Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy - Chương 20: Cắt đứt quan hệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy


Chương 20: Cắt đứt quan hệ


“Chí Tư, người phụ nữ này muốn cướp Thừa Thừa, cô ta muốn cướp Thừa Thừa của Tri Vận.” Thiệu Tuệ Như bấu chặt lấy cánh tay của Diệp Chí Tư, hung ác dữ tợn trừng mắt nhìn Diệp Tri Thanh, “Con đàn bà đáng ghét, tôi sẽ không để cô thực hiện được đâu, không để cô cướp đi Thừa Thừa đâu!”

“Mommy không phải phụ nữ đáng ghét! Bà mới là người đáng ghét ấy! Bà đi đi! Đi đi! Đi đi! Các người rời khỏi đây ngay cho Thừa Thừa! A…” Cảm xúc của bé kích động vô cùng, thở dốc nặng nề.

“Thừa Thừa, con bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại một chút! Con đừng kích động. Con yên tâm, mẹ con không phải là cô gái đáng ghét! Mẹ con là tốt nhất trên đời này!” Hứa Hoành Văn cố gắng trấn an Trạm Thừa, đồng thời dùng khuôn mặt không nể nang gì bảo Diệp Chí Tư lập tức đưa mẹ anh ta đi.

Diệp Chí Tư cũng rất muốn dẫn mẹ mình đi nhưng bây giờ mẹ anh quá mức kích động nên bất luận anh có kéo thế nào thì bà ấy cũng không chịu nhúc nhích.

“Cô ta không phải mẹ của con! Không phải! Cô ta muốn cướp con, đó là một người phụ nữ xấu xa! Người phụ nữ xấu xa…”

“Không phải! Không phải! Không phải! Mommy không phải người xấu! Không phải người xấu! Bà mới là người xấu! Bà là người xấu! Người xấu…”

“Thừa Thừa, con bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Con đừng quá kích động! Con nghe chú nói, mẹ con không phải là người xấu! Mẹ con là người tốt nhất trên thế giới này! Là cô gái tốt nhất!”

“Mẹ, người đừng nói nữa! Mẹ mệt rồi, để con đưa mẹ về!”

“Không! Không! Mẹ không muốn về! Mẹ không muốn về! Mẹ tuyệt đối không để người phụ nữ xấu xa này cướp đi Thừa Thừa của Vận Vận, trước khi Vận Vận trở về mẹ phải thay nó bảo vệ tốt cho Thừa Thừa!”

Trạm Kình thấy hình ảnh hỗn loạn trong điện thoại, thế là khí lạnh trên người hắn ngày càng dày đặc thêm, tựa như trời đông tháng mười vậy, phòng hội nghị lặng như tờ, nếu có kim rơi có lẽ sẽ nghe thấy rõ, giờ chỉ còn lại tạp âm từ di động của hắn, những người xung quanh đều cố gắng thở nhẹ.

“Thừa Thừa.”

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, giống như tiếng đá bỏ rơi vào động băng, không phải rất vang dội nhưng lại rõ ràng truyền được đến tai mọi người kể cả trong hoàn cảnh hỗn loạn bây giờ.

Giọng nói như một làn gió mát thổi qua, làm lòng người bất an cũng trở nên lắng đọng xuống.

Cậu nhóc quay đầu lại, đáng thương ấm ức nhìn cô, nước mắt như chuỗi ngọc vẫn rơi rớt từng viên, “Mommy…hu hu hu…”

Thực ra thường ngày Trạm Thừa rất ít khóc, cho nên ít khi Diệp Tri Thanh thấy bé khóc như thế này vì thường có khóc bé cũng cố nén nước mắt, mà giờ lại khóc dữ dội quá, tới nỗi không đè nén được.

Mắt cô khẽ động, đáy mắt thoáng có gì đó lướt qua, cô nhìn về phía bé, nhẹ nhàng nói, “Qua đây con.”

“Huhuhu… Mommy! Mommy! Mommy! Huhuhu…” Trạm Thừa đẩy Hứa Hoành Văn sang một bên, nhào vào lòng cô, khóc càng dữ dội, càng đau lòng, nhưng theo bản năng nhóc vẫn tránh đi vết thương của cô.

Diệp Tri Thanh không động đậy, mà cũng là do cô không thể cử động, cứ thế lẳng lặng nhìn Trạm Thừa đáng thảm thiết.

Nhưng vào lúc này, những người có mặt ở đây bao gồm cả Trạm Kình đang quan sát qua di động đều cảm nhận được, cô đang rất dịu dàng, ấm áp như hành động của những người mẹ đối với con của họ vậy.

Cô không làm gì thậm chí không nói một lời nào, chỉ là trên người có một loại cảm giác không tên, nó thực sự làm người ta thoải mái, ấm áp, Trạm Thừa vẫn khóc trong ngực cô, khóc rồi lại khóc, cứ thế yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Chờ tới khi nhóc ngủ say, Diệp Tri Thanh mới ra hiệu ánh mắt với Hứa Hoành Văn bảo cậu bế bé lên giường, để bé bên cạnh cô.

Hứa Hoanh Văn thấy Trạm Thừa bĩnh tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc thúi này nếu còn không bình tĩnh lại có lẽ sẽ tái phát bệnh tim.

Cậu đi bộ qua, nhẹ nhàng bế nhóc lên, nhóc bị bế lên bất an giãy dụa, thẳng tới khi nằm ở bên cạnh Diệp Tri Thanh mới an ổn trở lại, mày đang cau cũng thả ra, lộ ra khuôn mặt hài lòng dựa dẫm.

Thấy thế, Hứa Hoành Văn không khỏi ghen tị, nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là người điều trị suốt bốn năm cho thằng nhóc này, thế mà thời gian bốn năm đổi lại ấy so sánh lại kém hơn thời gian quen biết ngắn ngủi với Diệp Tri Thanh?

Đồng thời cũng không khỏi chạnh lòng vì cuối cùng cậu nhóc này cũng tìm được nơi mà bé cảm thấy an toàn. Điều này không có ý nói là Trạm Kình không chăm sóc tốt cho bé, mà là, giữa daddy và mommy luôn có sự khác biệt.

Trạm Kình nhìn thấy cảnh này, ánh mắt khẽ động, sâu trong đáy mắt ấy là sự dịu dàng lay chuyển.

Diệp Tri Thanh rũ mắt xuống nhìn qua nhóc ở cạnh, rồi nâng mắt lên, ánh mắt ấm áp ấy nhanh chóng biến thành lạnh lẽo nhìn về phía Thiệu Tuệ Như, bà vẫn kích động như cũ, nhưng dường như đã khôi phục lại chút lý trí, biết rằng tình hình của Trạm Thừa không tốt, cho nên mới kìm không nói gì với Diệp Tri Thanh nữa.

Diệp Tri Thanh nhìn bà, nói từng chữ, “Bác muốn biết Diệp Tri Vận ở nơi nào không?”

Đột ngột Diệp Chí Tư nhìn về cô, ánh mắt sắc lẹm dọa người, nó biết Tri Vận ở chỗ nào? Nó muốn làm gì? Bởi vì bất mãn với họ nên muốn làm tổn thương Tri Vận?

Thiệu Tuệ Như lo lắng nhìn chằm chằm cô, “Cô biết Tri Vận ở chỗ nào sao? Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, Tri Vận ở chỗ nào? Bây giờ nó có khỏe không?”

“Tôi biết cô ấy đang ở đâu nhưng mà vì sao tôi phải nói cho bác biết?” Diệp Tri Thanh nhìn bà, một chữ lại một chữ nói ra, như chậu nước đá dội thẳng lên đầu bà, làm toàn thân bà rét lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Trạm Kình nhướng mày, cong môi cười, khí lạnh trên người tan đi, tâm trạng có vẻ vui, người phụ nữ này, rốt cuộc cũng không nhịn được ra tay rồi.

Bầu không khí này thay đổi vô cũng rõ làm các vị lãnh đạo cấp cao không khỏi tò mò đưa mắt nhìn nhau trao đổi, hoài nghi giọng nữ này là ai?

Diệp Chí Tư cảm nhận được mẹ mình rùng mình, mặt không cảm xúc lạnh nhạt nhìn cô, “Tri Thanh, em đừng có quá đáng!” Đây là thái độ nói chuyện với chính mẹ của mình sao?

Diệp Tri Thanh vẫn thản nhiên, không mang theo nửa điểm tình cảm liếc anh ta, “Các người là gì của tôi chứ?”.

Đối với ánh mắt thản nhiên thờ ơ của cô, đáy lòng anh lạnh đi một nửa, nhưng cô không quan tâm tới anh ta mà nhìn bà, “Sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi đảm bảo cả đời này bác đừng mong biết được Diệp Tri Vận đang ở đâu.”

Giọng cô nhàn nhạt mà dứt khoát, làm người ta có cảm giác chuyện cô nói là sẽ làm thật.

Hứa Hoành Văn ngạc nhiên nhìn cô, cô đây là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Diệp gia sao?

_____oOo_____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 2.11.2020 tại

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN