Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy - Chương 31: Diệp gia đã sớm từ bỏ cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy


Chương 31: Diệp gia đã sớm từ bỏ cô


Trạm Kình dựa người trên ghế, nhướng mày nhìn người đang đứng đối diện mình – Dương Phái Mạn, “Cô là bạn của Diệp Tri Thanh?”

Mắt nhìn của hắn có vẻ hời hợt nhưng thực ra vô cùng bức người, theo bản năng thần kinh của Dương Phái Mạn căng lên như dây đàn, đứng thẳng, cả người cảnh giác cao độ.

Sau khi phát hiện phản ứng của bản thân hơi quá rồi, cô liền thả lỏng người đi, nhưng vẫn cảnh giác cao độ như cũ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, người này quá nguy hiểm, “Đúng. Tôi là bạn tốt của Diệp Tri Thanh, Dương Phái Mạn.”

“Dương Phái Mạn? Người nhà họ Dương?” Họ Dương cũng giống như họ Diệp là bốn dòng họ lớn nhất tại Hải thị này, hơn nữa hai nhà này quan hệ không tồi, Dương phu nhân là Thiệu Tuệ Văn cùng phu nhân Diệp gia – Thiệu Tuệ Như là hai chị em ruột, cho nên quan hệ hai nhà không tồi.

Nhà họ Dương là dòng dõi quý tộc, con cháu trong gia đình hầu như đều làm chính trị, hơn nữa địa vị trong giới chính trị không hề thấp, có nhà họ Dương chống đỡ phía sau, nên những năm qua Diệp gia làm ăn đều thuận buồm xuôi gió.

Và dĩ nhiên nhà họ Dương cũng nằm trong top 4 gia tộc lớn nhất tại Hải thị.

Từng nghe qua nhà họ Dương có cô con gái út gọi là Dương Phái Mạn, từ nhỏ đã ra nước ngoài học tập, không ở ở trong nước, vì vậy cũng ít xuất hiện trước công chúng nên hầu hết mọi người chỉ biết tới đại tiểu thư Dương Phái Y, còn cô con gái kia lại không biết gì hết.

Cô ấy với Diệp Tri Thanh là bạn tốt?

“Đúng. Tôi là con gái Dương gia. Dương Phái Mạn.” Theo bản năng, Dương Phái Mạn ưỡn ngực có chút tự tin nói với người đàn ông trước mặt.

“Diệp Tri Thanh có biết cô cùng Diệp gia có mối quan hệ gần không?” Trạm Kình híp mắt nhìn qua cổ, ánh mắt thêm vài phần bức người.

Khí thế chèn ép của hắn lớn quá làm Dương Phái Mạn có chút không dám nhìn thẳng, bất quá thì thua người chứ không để thua trận, cô mở to hai mắt, cố gắng khắc phục cảm giác muốn chạy trốn của mình, không tránh không lùi đón lấy ánh mắt của hắn, nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy hơi thiếu tự tin, “Cậu ấy biết thì sao? Không biết thì sao chứ?”

Trạm Kình cười cười, cấm lấy cây bút trên bàn đặt giữa hai ngón tay xoay xoay, “Cô sớm đã biết Diệp Tri Thanh là con gái mất tích 19 năm của Diệp gia? Nếu đã là bạn tốt của cô ấy, sao cô không giúp cô ấy nhận lại gia đình mình?”

“Giúp cậu ấy nhận lại gia đình mình?” Trong lòng Dương Phái Mạn cười lạnh, thoáng có gì đó tức giận chiếm lấy lòng cổ, đốt cháy lên ngọn lửa tiêu hủy đi sự sợ hãi đối với Trạm Kình, “Người nhà họ Diệp có chắc muốn tìm Tri Thanh về không?”

Cô ra nước ngoài du học là khi lên 12 tuổi, trước năm 12 tuổi cô với con gái nhà họ Diệp cũng chính là Diệp Tri Vận qua lại tiếp xúc rất nhiều. Mẹ cô với dì hai có quan hệ thực sự tốt lắm, cho nên hai nhà thường xuyên tụ hội lại, con cái hai nhà cũng chơi cùng nhau, mà khi còn nhỏ, cô chơi với Diệp Tri Vận nên có quan hệ khá tốt.

Thời điểm cô lên mười lăm tuổi, cô mới biết tới Diệp Tri Thanh. Lúc mới biết Diệp Tri Thanh còn tưởng đó là Diệp Tri Vận, nhưng sau đó liền nhận ra, hai người bọn họ ngoại trừ ngũ quan khá giống nhau thì cơ bản chẳng có gì giống nhau cả, lúc ấy, cô mới biết đây là em gái mất tích nhiều năm của nhà họ Diệp, Diệp Tri Thanh.

Cô nhỏ hơn Diệp Tri Thanh hai tuổi, khi cô hai tuổi cũng là lúc Diệp Tri Thanh mất tích cho nên cô không có ấn tượng gì với cậu ấy, bởi vậy chỉ nghi ngờ đây có phải là con gái út của dì hai không, cô cũng không nhận người ngay.

Mà trước tiên cô vẫn đem chuyện này nói với Diệp Tri Vận nghe, để cổ xác nhận một chút, liệu đây có phải là em gái song sinh – Diệp Tri Thanh của cổ không.

Diệp Tri Vận rất nhanh trả lời cô, nói cô gái này có khả năng là em gái song sinh của mình, nhưng mà đã qua nhiều năm rồi cổ nhất thời cũng không dám khẳng định chắc chắn, nên nhắn lại cần cô giúp đỡ để xác nhận một chút.

Cô tất nhiên không do dự gì liền đồng ý, và bắt đầu tạo mối quan hệ với Tri Thanh.

Nhưng Diệp Tri Thanh của lúc đó cũng như hiện tại vẫn lạnh lùng và thờ ơ, tuy không cự tuyệt người đến gần nhưng cũng không bằng lòng bắt đầu một mối quan hệ bạn bè với người lạ, cô tìm mọi cách mà vẫn không sờ tới được cậu ấy.

Rồi có một lần, Diệp Tri Thanh muốn ra chiến trường làm bác sĩ thiện nguyện, cô xúc động liền đi theo cậu ấy, cũng là ở lần đó, cô với Diệp Tri Thanh trở thành bạn bè, thực sự trở thành bạn bè tốt.

Sau này, cô liền nói cho Diệp Tri Vận biết bảo người này không phải em gái cổ, chẳng phải bào thai song sinh gì cả, có lẽ chỉ là người giống người một chút thôi, cứ nhìn kỹ sẽ nhận ra hai người bọn họ quá khác nhau.

Diệp Tri Vận không có hoài nghi lời cô nói, cứ như vậy cho rằng Diệp Tri Thanh không phải em gái song sinh của mình, không phải con gái út mất tích nhiều năm của nhà họ Diệp.

Thấy Diệp Tri Vẫn dễ dàng tin tưởng như thế, lòng cô liền lạnh đi, nhớ tới trước lúc ra nước ngoài nhà họ Diệp còn nói chưa từ bỏ tìm Diệp Tri Thanh, nói là vẫn nhớ cậu ấy nhưng mỗi ngày của họ vẫn bình thản trôi qua, không hề vì sự mất tích của Diệp Tri Thanh mà đảo loạn.

Ngược lại, kể từ bốn năm trước khi Diệp Tri Vận bỏ nhà ra đi, Diệp gia mới thay đổi, thay đổi vô cùng rõ ràng.

Sự đối lập như vậy làm Dương Phái Mạn tin tưởng vào quyết định năm đó của mình là đúng.

Nhà họ Diệp có lẽ đã áy náy tự trách khoảng thời gian một hai năm sau khi Diệp Tri Thanh bị mất tích, nhưng theo thời gian trôi đi, cậu ấy trong tâm trí của bọn họ chỉ còn là cái gai nhỏ, thỉnh thoảng lại làm họ nhói đau thôi.

“Tri Thanh mấy năm qua tuy ở nước ngoài hoạt động, trước nay chưa từng về nước G nhưng cậu ấy chưa hề cố ý che giấu bản thân mình, mà quan hệ Diệp gia vô cùng rộng, trải toàn bộ thế giới, nếu bọn họ thực sự có lòng muốn tìm Tri Thanh, thì tại sao không tìm được gì hết?” Dương Phái Mạn cười lạnh.

“Đừng nói kiểu bọn họ cho là Tri Thanh vẫn còn trong Hải thị, vẫn còn ở nước G, cho nên tập trung tìm ở đây, nếu họ thực sự có lòng muốn tìm người thì lấy thế lực của Diệp gia ra mà nói thì họ dư sức tìm cả trong và ngoài nước.”

“Với lại, đã tìm nhiều năm ở trong nước vẫn không thấy mà vẫn cố tìm trong nước, thế này là thực sự muốn tìm người sao? Hờ, họ đã sớm từ bỏ Tri Thanh rồi chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi.” Dương Phái Mạn kích động nói.

Trạm Kình híp mắt, “Tôi rất tò mò, lý do cô không đưa tin cho người nhà họ Diệp.”

Dương Phái Mạn liếc hắn một cái, chuyển tầm mắt đi, rõ ràng có chút không tự tin, “Bởi vì Tri Thanh nói không muốn trở về Diệp gia.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Trạm Kình nhìn gắt gao vào cô, “Chỉ một câu như thế mà cô trơ mắt để bạn mình trở thành cô nhi nhiều năm như vậy?”

Dương Phái Mạn lập tức nóng lên quát, “Cô nhi thì đã làm sao? Ai nói cô nhi thì sống không tốt hả? Cuộc sống của Tri Thanh so với nhiều người còn tốt hơn nhá, chắc chắn so với đám người nhà họ Diệp còn tốt hơn nhiều!”

____♡♡♡_____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 25.11.2020 tại Việt Nam Overnight.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN