Đặc Công Xuất Ngũ - Chương 9: Quán bar Báo Ti
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Đặc Công Xuất Ngũ


Chương 9: Quán bar Báo Ti


Trần Kỳ uống cạn cốc bia thứ sáu, đầu óc vốn tỉnh táo bây giờ cũng có chút mơ hồ. Mấy ngày nay hắn thậm chí không có dũng khí để gặp Hà Tích Phượng, mặc dù có việc gì chỉ cần xin chỉ thị qua điện thoại là xong. Bây giờ nhìn thấy Diệp Phong hắn càng căm hận vì lòng đố kị. Trong vòng ba ngày hai người đều bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc nói chuyện, nghiễm nhiên hắn trở thành kẻ áp đảo chiếm được sự tin tưởng. Mà dường như Hà Tích Phượng đối xử với Diệp Phong rất “nhẹ nhàng” càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đuổi ngay Diệp Phong khỏi Hương Tạ Hiên, hoặc là cho hắn một bài học nhớ đời.

Nhìn xung quanh một lượt, mười người thì có đến chín người ôm gái tán tỉnh rồi uống rượu, thậm chí có gã còn đưa tay đến những bộ phận kín của phụ nữ mà không ngừng xoa nắn, vuốt ve. Phòng khách quán bar to như vậy mà bao phủ một bầu không khí dâm đãng, bên cạnh đó, có những đôi nam nữ đến đây uống loại thuốc dành cho tuổi vị thành niên điên cuồng giãy dụa, vặn vẹo với cơ thể chưa phát triển hoàn thiện, liều thuốc đó ăn mòn dần thể xác và tinh thần họ.

Quán bar Báo Ti vốn không phải là nơi mang tính chất tu thân dưỡng tính, ở chỗ này nếu như phát hiện ra mấy tên tù bậc A trốn trại cũng là chuyện bình thường, mà ở đây không có các đạo sĩ lui tới nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, có lẽ nếu các đạo sĩ xuất hiện ở đây thì cũng đã tha hóa biến chất rồi, chỉ lo hưởng thụ cá nhân chứ chẳng bao giờ nghĩ đến lợi ích của người khác, mà làm gì có thời giờ để ý đến việc của người khác chứ!

Thành phố T đã hỗn loạn mà dơ bẩn nhất là quán bar Báo Ti, cảnh sát nhiều lần đã nghiêm khắc cảnh cáo nhưng nó vẫn sừng sững tồn tại, mỗi lần càn quét cũng chỉ bắt được mấy tên côn đồ, nhiều lắm là mấy trận đánh nhau ẩu đả, còn ma túy thận chí buôn bán vũ khí cũng không hề bị phát hiện.

“Đại ca, ngồi uống rượu một mình không buồn bực sao?” Một người dáng vẻ cũng không đến nỗi nào lên tiếng hỏi, người phụ nữ với trang phục diễm lệ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trần Kỳ, một tay để lên trên vai hắn. Chỉ là vì không thấy vẻ mặt nam nhân có chút kích thích gì sau khi uống rượu.

“Biến!” Trần Kỳ cầm chai rượu vung mạnh người làm cho tay cô gái đang để trên vai hắn văng ra ngoài. Thường lui tới đây nhưng hắn lại không hề để ý đến mấy người làm nghề này, suốt ngày ở giữa đám phụ nữ, muốn phát điên lên được, mà nơi này sự tiếp xúc da thịt là sự lựa chọn tốt nhất. Chẳng qua là hôm nay hắn không có hứng. Huống hồ người phụ nữ trước mặt cũng không phải loại hắn thích.

Cô ta là loại phụ nữ có kiến thức rộng, tiếp xúc với nhiểu kiểu đàn ông cũng không ngại ngùng mà đỏ mặt lên. Loại phụ nữ vô duyên này bị đuổi như vậy đối với cô ta là một sự nhục nhã. Những cô tiểu thư dựa vào khuôn mặt và hình thể hấp dẫn đàn ông mà lại bị đàn ông coi thường không để ý tới thì vô tình nghiệp vụ của cô ta đã bị phủ nhận. Hơn nữa, nếu không phải do lão bản Báo Ti mời về, cô ta cũng không cùng các chị em của mình tới đây mà dồn hết tâm huyết muốn tìm một nam nhân phát tiết dục vọng… vậy mà lại bị đẩy ra.

Tại nơi đây tốt xấu lẫn lộn, ai cũng như nhau. Nhưng với sự am hiểu sâu sắc về trang phục cũng nhue thân thế, người phụ nữ này lập tức có nhận xét người đàn ông vừa có những ngôn từ lỗ mãng kia nhất định không phải là dân xã hội đen, mặc âu phục như vậy có thể là công tử con nhà giàu, cùng lắm là tầng lớp trung lưu. Loại này ở thành phố trên thực tế là chẳng có quyền thế gì, tiền tài thì khồn có nhiều đủ để mua chuộc Chính phủ, nhưng cũng không dám bàn luận giống như dân thường bị áp bức hoặc là giết người hay tự sát.

Đàn ông mà cư xử như vậy cho dù là kỹ nữ cũng sẽ không có chút gì sợ hãi.

“Anh nói lại lần nữa xem nào!” Người phụ nữ suốt cả ngày làm việc dơ bẩn nói năng thô tục, chỉ khi khách bỏ tiền ra mới có thể nói được những lời nhỏ nhẹ, dịu dàng, tìm mọi cách để quyến rũ. Một khi mà đã điên lên thì chẳng khác nào là một ả lưu manh.

Uh? Trần Kỳ không khỏi nhíu đầu mày, tại quán bar Báo Ti này chưa từng có người nào dám nói chuyện kiểu đó với hắn. Nhìn xem bao nhiêu cuộc ẩu đả cùng những cô tiểu thư người nào nhìn thấy hắn cũng cúi đầu cúi người như chó vẫy đuôi mừng chủ. Cố gắng mở hai mắt lơ mơ, trợn mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt, một khuôn mặt trang điểm dày để cố che giấu độ tuổi ngoài ba mươi, cho dù tướng mạo có vượt xa so với các tiểu thư khác thì cũng vẫn nhìn thấy dấu vết do thời gian tàn phá. Với ngành sản xuất này, ba mươi mấy tuổi vẫn có thể làm ra tiền, chỉ có thể là giá sẽ rẻ hơn, rất nhiều phụ nữ độ tuổi này thì chuyển sang dẫn các cô gái trẻ khác đi khắp nơi để tiếp khách.

“Tao nói là mày biến đi, đồ gái điếm!” Trần Kỳ trầm giọng nói, nói rõ rành từng từ. Đã quá chán ghét bọn kỹ nữ buôn nước bọt này cho nên tại Báo Ti, Trần Kỳ cũng không thể bắt chuyện.

Người phụ nữ đó không nghĩ rằng ở Báo Ti lại có người không sợ chết như vậy, nếu như một người với đầy hình xăm, mang theo một nhóm đệ tử côn đồ mà mắng cô ta như vậy thì cô ta chắc cũng ngay lập tức mà tránh ra ngay, nhưng trước mắt cô ta lúc này cũng chỉ là một người đàn ông bình thường càng làm cho cô ta điên tiết hơn lửa giận tuôn trào… Mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu loại đàn ông, việc nhẫn nại mà kìm nén cơn giận là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bây giờ cô ta cũng không thể để cho nam nhân nào cũng có thể tùy tiện chửi mắng được.

“Tiểu tử! Mày có khí phách, có gan thì ra tay đi, bà chị đây sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại”. Người phụ nữ phẫn nộ đến mức chỉ muốn chính mình tới giết chết tên đàn ông kia, nhưng giẫm đạp lên người khác không phải là thế mạnh của cô ta mà tìm người giẫm đạp lên giúp mình mới là sở trường, cô ta hiểu rất rõ tâm lý đàn ông, đã từng thành công trong việc công kích hai băng đảng xã hội đen lớn quyết chiến với nhau.

Trần Kỳ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Bất cứ khi nào cũng có thể tiếp đãi!”

Xoay người hướng về phía người quản lý quầy bar chỉ: “cho tôi một cốc bia!”

Người phụ nữ này có hành vi gần như bị khinh bỉ thẹn quá mà thành giận, dậm mạnh một chân xuống sàn rồi xoay người bỏ đi.

Năm phút đồng hồ trôi qua, một đám thanh niên mặc trang phục xanh xanh đỏ đỏ đến gây sự lung tung. Thấy những con dao pha sáng choang, ống tuyp, những người uống rượu trong quán lập tức tách thành hai bên, làm thành một đường ở giữa để bọn xã hội đen đi qua, rồi lại nhanh chóng bám sát theo sau cổ động “sống hoặc chết” đám phản loạn.

Một số người có tâm địa không tốt, nam nữ trong bar Báo Ti đều bàn tán xôn xao, có những người đàn ông thản nhiên uống rượu, có những người tỏ ra lo lắng, còn lại là những người thờ ơ lạnh nhạt, số ít là nhìn có chút hả hê.

“Chị Linh, người nào mù mắt mà dám cả gan trêu chị vậy? Để anh em đây hoạn luôn cái đó của hắn xem hắn còn dám kiêu ngạo hay không!” Người thanh niên cầm đầu chừng hai lăm, hai sáu tuổi nói. Không phải vì thời tiết nóng bức nhưng áo sơ mi hoa của hắn không hề có cúc, trước ngực có hình xăm con rồng, cho dù trong bar chỉ có ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn mờ thì vẫn có thể thấy rõ ràng được. Trong tay hắn cầm một con dao pha sáng choang chừng một thước.

Người phụ nữ được gọi là chị Linh chính là người vừa mới bị Trần Kỳ mắng là “Đồ gái điếm”, ngay lúc này đang đứng sau nhiều tên côn đồ nên tiếng bước chân cũng có phần kiêu ngạo trở lại.

“Hắn chỉ là một thằng công tử bột mà trước mặt mọi người dám mắng chị. Hắn quả thật là đui mù rồi. Mấy người đến giáo huấn cho hắn một bài đi. Sau đó chị sẽ mời đi ăn khuya, nếu giáo huấn tốt thuộc hạ của chị là các chị em ở đây sẽ chiêu đãi các anh em một chầu”. Người phụ nữ cười khẽ nói, rồi đi thẳng đến quầy bar chỗ ngồi của Trần Kỳ, hắn vẫn im lặng không biết sống chết thế nào, có bị đánh đứt tay đứt chân mà bò khỏi Báo Ti không. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mấy người thanh niên bất lương tinh thần hiện giờ rất tỉnh táo, vì một chầu khao, là đàn ông ai chẳng biết trong đó có ngụ ý gì, liền xoa tay hằm hè đi theo sau người phụ nữ, chỉ muốn đánh xong tên tiểu tử sau đó được hưởng thụ khoái lạc một đêm.

“Tiểu tử, lão nương đây đã trở về để nhìn ngươi chết như thế nào!” Người phụ nữ tay chống vào thắt lưng đứng vững như núi thái sơn dẫn theo một đám thanh niên. Thật kỳ lạ người đàn ông này không biết có phải vì uống rượu nhiều quá rồi hay không mà nhìn thấy đám thanh niên này cầm nhiều hung khí trong tay như vậy mà vẫn bình tĩnh.

Chờ đợi một lúc lâu sau, ở phía sau cũng không có động tĩnh gì, người phụ nữ quay đầu nhìn lại đã phát hiện ra đám thanh niên vừa rồi còn có lời thề son sắt giúp cô ta hả giận giờ đám gia súc này như bọn ngốc đứng trơ ở đó không đứa nào dám ngẩng đầu lên, trong tay dao pha, ống tuyp cũng không thấy đâu nữa.

“Kỳ ca, sao anh lại có thời gian đến đây thế này? Nếu biết trước anh đến chúng em đã sớm ra ngoài đón tiếp, anh hút thuốc lá ạ”. Thanh niên cầm đầu cúi đầu đi tới trước mặt Trần Kỳ, móc ra một hộp thuốc mời hắn nịnh nọt nói.

“Khỏi cần, tại sao không thấy Báo ca của các chú đâu?” Trần Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn một lượt toàn thân người phụ nữ kia.

“Dạ, dạ. Em sẽ cho người đi gọi Báo ca đến. Biết anh đến thế này, Báo ca nhất định rất vui mừng!” Người thanh niên thức thời mà rút lại điếu thuốc lá, hướng mắt về phía mấy tên thuộc hạ trừng mắt mấy lần. Đám thanh niên vừa rồi còn ngang ngược kiểu xã hội đen giờ như trong mộng tỉnh lại, tản mạn đi các chỗ, làm nhiệm vụ báo tin cho lão Đại.

Trần Kỳ không thèm nhắc lại, chỉ là va chạm nhỏ lúc rượu bia, cái chính phải hỏi người bạn tốt A Báo chỉ bảo cách để hạ Diệp Phong, để cho tên tiểu tử này hiểu rằng, Trần Kỳ hắn cũng không chỉ là một giám đốc PR, lại càng không phải chỉ là một viên chức nhỏ để hắn có thể dễ dàng động đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN