạo lực lượng giống như ba điệu cự long, gào thét xông về phía Vân Thí Thiên.

Mà ngay lúc nay, đấu khí của Vân Thí Thiên hóa thành đóa hoa sen lớn, trỗng rỗng dựng lên, mạnh mẽ nở rộ, ngay sau đó cụp vào, oanh một tiếng nổ tung ra.

Nhất thời, vòng tròn mới vừa rồi chín người còn ở trong đó lập tức chỉ còn lại đấu khí màu đen không ngừng bay lên.

Không có tam đại Tông chủ, chỉ còn lại một mảnh mặc sắc.

“Này…” Ở bên ngoài vòng tròn, Cung chủ Băng Thánh cung cũng sửng sốt, đây là chiêu gì?

Mà ngay khi hắn đang lên tiếng, ánh sáng màu đen bắt đầu lưu chuyển,
giống như gợn nước, một tầng lại một tần xoay tròn lưu chuyển.

Tốc độ, càng lúc càng nhanh.

“Này…” Tông chủ Hải Thần tông thấy vậy thì kinh hãi, nhìn chằm chằm vào tình cảnh trước mặt, cơ hồ không nói ra lời.

“Hải Thần, đây không phải là Vô Thượng tâm pháp của Hải Thần tông sao, các ngươi…”

Bên cạnh, Thành chủ Song Diệp thành thấy vậy cũng cực kỳ kinh hãi, quay đầu nhìn lại Tông chủ Hải Thần tông.

“Chúng ta… đã có mấy đời Tông chủ… không luyện được… ‘Hải Thần Động’ này.” sắc mặt Tông chủ Hải Thần tông rút gân.

Hải Thần Động, tâm pháp cao nhất của Hải Thần tông, chỉ truyền cho Tông chủ.

Mà bọn họ đã có mấy đời Tông chủ không luyện được loại tâm pháp này.

“Mặc Phong, có phải hay không ngươi…”

“Không phải ta.”Không đợi Hải Thần tông Tông chủ nói xong, Hải Mặc Phong đã lắc đầu.

Ban đầu chẳng qua là Hắn đem Vân Thí Thiên bỏ vào trong biển, để cho hắn ta lĩnh ngộ.

Nào có nghĩ đến, người này lạ thiên tư thông minh như vậy.

Từ trong uy lực của nước biển, lại lĩnh ngộ được Vô Thượng tâm pháp này.

Cái này, thật khiến cho hắn không biết nói gì bây giờ.

“Phong động thiên hạ, vân quyển bát phương*(gió quét thiên hạ, mây
cuốn tám phương).”Trong lúc đám người còn đang khiếp sợ chưa có hoàn
hồn, giọng nói lãnh khốc của Vân Thí Thiên đã truyền ra từ trong khí
đen.

Kèm theo giọng nói này, đấu khí màu xanh đen điên cuồng xoay tròn.

Giống như xoáy nước dưới đấy biển.

Tràn đầy sát khí, tràn đầy dữ tợn.

Cắn xé hết thảy, cắn nuốt hết thảy, không để cho bất cứ tính mạng nào xung quanh nó có cơ hội sống sót.

“Không tốt, tam tông Tông chủ chống đỡ không được thì nhận thua, đừng liều chết chống đỡ.” Tông chủ Hải Thần tông thấy vậy, nhất thời rống
to.

Vô Thượng tâm pháp Hải Thần của bọn họ, chính là năm đó cũng khiến cho Tổ sư khai sơn Phiêu Miểu lùi ba bước, hôm nay…

Mà lúc Tông chủ Hải Thần tông vừa nói xong, tam tông Tông chủ đã hoàn toàn bị bao vây ở bên trong, có khổ không nói ra lời, căn bản là không
thể nói được.

Đấu khí của bọn hắn, ở trong mặc sắc này, giống như hoàn toàn bị song màu đen này cắn nuốt.

Tựa như đá vào biển rộng, không tạo nên nổi một tia gợn sóng.

Mà kèm theo màu đen này càng ngày quay càng nhanh, không khí xung quanh, không gian, toàn bộ bị xoay theo.

Tứ chi bị kéo ra, lực lượng mất hết.

Không cách nào nói chuyện, không cách nào công kích, thậm chí không cách nào động.

Trời ạ, Vân Thí Thiên là một tên biến thái, siêu cấp biến thái.

Tình cảnh này, trái ngược với đám người lục tông đang hoảng sợ cùng với khẩn trương, mà Lạc Vũ lại là thở nhẹ nhõm, yên tâm.

Nhất thời, mọi người vui vẻ ra mặt, khuôn mặt sùng bái mà nhìn.

“Biến thái, ta chán ghét người mạnh hơn ta.”Minh Trần Dạ đi tới bên cạnh Lạc Vũ đứng, thấy vậy biũ môi nói.

Lạc Vũ cong cong mặt mày: “Thí Thiên chính là không có công pháp cao nhất, nếu không…”

Nói không hết lời, nhưng là ý tứ đã tương đối rõ ràng.

Nếu không, đã sớm xưng hùng đại lục.

Minh Trần Dạ nghe nói thì cắn răng, nhưng lại không thể không thừa nhận, Vân Thí Thiên này quả thật thiên phú kinh người.

Gió cuốn thiên hạ, mặc sắc hải long bay múa.

Hoa sen cực lớn, đang lúc mọi người không chú ý hóa thành mặc long,
bay dựng lên, giống như vòi rồng dưới đáy biển gào thét, hướng thiên
không mà phi lên.

“Đi.”Nhưng nghe trong tiếng gió của Hải long màu đen, một tiếng rống phát ra.

Trong khoảnh khắc, Mặc long phi ra, hướng thiên không xông tới.

Vòi rồng quét qua, mặt đất nơi tam đại Tông chủ đứng không một bóng người.

Trong vòng tròn, chỉ còn lại Vân Thí Thiên một người, cùng quyền trượng Phiêu Miểu trước mặt hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

“Cứu người.” Vừa thấy rõ ràng tam đại Tông chủ bị Vân Thí Thiên cuốn
vào trong vòi rồng kia bị ném ra ngoài, Tông chủ Hải Thần tông nhanh
chóng rống lên.

Ngay sau đó mạnh mẽ phóng lên, hướng vòi rồng kia phóng đi.

Cùng lúc này, đám người Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm, Thành chủ Song Diệp thành cùng nhau xông lên.

“Oanh.”Năm đạo ánh sáng nổ vang, mọi người liên thủ phá vỡ vò rồng đen của Vân Thí Thiên.

Màu đen tán mở, tam đại Tông chủ một thân toàn máu rơi xuống.

“Tông chủ, Tông chủ…”

Lập tức, đệ tử lục tông kinh hãi vây quanh, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên liên tiếp, loạn thành một đoàn.

Mà đám người Lạc Vũ bên này là tâm trạng vui sướng, nhưng vẫn án binh bất động.

“Còn có ai không phục?” Trong lúc đang hỗn loạn, Vân Thí Thiên vén
tay áo bào, nhặt lên quyền trượng Phiêu Miểu, chậm rãi đứng lên.

Một đầu ngân phát dưới ánh tà dương ánh lên màu hồng kim chói mắt,
con ngươi lạnh như băng và lãnh duệ *(lạnh lung sắc bén), hắn giống như
một pho tượng sát thần ở trên núi cao khiến cho mọi người phải ngước
nhìn.

Tràn diện hỗn loạn nháy mắt trở nên yên tĩnh, lục tông mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Tốt, quả nhiên là giang sơn thay đổi thì có người xuất chúng, chúng ta thua, một màn này, bổn tọa nhận thức.”

Trong sự tĩnh lặng, ánh mắt Tông chủ Hải Thần tông phức tạp mở miệng.

Một lời vừa dứt, vung tay lên hất lên vạt áo trước người.

Sau đó, lấy máu vì mực, viết xuống trăm năm khế ước, lấy Hải Thần Tông chủ lệnh ấn ở trên.

Sau đó, ném về hướng đám người gia chủ Lâu Tinh, xoay người rời đi.“Hải Mặc Phong, đi.”

Lục đại Tông chủ xuất thủ, không thắng nổi ba người, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Lâu Tinh, Băng Thánh cung, ngũ tông Tông chủ thấy vậy nào còn có thể dây dưa, mọi người mạnh chống đỡ thân thể, điểm ấn, rời đi.

Hôm nay, bọn họ phải nhận thức lại rồi.

Từ sau đó, bên cạnh thiên hạ lục tông còn có thêm một quân vương Vọng Thiên Nhai – Vân Thí Thiên.

Gió thỏi qua, ánh chiều tà ngày xuân.

“Giá Hiên Mặc Viêm, đi.”Lục tông không nói gì, rối rít rời đi.

“Chờ một chút.”Ngay lúc sắc mặt Tông chủ lục tông khó coi đang chuẩn bị rời đi, Lạc Vũ đột nhiên lên tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN