Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy - Chương 56: Diệp Tri Vận đã trở lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy


Chương 56: Diệp Tri Vận đã trở lại


Lão Cổ thấy nhóc Trạm Thừa gắt gao lôi kéo tay “Diệp Tri Thanh”, gọi thân thân mật “mommy” thì không khỏi thở dài trong lòng, quả thực quan hệ huyết thống không phải muốn đổi là đổi được.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nhóc con, lão Cổ cũng không thể nói được câu quở trách nào, vì cuối cùng, người phụ nụ nữ trước mặt này mới chính là mẹ ruột của nó, còn Diệp Tri Thanh chỉ là dì mà thôi, tuy rằng hai người rất giống nhau nhưng thật chính là thật, có như thế nào đi nữa thì vẫn có một số việc là không thể thay thế được.

Lúc này, trong lòng lão Cổ âm thầm vì Diệp Tri Thanh đau.

Một tháng qua này, anh có thể nhìn ra được Diệp Tri Thanh dồn hết lòng và sức lực cho Trạm Thừa, ngày hôm nay có một nhóc Thừa vui vẻ hoạt bát đều nhờ công lao của cô, tuy cô có thu phí, đây là công việc, nhưng cuối cùng có kết quả như vậy cũng làm người ta thổn thức.

Anh có thể nhìn ra được, người con gái lạnh lùng ấy vẫn là rất thích nhóc Trạm Thừa, một tháng ấy không chỉ nhóc con thay đổi mà sự lạnh lùng trên người cô cũng giảm đi nhiều.

Hiện tại…

Bạn nhỏ Trạm Thừa vui sướng lôi kéo “Diệp Tri Thanh” xông tới trước mặt anh, bỗng nhiên, từ trong tối người không chịu rời đi là Thiệu Tuệ Như lao ra, tốc độ cực nhanh làm mọi người có mặt không ai phản ứng kịp, bao gồm cả lão Cổ.

Bạn nhỏ Trạm Thừa vẫn tiếp tục lôi kéo “Diệp Tri Thanh” còn chưa tới trước mặt lão Cổ, mà Thiệu Tuệ Như chỗ xa hơn đã vọt tới trước mặt bọn bọn, bà kích động vui mừng nhìn chằm chằm “Diệp Tri Thanh”, ôm tay gắt gao ôm lấy cô, “Tri Vận, con đã về rồi sao? Con chịu trở về rồi sao? Con rốt cuộc cũng đã về? Ô ô ô ô… Mẹ rất nhớ con.”

Anh tài xế nhìn một màn này, từ trong lòng mà phá lên cười lạnh, đây quả là khác nhau, rõ ràng không tương đồng!

Lúc trước, phản ứng của bà ta khi nhìn thấy Diệp Tri Thanh như thế nào? Chính là nhận không ra cô là Tri Thanh, hơn nữa còn nói đầy lời ác độc với cô.

Còn lúc nhìn cảnh cô ấy bị người ta khi dễ thì thế nào? Đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, để cô Tri Thanh một mình đối mặt với Mạc Thước Bình và Dương Phái Y.

Hiện tại lại là phản ứng gì? Chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra rõ người trước mặt mình chính là đứa con gái bỏ nhà ra đi vào bốn năm trước, không chút nghĩ ngợi liền từ chỗ tối lao ra ôm chặt lấy cô ta.

Hahaha….

May mắn cô Tri Thanh không nhìn thấy màn này, thật làm người ta thất vọng!

“Diệp Tri Thanh” cô ta không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Thiệu Tuệ Như nên nhất thời không có phòng bị gì, bị bà ôm chặt lấy, cũng vì thế mà tay nắm lấy Thừa Thừa cũng bị nới lỏng ra.

Bạn nhỏ Trạm Thừa nhân cơ hội rút tay của mình về, lúc mà mọi người không có phản ứng nào thì nhóc đã vọt vào trong phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa sập vào.

Lão Cổ sửng sốt nửa giây, nhìn cánh cửa đóng chặt mà không kịp phản ứng mất nửa giây, đây là có chuyện gì? Lúc bé xông thẳng qua đây thực ra anh đã biết, chỉ là biến đổi này làm anh không phản ứng lại kịp.

“Diệp Tri Thanh”, à không, phải nói là Diệp Tri Vận, cô nhìn thấy nhóc con vọt vào trong phòng mới giật mình dùng sức đẩy Thiệu Tuệ Như đang ôm mình ra, độ mạnh của lực lớn tới nỗi thiếu chút làm bà té ngã trên mặt đất, lảo đảo một cái, nhưng cô ta không thèm liếc mắt xem một lần, bước nhanh đuổi theo hướng của Trạm Thừa, “Thừa Thừa, đợi mommy!”

Lão Cổ bây giờ mới phản ứng lại, vẻ mặt lạnh lùng đứng canh giữ trước cửa phòng bệnh, “Vô cùng xin lỗi, boss nhà tôi đang nghỉ ngơi, xin dừng bước tại đây.”

Diệp Tri Vận tuy rằng cao 1m7 nhưng khi đứng trước anh tài xế 1m9 lại giống như trông thấy một ngọn núi lớn vậy, làm như thế nào cô ta cũng không vượt qua được.

Diệp Tri Vận hơi chau mày, ngước đôi mắt thanh lãnh lên nhìn lão Cổ, “Tôi thực sự xin lỗi, con trai tôi vừa mới vọt vào trong, tôi lo lắng thằng bé sẽ quấy rầy người bệnh được nghỉ ngơi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh ta.”

Lão Cổ liếc nhẹ cô ta một cái, vẫn bất động như núi canh giữ trước cửa, “Ngại quá, không có lệnh của boss, tôi không thể để bất kì người nào được vào trong.”

Diệp Tri Vận lần nữa nhíu mi nhìn anh tài xế, thời gian anh ta ở cạnh Trạm Kình không ngắn, dường như ai cũng biết tên này là cận vệ của Trạm Kình, đã từng có không ít người dùng trăm phương nghìn kế muốn mua chuộc hối lộ anh ta nhưng đều không thành công.

Người này lớn lên vô cùng thành thật giống một thằng ngốc đối với chuyện hối lộ mua chuộc của ai cũng không cự tuyệt, để rồi khi tất cả mọi người cho rằng chính mình mua được cận vệ của Trạm Kình, cho rằng đã nắm được nhược điểm của hắn, muốn nhân cơ hội công kích Trạm Kình, thì người đàn ông thành thật này như cũ, tận chức tận trách bảo hộ Trạm Kình, trong mắt hắn boss chỉ có một người là Trạm Kình thôi.

Hành vi xảo trá của anh làm không ít người hận đến ngứa răng, nhưng không có biện pháp nào xử lý, tên này không những tài giỏi trong chiến đấu mà còn thông thạo binh thư, vì thế sự trả thù của bọn họ đều bị đập nát.

Sau này họ bắt đầu tò mò, Trạm Kình đã tìm ở chỗ nào được người vệ sĩ cá tính và trung thành lại có kỹ năng quân sự như thế làm cận vệ vậy?

Chỉ là tới tận bây giờ, không người nào biết được đáp án.

Nhưng theo như cô ta được biết, anh ta tựa hồ đã chấp nhận Diệp Tri Thanh.

Một tia sáng yếu ớt xẹt qua mắt, Diệp Tri Vận nhìn lão Cổ mở miệng nói, “Ra là vậy. Tôi không đi vào, nhưng phiền anh giúp tôi chuyển một câu cho Trạm Kình.”

Mắt lão Cổ lóe lên tia lạnh lẽo. Có nhiều người đều tò mò chuyện gì đã xảy ra vào bốn năm trước, vì sao giờ Trạm Kình lại tránh phụ nữ như tránh loài rắn rết, nhìn phụ nữ như rác rưởi dơ bẩn nhất thế gian, nhưng anh lại biết rõ rành mạch.

Và trong lòng anh càng không thích người phụ nữ này!

Anh lại càng không rõ một chuyện, hai người là chị em song sinh mà lại khác xa nhau như vậy?

Giờ phút này, anh tài xế nhận ra người phụ nữ làm bộ lạnh lùng trước mặt mình cùng Diệp Tri Thanh thực sự không có lấy nửa điểm nào giống nhau.

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Tri Vận, rồi lấy điện thoại ra, mặt không cảm xúc nói, “Có thể. Cô nói đi, tôi sẽ gửi lời đó tới boss.” Gửi tin nhắn qua cho hắn.

Diệp Tri Vận ngẩn người, cô còn cho rằng anh sẽ đi vào phòng bệnh chuyển lời cho Trạm Kình, cô cứ thế đi theo sau anh ta vào là được, không nghĩ tới anh ta sẽ dùng di động chuyển tin, như thế, cô làm sao đi vào được?

Lão Cổ thấy biểu cảm của cô ta thì biết rõ tâm tư bên trong rồi, đáy lòng không khỏi cười lạnh, cho nên nói, anh thật sự không thích người phụ nữ này chút nào, càng làm anh cảm thấy Diệp Tri Thanh bỏ xa người phụ nữ này cả chín con phố.

Anh lại liếc mắt qua Thiệu Tuệ Như, bà ta đang khổ sở hai mắt đẫm lệ mông lung tròn mắt nhìn Diệp Tri Vận, rồi anh lại đảo mắt nhìn cha và con trai nhà họ Diệp, trong lòng anh tài xế đầy khinh thường họ, quả thực không phải người một nhà sẽ không chung một nhà, cô Tri Thanh không nhận người nhà này là đúng rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN