Đại Bạo Ngọt - Chương 31: Cậu ấy quay về rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Đại Bạo Ngọt


Chương 31: Cậu ấy quay về rồi


Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bên trong nhóm nhỏ, Tống Linh Linh nhanh chóng nổi xung, “Thi Điềm, sao cậu có thể tung ra bên ngoài đoạn hội thoại của chúng ta hả?”

“Không phải mấy cậu đều chỉ trích tôi làm sai rồi sao? Cậu vì chủ tịch làm nhiều như vậy, cũng phải để người ta biết được tấm lòng của cậu đi chứ.”

Kỷ Diệc Hoành mở nhóm chat của hội ra, thấy Thi Điềm gắn tag tên anh.

Anh mở tấm ảnh chụp màn hình kia ra nhìn, vừa rồi trong đám còn rầm rộ tung ra mấy lời cầu chúc, hiện tại đã yên lặng như tờ, không ai dám nói một câu.

Kỷ Diệc Hoành chính là vì không thích như vậy nên mới tắt thông báo của nhóm đi, mi mắt anh nhẹ giương, nhìn thấy Thi Điềm ném điện thoại sang một bên rồi nằm nhoài lên mặt bàn, bộ dạng chán chường uể oải.

Tâm trạng cô hôm nay thật sự rất tệ, nếu là bình thường cô có thể cũng sẽ miễn cưỡng ứng phó qua loa cho xong chuyện. Nhưng hôm nay chính là không được, cô không vui, cô thật sự muốn oán người.

Ngón tay Thi Điềm không ngừng vẽ tròn trên tập bản thảo, không buồn nhìn tình hình trong nhóm chat nữa. Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Thi Điềm ngồi thẳng dậy rồi quay đầu lại nhìn, người đứng bên ngoài vẫn còn gõ cửa.

“Mời vào.”

Nghe được hai chữ này, Nghiêm lão sư mới yên tâm đẩy cửa đi vào. Ông chính là sợ đằng sau cánh cửa nhỏ này đang có cử chỉ thân mật nào đó, nếu ông liều lĩnh xông vào vậy hẳn sẽ lúng túng nhiều lắm.

Thi Điềm đang ngồi vội đứng dậy, “Nghiêm lão sư.”

“Cái đó…… không bận gì chứ?”

“Không vội ạ, vẫn chưa đến giờ phát thanh.” Thi Điềm dĩ nhiên là không nghe được hàm ý đằng sau của Nghiêm lão sư.

“Có chuyện muốn bàn với hai đứa, qua Tết Nguyên Đán thầy muốn cho Kỷ Diệc Hoành livestream, Thi Điềm, em chuẩn bị đi nhé.”

Lông mày của Kỷ Diệc Hoành sắp kết thành một cục, “Vì sao phải livestream?”

“Bởi vì livestream có thể nhanh chóng kéo người hâm mộ đến, dù sao cũng có nhiều người không dùng weibo,” Thi Điềm cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, “Cậu xem, mấy minh tinh đều hay làm như vậy, người hâm mộ cũng rất thích.”

Kỷ Diệc Hoành lườm cô một cái, “La Vân Hi cũng livestream sao?”

“Có chứ có chứ,” Hai mắt Thi Điềm sáng rực, “Tiểu ca ca nhà mình lúc livestream là đáng yêu nhất, cậu nhất định phải thử một lần, dù sao giọng nói của cậu dễ nghe như vậy, chính là ưu thế cực lớn đó.”

“Vậy cứ quyết định thế nhé?” Nghiêm lão sư vốn nghĩ Kỷ Diệc Hoành sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại xem ra Thi Điềm mới là người làm chủ. Thi Điềm lập tức gật đầu, “Quyết định vậy đi ạ, em sẽ sắp xếp, em sẽ làm người khuấy động bầu không khí, cũng sẽ đảm nhiệm dẫn chương trình.”

Nghiêm lão sư kích động vỗ vai cô, “Được! Vậy hai đứa tiếp tục chuẩn bị đi, cũng sắp đến giờ phát thanh rồi.”

Ông xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại. Kỷ Diệc Hoành bắt chéo chân, mũi chân đâm đâm vào bắp chân Thi Điềm, “Ai cho cậu đồng ý? Tôi có nói muốn livestream không?”

“Ôi ôi, không phải mình là trợ lý của cậu sao? Nhiệm vụ hàng đầu của trợ lý chính là thay cậu sắp xếp tất cả lịch trình.”

“Tôi không làm.”

Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ?

Thi Điềm hướng gần anh hơn một chút. “Nhưng đã đồng ý với Nghiêm lão sư rồi mà.”

“Đó là cậu đồng ý, không phải tôi.”

Thi Điềm còn thiếu chưa nhảy dựng lên thôi, “Vừa rồi cậu đâu có phản đối đâu.”

“Nhưng tôi cũng không có nói tôi đồng ý.”

Nghe anh nói vậy, Thi Điềm rốt cuộc nhảy dựng lên, “Không được không được ——-“

Kỷ Diệc Hoành cười bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi về ghế. Cậu thiếu niên thật sự bị bộ dạng của cô chọc cho bật cười thành tiếng, trong giọng nói như ngậm theo một khối đường, theo mỗi câu mỗi chữ anh nói, khối đường cũng chầm chậm tan ra. “Đùa sao, không lẽ cậu thuận miệng nhận cái gì tôi đều phải đồng ý làm theo?”

Thi Điềm đã nhấc tay lên muốn đánh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thu tay về, ngộ nhỡ đánh chạy người luôn thì phải làm sao?

“Vậy mình mua đồ ăn vặt cho cậu, cậu làm nha?”

Kỷ Diệc Hoành thu lại nụ cười trên khóe miệng, “Không có cửa đâu.”

Ca học chiều kết thúc, Thi Điềm vừa quay về ký túc xá liền lao đi tắm, lúc cô đang giặt quần áo thì Từ Tử Dịch cũng về.

Hai người không ai nhìn mặt nhau lấy một cái, Thi Điềm dùng sức vò quần áo, Từ Tử Dịch thì cầm bàn chải liều mạng mà chải. Thi Điềm giặt xong quần áo, leo lên giường.

Cô mở wechat, lúc này mới nhớ đến nhóm lớn của hội sinh viên.

Sau khi Thi Điềm ném ảnh chụp màn hình lên rồi gắn tag Kỷ Diệc Hoành vào, Kỷ Diệc Hoành lại thật sự lộ diện, sau đó buông lời vàng ngọc.

Mỗi câu chữ của anh đều lạnh lùng không có nhiệt độ, “Tôi không muốn trong nhóm tiếp tục có mấy lời chúc phúc vô nghĩa như vậy nữa, mấy lời cầu phúc này tôi đều không thích. Yêu cầu mỗi vị hội trưởng quản thành viên trong hội của mình cho tốt, kịp thời kiểm soát bầu không khí, tránh làm mất quan điểm.”

Kỷ Diệc Hoành nói xong câu này, bên dưới không còn ai dám nói tiếp, thanh tịnh đến tĩnh lặng.

Thi Điềm ôm điện thoại cười khúc khích, giống như từ nhỏ đến lớn chưa từng có một ai đứng ra che chở cho cô như vậy. Cảm giác này thật sự quá tốt, cô lại càng ngày càng muốn dựa dẫm vào Kỷ Diệc Hoành hơn mất rồi.

Ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, Thi Điềm vốn đã thuộc làu làu từng câu thoại kia, nhưng không hiểu sao vừa đứng ở hậu đài đầu óc cô bỗng nhiên trống trơn, một chữ cũng không nhớ ra được.

Hôm nay vốn dĩ định quay về ký túc xá lấy đồ, nhưng buổi chiều cô theo Kỷ Diệc Hoành ra ngoài, lại chủ quan vì cho rằng những câu thoại này đã sớm khắc vào trong đầu nên không quá gấp gáp, làm thế nào cũng không ngờ giờ phút đứng ở đây đầu óc lại vì quá căng thẳng mà trống rỗng.

Thi Điềm cầm điện thoại đi ra bên cạnh, cũng không biết trong ký túc xá còn ai không. Cô ôm theo may mắn bấm số điện thoại bàn của phòng, bên kia rất nhanh có người nhận điện.

“Alo?”

Thi Điềm nghe được là giọng của Từ Tử Dịch, “Tưởng Tư Nam đâu? Tiểu Ngọc đâu?”

“Mấy cậu ấy không ở ký túc xá.”

Thi Điềm hiện tại chạy về khẳng định không kịp, cô gấp đến mức đi vòng vòng tại chỗ. Từ Tử Dịch chờ cô ngắt trò chuyện, nhưng phía bên kia trước sau không có động tĩnh.

“Có chuyện gì sao?”

Thi Điềm cắn răng, Kỷ Diệc Hoành đứng cách đó không xa đang bàn bạc những chi tiết nhỏ cuối cùng với Dương lão sư. Cô gấp đến mức trên trán rỉ ra mấy giọt mồ hôi lạnh. “Mình vốn… muốn nhờ bọn họ mang kịch bản đến đây, hôm nay mình không kịp về ký túc xá.”

“Ừ.” Từ Tử Dịch không nói gì nữa, “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không, không còn.”

Điện thoại lập tức bị ngắt, Thi Điềm kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Cô bước nhanh đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, Dương lão sư nhìn đồng hồ, “Còn 15 phút nữa, lát nữa không cần phải căng thẳng.”

Thi Điềm sao có thể không gấp chứ, cô gấp đến mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài rồi đây.

Hơn nữa hình như càng như vậy, trong đầu cô lại càng không thể nhớ ra những câu thoại kia của mình.

Từ Tử Dịch đi đến hậu đài, đang muốn vào thì bị người ta chặn lại.

Tống Linh Linh liếc tập giấy trong tay cô ấy, “Cậu tìm ai?”

“Thi Điềm.”

Tống Linh Linh nghe đến cái tên này liền nổi xung, Thi Điềm vì thích chiếm lợi thế gây ra chuyện lớn, sau lần đó cô ta còn bị Quý Nguyên Thanh mắng cho một trận. Tống Linh Linh không nhường đường cho Từ Tử Dịch, “Cậu mang đồ cho cậu ta?”

“Đúng.”

“Đưa tôi đi, tôi thay cậu mang vào.”

Thi Điềm ở bên trong còn đang vắt hết óc suy nghĩ thoại của mình, những gì có thể nghĩ ra đều đã gõ hết vào điện thoại. Cô sợ hôm nay mình xong đời thật rồi, trạng thái này thật sự là vô cùng không ổn.

Đúng lúc đó, tiếng đàn dương cầm xuyên qua tấm màn sân khấu màu đỏ truyền vào tai Thi Điềm. Đoạn nhạc này với cô không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi khi đó cô thường nghe một người đàn, nhưng người này tuyệt đối không thể xuất hiện tại đây

Khúc《 Hôn lễ trong mơ 》kinh điển, vấn vít lượn lờ, trong giây phút kéo Thi Điềm về đoạn thời gian trung học cơ sở và trung học phổ thông.

Cô không kìm được đẩy tấm màn sân khấu ra, Thi Điềm nhìn thấy người thiếu niên ngồi trước cây đàn dương cầm. Chiếc áo sơ mi trắng muốt bao bọc lấy vóc dáng thanh mảnh của cậu, ngón tay cậu lướt nhẹ trên phím đàn, ánh đèn trên đỉnh đầu cũng vì cậu mà dịu dàng tụ lại.

Thiếu niên vừa ngẩng đầu, Thi Điềm liền nhìn rõ khuôn mặt kia, vậy mà lại đúng là cậu ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN