Daddy! Mẹ Của Con Đâu?
Chương 1: Đây Là Con Trai Của Anh
6 giờ sáng.
Mặt trời đang dần lên, chiếu những tia sáng dịu dàng len vào từng bụi cây ngọn cỏ, sương mai cũng vì thế lấp lánh như những giọt pha lê…
Trong phòng ngủ chính, một thằng con nhỏ nằm gác chân lên ngực thằng ba lớn, cả hai đang chìm trong giấc ngủ say…
“Oáp! Daddy, dậy đi, trời sáng rồi!”
Tiểu Du mắt vẫn nhắm tịt, đưa bàn tay trắng trắng, bụ thịt của mình ra, vỗ vỗ vào mặt ba: “Dậy! Dậy!”
“Tên tiểu quỷ kia, để yên cho ta ngủ! Tối qua daddy phải thức đến 3 giờ sáng để làm xong đống hợp đồng sổ sách kia, con không có thương daddy của con à?”- Quý Hàn Liêm với tay nắm lấy bàn tay bé bé, mềm mềm kia vứt khỏi mặt mình không chút thương tiếc.
Gớm, nói thì nói vậy chứ cục cưng của anh, ai dám nỡ dùng lực quá mạnh.
Tiểu Du phụng phịu, lấy bàn tay còn lại của mình xoa xoa cái bàn tay vừa bị người cha già xấu xí lại còn độc ác kia ném đi—–” Ứ!”
Mới sáng sớm ra đã làm đau cậu rồi, cậu là có ý tốt muốn gọi daddy dậy mà!
Cậu quay người sang đối mặt với Quý Hàn Liêm, mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại phun phì phì nước bọt vào mặt anh thể hiện sự tức giận của mình:
“Hừ! Tên phù thuỷ độc ác nhà ngươi muốn có người thương thì mau đi kiếm mami về đi, chớ bổn thiếu gia ta đây không rảnh để âu yếm ngươi đâu. Plè~~”
Bắn nước bọt tung toé vào mặt Quý Hàn Liêm xong, Tiểu Du vội lăn năm vòng rồi nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm, “rầm” một tiếng, cửa đóng mạnh lại…
Quý Hàn Liêm: “…”
Cả thành phố này có ai là không biết, Quý Hàn Liêm là người cực kì ưa sạch sẽ chứ?
Phận làm con, Tiểu Du cũng được hưởng ké cái tính biến thái này.
Nhưng…nước bọt của người khác không nói, nước bọt của cậu…cũng đâu thể nói là bẩn đâu?
Với lại ai bảo daddy lại phũ phàng ném tay cậu đi như thế, cậu đau nha!
Quý Hàn Liêm nhìn thằng con mình đang chạy trốn trối chết đằng kia, không nhịn được ném cho một ánh mắt đầy khinh bỉ—-Quân tử không thèm chấp tiểu nhân!
Anh với tay rút mấy tờ giấy ướt đã được tiệt trùng để trên bàn lau vết nước bọt dính trên mặt rồi bắt đầu ngủ tiếp. Bỗng trong đầu anh lại nhớ tới lời nói đùa vô tình cố ý của con trai vừa nãy, đồng thời trong đầu hiện ra hình ảnh một người phụ nữ…
———-Sở Linh Chi….?
Bất chợt một đoạn kí ức mà anh tưởng như mình đã quên mất từ lâu dần hiện lên…
7 năm trước.
Một cô gái đầu tóc bù xù, cả người đầy vết thương và máu me, trông vô cùng nhếch nhác và thảm hại, ngồi bệt cạnh cổng khu nhà anh. Chiếc cổng tự động hiện đại được làm từ bạc 47%, trên đó khắc hình rồng, hình phượng đầy tinh xảo, xa hoa và có chút lạnh lẽo, bên cạnh còn có bảo vệ mặc quân phục ngay ngắn, xuất thân từ lính đặc chủng vô cùng cường ngạnh, tạo nên sự tương phản hoàn toàn với cô gái trông có vẻ yếu ớt kia.
Đang ngồi xem tài liệu ở ghế sau, Quý Hàn Liêm vô tình liếc qua cửa kính xe hơi, ánh mắt bất chợt chạm phải bóng hình của cô.
Bởi vì mái tóc dài rối của Sở Linh Chi mà ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ của cô bị che lấp làm nhất thời Quý Hàn Liêm không nhớ ra là ai, chỉ cảm thấy cô có chút quen mắt…
Trên tay cô còn bế một đứa trẻ mới sinh đang say sưa ngủ ngon lành, ánh mắt cô nhìn con đầy dịu dàng lại có cả sự bi ai, thống khổ xen lẫn chút tình cảm phức tạp. Cánh cổng tự động mở ra, chiếc xe chở Hàn Liêm cũng từ từ đi vào.
Sở Linh Chi nghe thấy tiếng động cơ xe của Quý Hàn Liêm trở về liền vội vã bế con chạy đến gần. Một tên bảo vệ đứng gác cổng thấy thế cũng đề phòng, vội vàng nắm lấy cánh tay cô, chặn lại: “Thưa cô, cô không thể đến đó.”
Chiếc xe dừng lại.
Quý Hàn Liêm đi xuống xe, dáng vẻ đầy cao ngạo, lạnh lùng chẳng khác gì một vị vương giả, liếc mắt một cái, ý nói tên gác cổng kia cứ để mặc cô.
Tên đó cũng biết ý, buông cô ra, đứng sang một bên.
Sở Linh Chi thấy hắn không còn chặn đường mình nữa, vội vàng chạy đến chỗ Hàn Liêm, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt anh, nhìn lên. Hai người bên cạnh nhau tạo nên một bức tranh vô cùng đối lập- một người cao cao tại thượng như đứng trên đỉnh thế giới, một người thảm hại, nhơ nhác như một tên ăn xin ở tận đáy xã hội.
Hai người…tựa như hai thế giới.
“Quý tổng, ngài… có thể giúp tôi một việc được không?”- Sở Linh Chi yếu ớt mở miệng, ngước nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt cô. Một tay cô ôm con, một tay cô nắm lấy ống quần anh cầu xin.
Quý Hàn Liêm vốn vô cùng rất ghét người khác chạm vào mình, đặc biệt là người bẩn thì càng không bao giờ. Ấy vậy mà khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng, đầy bất lực của cô, cơ thể anh lại không nhúc nhích, mặc cho cô nắm. Quý Hàn Liêm lạnh lùng không mở miệng.
Sở Linh Chi dè dặt nói: “Đây là con trai của anh. Anh có thể…nuôi nó chứ?”
Nghe cô nói xong, Quý Hàn Liêm bỗng cười lạnh trong lòng.
Kí ức mấy tháng trước bỗng ùa về.
Có một hôm anh say rượu, vô tình vào nhầm phòng rồi phát sinh quan hệ với một người phụ nữ xa lạ. Nhìn lại thì người trước mặt anh với người phụ nữ đêm ấy khá giống nhau nhưng khi đó không nhếch nhác, bẩn thỉu như thế này đi?
Hay là muốn giả vờ mềm yếu, chật vật khiến anh mủi lòng thương, lại dựa sinh được một cậu quý tử cho nhà anh để trèo cành cao, tiến vào nhà anh làm Quý phu nhân?
Cô ta diễn cũng thật giỏi, đến anh cũng suýt bị bộ mặt đáng thương kia của cô lừa gạt. Mà anh còn nhớ, khi ấy còn đưa cho cô viên thuốc tránh thai rồi, cô ta là không uống hay đứa con là của người khác đây?
Quý Hàn Liêm hừ một tiếng, hỏi:
“Sao? Muốn ‘mẹ quý nhờ con’?”
Sở Linh Chi lờ mờ đoán được suy nghĩ trong lòng anh, miệng nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt vô hồn nhìn vào xa xăm, không chút nghĩ ngợi hay đắn đo, bình thản trả lời:
“Ngài Quý! Anh nghĩ nhiều rồi! Chỉ là trước khi tôi không còn trên đời, tôi muốn lo liệu kĩ càng cho con tôi mà thôi. Không để ý tới tài sản của anh, càng không muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng. Nếu chưa đủ thành ý, tôi sẽ viết một bản hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ quyền nuôi dưỡng con cho anh, không lấy lại cho bản thân một xu. Tôi cũng cam đoan là đứa con này chính là con anh. Anh thấy sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!