Đặc Công Hoàng Phi - Chương 2: Xuyên không (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
256


Đặc Công Hoàng Phi


Chương 2: Xuyên không (2)


Lạc Vũ thấy thế, không khỏi có chút cười khẽ, quay đầu nhìn con thú nhỏ.

Vong Xuyên đại lục, quả thật là đại lục dị giới .

Con người nơi này không biết cổ võ, bọn họ chỉ biết đấu khí và đấu thú.

Theo quan sát của Lạc Vũ, đấu khí tương đương với đấu nội công của võ thuật Trung Hoa cổ đại.

Chỉ là có nhan sắc mà thôi.

Trình độ của mỗi người sẽ được nghiêm khắc phân chia theo cấp bậc đấu khí.

Năng lực một người được chia thành 7 cấp bậc: đấu khí màu đỏ, cam, vàng, xanh nước biển, xanh lục, lam, tím. Người có võ công càng cao màu sắc của đầu khí sẽ càng cao, màu đỏ là thấp nhất, cấp bậc cao nhất là màu tím. Người đạt tới cấp bậc đấu khí màu tím còn gọi là vương giả tím tôn.

Theo Lạc Vũ thấy, nếu dựa theo cổ võ thì đấu khí màu đỏ hẳn là tương đương với người có nội lực 10 năm, màu cam là 25 năm. cứ như vậy tính tiếp đến cấp bậc cao nhất là màu tím cũng đã đạt đến trăm năm nội lực.

Đồng thời người có đấu khí càng mạnh, càng biết điều khiển ma thú (*ngự thú). Ma thú được nuôi dưỡng sẽ cùng chủ nhân chiến đấu với địch nhân.

Khỏi nói cũng biết, uy lực sẽ tăng thêm đến mức nào.

Lại theo nhận xét của Lạc Vũ thì, có ma thú tương đương với có vũ khí trong tay, là không dùng “vũ khí chết” mà dùng “vũ khí sống” thôi. (*đao, kiếm là vũ khí chết; ma thú là động vật nên là vũ khí sống)

Ma thú nơi đây so với mãnh thú ở hiện đại lại càng dũng mãnh, càng quái dị hơn.

Tuy nhiên, ma thú tồn tại rất ít, cho nên người biết ngự thú lại càng hiếm.

Bởi vậy, đấu khí đổi với người của Vong Xuyên đại lục là rất bình thường.

Mà nàng, Quân Lạc Vũ từ năm 3 tuổi đã bắt đầu được kiểm tra tiềm lực đấu khí, ngay cả một tia đấu khí nàng cũng không có.

Vậy mà nàng lại sinh ra thuộc dòng dõi Từ Diễn quốc công phủ, lấy uy lực chiến đấu danh chấn thiên hạ ở Phi Vũ quốc.

Đây quả thật chính là đề tài đàm tiếu, là trò cười trong thiên hạ. Bởi vì, cho đến bây giờ, Tử Diễn quốc công phủ chưa từng sinh ra một người không hề có một tia đấu khí như nàng.

Mà cha nàng, trong một lần cứu quốc vương đã bị trọng thương, công lực hoàn toàn bị phế, mẹ nàng lại không biết đấu khí.

Như vậy cả nhà nàng bị xem như là phế vật trong phế vật của quốc công phủ. Bị xa lánh tới trấn nhỏ xa xôi này.

Ai bảo nơi này là thế giới lấy cường giả vi tôn, ai có năng lực thâm hậu, thì có thể đứng ở vị trí cao hơn, tiếng nói cũng có trọng lượng hơn người khác.

Lạc Vũ thu hồi ánh mắt từ trên người con thú nhỏ, quay sang nhìn nước sông thâm u, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy.

“Ầm.” Ngay lúc này, con sông sâu không thấy đáy chợt lóe lên một tia sáng, xa xa đột nhiên truyền đến một tiêng nổ, chấn vang cả bầu trời.

Trong đầu Lạc Vũ liền đoán, hẳn là cao thủ đấu với cao thủ tạo thành tiếng nổ vừa rồi.

Lạc Vũ vừa mới xác định vị trí phát ra tiếng nổ, chưa kịp phản ứng đã thấy một tia sáng xẹt qua giữa không trung, từ trên thác nước “ầm” một tiếng lao thẳng vào trong hồ sâu.

Nước lạnh trong hồ nháy mắt vẩy ra, Lạc Vũ ngồi cách đó cũng không gần, nhưng lực lượng này thật sự quá mạnh mẽ, nhất thời bị nước lạnh trong hồ văng trúng toàn thân ướt đẫm, lạnh thấu tim.

Tóc đen dán sát vào trên mặt, vừa vặn che lại cái bớt đỏ nửa bên mặt.

“Ngao ô…”

Không đợi Lạc Vũ điều chỉnh lại bộ dáng chật vật, vật từ không trung nện xuống hồ lại đột nhiên hí rống lên từ dưới hồ, cùng lúc đó có một vật thể bay vút lên.

Lạc Vũ sắc bén liếc nhìn một cái, thấy trước mặt là một con vật có hình dáng giống như sư tử, toàn thân trắng như tuyết, bốn móng vuốt màu vàng, hai mắt đỏ đậm, cơ hồ lớn hơn một con trâu, đây là một con Kim Vân Sư. (*sư tử)

Kim Vân Sư đang muốn nhảy ra khỏi mặt nước bay lên, đột nhiên lại vang lên một tiếng hừ lạnh từ trên thác nước, vang vọng trong bóng đêm: “Súc sinh, lại còn dám chạy trốn.”

Âm sắc lanh lảnh, cực kỳ hữu lực.

Vừa nói xong, Lạc Vũ nhìn thấy từ trên thác một người phi thân bay vọt xuống, một cước giẫm lên đỉnh đầu sư tử.

Hai chân cũng sử dụng lực lao thẳng từ giữa không trung xuống, kềm chế con sư tử đang hung hãn giãy dụa trong hồ nước, người nọ hung hăng giẫm thêm một cước, con sư tử liền bị dìm vào trong hồ sâu.

Hồng y bay bay, tóc đen xõa xuống.

Một đầu tóc dài đen nhánh như mực xõa tung, một đôi mắt đen ẩn chứa ngọn lửa tức giận, lúc nhìn về phía Kim Vân Sư càng thêm thiêu đốt.

Ngọn lửa tức giận sâu trong mắt nam nhân khiến cho đôi mắt hắn giống như không phải màu đen mà là màu đỏ, ngũ quan xinh đẹp, nhưng tuyệt đối là đẹp một cách nam tính, mạnh mẽ.

Nam tử này thuộc dạng có tính cách cuồng nhiệt như lửa.

Một cước giẫm lên Kim Vân Sư đang rít gào, nam tử áo hồng vung tay lên, trong nháy mắt một cái khóa liên xích trói Kim Vân Sư tại thác nước.

“Ha..ha! Ma thú cấp 7 quả nhiên lợi hại, đây là lần thứ 2 để nó chạy thoát.” Ngay lúc nam tử áo hồng trói được Kim Vân Sư, ở chỗ tối phía sau hắn, 2 người chậm rãi đi ra, trong đó có một nam tử toàn thân vận y phục màu đen, tràn ngập tà khí, tựa tiếu phi tiếu nói.

“Không có lần sau đâu, hừ.” Nam tử áo hồng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn về nữ nhân ngồi trên tảng đá trước thác nước nãy giờ vẫn không nhúc nhích.

“Lần này ra ngoài thực luyện cũng xem như không sai. Mặc Viêm, ngươi bắt được Kim Vân Sư cấp 7 trở về xem như không phụ lòng sư phụ rồi, nhưng thứ này…” Một nam tử khác mặc cẩm y màu trắng, thần sắc ôn hòa, mỉm cười nói. (*y phục bằng gấm thêu kim tuyến)

Đột nhiên ánh mắt ba người đều tập trung nhìn vào Lạc Vũ, toàn thân ướt sũng nước ngồi trên tảng đá.

Ánh trăng sáng tỏ, mông lung tô điểm cho bóng hình kia, thanh lệ thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm.

Tóc đen che nửa bên mặt, ánh trăng bàng bạc chiếu vào nửa bên mặt còn lại như bạch ngọc không tỳ vết, tuyệt sắc không thuộc về nhân gian, phảng phất như yêu tinh trong nước. (*yêu tinh thường rất quyến rũ nhé, không có xấu đâu)

Nam tử tên gọi Mặc Viêm thấy Lạc Vũ chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó nàng cúi đầu, năm ngón tay mảnh khảnh duỗi vào trong nước, nhặt ngọc bội trắng noãn trong suốt lên.

Mặc Viêm thấy vậy, lập tức sờ bên hông, đó là ngọc bội của hắn, đã bị rơi xuống nước.

Một thân ướt đẫm, Lạc Vũ khẽ nhíu mày nhìn ngọc bội nàng vừa nhặt lên từ trong nước. Ngọc bội có hình rồng, giá trị liên thành. (*vô giá)

Nàng lật xem mặt kia của ngọc bội, phía trên rõ ràng khắc chữ “tam ”

Lạc Vũ nhướng nhướng lông mày suy nghĩ, ngọc bội có hình rồng tức là chủ nhân ngọc bội trong hoàng tộc, chữ “tam” là chỉ người con thứ mấy. Cho nên, đây là ngọc bội của tam vương tử Phi Vũ quốc, là hắn, người có hôn ước với nàng, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.

Thật là trùng hợp.

Khóe miệng Lạc Vũ nhếch lên, sớm biết sẽ gặp phải hắn, nàng nên đổi nơi trốn lão nương mới đúng.

“Tặng cho nàng.“

Một giọng nói hùng hậu của nam nhân đột nhiên vang lên cắt đứt nụ cười của nàng.

Lạc Vũ ngẩng đầu, tam vương tử đã bình tĩnh đứng trong nước trước mặt nàng, trong mắt mang kinh diễm, hai mắt sáng lên nhìn nàng.

Dung mạo tuấn mỹ cường ngạnh, người như vậy rất hiếm gặp.

Lạc Vũ nhướng mày, lúc nàng 5 tuổi mới đi đến trấn nhỏ này định cư.

Nếu là nàng nhớ không lầm, lúc 3 tuổi nàng đã gặp qua tam vương từ, là một hài tử phấn trang ngọc mài tựa như búp bê, so với nữ tử lại càng xinh đẹp hơn. Nàng vẫn còn nhớ rõ, tam vương tử từng ném vào mặt nàng một câu “người quái dị”. (*đẹp như trang sức bằng ngọc được mài dũa cẩn thận)

Mà nay, bộ dạng lớn lên của hắn lại cường tráng và tuấn mỹ như thê. (*ý nói hồi nhỏ đẹp mềm mại như con gái, lớn lên đẹp trai)

Lạc Vũ chơi đùa ngọc bội trong tay, không lên tiếng.

Ngọc bội hình rồng tượng trưng cho thân phận của hắn, không phải ai cũng có tư cách để cầm như vậy.

Tam Vương từ thấy vậy, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm nàng, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, tươi cười nhưng lại cực kỳ bá đạo nói: “Theo ta đi, ta lấy nàng làm vợ.”

Lạc Vũ nghe vậy, nhìn thẳng vào tam vương tử Giá Hiên Mặc Viêm, trong mắt phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt, mang theo bá đạo, kiên quyết, càng nhiều là nhìn trúng ai sẽ ngay thẳng trực tiếp xuống tay.

Cái tên Giá Hiên Mặc Viêm này cũng quá tự tin với cảm giác của mình. Lạc Vũ nghĩ vậy, thản nhiên nở nụ cười.

“Mặc Viêm, ngươi đừng nói lung tung, ta nhớ rõ ngươi đã có hôn ước rồi mà, nghe nói vốn là một xấu nữ vô dụng nha.” Từ trong kinh diễm tỉnh lại, nam tử tà khí, một thân áo đen, hai tay ôm ngực nhìn Mặc Viêm khẽ cười nói.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhướng mày, không chớp mắt nhìn Lạc Vũ, khá là tự phụ và cuồng ngạo nói: “Ta sẽ không lấy nàng ta, ta không có hứng thú với người quái dị.”

Dứt lời, vươn tay về phía Lạc Vũ: “Theo ta đi.”

Lạc Vũ nhìn bàn tay vươn về phía nàng, lông mi hơi động đậy, trong măt chợt lóe ra sắc bén cùng ý tứ muốn đánh cuộc.

Nàng chậm rãi vươn tay, trong ánh nhìn chăm chú của ba người, chậm rãi vén mái tóc đen ướt nước dán lên nửa bên mặt, lộ ra toàn bộ dung nhan.

Một vết bớt màu đỏ chằng chịt như thiểm điện xỏ xuyên qua gò má.

Nếu nói một bên mặt không có vết bớt là đại biểu cho thiên sứ, thì nửa bên kia lại chính là ác ma.

Dung nhan lộ ra trong bóng đêm, tóc đen bay bay, cơ hồ như quỷ my.

Giá Hiên Mặc Viêm bất ngờ không phòng bị, lại càng hoảng sợ, theo tiềm thức lui về phía sau vài bước. Trong nháy mắt sắc mặt của hắn xanh mét.

Gió đêm bay qua, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động.

Nam từ áo đen và nam tử áo trắng đứng cách đó không xa, dường như cũng bị kinh hách, không hề lên tiếng.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt khó coi của Giá Hiên Mặc Viêm, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa cuồng nhiệt trong mắt khi nhìn nàng đã tắt ngấm, mà thay vào đó là ánh mắt khinh thị như nhìn một con ruồi, con bọ. Lạc Vũ không chớp mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bộ dạng như thế này, ngài còn muốn ta đi theo ngài sao?”

Âm thanh rất lãnh đạm, phảng phất như gió mát mang theo ánh sáng.

Giá Hiên Mặc Viêm xanh mét mặt mày, sắc mặt rất khó xem.

Lạc Vũ thì lại nhìn hắn không chớp mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt hắn biến sắc, nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ẩn nhẫn, nhìn hắn bởi vì được giáo dục tốt đẹp mà vẫn không văng ra khỏi miệng những lời thô tục, Lạc Vũ chậm rãi cười.

Hắn chần chừ và ẩn nhẫn như vậy, kết quả không cần nói cũng biết. Hắn còn quá trẻ, lại quá chú ý đến dung mạo bên ngoài mà không chú trọng đến tính cách bên trong một con người. Nàng nói: “Quên đi, ngài…”

“Ha..ha! Mặc Viêm, đây là người mà ngươi thích sao? Đây là một người, ngươi chỉ liếc mắt một cái đã muốn kết hôn với nàng ta? Ha…ha! Quả nhiên, Mặc Viêm ngươi rất có duyên với phụ nữ xấu xí nha! Người có hôn ước với ngươi cũng xấu kinh người, hôm nay nhìn trúng nữ nhân này lại “xinh đẹp” như ác quỷ, ha…ha! Đây là thẩm mỹ của ngươi sao? Xem ra kiếp này tam vương từ của chúng ta nhất định phải lấy xấu nữ về làm vợ rồi, ha ha ha…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN