Đại Bạo Ngọt - Chương 7: Đừng có làm phiền tụi này ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Đại Bạo Ngọt


Chương 7: Đừng có làm phiền tụi này ăn


Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Kết quả đánh giá cuối cùng dĩ nhiên là lượt của Thi Điềm không được tính, nếu như người khác có thể giúp đỡ thì đã không gọi là thi đấu.

Này đồng nghĩa với sáng mai cô phải tiếp tục chạy bộ.

Thế nên ấy à, sớm biết sẽ không tính thì thà rằng Kỷ Diệc Hoành đừng có thò một chân vào còn hơn, bây giờ thì hay rồi, Thi Điềm đi đến đâu cũng có cảm giác quái dị. Kỷ Diệc Hoành có hành động khác thường, cô liền cứ như vậy trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Giờ ăn trưa, Thi Điềm mang theo tai nghe của anh, trong nhà ăn người đông như mắc cửi, lúc cô xếp hàng nhận cơm quét mắt một vòng cũng không thấy bóng dáng Kỷ Diệc Hoành đâu. Thi Điềm ngẫm lại một chút, bỏ đi, Kỷ Diệc Hoành ở bên ngoài lúc nào cũng có hàng trăm cặp mắt đổ tới, ngộ nhỡ lại bị hiểu lầm thì phiền.

Ngày hôm nay thời tiết đặc biệt nóng, buổi huấn luyện chiều kết thúc tương đối sớm, Thi Điềm nói mấy người cùng phòng lúc đi ăn tối không cần gọi cô, cô muốn ngủ một lúc.

Chờ đến khi cô tỉnh giấc, thời gian ăn tối cũng sắp hết. Thi Điềm trước khi ra ngoài bỏ tai nghe vào túi, nghĩ nếu trùng hợp gặp anh thì trả luôn.

Trong nhà ăn lác đác vài người, Thi Điềm chọn cơm rồi ngồi xuống chiếc bàn cạnh tường. Cô sắp đói muốn điên rồi, cũng không kịp nhớ phải giữ hình tượng, cầm đũa bắt đầu ăn hùng hục.

Mãi đến tận khi có một khay thức ăn đặt xuống đối diện, cô mới theo bản năng ngẩng đầu lên. Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống, trên tai đeo một chiếc tai nghe khác, Thi Điềm thấy vậy, vội vàng lấy chiếc tai nghe trong túi ra đưa cho anh.

Cậu thiếu niên đánh mắt qua, đưa tay nhận lấy, không nói gì.

Nhà ăn lớn như vậy, anh lại nhất định phải ngồi đối diện cô mới chịu được hả?

Cô cúi đầu chuẩn bị ăn tiếp, con mắt không nhịn được quét mắt qua khay thức ăn của Kỷ Diệc Hoành. Có gà sốt cay, còn cánh gà chiên sả ớt, cánh gà chiên sả ớt kia Thi Điềm từng thử một lần, cay đến mức có thể phun ra lửa, không phải là thứ người bình thường có thể chịu được.

Không phải nói Kỷ Diệc Hoành có một cái cổ họng cực kỳ trân quý sao, thế nào mà anh lại có thể thích ăn cái này vậy?

Kỷ Diệc Hoành gắp một miếng cánh gà, vừa đưa đến mép thì nghe thấy tiếng của mấy người cùng phòng ký túc xá, “Nhìn, ở bên kia kìa, đi.”

Thi Điềm nghe được tiếng lộp bộp phát ra từ khay của mình, cô cúi đầu nhìn, thấy Kỷ Diệc Hoành đang nhanh như một cơn gió chuyển toàn bộ cánh gà sang khay của cô, thậm chí còn đem toàn bộ gà sốt cay không chút do dự ném tới.

“Anh làm cái gì thế?”

Kỷ Diệc Hoành nháy mắt với cô một cái, ra hiệu cô đừng lên tiếng.

Kim Triết và Từ Dương đi đến trước bàn ăn của bọn họ, vẻ mặt cực kỳ quái dị nhìn chăm chú Thi Điềm, sau đó ngồi xuống hai bên Kỷ Diệc Hoành.

“Cậu ở tiểu đội sáu phải không?”

Thi Điềm rũ mi mắt, “Đúng.”

Kim Triết càng ngày càng cảm thấy quái lạ, “Cậu và Kỷ đại thần quen nhau thế nào vậy?”

“Không có!” Thi Điềm vội vàng giải thích, “Mình với cậu ấy thật sự không có gì hết.”

“Vậy vì sao hai người lại ngồi ăn cơm với nhau?”

Thi Điềm cảm giác mình vừa nuốt phải một thứ ngấy đến mang tai, “Mình mang tai nghe trả lại cho cậu ấy thôi.”

“Tai nghe? Báu vật của cậu ấy sao lại ở chỗ cậu?” Ai cũng biết tai nghe chính là sinh mạng của Kỷ Diệc Hoành.

Thi Điềm muốn thành thật khai báo mọi chuyện xảy ra tối qua, nhưng chân Kỷ Diệc Hoành dưới gầm bàn khẽ đá cô một cái, Thi Điềm vội vàng hãm lại, “Vì sao thì mấy cậu không cần biết, mấy cậu chỉ cần biết giữa bọn tớ không có gì là được.”

Kim Triết liếc nhìn khay thức ăn của Kỷ Diệc Hoành, “Chỉ ăn hai món vậy thôi hả?”

“Đủ no là được.” Kỷ Diệc Hoành nói xong, gắp miếng súp lơ bỏ vào miệng.

Kim Triết lại nhìn sang khay của Thi Điềm, “Của cậu không tệ, rất phong phú, còn có cả gà sốt cay nữa.”

Thi Điềm hết sức tự nhiên gắp một miếng bỏ vào miệng, Kỷ Diệc Hoành liếc sang hai người, “Mấy cậu đi chỗ khác ngồi đi.”

“Có chuyện gì sao?”

“Mấy cậu ngồi đây sẽ làm cậu ấy mất tự nhiên.”

Thi Điềm quả nhiên cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng không phải bởi vì hai người bọn họ, mà là cả ba người trước mắt kìa.

Từ Dương làm vẻ mặt biết tuốt, cười cười vỗ vai Kỷ Diệc Hoành, “Đã hiểu đã hiểu, vậy thì tụi này cũng phải tác thành cho cậu thôi.”

Hai người đó cầm khay thức ăn đứng dậy, bàn bên cạnh đã có người ngồi, bọn họ ngồi xuống chiếc bàn cách đó không xa.

Kỷ Diệc Hoành ăn hai miếng gà sốt cay, cảm thấy vẫn không đủ, đôi đũa lại tiếp tục hướng về phía khay của Thi Điềm, gắp một miếng cánh gà chiên sả ớt bỏ vào miệng.

Trong lòng Thi Điềm có một thứ cảm giác khó có thể tả, cô nhìn anh, xem ra Kỷ Diệc Hoành rất thích ăn mấy thứ này, hơn nữa còn ăn rất giỏi, cay như vậy mà thậm chí một cái nhăn mày anh cũng không có.

Anh ăn xong cánh gà, bỏ xương xuống cạnh Thi Điềm.

Thi Điềm khó có thể tin nhìn anh, “Cậu ăn thì cứ ăn, còn đưa xương cho mình làm cái gì?”

Cậu thiếu niên không nói lời nào, tiếp tục gắp.

Xe ra hễ là khi anh ngồi trước đồ ăn thì dù có là chuyện to lớn gì hơn nữa cũng không thể làm anh phân tâm, Thi Điềm có chút nghi ngờ với lời đồn mình nghe được. Nghe nói Kỷ Diệc Hoành ở Đông Đại giống như một vị thần, lẽ nào đây là cử chỉ một nam thần nên có sao?

Cô ngồi đối diện anh, hoàn toàn trở thành một bức tường hoàn hảo nhất chắn lại tầm mắt của người khác.

Kỷ Diệc Hoành đã lâu không được ăn mấy cứ cay bỏng lưỡi này, hàng ngày đều phải nhai mấy thứ kiểu như gà chiên xù, cho nên hiện tại Thi Điềm nhìn anh lại có cảm giác tinh thần anh đang vô cùng sáng láng.

Thi Điềm vẫn ăn chưa đủ, cô đẩy đám gà sốt cay sang một bên, mấy miếng cánh gà chiên sả ớt cô cũng không động, cô biết mấy thứ này là anh gửi tạm chỗ cô vậy thôi.

Một hồi lâu sau, cậu thiếu niên đặt đũa xuống, Thi Điềm từ lúc anh ngồi vào không ăn được thêm bao nhiêu, cô ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt.

Nếu như cô là kiểu người dễ ăn phải dưa bở, không khéo sẽ bị ảo tưởng Kỷ Diệc Hoành đây là thích cô.

Thi Điềm nhíu mày, đưa tay sờ mép, không lẽ trên mặt cô dính cơm hả?

Đáy mắt Kỷ Diệc Hoành thấp thoáng ý cười sâu xa. Bên cạnh có người đúng là thuận tiện, không can thiệp vào những việc anh làm, hơn nữa lúc cần còn có thể ở bên cạnh đánh yểm trợ. Mà Thi Điềm cũng coi như thông minh nhanh trí, qua mấy lần phối hợp với anh rất tốt, anh nhất định phải nghĩ cách trói tấm bia đỡ đạn này bên người mới được.

Thi Điềm chuẩn bị đi, Kỷ Diệc Hoành đột nhiên lên tiếng, “Cậu là năm hai phải không?”

“Ừ.”

Hai tay cậu thiếu niên đan vào nhau, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay trái, “Chuyên ngành phát thanh?”

“Đúng.” Thi Điềm hoàn toàn không nghĩ sẽ thấy sang bắt quàng làm họ với anh, phía sau Kỷ Diệc Hoành có không ít tài nguyên, có câu nói dựa cây to dễ hóng mát, nhưng cô hiển nhiên vẫn chưa ngộ ra được điều then chốt này.

Kỷ Diệc Hoành ừ một cái, Thi Điềm thấy anh không còn gì muốn nói nữa, liền nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Tai nghe cũng đã trả lại cho anh rồi, sau này hẳn là không còn chuyện gì phải dính dáng đến anh nữa phải không?

Trở lại ký túc xá, Thi Điềm lập tức cầm quần áo đi tắm, tắm xong lại giặt quần áo, cuối cùng mệt mỏi rã rời nằm bẹp trên giường.

Cô bật điện thoại muốn lướt mạng một chút, nhìn thấy lì xì cô gửi cho Kỷ Diệc Hoành đã bị trả lại.

Trả thì trả, đã vậy cô cứ coi như không nhìn thấy, Kỷ Diệc Hoành cũng đừng hòng cô tiếp tục làm chân chạy cho anh nữa.

Tưởng Tư Nam ôm điện thoại nằm trên một chiếc giường khác, một hồi sau đột nhiên lăn từ trên giường xuống, “Mấy cậu xem bài đăng mới nhất trên diễn đàn trường chưa?”

“Có gì hot hả?” Thi Điềm hỏi.

“Phòng phát thanh của trường tuyển người đó.”

Thi Điềm trượt người lên, lấy chiếc gối đệm sau lưng, “Tuyển cái gì?”

“Phòng phát thanh của trường chính là địa phận của Kỷ Diệc Hoành, nói là muốn tuyển một tình nguyện viên giúp quản lý, cái này không phải chính là trợ lý sao?”

“Trợ lý thì có gì tốt chứ?” Thi Điềm co hai chân lên, ngón tay tiếp tục lướt trên màn hình đọc tin tức.

“Cậu bị ngốc à, làm trợ lý cho Kỷ Diệc Hoành mang ý nghĩa tương lai sẽ lên như diều gặp gió. Người ta cũng đã nói rõ ở đây là sẽ càng có nhiều cơ hội thực tập hơn đây này! Nói cách khác thì chính là Kỷ Diệc Hoành đi đâu liền cho trợ lý đi theo đó, hiện tại đối tượng mà Kỷ Diệc Hoành tiếp xúc đều là các trang web lớn, nếu là chúng ta, thì bậc cửa cũng đừng có vọng tưởng tới. Cậu xem bộ kịch truyền thanh lúc trước người ta lồng tiếng đi, bạo hồng trong một đêm. Nếu người ta mà chịu đề cử, thì chúng ta chính là được trải sẵn con đường hoa luôn đó.”

Thi Điềm nghĩ cũng đúng, ôi ôi làm sao bây giờ, hình như cô cũng có chút động tâm rồi.

***

Bát Bát: Lịch đăng chính thức áp dụng từ chương sau sẽ là 8h28p mỗi tối nhé (riêng wordpress bởi vì còn chỉnh sửa các kiểu mất thời gian nên theo luật cũ, đăng sớm hơn vài phút ^^), ngày hôm nay đăng sớm để không đụng thời gian xem bóng đá của mn kkkkk

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN