Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
Chương 36: Cô Tri Thanh, chúng ta đang bị ai đó bám đuôi
Diệp Tri Thanh không đáp lại lời của La Bân vì cô không biết nhiều về kinh doanh của Hải thị, Trạm Kình nghe thấy thế thì cười cười, nhướng cao mày nhìn La Bân, “Anh La muốn mở chi nhánh ở Hải thị sao? Không biết anh La mở chi nhánh kinh doanh gì? Không thì chúng ta thử hợp tác xem.”
La Bân biết Trạm Kình là một người trong giới doanh nghiệp nơi này, những cái cớ anh nói có thể giấu diếm với một người không hứng thú với kinh doanh như Diệp Tri Thanh nhưng làm sao có thể qua mắt được người đàn ông này, lúc nãy anh nói nhưng lại quên mất có người đàn ông này ở đây.
Anh ta híp mắt lại nhìn Trạm Kình một cái, tầm mắt hai người giao nhau ở giữa không trung, La Bân điều chỉnh lại cảm xúc, thay toàn bộ sự nhiệt tình khi đối với Diệp Tri Thanh thành lịch sự, “Chào anh Trạm, nghe danh đã lâu, công ty tôi chủ yếu làm về vận tải và hậu cần, tôi tin chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Vận tải và hậu cần? La Bân? Anh là CEO tập đoàn logistics quốc tế Kz?” Trạm Kình híp mắt nhìn người con trai cao gầy đẹp trai trước mặt.
Tập đoàn Kình Thiên cũng có một bộ phận làm bên phương diện vận chuyển, nhưng so ra kém hơn Kz nhiều, Kz là tập đoàn logistics nổi tiếng quốc tế, logistics vận tải của tập đoàn này trải rộng trên toàn cầu, chiếm 1/10 logistics toàn thế giới, bao gồm cả đường biển, đường bộ và đường hàng không, nằm trong top 5 tập đoàn logistics vận tải đầu sỏ trên thế giới.
Dĩ nhiên có một điều là tập đoàn Kz này không phải do La Bân thành lập vì anh ta chỉ mới ngoài 30 mươi tuổi, anh ta hiện tại chỉ là CEO mới nhậm chức, trên còn một chủ tịch, dưới còn một vài vị cổ đông lớn có sức ảnh hưởng không nhỏ, nhưng quyền của anh ta ở Kz cũng chẳng bé.
Độ nổi của anh ta trên trường quốc tế vẫn có tiếng tăm, chưa tới hai mươi tuổi đã đảm nhận vai trò tổng giám đốc của Kz, lúc ấy ai cũng tỏ ra chê cười người trẻ tuổi này, toàn bộ họ đều nhìn anh ta bị mấy vị cổ đông chơi đùa xoay vòng vòng.
Mà sự thật lại khác, người tổng giám đốc trẻ tuổi này qua thời gian bốn năm năm đã có được quyền hạn ở Kz, tuy không phải hoàng đế 100% nhưng cũng không ít hơn 85%.
Khi ấy đã không biết có bao nhiêu người nhìn anh ta tới rớt cả mắt kính.
Tập đoàn Kình Thiên tại Hải thị nằm trong 3 đầu sỏ lớn nhất nhưng tiếng tăm trên trường quốc tế lại kém hẳn, nếu được hợp tác với tập đoàn Kz thì đó là một cơ hội không tồi chút nào.
Nếu La Bân biết được trong lòng Trạm Kình nghĩ thế thì e là sẽ ném thẳng cho hắn một ánh mắt xem thường, tập đoàn Kình Thiên thành lập chưa tới mười năm đã nằm trong top đầu sỏ nơi này, tuy độ nổi tiếng trên thị trường quốc tế chưa lớn nhưng cũng chẳng phải là quá nhỏ, mà đây còn là con ngựa đen nhiều người thầm chú ý.
Về chuyện hợp tác, cái này cũng có thể nha.
Nếu cùng người đàn ông này hợp tác, nói không chừng mấy ông già cổ đông bên đó sẽ đồng ý cho anh mở chi nhánh bên này.
Nghĩ nghĩ gì đó, La Bân chợt cười chân thành, vươn tay phải ra với Trạm Kình, “La Bân, La Bân của Kz, hân hạnh được gặp mặt.”
Trạm Kình duỗi tay ra bắt lấy tay kia, “Trạm Kình, Trạm Kình của tập đoàn Kình Thiên, rất vui được hợp tác với anh.”
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, dường như có lóe lên tia lửa, nhưng cả hai đều nở nụ cười khiến người ta nhìn không ra.
Dương Phái Mạn kinh ngạc đưa mắt nhìn cảnh này, thật sự không nghĩ nổi, hai người gặp mặt sẽ thành quý mến như thế này?
Bạn nhỏ Trạm Thừa nhìn daddy nhà mình không thua khí thế mới chớp chớp mắt cất bước đi tới chỗ Diệp Tri Thanh, rồi lôi kéo, lay nhẹ tay cô, “Cô ơi, bức tranh của chúng ta còn chưa hoàn thành, chúng ta vẽ tiếp nhé?”
Diệp Tri Thanh rũ mắt xuống nhìn nhóc cười nhẹ, “Ừ.”
Hai cô cháu không thèm để ý tới hai người đàn ông đang “quý mến” nhau kia, họ quay lại trên vải vẽ và dùng chân vẽ tiếp.
Dương Phái Mạn tò mò qua xem, sau đấy gia nhập vào, rất mau sau đó là từng đợt tiếng cười vui vẻ vang lên.
Trạm Kình cùng La Bân nhìn các cô, rồi nhìn nhau cười, họ làm động tác “mời” với nhau rồi cùng hoà nhập vào trò chơi vẽ tranh bằng chân này.
May thay Diệp Tri Thanh chuẩn bị một tấm vải vẽ khổ to, nên bốn người lớn cùng một thằng nhóc con cùng vẽ mà vẫn dư dả, có điều trước đó cô nghĩ thời gian một ngày mới hoàn thành xong bức tranh nhưng giờ chỉ một buổi sáng liền xong xuôi.
Vào buổi chiều, Trạm Kình cùng La Bân ở trong thư phòng thảo luận việc hợp tác, Diệp Tri Thanh và nhóc Trạm Thừa thì đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, còn Dương Phái Mạn sau khi ở lại dùng cơm trưa thì liền vội vã chạy mất, hình như đang sợ cái gì đó.
Nhưng mà cô ấy tuyệt nhiên không chịu thừa nhận đâu, không thừa nhận là cô đang sợ Trạm Kình trả thù mình.
Đùa à, đây là địa bàn của cái tên đàn ông nguy hiểm đấy, nếu hắn muốn làm gì cô thì dù có ba đầu sáu tay đi nữa, cô vẫn không tránh khỏi được.
Cho nên, trong 36 kế thì trốn là thượng sách rồi.
Sau khi đánh một giác say sưa, bạn nhỏ Trạm Thừa còn chưa tỉnh thì Diệp Tri Thanh đã lẳng lặng xuống giường, rửa mặt một chút, rồi lại ra hoa viên tiếp tục tập co giãn cơ.
Dưới sự nỗ lực kiên trì luyện tập không ngừng nghỉ của cô, giờ cơ thể đã cử động linh hoạt hơn trước rồi, tuy nhiên vẫn còn kém người bình thường một chút, nhưng không còn là một người “tàn phế” nữa.
Hoạt động khoảng một giờ, suy đoán bạn nhỏ Trạm Thừa sắp tỉnh lại, Diệp Tri Thanh lau mồ hôi trên trán chuẩn bị quay về.
Lúc này, di động trong túi bỗng vang lên.
Cuộc gọi từ Hứa Hoành Văn đánh tới, Diệp Tri Thanh nhướng mày, mấy ngày nay tình trạng của cô rất ổn, nên anh ta giao bạn nhỏ Trạm Thừa lại cho cô, cũng ít qua đây hơn.
Cô ấn tiếp máy, “Anh Hứa à.”
“Tri Thanh, em có thể giúp anh một việc gấp này không?” Hứa Hoành Văn vừa lên tiếng là khẩn cầu Tri Thanh giúp đỡ, “Chỗ anh đang có một ca bệnh tim nguy kịch, tình hình vô cùng khẩn cấp, cần làm phẫu thuật ngay. Nhưng tình trạng của ông lão khá phức tạp, tuổi đã hơn 82 rồi, anh cần em hỗ trợ gấp.”
Diệp Tri Thanh nhíu mày, “82 tuổi? Người bệnh tim?” Tình huống này đúng là rắc rối, tình trạng này nếu là ngày thường đã không khuyến khích làm cuộc phẫu thuật lớn như thế.
“Đúng vậy. Bây giờ em có thể lập tức chạy tới bệnh viện không? Tri Thanh, em làm ơn đi, người bệnh này là người thân của anh, anh biết tình trạng này mà giải phẫu chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng anh không nghĩ sẽ trơ mắt nhìn ông ấy ra đi. Em yên tâm, dù kết quả có ra sao, mọi người đều có thể tiếp thu được, sẽ không ai trách em cả. Trước khi phẫu thuật mọi người đã kí giấy xác nhận chịu trách nhiệm rồi.” Hứa Hoành Văn cầu xin nói.
Diệp Tri Thanh trầm mặt một chút, “Em biết rồi, bây giờ em đi qua đó ngay.” Cô treo máy, bước nhanh ra ngoài, vừa gọi người giúp việc chuẩn bị xe, vừa gửi tin nhắn cho Trạm Thừa, báo cho bé biết mình đang ở đâu tránh để tránh cho cậu nhóc nhạy cảm này nghĩ cô lẳng lặng bỏ bé mà rời đi.
Người giúp việc rất nhanh chóng giúp cô chuẩn bị một chiếc xe, đây là xe chuyên dùng cho Trạm Kình, tài xế cũng là tài xế chuyên dùng của hắn, ngày thường chỉ có Trạm Kình và nhóc Trạm Thừa được sử dụng, mà giờ lại chuẩn bị cho cô điều này chứng tỏ Diệp Tri Thanh sắp trở thành một chủ nhân khác của ngôi biệt thự này.
Diệp Tri Thanh lại không biết chuyện này, cô ngồi trên xe nói địa điểm rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, người tài xế nghiêm giọng nói, “Cô Tri Thanh, chúng ta đang bị ai đó bám đuôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!