Đặc Công Xuất Ngũ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Đặc Công Xuất Ngũ


Chương 20


Trần Kì ngồi sau bàn làm việc chờ Diệp Phong. Hắn cứ nghĩ rằng Diệp Phong đã viết xong đơn từ chức nên ngồi quay bút. Hôm qua hắn đã nhận được điện thoại từ A Báo nói rằng hắn đã phái người đến nhà Diệp Phong. Mặc dù hắn không biết rõ cách làm việc của xã hội đen nhưng hắn cũng biết một thủ lĩnh chẳng nhẽ lại không thể đối phó với một tên côn đồ. Nhìn Diệp Phong khi nãy thì xem ra hắn không hề hấn gì, nếu hắn mà nhìn thấy băng nhóm xã hội đen kia chắc là sẽ quì gối xin tha mạng, rủ lòng thương thôi.

” Cạch” Diệp Phong đẩy mạnh cửa, khuôn mặt lạnh lùng đi vào, không chào hỏi gì đã ngồi ngay xuống trước mặt Trần Kì, im lặng không nói gì.

Trần Kì nhíu mày, không ngờ là tên này vẫn hung hăng như vậy đến cả cửa cũng không thèm gõ đã lừ lừ đi vào. Chắc là do hôm qua hắn uất ức quá chưa trút được cơn giận đi đâu, chỉ có điều hắn không ngờ người ngồi trước mặt hắn chính là kẻ đứng sau vụ này. Bạn đang xem tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

” Anh không có gì phải nói với tôi sao?” im lặng một lát sau Diệp Phong mới nói. Nhìn Diệp Phong không có bất kì phản ứng nào, Trần Kì thấy có chút nghi ngờ, song lại gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Diệp Phong nhìn hắn chằm chằm trầm giọng hỏi:” Là anh gọi tôi vào phải không?” Giọng nói của Diệp Phong không chút tôn trọng, nếu như người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ hai người này không phải ở cùng một công ty, mà nói đúng hơn là hai người xa lạ.

” Có phải anh muốn hỏi hôm qua tôi bị lừa có thảm hại không à? Hay là có cần đi bệnh viện không?” Diệp Phong gõ nhẹ tay lên ghế nói.

” Hả? Hôm qua anh gặp chuyện gì à?” Trần Kì nhướng mày dò xét. Mặc dù hắn không thể hiện có hàm ý gì nhưng cũng khiến cho Diệp Phong thấy nghi ngờ chuyện này có nội tình. Hắn nhìn Trần Kì bằng ánh mắt sắc lạnh ghê người, có lẽ ngay cả người của xã hội đen như A Báo ánh mắt cũng không lạnh lùng như thế. Sát khi từ đôi mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn khiến hắn lạnh cả sống lưng, vội vàng lẩn tránh ánh mắt của Diệp Phong.

” Giám đốc Trần Kì, hình như trí nhớ của anh không tốt lắm thì phải.” Diệp Phong cười nhạt vừa nói, vừa dựa vào ghế, tay rút ra một điếu thuốc châm hút, bình thản tận hưởng cảm giác thoải mái.

Trần Kì nghĩ mãi không hiểu nhưng hắn cứ đứng ngây ra không làm gì mãi cho tới khi nhìn thấy điếu thuốc đã cháy hết một nửa thì hắn mới chợt tỉnh lại, nhắc nhở Diệp Phong: ” Ở văn phòng không được hút thuốc.”

Diệp Phong cười lạnh lùng nói: ” Vậy thì tôi không hút nữa, lời của lãnh đạo sao tôi có thể không nghe theo chứ?” Vừa nói hắn vừa dụi mạnh điếu thuốc Panda đã cháy hơn một nửa xuống bàn làm việc, sau đó, làm như không có chuyện gì xảy ra, trở lại chỗ ngồi.

” Anh…….” Trần Kì đứng giữa làn khói thuốc, uất ức không nói được câu nào, từ trước tới giờ hắn chưa từng bị thuộc hạ kinh thường như thế, hơn nữa người này lại mới vào công ty, thời gian thử việc cũng chưa kết thúc. ” Anh tự do quá rồi đấy, anh phải chịu trách nhiệm trước mọi hành động của mình.”

” Anh cũng cần phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình.” Diệp Phong đột nhiên đứng dậy, hai tay đặt lên bàn, nhìn thẳng vào Trần Kì đang có chút sợ hãi nói: ” Đừng có nghĩ những việc anh làm tôi không biết. Anh Báo? Anh ta không làm gì được tôi đâu.” Đừng nói đến Anh Báo, hắn tự tin rằng trên đời này không mấy người dám động đến hắn, bây giờ phải cáu giận với một kẻ tầm thường khiến hắn thấy thân phận mình bị hạ thấp.

” Anh làm sao biết Anh Báo? ” Trần Kì bất giác hỏi, Diệp Phong trước mắt hắn không còn là một viên chức bình thường nữa rồi, trong mắt hán sát khí thậm chí còn hơn cả Anh Báo. Sát khí đó như là báo hiệu của cái chết đang đến gần.

” Tôi không chỉ biết Anh Báo mà còn biết cả Anh Kì.” Diệp Phong đùa chút với Trần Kì. Trần Kì so với những người bình thường thì còn có chút năng lực hơn người chứ bây giờ xem ra không là gì cả.

” Anh Kì…….Anh Kì là ai?” Trần Kì nói có chút lo lắng, biết là chuyện đã bị lộ.

Mặc dù, Diệp Phong biết chuyện này khó cho Trần Kì mà chấp nhận, có lẽ tên Báo mà có thể nhìn ra thực lực của Diệp Phong chắc vẫn chưa sinh ra. Trần Kì một người như vậy lại có thể phá vỡ được vỏ bọc của hắn thì Diệp Phong không thể trà trộn trong công ty này nữa.

” Tất nhiên là anh rồi.” Diệp Phong vỗ vai Trần Kì nói, khuôn mặt đã không còn đằng đằng sát khí nữa. Hắn trở về chỗ ngồi, vắt chéo hai chân, hơi khó chịu nói: ” Đừng có mà nghĩ rằng quen biết mấy người trong xã hội đen là có thể lừa được người khác, làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả trước tiên. Có một số người anh cũng như Anh Báo đều không thể động tới.”

Trần Kì toát mồ hôi hột nhìn người đàn ông đáng sợ đang ngồi trước mặt mình mỉm cười. Quả thật hắn không thể tưởng tượng nổi sao Anh Báo lại gửi người kém như vậy đi xử lí chuyện này, ngay cả một nhân viên bình thường cũng không thể giải quyết được, thay vào đó lại bị hắn ăn hiếp.

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người nên chắc là Diệp Phong cũng không dám làm vậy. Trần Kì bình tâm lại, suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Diệp Phong.

” Reng reng reng” điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Trần Kì nhìn số điện thoại, là số di động của Anh Báo bèn nhấc máy, đang định hỏi rõ chuyện hôm qua thì lại bị một câu nói từ đầu dây bên kia làm cho chết đứng.

Hắn lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, Trần Kì lắc đầu thở dài, quả thật hắn không ngờ Diệp Phong chính là con trai của băng đảng xã hội đen nổi tiếng nhất thành phố T, đến ngay cả Anh Báo cũng không dám động tới.

” Thật không ngờ con trai của ông trùm xã hội đen lại đến đây làm nhân viên. Tôi đã gọi người xử lí cậu, thật là nực cười.” Trần Kì cười đau khổ, ánh mắt vừa đau khổ vừa sợ hãi. Xem ra hắn không thể tránh khỏi sự trả thù, nếu như rơi vào tay Lãnh Phong Đường thì không có kết quả tốt đẹp gì.

Diệp Phong cúi đầu, không biết từ khi nào hắn trở thành công tử của ông trùm băng đảng xã hội đen nữa. Trần Kì dường như rất chắc chắn. Hắn đột nhiên nhớ tới Ông già xấu xa đó, trong lòng thấy vui vui. Chắc là hôm qua mấy tên khốn đó nhận ra ông già hắn nên quay về nói với Anh Báo.

Hắn vốn dĩ muốn thể hiện chút thực lực nhưng lại bị ông già cướp mất rồi, thật là đáng ghét. Nhìn Trần Kì sợ hãi đến mức mặt trắng bệch ra thì hắn cũng chẳng có tâm trạng nào mà xử lí hắn.

” Trần Kì, con người tôi tính tình nóng nảy, từ trước giờ toàn ức hiếp người khác.” Diệp Phong đứng dậy nhìn Trần Kì đang lo lắng nghiêm túc nói: ” Nhưng anh nhớ cho rõ, bất kể ai, một khi dám phá vỡ cuộc sống yên bình của tôi thì đều phải trả giá. Lần này tôi tha cho anh nhưng nếu như anh vẫn không cam tâm thì đừng có trách.”

” Choang” cái ống đựng bút bằng gốm bị Diệp Phong bóp vỡ, mấy cái bút trong ống rời hết xuống đất, Trần Kì ngây ra sợ hãi nhìn, tưởng tượng nếu như đó là cái đầu hắn thì hậu quả sẽ như thế nào. Hắn thấy tóc mình dựng ngược lên, toàn thân run rẩy.Vốn dĩ hắn nghĩ Diệp Phong chỉ là một công tử, dựa vào sức mạnh gia đình hắn mới đuổi được những người ngày hôm qua đi chứ không nghĩ rằng hắn lại có sức mạnh như vậy. Cánh tay đó như sắt như đồng, chắc chỉ có trên phim mới nhìn thấy loại Ngạnh Công như vậy,

nhưng Diệp Phong đã làm được như vậy.

Diệp Phong vốn là người có thù phải trả, đối với kẻ địch có thể ra tay tàn ác nhưng tên Trần Kì này quả thật đáng ghét, không đáng để hắn ta ra tay, để hắn chiêm ngưỡng sức mạnh của hắn là đủ rồi. Chắc là từ giờ trở đi hắn không dám ngạo mạn nữa.

Xoa xoa tay, Diệp Phong đi thẳng về phía cửa, nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình tĩnh, liên tục chào hỏi mọi người, đúng như cái kiểu của một người trẻ tuổi, chỉ có Trần Kì mặt mũi trắng bệch trong phòng làm việc mới biết hắn còn có một mặt rất đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN