Ngày mở phiên tòa xét xử vụ án của Thi Niên Thịnh, Thi Điềm xin nghỉ để qua đó. Cô sợ Kỷ Diệc Hoành đòi đi cùng rồi chọc phải những phiền phức không đáng có nên không cho anh biết.
Người phụ nữ kia cũng triệt để xé toang mặt mũi với Thi Niên Thịnh, còn ông nhìn về phía Thi Điềm đang ngồi, cái gì cũng chưa nói.
Ông đã biết cô hiện tại không đến nỗi không có chỗ ở cố định, vậy nên trong lòng yên tâm.
Thi Niên Thịnh bị tuyên án tù tám năm, Thi Điềm không có cảm giác không thể tiếp thu như trong tưởng tượng, gây ra lỗi lầm thì phải trả cái giá tương tự, như vậy sau này sẽ có thể thanh thản yên lòng bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Phiên tòa kết thúc, Thi Điềm theo đoàn người đi ra ngoài, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi xe.
Thi Điềm nghiêng đầu, nhìn thấy cửa sổ xe cạnh ghế tài xế của Kỷ Diệc Hoành hạ xuống, cô vội vàng chạy đến, “Sao cậu lại ở đây?”
“Lên xe.”
Thi Điềm không dám chần chừ một giây, nhanh chóng vòng sang ghế cạnh tài xế, mở cửa rồi ngồi vào.
“Xong rồi sao?”
“Ừ, tám năm.”
Kỷ Diệc Hoành nhìn sang, “Cũng được, nếu biểu hiện tốt thì sẽ được giảm nhẹ án phạt.”
“Mình biết.” Thi Điềm cài dây an toàn. “Sao cậu lại đến đây? Nơi này người đi đường qua lại nhiều lắm đấy.”
“Chuyện lớn như vậy mà cậu không nói với tôi.” Kỷ Diệc Hoành khởi động, cho xe chạy ra ngoài, “Tôi vốn muốn cùng cậu đi vào đó, ba cậu nhìn thấy tôi và cậu ít nhiều cũng có thể yên tâm hơn.”
“Luật sư bào chữa là người sư tỷ mời đến, chú ấy sẽ nói cho ba mình biết thôi.”
Kỷ Diệc Hoành bỏ một tay ra rồi nắm lấy bàn tay của Thi Điềm, cô nhẹ nhàng đáp lại anh, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Chú ý lái xe đi.”
Cả một đường Thi Điềm đều không có chút tinh thần, uể oải dựa đầu về sau nhắm mắt nghỉ ngơi, xe đi xuống cao tốc, Kỷ Diệc Hoành gọi điện báo cho Du Lâm Tuệ án phạt của Thi Niên Thịnh.
Du Lâm Tuệ ậm ừ rồi không nói gì nữa, thấy thời gian vẫn còn sớm liền nói, “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, con lái xe đến quảng trường Vạn Đạt, mẹ và ba con đợi ở cửa Nam.”
Kỷ Diệc Hoành ngẫm lại, cảm thấy vẫn là thôi đi, “Lại còn ra ngoài ăn nữa? Cũng không phải chuyện tốt gì đáng chúc mừng.”
“Chẳng lẽ cứ gặp chuyện không tốt thì cuộc sống phải dừng lại sao? Hai đứa vất vả ở bên ngoài cả một ngày, không lẽ muốn về nhà ăn mì?”
Kỷ Diệc Hoành ngẫm nghĩ cũng đúng, càng là lúc này thì càng phải sống cho tốt.
Anh lái xe vào bãi đỗ của Vạn Đạt, Thi Điềm mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đến chưa vậy?”
“Đi ăn cơm trước.”
“Đây là đâu?”
“Vạn Đạt.”
Thi Điềm ngồi yên không nhúc nhích, “Mình không đói.”
Kỷ Diệc Hoành nghiêng người, giúp cô cởi đai an toàn, “Tôi đói rồi, ba mẹ cũng đang đợi ngoài đó.”
Thi Điềm ngồi dậy, đẩy cửa xe đi xuống, hai người đi tới cửa Nam thì thấy Du Lâm Tuệ và ba Kỷ đang đứng trước một cửa hàng bán nước ép trái cây.
Ba Kỷ trả tiền, nhân viên phục vụ đứng bên trong đóng hộp cẩn thận rồi đưa cho ông.
Thi Điềm theo sau Kỷ Diệc Hoành đi về phía họ, “Bác trai, bác gái.”
Du Lâm Tuệ xoay người, cầm lấy tay Thi Điềm, “Về rồi à, mệt lắm phải không?”
“Không mệt ạ.”
Bà nhanh nhẹn cầm cốc nước cam ra, cắm ống hút rồi đưa cho Thi Điềm.
“Cảm ơn bác gái.”
“Tối nay muốn ăn gì? Chỗ này mới mở một nhà hàng chuyên các món ăn Quảng Đông, nghe nói không tệ lắm.”
“Vâng, con thích ạ.”
Du Lâm Tuệ nhìn sắc mặt của Thi Điềm, thấy cô tuy không có tinh thần chút nào nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nhất định là rất khó chịu.
Dưới tòa nhà Vạn Đạt có một công ty đang tổ chức hoạt đông, xung quanh đứng đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Du Lâm Tuệ đi qua không khỏi dừng bước, nhìn thấy trên đầu của MC treo đầy bóng bay, bèn kéo tay Thi Điềm. “Nhìn kìa.”
Ba Kỷ sợ hai đứa nhỏ bị đói, “Đi ăn cơm trước đã.”
“Mới có năm giờ thôi mà, chúng ta qua bên đó xem đi.” Du Lâm Tuệ kéo tay Thi Điềm len lỏi vào đám người, Kỷ Diệc Hoành thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
MC ôm trong ngực một con gấu bông cao hơn nửa người, “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, ghép đội một nam một nữ, đương nhiên là tình nhân thì càng tốt. Chàng trai bế cô gái, đầu của cô gái nào đụng được nhiều bóng bay nhất, trong thời gian ngắn nhất hoàn thành một loạt nhiệm vụ thử thách sẽ coi như thắng. Con gấu trong tay tôi chính là phần thưởng, đây là sản phẩm mới nhất công ty vừa đưa lên thị trường, đặt bên người đảm bảo mỗi đêm đều ngủ ngon mơ đẹp, khỏi cần bạn trai hay chồng yêu gì luôn……..”
Bên dưới cười vang, Du Lâm Tuệ ghé sát vào tai Thi Điềm nói, “Con gấu này còn có thể phát ra âm thanh, dạo này đang rất được yêu thích đấy.”
“Nhìn cũng rất đáng yêu.”
MC đưa mic về phía khán giả. “Có ai muốn thử một chút không?”
Nơi khóe mắt Thi Điềm liếc thấy Du Lâm Tuệ giơ tay, “Bên này, bên này!”
Kỷ Diệc Hoành nhìn ba Kỷ bằng ánh mắt cảm thông. “Ba, xương cốt của ba còn dùng được không?”
MC đưa tay ra, mời Du Lâm Tuệ lên đài. “Vị tiểu tỷ tỷ này đi, xin mời xin mời.”
“Tôi thì không nổi, để cho con trai và con dâu của tôi lên đi!” Du Lâm Tuệ nói xong, đẩy Thi Điềm còn đang mơ màng lên, ba Kỷ vốn đang mang theo bộ dạng anh dũng tiến lên xắn tay áo, vừa nghe được lời này lập tức hớn hở mặt mày đẩy Kỷ Diệc Hoành lên đài.
Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ngơ ngác nhìn nhau, cô chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này, trước đây cùng lắm cũng chỉ là đứng trong đám đông xem náo nhiệt mà thôi.
MC lại mời thêm hai đội nữa, “Quy tắc trò chơi vừa rồi đã nói qua, các bạn cũng có thể thương lượng với nhau sẽ bế thế nào, bế kiểu công chúa sợ là không với tới, nói chung chỉ cần hai chân cô gái cách khỏi mặt đất là được, quy tắc như vậy đã đủ thoải mái chưa nào?”
Thi Điềm nhìn Kỷ Diệc Hoành, “Hay là cậu cõng mình đi? Như vậy là tốn ít sức nhất rồi.”
“Không cần, tôi có cách này càng nhanh gọn hơn.”
“Cách gì cơ?”
Kỷ Diệc Hoành cười với cô, anh kéo Thi Điềm tới để cô đứng dưới quả bóng bay, Thi Điềm nhìn thấy hai đội kia đều đã ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Một tổ nam cõng nữ, tổ còn lại là để cho cô gái ngồi lên vai.
MC ôm con gấu bông lớn trong tay, tiến lên hai bước, “Nghe khẩu lệnh của tôi nhé, ba, hai, một, bắt đầu!”
Thi Điềm vừa muốn quay đầu nhìn về phía sau, dưới nách bỗng nhiên bị kẹp lấy, ngay sau đó cơ thể được Kỷ Diệc Hoành nhấc bổng lên, cô theo bản năng la lên, “Á —— á á —— a!”
Đầu đánh vào quả bóng bay, Kỷ Diệc Hoành đặt cô xuống đất, sau đó hai tay lại túm lấy cánh tay của cô ung dung nhấc bổng cô lên, để đầu Thi Điềm chạm tới quả bóng bay thứ hai.
Tốc độ và sức mạnh này quá kinh người, hai tổ bên cạnh thấy mình không có cơ hội, liền dứt khoát đứng xem.
Trái tim nhỏ bé đáng thương của Thi Điềm đến tận khi được đặt về trên đất vẫn còn đập thình thịch, Kỷ Diệc Hoành xoa đầu cô, “Thắng rồi.”
Hai chân cô nhũn ra, Du Lâm Tuệ bên dưới vỗ tay không ngừng, “Điềm Điềm giỏi lắm.”
Thi Điềm vỗ vỗ ngực, hù chết cô rồi, lại nghe thấy tiếng cô bạn của đội bên cạnh nhỏ giọng oán giận. “Sao anh lại không nghĩ ra cách này chứ? Bao nhanh a.”
“Em nhìn lại mình đi.” Bạn trai oán thán, “Người ta gầy gầy xương xương, còn em thì sao, anh nhấc sao nổi?”
“Cút!”
MC đưa phần thưởng cho Thi Điềm, cô ôm vào trong ngực, dưới đài đều là người, Thi Điềm cực kỳ xấu hổ giấu khuôn mặt nhỏ phía sau chú gấu bông.
Cô đứng đó, dáng vẻ ngại ngùng, trên mặt có nụ cười khẽ nở, trong lòng cũng chậm rãi thả lỏng ra.
Hai người đi xuống đài, Thi Điềm đưa con gấu trong tay cho Du Lâm Tuệ, “Bác gái.”
“Bác không cần, cho con đó.” Du Lâm Tuệ vỗ nhẹ vai Kỷ Diệc Hoành. “Tiểu tử thối thật lợi hại, vừa rồi lúc con nhấc Điềm Điềm lên mẹ sợ hết cả hồn, chỉ sợ con đuối sức làm con bé ngã.”
“Mẹ, sao mẹ lại không tin tưởng con gì hết vậy.”
Trên trán Thi Điềm có mồ hôi lấm tấm, Kỷ Diệc Hoành nhấc tay, giúp cô lau đi.
“Đi ăn cơm thôi.”
“À, đúng ha,” Du Lâm Tuệ bỗng nhiên lúng túng, “Nhà này buôn bán rất đắt khách, chúng ta đến muộn rồi, sợ là sẽ không đến lượt.”
“Không sao.” Ba Kỷ nhẹ nhàng kéo tay bà, sợ bà đi giày cao gót đi nhanh lại trẹo chân, “Vừa rồi lúc mọi người qua đó chơi anh đã đi lấy phiếu rồi, bây giờ qua là vừa kịp.”
Du Lâm Tuệ vui vẻ nói “tốt”, đối với sự chăm sóc tỉ mỉ này của ông cũng đã thành thói quen.
Ăn xong cơm tối, Du Lâm Tuệ ôm cánh tay ba Kỷ nói muốn tản bộ về nhà, căn hộ của bọn họ ở ngay đối diện quảng trường Vạn Đạt này, đi bộ vài phút là về đến nơi.
“Mau về nghỉ ngơi đi, Điềm Điềm, ngủ sớm một chút.”
“Vâng ạ, tạm biệt bác trai, bác gái.”
Thi Điềm ôm gấu bông trong tay, tâm trạng đã vui vẻ lên không ít. Kỷ Diệc Hoành đi phía trước, cô bước nhanh theo sau, bàn tay tự nhiên nắm tay áo của anh.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu lại, nhìn cô cười khẽ, “Tôi giúp cậu cầm.”
“Không muốn.”
Cô bây giờ giống như một đứa nhỏ vui vẻ vì tối nay có một chú gấu để ôm khi đi ngủ. Về đến nhà, Thi Điềm vừa bước qua cửa thì Từ Tử Dịch gọi tới.
Cô đặt con gấu bông lên ghế sô pha, “A lô, Tử Dịch.”
“Sư tử nhỏ, ăn cơm tối chưa?”
“Ừ, vừa ăn xong.”
Từ Tử Dịch và Thi Điềm tán gẫu một lúc, Thi Điềm hỏi cô ấy, “Mai là ngày nghỉ rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, muốn gặp cậu.”
Từ Tử Dịch hơi chần chừ, “Mình…… mình phải tăng ca rồi.”
“Đài truyền hình hút máu người à? Muốn vắt kiệt sức lao động của cậu sao.”
“Ừ, gần đây rất bận, ngày mai cậu cũng đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thôi.”
Thi Điềm nghe ra trong lời của Từ Tử Dịch có gì đó không đúng, “Ở nhà bí bách lắm.”
“Ra ngoài cũng không có gì chơi mà, đi lại mệt muốn chết……” Từ Tử Dịch tìm quần áo để mai mặc, đặt lên giường. “Chờ một thời gian nữa mình rảnh rỗi rồi đến tìm cậu.”
“Được.”
Hai người lại nói đông nói tây thêm mấy câu nữa rồi cúp máy. Thi Điềm cầm điện thoại trên tay, trong lòng bỗng thấp thỏm không yên. Cô lấy điện thoại ra kiểm tra tin tức, quả nhiên là chuyện cô lo lắng nhất đã đến thật rồi.
Chuyện của Thi Niên Thịnh bị người ta mổ xẻ không còn một mẩu, những chuyện kia vốn đã đủ hoang đường, thế nhưng có lẽ kẻ bới móc ra chuyện này còn cảm thấy chưa đủ, thêu hoa dệt gấm thêm, thật sự không thể nát hơn nữa rồi.
Thi Niên Thịnh là ba của Thi Điềm, mà hiện tại Kỷ Diệc Hoành bị trói buộc với Thi Điềm, chuyện này bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió e là sẽ không thể lắng xuống chỉ trong ngày một ngày hai.
Trên mạng xuất hiện đủ luồng ý kiến, có người còn tự nhận là sinh viên của Đông Đại, trong khu bình luận nói năng ba hoa, “Con nhỏ đó rất có tâm cơ, Kỷ Diệc Hoành cũng là bị gạt thôi, cậu ấy không biết tình hình nhà nó đâu.”
Đương nhiên, nghìn vạn người mỗi người sẽ có một ý khác nhau.
“Chuyện lớn như vậy sao mà không biết cho được? Biết đâu Kỷ Diệc Hoành cũng không để ý.”
“Bây giờ người ta là người nổi tiếng rồi, có ai mà không quan tâm chuyện như vậy chứ?”
“Chưa biết chừng cũng chỉ là vui đùa một chút, không nghĩ đến chuyện kết hôn…….”
Thi Điềm thoát ra, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành từ ngoài ban công đi vào, “Ngày hôm nay ba mình mới bị tuyên án mà trên mạng đều đã biết hết ông ấy bị tù bao nhiêu năm rồi.”
“Không cần quan tâm bọn họ làm gì.”
“Nhưng cậu phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Diệc Hoành khom lưng, cầm điều khiển tivi trên bàn, “Cậu lo lắng nhiều quá thôi, tôi cũng chẳng quan tâm bọn họ nói cái gì.”
“Mình sợ chuyện của mình sẽ làm hại cậu.”
“Có thể đẩy tôi đi cũng chẳng thể là ai khác, chính là cậu đấy.”
Thi Điềm kéo cánh tay anh, đáy mắt Kỷ Diệc Hoành tràn ra ý cười, “Thật ra có một cách, nhất lao vĩnh dật(*), nhưng tôi biết cậu sẽ không đồng ý.”
(*) lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ đời Hán của Ban Cố
“Cách gì?” Thi Điềm nhấc mắt nhìn anh.
Kỷ Diệc Hoành bày ra vẻ mặt khó xử, “Bỏ đi, nói ra lại hù chết cậu.”
Chuyện này dù sao cũng là vì cô mà ra, trong lòng cô hiện tại áy náy không chịu được. Đừng nói là chuyện này khó đến thế nào, dù có là hái sao trên trời Thi Điềm cũng phải đi thử.
Đây là cô bắt anh nói, cánh môi mím chặt của Kỷ Diệc Hoành hơi hé ra, “Chúng ta kết hôn đi.”
“Cái gì?” Thi Điềm không thể tin được nhìn anh, tông giọng cũng cao lên mấy bậc, đây là cái tối kiến gì vậy? “Kết hôn? Đây không phải là thêm dầu vào lửa sao?”
“Nhưng đó lại là cách tốt nhất.”
Thi Điềm xoay người muốn bỏ vào phòng ngủ, Kỷ Diệc Hoành kéo cô lại, “Chuyện đã bết bát đến mức này, cậu đơn giản là vì sợ liên lụy đến tôi, nhưng không phải chỉ cần lúc này chúng ta kết hôn là có thể hoàn toàn chặn lại miệng của mọi người sao? Tôi biết tình huống trong nhà của cậu, nhưng vẫn lựa chọn nắm tay cậu không buông, đây chính là minh chứng tốt nhất.”
Thi Điềm vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, “Bọn họ sẽ mắng cậu, nói cậu không có mắt, thích con gái của một kẻ lừa đảo.”
“Sao cậu không thay đổi sang góc độ khác mà suy xét? Tôi lựa chọn kết hôn vào đúng lúc này, nói rõ tôi thật sự không quan tâm chuyện của ba cậu, tôi đã thấy chẳng sao rồi, người khác còn có thể nói gì nữa?”
Thật sao?
Trong đầu Thi Điềm rối như tơ vò, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, thế nào cuối cùng lại cảm thấy lời của Kỷ Diệc Hoành cũng chí lý mới chết.