Đặc Công Hoàng Phi
Chương 151: Biến động tứ phương
Edit: Nhím
Beta: Sakura
Gió thổi không tạo ra một thanh âm nào, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh.
Không khí đầu hè hẳn phải ấm áp, nhưng lúc này gió thổi qua lại làm cho người ta rét run.
“Dựa vào.”Hồi lâu, Minh Trần Dạ mắng ra được một câu nói tục học từ Lạc Vũ.
Phá vỡ cái tịch mịch chết tiệt ở nơi đây.
“Đây là thứ cổ quái gì?” Minh Trần Dạ quay sang nhìn Lạc Vũ.
Thứ cổ quái hỏi Lạc Vũ là đúng rồi, trong tiềm thức của Minh Trần Dạ, Lạc Vũ là một quyển bách khoa toàn thư, những việc cổ quái mà đi hỏi
nàng thì nhất định là đúng rồi.
Nghe Minh Trần Dạ hỏi, đám người Song Diệp thành cũng đồng thời nhìn về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn nước sông biến màu, mày chau lại.
Tình huống như thế này, ở hiện đại nàng cũng đã gặp qua.
Nhưng Biển Đen là do thiên nhiên tạo ra, là do tích tụ một loại khoáng chất, vô hại.
Mà một trường hợp khác nàng cũng biết, đó chính là do vũ khí tối tân của thế kỷ hai mươi mốt- vũ khí hạt nhân- gây ra.
Đó là do vật chất nhiễm phóng xạ rất nghiêm trọng.
Do đó, có thể khiến cho con người trở nên ngu đần, điên loạn, rồi sau đó tử vong.
Nhưng, đây là đại lục Vong Xuyên, không phải là Địa cầu a.
Nơi này làm gì có vũ khí hạt nhân.Làm sao có thể bị nhiễm phóng xạ.
Này thật sự là khảo nghiệm nàng.
“Một loại năng lượng độc hại.” Lạc Vũ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi.
“Năng lượng độc hại?” Minh Trần Dạ không hiểu, loại đấu khí kia có thể lợi hại đến trình độ này sao?
“Ta nói…”
“Trước chú ý trọng điểm, đừng nói những cái khác.”Minh Trần Dạ còn
đang muốn tiếp tục truy vấn Lac Vũ thì bị Vân Thí Thiên vốn vẫn chăm chú nhìn nước sông trầm giọng quát lên.
Giọng nói của Minh Trần Dạ lập tức ngừng lại, ngậm miệng.
Không phải vì hắn sợ Vân Thí Thiên, mà là vì lời này của Vân Thí Thiên không sai.
Trước mắt, biết rõ nơi phát ra của thứ kia, ngăn lại sự lan tràn của
nó, cùng với cứu trị tất cả dân chúng ở nơi này, đó mới là mấu chốt
nhất.
Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói sau đó trực tiếp ôm qua nam tử đang nằm trong tay Vân Thí Thiên, trầm giọng nói: “Ta chỉ có thể xác định đó là
một loại năng lượng độc hại và ô nhiễm.
Cụ thể là cái gì, hiện tại ta không có bất kỳ đầu mối nào, cho nên không cho mọi người đáp án cụ thể được.
Trước tiên ta sẽ nghiên cứu một chút máu trong cơ thể người này, đã gặp phải thứ độc hại gì, rồi sẽ xem những cái khác.”
Dứt lời, hướng phía Tiểu Hồng đang ngồi chồm hổm ở phía xa ngoắc tay, nói: “Tiểu Hồng, tới đây, ta cần ngươi hỗ trợ.”
Tiểu Hồng là thứ tụ tập linh vật có một thân là tổng hợp của linh
thảo, đối với những thứ có hại này, nó có tác dụng giải cứu trời sinh.
Vân Thí Thiên nghe vậy gật đầu, cũng không chậm trễ, ngẩng đầu nhìn
Thành chủ Song Diệp thành nói: “Ngươi đi cùng ta, ta muốn xem rốt cuộc
nước đen này lan tràn đến nơi nào rồi.”
Thành chủ Song Diệp thành nghe vậy cũng không nói hai lời mà trực tiếp gật đầu nói được.
Trong lúc Lạc Vũ nghiên cứu cách chế tạo giải dược cùng với khống chế tình huống trong thành, ngăn chặn nước đen lan tràn cũng là một chuyện
tương đối cấp bách.
Không thể để cho nước đen không biết rõ nguồn gốc này tiếp tục lan tràn ra ngoài.
Thành chủ Song Diệp thành không phải là người ngu ngốc.
Lúc đầu chẳng qua là kinh ngạc và nghi ngờ, mà sau khi nhìn thấy nước đen lạnh lẽo kia đang vô thanh vô tức lan tràn, mà còn không rõ tính
nguy hiểm của nó, vậy thì hắn không cần làm thành chủ nữa.
Có thể vô thanh vô tức khống chế tất cả.
Nếu là một khi lan tràn, hậu quả kia… Thành chủ Song Diệp thành không dám nghĩ.
Minh Trần Dạ đứng ở một bên, thấy Lạc Vũ và Vân Thí Thiên phân công rõ ràng, nháy mắt cũng đã xác định xong công việc của mình.
Không khỏi hơi nhướn mày, hướng Tiểu Ngân ở phía xa hô một tiếng: “Tiểu Ngân, tới đây, đi cùng ta tra ngọn nguồn.”
Lạc Vũ tìm thuốc giải, Vân Thí Thiên khống chế nước đen lan tràn.
Như vậy, hắn phải tìm được nơi bắt đầu của nước đen này, ba mặt hạ thủ khống chế.
“Tốt, quyết định như vậy, các ngươi tự mình cẩn thận.”
Lạc Vũ lúc này cũng không nói nhiều với Vân Thí Thiên và Minh Trần
Dạ, trực tiếp đưa nam tử đang hôn mê kia đi, công đạo Thành chủ Song
Diệp thành tìm một chỗ tương đối an toàn trước mắt, sau đó chuẩn bị cẩn
thận xem xét.
Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, thành chủ Song Diệp thành cùng với Tiểu
Ngân thấy vậy cũng không chần chờ, hướng phía đối phương gật đầu một
cái, sau đó phân chia ra, một lên phía thượng nguồn, một xuống dưới hạ
nguồn, nhanh chóng tản đi.
Gió thổi khắp trời đất mang theo hương cỏ nồng đậm.
Mà trong hương cỏ đáng ra là nhẹ nhàng cùng khoan khoái lại thấp thoáng như có như không một chút mùi vị thối nát.
Ánh mặt trời vẫn trải khắp mặt đất, không một bóng mây.
Tại trấn nhỏ, trong phủ trưởng trấn.
Lúc này, trưởng trấn đã sớm điên rồi, Lạc Vũ cùng với đám người Thiếu thành chủ Song Diệp thành đang ở trong phủ của hắn.
“Mẫu máu đã mang tới rồi đây.” Tại đại sảnh trong phủ, thiếu thành
chủ Song Diệp thành dẫn theo một đám người mang theo bình máu đi đến.
“Thế nào?” Lạc Vũ thu hồi ánh mắt vẫn đặt trên thân nam tử đang hôn mê kia, nhìn về hướng Thiếu thành chủ Song Diệp thành.
Thiếu thành chủ mi sắc nhíu chặt, âm thanh rất trầm nói: “Giống với những gì chúng ta nghĩ, toàn bộ đều là màu đen.
Những tên đã hoàn toàn điên thì máu đã gần chuyển sang đen nhánh, mà
một số còn chưa có hoàn toàn điên khùng thì màu đen trong máu có nhạt
hơn một chút.”
Lạc Vũ theo lời nói của Thiếu thành chủ mà nhìn những bình máu mới được mang đến kia.
Quả nhiên, nhìn ở một góc độ đặc biệt, sẽ thấy máu kia phân ra thành đạm và nhạt.
Khẽ cau mi, Lạc Vũ trầm ngâm nói: “Cùng ở một nơi, lẽ ra không nên xuất hiện loại tình huống như thế này.
Ngươi đi tách hai nhóm người này ra, tra một chút nguyên nhân tại sao lại xảy ra việc phân chia nặng nhẹ này.”
“Được.” Thiếu thành chủ Song Diệp thành cũng không chậm trễ, lập tức phân phó xuống dưới.
Lạc Vũ không nói gì nữa, cổ tay vừa động, một ngân châm ghim xuống người nam tử còn đang hôn mê.
Phong tỏa sáu đại yếu huyệt, dùng phương thức châm cứu của cổ võ, xem có thể hay không bức ra máu đen trong cơ thể.
Thân tùy tâm động, động tác nhanh như gió.
Lạc Vũ học châm cứu cũng là vô cùng tốt, tay động nhanh hoa cả mắt.
Một trăm lẻ tám châm, cắm vào toàn bộ huyệt đạo của nam nhân đang hôn mê.
“Ồ?” Đợi đến khi châm thứ một trăm lẻ tám được cắm xuống, Lạc Vũ đột nhiên ồ lên một tiếng, ngay sau đó hai mắt khẽ nhắm nghiền.
“Sao? Có phát hiện gì?”Thiếu thành chủ lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ không nói, chỉ nhắm mắt cảm thụ.
Ngâm châm phong bế yếu huyệt, máu lưu động càng nhanh.
Nhưng là, không có cảm giác máu đen đã được hút ra.
Không giống như độc tố được bức ra ngoài.
Song, này không trọng yếu, quan trọng là… Lúc nàng thi châm, có dùng cả nội công.
Mà mỗi khi nội công thẩm thấu vào, máu đen kia giống như một loại năng lượng thể.
Sau khi kháng cự không nổi, bắt đầu chậm rãi thối lui.
Màu đen trong máu này, không giống với độc tố, mà lại là một dạng năng lượng thể.
Lạc Vũ có một tia khiếp sợ.
Ngay sau đó, Lạc Vũ lập tức một chưởng đánh lên cái trán của nam nhân kia, nội lực đi dọc theo huyệt bách hội của hắn nhanh chóng ép đi vào.
Lập tức, Lạc Vũ có thể cảm giác được rõ ràng, năng lượng thể màu đen kia bị buộc đi ra ngoài.
Từ trong gân mạch chui ra ngoài, vô thanh vô tức biến mất trong không khí.
“Kỳ quái.” Lạc Vũ thấy vậy thì tự lầm bầm một câu.
Ngay sau đó, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lạc Vũ quay đầu
nhìn Thiếu thành chủ Song Diệp thành nói: “Đem mấy người si ngốc không
đồng nhất kia đến đây, mau.”
“Được.” Thiếu thành chủ thấy thần sắc Lạc Vũ nghiêm túc, lập tức không nói hai lời, phất tay phái người đi.
Mấy phút sau, mấy người si ngốc kia được mang tới, đứng trước mặt Lạc Vũ.
Lạc Vũ cũng không nói nhiều, một chưởng phách tới.
Công lực đi vào trong cơ thể, nhanh chóng vận chuyển một vòng.
“Chết tiệt, thì ra là có yếu tố này, khó trách…” Vận chuyển một vòng công lực xong. Sắc mặt Lạc Vũ không tốt nói một câu.
Sau đó, nhanh chóng hướng về phía Thiếu thành chủ nói: “Lập tức
truyền lệnh xuống dưới, những người đấu khí không tới tím tôn vương giả, tất cả đều lui về.
Nếu không sẽ không ngăn cản được lực lượng này, sớm muộn cũng bị lan tràn.”
Xem xét trong cơ thể mấy người điên cuồng không đồng nhất, nàng đột nhiên có suy đoán này, quả nhiên là không sai.
Đấu khí, nếu trong cơ thể có đấu khí.
Lực lượng màu đen này sẽ dây dưa, cùng với nó sẽ không dễ dàng cắn nuốt được thần trí.
Mà những người bình thường không có đấu khí, thì căn bản không có khả năng kháng cự lại lực lượng này, sẽ nhanh chóng bị hàng phục.
Vì vậy, mới có chuyện phân ra nặng nhẹ.
Thiếu thành chủ Song Diệp thành vừa nghe lập tức biến sắc mặt, cũng
không hỏi Lạc Vũ tại sao lại đưa ra phán đoán này, lập tức phân phó đi
xuống.
Dân thường bị lan tràn, cũng vẫn chỉ là ngu dại mà thôi.
Nếu là những cao thủ cũng bị nhiễm bệnh, như vậy lực công kích gây ra không phải dân thường có thể so sánh được.
“Ôi, người nào ghim nhiều châm cho ta như vậy?” Mà đang lúc Thiếu
thành chủ Song Diệp thành phân phó xuống dưới, nam tử lúc trước bị Lạc
Vũ châm một trăm lẻ tám châm đột nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, thét to.
Nhất thời, trong đại sảnh bận rộn tất cả đều tĩnh lặng lại.
Ngay sau đó, hai mắt thiếu thành chủ sáng lên, sải bước xông đến: “Ta là Thiếu thành chủ Song Diệp thành, hiện tại ta hỏi ngươi đáp, không
được dấu diếm.
Nói, ngươi họ Tư Mã sao, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, có sở thích gì, có kinh nghiệm gì, đều nói ra, mau.”
Nam tử vừa tỉnh dậy run sợ hồi lâu, sau khi hiểu ra lập tức hướng Thiếu thành chủ nhất nhất trả lời tất cả vấn đề.
Logic rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, không giống người vừa mới khỏi bệnh chút nào.
Trái lại là hoàn toàn tốt lắm.
Phát hiện này làm cho mọi người trong đại sảnh mừng như điên.
Chữa khỏi, người bị bệnh được chữa khỏi.
Thiếu thành chủ Song Diệp thành thấy vậy thì kích động, hướng phía
Lạc Vũ vẫn đứng một bên không nói chuyện cúi người cung kính: “Đa tạ đã
cứu giúp, đại ân này không thể nói hết được, Song Diệp thành ta sẽ ghi
nhớ mãi.”
Trước kia,hắn đối với đám người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ là ngập đầy oán hận cùng tức giận.
Nhưng lúc này lại khác.
Có năng lực kia, có thủ đoạn kia, vượt xa bọn họ.
Như vậy, thuyết phục được bọn họ, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lạc Vũ nghe hắn nói thì khoát tay, chậm rãi nói: “Cũng là vì dân chúng mà thôi, không cần cảm ơn.”
Dứt lời, mi sắc cũng không có giãn ra, nói: “Đây mới chỉ là trị ngọn
nguồn không trị gốc, ta còn muốn tiếp tục nghiên cứu biện pháp cứu bọn
họ, các ngươi không nên quá lạc quan.”
Nàng có thể bức ra năng lượng thể để cứu một người, như vậy thì có thể làm được gì.
Nếu là không có biện pháp lâu dài cứu chữa, cho dù được nàng cứu, ở
trên mảnh đất đã bị ô nhiễm này cũng sẽ tiếp tục bị lây nhiễm bệnh trở
lại mà thôi.
Nàng hiện tại đã tìm được một chút manh mối, còn phải tiếp tục tìm hiểu.
Lạc Vũ, Lạc Vũ, nước tắm tới.
Vừa dứt lời, Tiểu Hồng ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào, người phía sau mang theo nước tắm của nó nhanh chóng theo vào.
“Tốt, người đâu…” Lạc Vũ phất tay một cái, tiếp tục nghiên cứu.
Nước tắm của Tiểu Hồng có thể giải bách độc.
Nàng thử một chút biện pháp này xem có thể phổ biến rộng rãi được hay không.
Không chỉ có Lạc Vũ ở bên này bận rộn nghiên cứu biện pháp xử lý.
Ở bên kia, Vân Thí Thiên và Thành chủ Song Diệp thành cũng nhanh
chóng đi đến mấy trấn nhỏ đã bị lan tràn, cùng những trấn trước mắt còn
chưa xuất hiện tình huống dị thường gì.
Bở vì Thành chủ Song Diệp thành phát hiện ra sớm sau đó hoàn toàn khống chế được tin tức, không hề lan tràn ra ngoài.
Vì vậy, bên trong thành trấn ngay gần với trấn nhỏ kia vẫn đang một
khung cảnh ca múa mừng thái bình, không có xuất hiện bạo động cùng với
bạo loạn.
Vân Thí Thiên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống: “Song Diệp thành chủ,
chuyện này còn cần Bổn quân dạy ngươi phải xử lý như thế nào sao?”
Thành chủ Song Diệp thành nghe vậy liền biết Vân Thí Thiên tức giận rồi, nhưng là…
“Truyền đi…” Sau khi truyền đi sẽ xảy ra bạo loạn, hậu quả e rằng cũng không kém sự ngu dại gây ra là bao.
“Lập tức hạ lệnh, dân chúng trong tất cả các thành trấn ở gần đây đều di chuyển về phía sau, trong vòng một ngày, không cho lưu lại dù chỉ
một người.”Sắc mặt Vân Thí Thiên trầm như nước.
Quả thực là lấy mạng người ra mà đùa giỡn.
Nguy hiểm lớn như thế, khi bọn họ còn chưa tìm ra tốc độ lan tràn của nó.
Mà lại không dời đi những người ở gần nơi này, có phải hay không còn muốn tạo ra mấy thành ngu dại nữa.
Thành chủ Song Diệp thành biến sắc, nhưng hắn cũng là người hiểu chuyện, biết mệnh lệnh của Vân Thí Thiên là không sai.
Lập tức sau ngắn ngủi chần chờ, Thành chủ Song Diệp thành lập tức truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.
Bạo loạn cũng là loạn, sự ngu dại cũng là loạn.
Nhưng là, bạo loạn còn có thể bảo toàn mạng sống.
Vân Thí Thiên thấy Thành chủ Song Diệp thành hạ lệnh, cũng không truy cứu nữa, xoay người, lấy hướng này làm điểm tựa, hướng phía ngược lại
với nơi Lạc Vũ đang ở mà đi.
Phải tìm được cụ thể những nơi đã lan tràn, như vậy thì mới có thể khống chế được.
“Lăng Nam bên kia cũng xuất hiện vấn đề sao?” Dọc đường, Vân Thí
Thiên mặc dù không phải là người nói nhiều, nhưng là cũng nên cho Thành
chủ Song Diệp thành rõ ràng thế cục trước mắt một chút.
Nghe Vân Thí Thiên nói rõ, xem thư tín Hải Mặc Phong và Băng Thánh cung gửi cho Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ.
Sắc mặt Thành chủ Song Diệp thành lại càng hiện lên nghiêm túc.
Tình huống này, xem ra đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn, này…
“Nếu so sánh, tình huống của Song Diệp thành chúng ta mới chỉ là sơ cấp.” Thành chủ Song Diệp thành cau mày, trầm giọng nói.
So với tình huống bên Lăng Nam, hắn bên này đã coi như rất nhẹ rồi.
Vân Thí Thiên gật đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi và Băng Thánh cung tương đối nhẹ, Lăng Nam bên kia rất nặng, Lâu Tinh và Hải Thần bên kia cũng
đã loáng thoáng có ba động.”
Về phần Già Diệp tháp, tông môn kia còn chưa tìm được nơi lạc cư, cũng không biết tình huống thế nào.
Song Diệp thành chủ nghe vậy thì mi sắc trầm xuống, lẩm bẩm nói:
“Lăng Nam ở phía đông nam, Băng Thánh cung và Song Diệp thành ta dựa vào đông bắc, Lâu Tinh và Hải Thần thì dựa vào tây bắc, Vọng Thiên Nhai và
Hỏa ma ở giữa, như vậy xem ra…”
Nghe Song Diệp thành chủ lầm bầm nói, Vân Thí Thiên mạnh mẽ xoay
người lại, Song Diệp thành chủ cũng ngưng lại, không tiếp tục nói nữa.
Đông nam, đông bắc, ở giữa, tây bắc.
Vị trí của nơi này cùng với tình huống phân ra làm nặng nhẹ, này…
“Địa thế của Dư gia trấn dựa vào nam.”Vân Thí Thiên nhìn thành chủ Song Diệp thành, lâu sau chậm rãi nói.
Dư gia trấn là địa giới gần với phía nam nhất trong phạm vi thế lực của Song Diệp thành.
Song Diệp thành chủ không nói tiếp, nhưng hai người đều hiểu ý tứ của người kia.
Chiều vào tình huống hiện tại, vô cùng có khả năng là phía đông nam đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó liên lụy đến đông bắc, hiện tại bây giờ còn chưa lan đến phía tây bắc và trung tâm.
“Nghiêm mật quan sát hướng đông nam.” Sắc mặt của Song Diệp thành thành chủ lạnh như băng.
“Rõ.”Người phía sau hắn nhanh chóng chạy đi.
Hi vọng, không giống như bọn họ suy đoán.
Lực lượng màu đen không giải thích được này muốn chống lại cả đại lục Vong Xuyên.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, đã không còn cảm giác sảng khoái của đầu mùa hè.
Mà chỉ làm cho người ta cảm thấy rét run từng đợt.
“Ta nói, chúng ta không phải là…” Lời nói của Song Diệp thành chủ còn chưa có hết, Vân Thí Thiên đi ở trước mặt hắn bỗng dưng dừng lại.
Khẽ khép nửa mi mắt, Vân Thí Thiên hít một ngụm không khí.
“Như thế nào?”Một bên Thành chủ Song Diệp thành thấy thần thái của
Vân Thí Thiên như vậy, lập tức nuốt xuống lời đã đến khóe miệng, dừng
lại dò hỏi.
Vân Thí Thiên không đáp lại, chỉ bình tĩnh đứng vững, phảng phất như cảm giác được cái gì.
Song Diệp thành chủ thấy vậy không dám quấy rầy, yên lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Gió thổi qua mặt, âm thanh du dương.
Một lúc sau, Vân Thí Thiên mở miệng: “Chính là ở nơi này.”
Chính là ở chỗ này? Lực lượng màu đen kia lan tràn đến chỗ này rồi? Thành chủ Song Diệp thành nghiêm mặt.
Vừa dứt lời, Vân Thí Thiên mạnh mẽ mở mắt ra, liếc nhìn con sông cách đó không xa, hướng phía đó nhanh chóng chạy tới.
Mặt nước xanh biếc gợn lên lăn tăn sóng, phản chiếu lên từng điểm kim quang, ba quang lăn tăn, đẹp không sao tả xiết.
Đứng ở trên bờ sông, Song Diệp thành chủ không đợi Vân Thí Thiên nói, lại bắt đầu nhìn mặt sông từ các loại góc độ.
“Đường đen, một cái đường đen.”Sau mấy lần điều chỉnh góc độ, Song
Diệp thành chủ đột nhiên thở mạnh ra, trong thanh âm xen lẫn sự rung
động.
Cũng lúc này, Vân Thí Thiên cũng nhìn thấy.
Chỉ thấy, ở chỗ trung tâm của dòng sông, một cái đường đen xuyên qua, đem con sông phân tách thành hai phần rõ ràng.
Ở phía bắc, nước sông xanh biếc, tinh khiết, trong suốt.
Mà đoạn nước sông ở phía nam lại đen kìn kịt giống như đáy nồi.
Một đen kịt một xanh biếc, một trong xanh sáng ngời, một âm u tăm tối.
Hiện trạng dòng sông như thế, khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Mà lúc này, màu đen kia đang dùng một loại tốc độ chậm chạp nhưng
dùng mắt thường cũng có thể thấy được mà cắn nuốt phần nước sông xanh
biếc kia.
Mi sắc trầm xuống, tầm mắt Vân Thí Thiến quét qua chỗ đất dưới chân.
Nhìn chưa ra bất kỳ đầu mối nào, nhưng là hắn biết, đất đai dưới chân hắn cũng giống như nước sông kia, đang bị ô nhiễm dần.
Giống như sương khói màu đen kia, cắn nuốt từ nam tới bắc.
“Xử lý thế nào đây?”Song Diệp thành chủ tất nhiên cũng có thể hiểu được điều đó, lập tức chăm chú nhìn Vân Thí Thiên.
Không phải là hắn vô dụng, mà là hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy tình huống như thế, hắn cần thương lượng.
Vân Thí Thiên không có nhìn Song Diệp thành chủ, mà chân mày trầm
xuống nhìn chăm chú nước đen đang hướng phía bọn họ mà lấn tới.
Một lát sau, Vân Thí Thiên đột nhiên bước một bước vào trong nước, khom lung lấy lên tay một ít nước đen.
“A, người cẩn thận…” Song Diệp thành chủ không nghĩ tới Vân Thí Thiên đột nhiên lấy lên nước đen, bị dọa sợ nhảy dựng, vội vàng lên tiếng.
Nhưng hắn vẫn chưa nói xong, liền nhớ ra Vân Thí Thiên lợi hại như thế nào, liền lập tức không nói nữa.
Nếu Vân Thí Thiên dám xuống dưới, vậy hắn nhất định có thể ngăn cản.
Tiếng chim hót vang, gió thổi mây bay.
Song Diệp thành chủ dẫn theo một đám người đứng ở trên bờ sông nhìn Vân Thí Thiên.
Mà Vân Thí Thiên nhắm hai mắt đứng ở dưới sông, vạt áo theo gió tung bay, thật giống như hoàn toàn lâm vào trầm tư nhập định.
Đen, đen không có chừng mực.
Song, khi nước đen kia chảy đến bên cạnh Vân Thí Thiên, thật giống như đem tối gặp mặt trời, trời đông giá rét gặp lửa.
Căn bản không đến gần thân thể Vân Thí Thiên, theo chéo áo của hắn mà tránh ra.
Vân Thí Thiên nhắm lại nên hai mắt không nhìn thấy.
Nhưng là đám người Song Diệp thành chủ đứng ở trên bờ lại thấy rõ
ràng. Trên mặt không khỏi hiện lên khiếp sợ và kinh ngạc.Điều này sao có thể?
Gió thổi qua, mát mẻ mà ấm áp.
Vân Thí Thiên đứng ở trong nước, cảm thụ được vật chất kia.
Không có nguyên do, không biết vì sao.
Hắn rõ ràng cảm giác được nước đen kia chứa đầy lực lượng bóng tối,
đây không phải là độc, không phải là thuốc, không phải là cái gì xảy ra
biến dị.
Mà đó là một cỗ lực lượng màu đen, một cỗ lực lượng màu đen làm cho người ta nổi lên ác tâm, căm hận.
Cỗ lực lượng này, khiến cho hắn không thoải mái.
Này, chẳng lẽ là bởi vì đã đột phá đến cực hạn, cho nên có thể cảm giác được sự biến dị của thiên địa linh khí sao?
Hung hăng cau mi lại, Vân Thí Thiên đột nhiên mở mắt ra.
Năm ngón tay vỗ vào không trung, một đạo quang cầu hắc sắc đấu khí tạc vào dòng nước màu đen.
Không có nước văng khắp nơi, không có nổi lên sóng to.
Thật giống như ném đá vào trong đại dương, chỉ làm nổi lên một tia gợn sóng.
Trên mặt nước đen chỉ hình thành một cái xoáy nhỏ, sau đó lại bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nước đen kia lại trở lại như lúc ban đầu rồi, Song Diệp thành chủ ở trên bờ cũng nhìn rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.
“Ngươi biết phải làm sao không?”
Vừa rồi hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng, quang cầu đấu khí của Vân Thí
Thiên nện xuống mặt nước đen làm hiện lên một vòng sóng lăn tăn, ngay
sau đó khôi phục trở lại màu xanh biếc vốn có.
Vân Thí Thiên có thể thanh trừ lực lượng màu đen này.
“Ngưng thần tĩnh khí, sử dụng lực lượng tinh khiết nhất mà đánh.”
Thanh âm lạnh như băng vang dội khắp một phương, sau đó, Vân Thí Thiên
phi thân lên.
Trên bờ sông, đám người Song Diệp thành chủ vừa nghe, lập tức gạt bỏ tất cả sát khí, bình tâm tĩnh khí phất tay.
“Oanh.”Trên mặt nước hiện lên một mảnh ba động.
Ti ti nước đen nhộn nhạo mở ra, khôi phục lại thành màu xanh biếc vốn có.
Cũng ngay sau đó một khắc, lại bị hắc thủy cắn nuốt.
“Lực lượng tinh khiết nhất có thể đối kháng với lực lượng màu đen này.”Song Diệp thành chủ phấn chấn lên.
“Còn không mau truyền lệnh.” Vân Thí Thiên lãnh khốc nói.
“Người đâu, triệu tập tất cả cao thủ còn lại của Song Diệp thành,
toàn bộ tập hợp tại đây, đào rãnh ngăn sông, đúc đấu khí chống đỡ.”
Gió thổi lên, âm thanh của Song Diệp thành chủ theo gió mà bay lên tận trời cao.
Lực lượng tinh khiết nhất nếu có thể chống cự, như vậy thì đúc tường ngăn chặn hắc thủy, phương án này là khả thi nhất hiện nay.
Hoa dương liễu phất phơ, di động tám phương.
Vân Thí Thiên nhìn trên áo bào của mình không thấm một giọt màu đen, chân mày khẽ cau lại.
Song Diệp thành chủ và Vân Thí Thiên đang ở chỗ này chống lại nước đen lan tràn.
Ở một chỗ khác, Minh Trần Dạ cùng Tiểu Ngân đang có một phen lên trời xuống đất, trèo núi lội sông, cuối cùng cũng đến được điểm đầu thế lực
của Song Diệp thành.
“Tiểu Ngân, ngươi mau dùng cái mũi hiểu nhiều biết rộng của ngươi ra
ngửi xem chỗ nào mùi nặng nhất.” Minh Trần Dạ vừa dò theo dòng nước, vừa hướng phía Tiểu Ngân nói.
Tiểu Ngân nghe vậy nhất thời giận dữ, lão tử không phải là chó, ngươi mới ngửi, cả nhà ngươi đều ngửi.
Nó là thú vương năng lực cao siêu nhất thiên hạ, không phải là đám
lang ma thú bình thường kia, bọn chúng mới có đặc thù bén nhạy của mũi
chó.
Minh Trần Dạ nghe thế dương dương tự đắc: “Vậy ngươi làm sao phát
hiện nước đen kia? Chẳng lẽ ngươi vô dụng, là do lão bà Tiểu Hồng của
ngươi phát hiện?
Tiểu Ngân a, nói như vậy thì ngươi thật quá không có tiền đồ, ta xem…”
“Biến, còn ở đó nói lung tung, xem ta thu thập ngươi.” Tiểu Ngân trợn tròn mắt, huy móng vuốt về phía Minh Trần Dạ, nó còn lợi hại hơn Minh
Trần Dạ.
“Ta sẽ tố cáo với Lạc Vũ.” vẻ mặt Minh Trần Dạ tươi cười chống lại Tiểu Ngân đang tức giận.
Tiểu Ngân nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng lại sợ hắn ta tố cáo với Lạc Vũ, nhất thời căm giận rít một tiếng, nhảy ra rất xa.
Ta nói không lại ngươi, ta không thèm để ý đến ngươi là được.
Minh Trần Dạ thấy thân ảnh Tiểu Ngân lóe lên, thầm nói: “Tâm tình xấu làm ảnh hưởng công việc, trở về nhất định tố cáo.” Vừa cười ha ha đuổi
theo.
Một người một thú đuổi nhau đi thật xa.
“Uy, ngươi chạy loạn đi đâu, trở về…”
Tiếng la càn rỡ của Minh Trần Dạ còn chưa có kết thúc, chỉ thấy Tiểu Ngân đang chạy ở phía trước đột nhiên mạnh mẽ dừng bước.
“Ai bảo ngươi chạy nhanh như vậy, ta…” Minh Trần Dạ cười híp mắt đuổi theo còn chưa nói hết lời, thanh âm giống như bị cái gì chém đứt, đột
nhiên im bặt.
Bước một bước đến nơi, Minh Trần Dạ dụi dụi hai mắt, nhìn cảnh tượng
trước mắt, sau một lúc lâu thoát ra từ trong kẽ răng một câu: “Biết điều một chút, lão thiên của ta.”
Mà Tiểu Ngân đứng phía trước hắn, đã sớm trợn mắt há hốc mồm ngó cảnh tượng trước mắt, cái gì đều không thể nói ra, chỉ có lông toàn thân
dựng thẳng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, giói hè lại lạnh giống như băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!