Thi Điềm cả kinh, “Xảy, xảy ra chuyện gì?”
“Thi Niên Thịnh là ba của cô phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ông ta xảy ra chuyện rồi, cô đến đây đi.”
Thi Điềm vội vàng gật đầu, lại không nhịn được lo lắng hỏi, “Ông ấy xảy ra chuyện gì? Ông ấy có sao không ạ?”
“Đôi lời khó nói hết, cô đến đây rồi chúng ta nói chi tiết.”
Thi Điềm chạy đến Cục công an nhưng không thấy bóng dáng Thi Niên Thịnh đâu, tiếp đón cô là một người nữ cảnh sát khá lớn tuổi, bà ấy rót cho cô một chén nước, “Cô gái nhỏ, chắc vẫn còn đi học nhỉ?”
“Vâng.”
Nữ cảnh sát thở dài, “Chuyện của ba, cháu biết được bao nhiêu?”
“Ba cháu xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ông ta chiếm đoạt tài sản của người khác, còn là nghi can lừa đảo, đã bị bắt lại.”
Trên mặt Thi Điềm không có vẻ mặt dư thừa, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chén nước trên bàn, một lát sau mới lên tiếng, “Cháu có thể gặp ông ấy không?”
“Không được rồi.”
Thi Điềm dùng sức cấu ngón tay của chính mình, “Đúng rồi, ba có mua cho cháu một căn nhà, lấy nó bồi thường cho người bị hại được không ạ? Như vậy có thể lấp đủ chỗ trống hay không?”
“Chuyện này không đơn giản như vậy, cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Thi Điềm chống khuỷu tay lên mép bàn, “Được, cần cháu làm gì xin cứ nói, cháu nhất định sẽ dốc sức phối hợp.”
Nữ cảnh sát không nhịn được nhìn Thi Điềm thêm một cái, cô còn trẻ như vậy, gặp phải chuyện này, lại vào ngày như thế này lẽ ra đã sụp đổ rồi. Nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy, không lẽ cô không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào sao?
Người phụ nữ báo cảnh sát cũng là hận Thi Niên Thịnh thấu xương, bà ta cung cho ông cấp cho ông đủ thứ, thế nhưng không ngờ như vậy vẫn còn không đủ, hơn nữa còn nghĩ liên hợp với người ngoài lừa bà ta.
Sau khi mọi chuyện bại lộ, thái độ của Thi Niên Thịnh với bà ta trở nên lạnh nhạt, sau đó thám tử tư lại chụp được ảnh ông ta cùng một người phụ nữ khác đi dạo phố.
Lần này thì xong, dứt khoát trở mặt không quen biết, thế nhưng Thi Niên Thịnh làm chuyện phạm pháp là thật, bây giờ có thừa nhận tội lỗi cũng vô dụng rồi.
Thi Điềm đem tất cả những gì mình biết báo cho cảnh sát, cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể quay về chờ đợi tin tức.
Ngày cuối năm, Thi Điềm hiếm khi trở về, với hàng xóm láng giềng cũng không mấy thân quen, cô nhìn thấy gia đình khác đều xách theo túi lớn túi nhỏ đồ sắm Tết.
Có người ở tầng dưới treo hai cái đèn lồng lớn, người quản lý nơi này đã tặng cho mỗi nhà một đôi câu đối, Thi Điềm như người không liên quan cười cười, chào hỏi với mấy người hàng xóm.
Về đến nhà, trong phòng lạnh lẽo thấu xương, máy điều hòa vẫn chưa được sửa lại. Thi Điềm ngồi trên ghế sô pha một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Ngón tay cô vì lạnh mà đông cứng lại, gõ chữ không nổi, đành gửi tin nhắn thoại cho Kỷ Diệc Hoành.
“Đang làm gì thế? Làm việc hả?”
“Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Kỷ Diệc Hoành, cậu đừng để bản thân vất vả quá đó.”
Tối qua Kỷ Diệc Hoành đã nói với cô, lượng công việc hai ngày nay rất lớn, có thể đến tối anh mới có thời gian rảnh.
Thi Điềm cứ ngồi như vậy đến khi mặt trời xuống, tuy là đã mặc áo khoác dày, nhưng cơ thể theo tiếng kim đồng hồ càng lúc càng thêm lạnh lẽo, dường như đã đông cứng đến tận cổ họng, ép sợ hãi từ trong lòng trào lên đến tận cửa miệng.
Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, Thi Điềm định thần lại, sau khi xác định bản thân không nghe nhầm mới chậm rề rề đi ra cửa. Động tác mở cửa của cô có chút do dự, chỉ sợ có người tìm tới nhà gây phiền toái.
“Ai vậy?”
“Chị.”
Thi Điềm vội đẩy cửa ra, “Sư tỷ?”
Lục Nhất Lạc đi vào, cô ấy mặc một bộ tây phục bó người đơn giản, vừa vào trong phòng liền không nhịn được thốt lên, “Lạnh quá.”
“Vào phòng em đi, trong phòng em có điều hòa.”
“Không cần,” Lục Nhất Lạc ngồi xuống ghế sô pha, “Thi Điềm, em có biết vì sao chị đến tìm em không?”
“Vì sao?”
“Chuyện của ba em đã thành chuyện lớn rồi.”
Thi Điềm lấy chiếc cốc dùng một lần trong ngăn kéo ra, rót cho Lục Nhất Lạc một cốc nước ấm.
“Nếu để người bên ngoài biết được, lại tìm cách kéo Kỷ Diệc Hoành liên lụy vào, vậy Kỷ Diệc Hoành nhất định sẽ xong đời.”
Thi Điềm đặt cốc nước lên bàn, “Sư tỷ, em biết.”
“Nói thật, chị vẫn phản đối em và Kỷ Diệc Hoành, nhưng trước đó cũng chỉ phản đối hai người công khai thôi.”
Thi Điềm ngồi bên cạnh, cái lạnh từ dưới lòng đất bám vào hai chân không ngừng leo lên, quấn quanh cơ thể cô không chịu đi, “Em sẽ chia tay với Kỷ Diệc Hoành.”
Lục Nhất Lạc ngạc nhiên nhìn cô, “Thật không?”
“Em sớm đã tự nhủ với chính mình, nếu như ba em cứ tiếp tục mơ mơ hồ hồ như vậy, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn thì em sẽ ích kỷ đổ thừa cho Kỷ Diệc Hoành mà ở lại. Nhưng một khi ông ấy xảy ra chuyện, em……”
“Xem ra em đều đã rõ ràng rồi.”
Thi Điềm từ trước đã luôn sợ hãi ngày này sẽ đến, hiện tại nó thật sự đến rồi, nhưng trong lòng cô cũng coi như có đủ chuẩn bị.
“Em hiểu, nếu để cho người khác biết Kỷ Diệc Hoành có một người bạn gái như em, em lại có một người ba như vậy, cậu ấy sẽ bị em liên lụy không đứng dậy nổi.”
Lục Nhất Lạc không nói gì, khẽ gật đầu.
“Chỉ là, cậu ấy biết nhà em ở đây.”
“Ngày mai chị sẽ lập tức sắp xếp, giúp em dọn nhà.”
Thi Điềm hơi mệt mỏi, sống lưng cũng trùng xuống, “Chuyện của ba em tuyệt đối không được để cho Kỷ Diệc Hoành biết, cậu ấy không sợ nhất chính là bị em liên lụy. Em cũng không thể gặp cậu ấy được, đêm nay em sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.”
“Muốn lý do chia tay thế nào, em tự quyết định đi. Chuyện của ba em đúng là phải gạt Kỷ Diệc Hoành, nhưng em yên tâm, chị có thể giúp ba em mời luật sư, về chuyện chi phí, em cũng không cần phải lo lắng.”
Thi Điềm ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Lạc, “Sư tỷ……”
“Dù sao em cũng đã gọi chị một tiếng sư tỷ, hoàn cảnh hiện tại của em, chính mình vừa không có có năng lực vừa không có tiền, chị sẽ không thấy chết mà không cứu.”
“Chi phí mời luật sư, chờ sau này em có công việc nhất định sẽ trả lại cho chị.”
Lục Nhất Lạc nhìn quanh căn nhà, cô ấy mới chỉ ngồi một lúc đã lạnh đến mức không chịu nổi, “Tùy em vậy.”
“Đêm nay em sẽ dọn đồ.”
“Được, sáng mai chị sắp xếp người của công ty đến đây, trước tiên tìm cho em một nơi ở tạm.”
“Cám ơn sư tỷ.”
Hai ngày nay Kỷ Diệc Hoành đều vùi đầu vào công việc, thông tin bên ngoài không thể truyền đến tai, Lục Nhất Lạc cũng không cần nghĩ cách chặn lại.
Cô ấy ngồi đó không lâu thì đứng dậy, “Tự em bảo trọng.”
“Vâng.”
Thi Điềm đưa cô ấy ra đến cửa, Lục Nhất Lạc bước khỏi cánh cửa, nhìn thấy hàng xóm đối diện đang dán câu đối. Cô ấy quay đầu lại nhìn Thi Điềm, thế nhưng có mấy lời đến cuống họng cuối cùng vẫn bị nuốt trở về.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt, sư tỷ.” Thi Điềm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lục Nhất Lạc đi lên vài bước, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại, trên cửa nhà Thi Điềm vẫn còn dán đôi câu đối từ năm trước, xem ra năm nay cũng không được thay đổi rồi.
Thi Điềm không có nhiều đồ đạc cần thu dọn.
Cô đẩy từng chiếc vali ra ngoài, đồ của Thi Niên Thịnh có rất ít, Thi Điềm cũng không có nhiều, lúc trước khi bọn họ dọn nhà đều đã bỏ vợi những thứ không cần thiết.
Trong phòng khách xếp mấy chiếc túi lớn, Thi Điềm lấy cả những thứ ngày hôm nay mua nhét trong tủ lạnh ra, tống hết vào một chiếc túi lớn.
Lúc Kỷ Diệc Hoành gọi điện đến đã là sau nửa đêm.
Thi Điềm ngồi trên mép giường, ngón tay đặt trên màn hình khẽ ấn xuống, sau đó đặt bên tai.
“A lô.”
Thi Điềm che một tay ở trước mặt, “Cậu xong việc rồi hả?”
“Ừ, sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Chờ cậu.”
Kỷ Diệc Hoành lên xe, Thi Điềm nghe được tiếng còi xe từ bên đó truyền tới.
“Kỷ Diệc Hoành, chúng ta chia tay đi.”
Cửa xe bị dùng sức kéo vào, rầm một tiếng, đúng lúc át đi mấy chữ cuối cùng kia của Thi Điềm, Kỷ Diệc Hoành hơi dựa người về sau, “Cậu vừa nói gì?”
Thi Điềm vốn cũng là dùng hết dũng khí mà nói ra một câu này, muốn một lần nữa mở miệng, thật sự còn khó hơn ăn hoàng liên.
“Mấy ngày nay ở nhà làm gì thế?”
Viền mắt Thi Điềm nóng lên, bàn tay dùng sức chà sát nơi khóe mắt, “Kỷ Diệc Hoành, chúng ta chia tay đi.”
Đầu bên kia rơi vào trầm mặc, Lục Nhất Lạc ngồi trên ghế lái không chút dấu vết liếc mắt về phía sau.
Thi Điềm không nghe thấy Kỷ Diệc Hoành đáp lại, nhưng cô biết anh nghe thấy.
Cậu thiếu niên hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay chống trên đầu gối, “Vì sao?”
“Thời gian này từ sáng đến tối mình đều không nhìn thấy bóng dáng cậu, cảm giác ngọt ngào khi mới bắt đầu cũng không còn, chỉ có mệt mỏi rã rời, muốn chia tay.”
Lục Nhất Lạc nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Diệc Hoành trở nên âm trầm, vô cùng đáng sợ.
“Đều sẽ qua thôi, tôi cũng có thể mang theo cậu bên người.”
“Kỷ Diệc Hoành, mình cũng sẽ có công việc và cuộc sống của chính mình. Mình không thể vì cậu mà từ bỏ tất cả, mình cảm thấy đi cùng cậu mệt mỏi quá.”
Kỷ Diệc Hoành vừa mới thu âm xong, hiện tại cổ họng vô cùng khó chịu, “Là vì nguyên nhân này?”
“Như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Lục Nhất Lạc im lặng nghe cuộc đối thoại của hai người, giọng nói của Kỷ Diệc Hoành giống như gió rét trong đêm đông hung hăng quét qua, “Cậu thật sự muốn chia tay?”
“Đúng.” Ngữ khí của Thi Điềm vô cùng kiên quyết.
Ngực Kỷ Diệc Hoành phập phồng, bàn tay khẽ nắm lại thành quyền, đặt trên trán gõ mạnh mấy cái.
“Được.”