Đại Bát Hầu - Chương 106: Sứ giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Đại Bát Hầu


Chương 106: Sứ giả


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc thì thật nhanh, lúc lại đằng đẵng đến độ khiến người ta lo lắng.

Thẳng đến khi trời sáng, cuộc chiến này vẫn còn đang tiếp tục.

Nguyệt Triêu vẫn đứng bên cửa sổ xuyên qua khe hở quan sát động tĩnh bên ngoài, mặt dần hiện vẻ căng thẳng:

– Vẫn chưa xong à? Còn phải bao lâu nữa?

– Bây giờ còn chưa hoàn thành được một nửa…

Dương Thiền thở dài:

– Linh lực của hắn thực sự quá nhiều, phải phóng toàn bộ ra bên ngoài trước rồi tích lũy lại lần nữa, mới có thể hoàn thành rèn luyện nhục thể được.

Thông thường, Ngộ giả đạo đột phá cảnh giới Nạp Thần đến cảnh giới Luyện Thần, dù không phối hợp đan được thì nhiều lắm chỉ mất một hai canh giờ. Nếu là Hành giả đạo thì phiền phức hơn nhiều, ít nhất phải mất sáu bảy canh giờ.

Nếu thời gian bị kéo dài thì sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định. Trong quá trình đó một khi bởi vì ngất xỉu nên cưỡng chế cắt ngang sẽ dẫn đến ngoại lực cắn trả, đó là chuyện không chết cũng tàn phế.

Tu giả Hành giả đạo chết trong quá trình đột phá cảnh giới Nạp Thần đến cảnh giới Luyện Thần không phải không có.

Dựa vào cường độ linh lực của Khỉ Đá, nếu không sử dụng dược vật thì quá trình này ít nhất cần phải hơn một trăm canh giờ…

Đây là một con số cực kỳ khủng bố.

Cho nên Khỉ Đá cần phải sử dụng dược vật đặc chế giống như Dương Tiễn năm đó mới có thể thuận lợi hoàn thành đột phá.

Quả thật, đau đớn không giống bình thường mới có thể đổi lấy sức mạnh phi thường.

Mà sử dụng dược vật để rút ngắn thời gian là chuyện mà Ngộ giả đạo mới đi suy tính, vì vốn nó cũng chỉ là một thủ đoạn gân gà mà thôi.

Bởi vì nó không hề giảm bớt nguy hiểm, ngược lại còn khiến nguy hiểm gia tăng.

Tuy thời gian được rút ngắn, nhưng lưu trình vẫn giống nhau. Linh lực được phóng ra ngoài càng thêm mãnh liệt, dẫn tới thần trí bị xé rách thêm kinh khủng hơn mà thôi.

Từ đó cần ý chí càng kiên cường để đối kháng.

Dương Thiền không biết Khỉ Đá có được ý chí kiên cường để chiến thắng tất cả hay không.

Nhưng trừ như vậy ra thì có thể làm gì nữa? Với tình hình bây giờ, Khỉ Đá có thể đi đâu tìm thời gian hơn trăm canh giờ để đột phá yên ổn đây?

Con khỉ này, không phải luôn chọn con đường khó khăn nhất mà đi mới cam tâm sao?

Nghĩ thế, nàng không khỏi cười bất đắc dĩ.

Thời gian trôi qua từng chút một, nháy mắt đã là buổi trưa. Hai tên ngoài cửa đã sớm tỉnh rồi, Nguyệt Triêu giả giọng nói của Khỉ Đá quát lui hai lần bị chúng hỏi.

Mà lúc này quá trình phóng linh lực ra bên ngoài của Khỉ Đá đã hoàn thành, bắt đầu từ giờ là lần nữa tích lũy lại linh lực. Trong quá trình này sẽ hoàn thành rèn luyện nhục thể.

Khác với phóng ra bên ngoài, phóng linh lực ra ngoài sẽ xé rách thần trí, mà thu nạp linh lực thì chính là dày vò thân thể.

Thân thể hấp thu linh khí hệt như muốn nát vụn… Đây là một khái niệm mà không có người nào có thể tưởng tượng được.

Mỗi một tấc da thịt đang hút linh khí xung quanh như bọt biển, linh khí chảy vào trong cơ thể này cần phải vận chuyển chạy qua các kinh mạch mới có thể thuận lợi chuyển hóa thành linh lực.

Nếu là lúc bình thường, đây chỉ là lưu trình bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng giờ đây…

Không có bất cứ kẻ nào có thể thừa nhận được cường độ hấp thu linh khí thế này, bởi vì không kẻ nào có được kinh mạch đủ rộng như vậy cả.

Rất nhanh cảnh tượng khủng bố đã xuất hiện trước mặt Dương Thiền.

Chỉ thấy đôi mắt Khỉ Đá tràn đầy tơ máu trừng lớn như cặp chuông đồng, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều đang chảy máu!

– Đây là…

Nguyệt Triêu đã kinh sợ không nói nên lời.

Từng sợi tơ máu chảy ra từ các lỗ chân lông.

Đọng lại trên lông lơ, chảy xuống.

Toàn thân trên dưới mỗi một tấc kinh mạch đều gặp phải trùng kích dữ dội.

Một đôi tay kia đã chụp thẳng lên tấm ván gỗ trên giường, run rẩy…

Hắn điên cuồng cắn thanh dao găm được chế tạo từ thép tinh trong miệng.

Ngay ở trước mắt hai người, hàm răng sắc nhọn đó từng chút một đâm vào trong thép.

Lúc này trên người hắn đã khôi phục được sức mạnh vốn có, hắn muốn giãy dụa, muốn gào thét, nhưng hắn không thể.

Một khi động tác quá lớn thì sẽ rước lấy nghi ngờ, hết thảy đều cần phải tiến hành trong yên lặng, bằng không hắn sẽ mất đi át chủ bài cuối cùng.

Bản năng phát tiết và ý chí đan xen với nhau, cuối cùng hóa thành thân thể run rẩy, từng giọt máu bị bức phải thẩm thấu qua các lỗ chân lông chảy ra, rơi ở trên giường.

Dù là Dương Thiền cũng không ngờ được màn kinh hãi này.

Hắn áp dụng cách đột phá còn cực đoan hơn cả Dương Tiễn…

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân chỉnh tề kèm theo tiếng áo giáp ma sát chậm rãi tới gần.

– Tướng quân, tướng quân?

– Đây! Ở đây! Có chuyện gì?

Nguyệt Triêu hoảng hốt lo sợ trả lời.

– Tướng quân, có người trong cung tới. Bệ hạ muốn tướng quân lập tức vào cung.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.

Nguyệt Triêu quay đầu nhìn về phía Khỉ Đá.

Lúc này cả người Khỉ Đá như được ngâm trong bể máu, với tình huống này sao có thể đi gặp Ác Giao.

Mà với tu vi của Ác Giao, nếu ở khoảng cách gần thì nhìn thấu được ngụy trang của Nguyệt Triêu là chuyện dễ như trở bàn tay.

– Làm sao đây?

Y hoảng loạn nói bằng khẩu hình với Dương Thiền.

– Nói ngươi không thoải mái!

Nguyệt Triêu vội vã lấy lại bình tĩnh, ngửa đầu nói với giọng của Khỉ Đá:

– Làm phiền sứ giả trở về bẩm báo cho bệ hạ, hôm nay thân thể của hạ thần không khỏe… e rằng không cách nào… khụ khụ… không có cách nào vào cung…

Lập tức nghe được một giọng nói quái gở từ bên ngoài cửa truyền vào:

– Ta nói này Xa Kỵ tướng quân, mới được sắc phong bao lâu mà đã bắt đầu vênh váo rồi?

– Hạ thần không dám… khụ khụ, hạ thần, hôm nay thật sự không được khỏe…

– Ai không biết Xa Kỵ tướng quân ngươi võ nghệ cao cường, bị thương nặng cũng chỉ mấy ngày là khỏi. Giờ lại nói thân thể không khỏe với thuộc hạ, không phải là đang cố ý làm khó thuộc hạ sao?

Giọng nói đó vừa dứt, bèn nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Còn chưa kịp đợi yêu binh xô cửa vào, thì đã thấy cửa được mở ra một khe hở nhỏ.

Nguyệt Triêu hóa thành Khỉ Đá, mặc một chiếc áo ngủ, sắc mặt trắng bệnh lách ra ngoài qua khe hở, lại quay người đóng cửa lại, chắp tay nói:

– Làm phiền sứ giả chạy một chuyến không công quả thật rất áy náy, chỉ là… chỉ là thân thể của hạ thần thật sự không khỏe.

Sứ giả kia tựa như đã phát giác được gì đó, đôi mắt lặng lẽ lướt về phía cửa phòng, sau đó lập tức sải bước tính chui vào bên trong.

Nguyệt Triêu vội vàng vươn tay ngăn lại.

Sứ giả đó cười như không cười nhìn Nguyệt Triêu, nói:

– Chạy một chuyến thật xa mới tới được, nếu Xa Kỵ tướng quân thân thể không khỏe cũng thôi, nhưng sao không mời lão nô tiến vào uống chén trà. Đạo đãi khách này, có phải hơi quá…

Nguyệt Triêu bày ra nụ cười xấu hổ, nói:

– Nơi này của ta thật sự chẳng có trà ngon gì. Nếu lấy ra mấy loại trà bình thường, lại sợ phá hỏng khẩu vị của sứ giả.

Nói xong, Nguyệt Triêu quay người há miệng với yêu bộc trong phủ, lại đột nhiên phát hiện mình không nhớ nổi tên, đành phải chỉ vào bừa một tên.

– Ta?

Yêu bộc đó cung kính khom người.

– Đúng, ngươi. Đến nhà kho lấy ít kim tinh lại đây.

– Vâng vâng! Tuân mệnh!

Nô bộc đó vội vàng khom người chạy đi.

Nghe được có kim tinh, sứ giả lập tức tươi cười hăm hở.

Lại trò chuyện một lúc, cuối cùng cống hiến mười hai kim tinh cho sứ giả mới tiễn gã đi được. Lúc sắp đi, sứ giả đó nắm tay Nguyệt Triêu bày vẻ mặt như hận gặp nhau quá trễ.

Mười hai kim tinh, cho dù với bổng lộc của Khỉ Đá, đó cũng là hai tháng, gã có thể không vui được sao?

Đợi cho đến khi sứ giả đi rồi, Nguyệt Triêu mới mở cửa phòng ra một khe hở nho nhỏ, tiến vào nhanh như chớp.

– Hô… cuối cùng đi rồi.

Y lau mồ hôi lạnh nói:

– Đúng thật là có tiền có thể xui khiến ma quỷ.

– Đừng vội vui mừng quá sớm.

Dương Thiền ngồi ở bên cạnh nhìn chăm chú Khỉ Đá vẫn còn đang đau đớn giãy dụa lạnh lùng nói:

– Đuổi sứ giả dễ, Ác Giao thì không dễ vậy đâu.

– Cái gì? Ngươi nói hắn bệnh?

Khóe miệng Ác Giao nhếch lên, như có điều suy nghĩ.

Sứ giả quỳ ở bên cạnh dập đầu nói:

– Hồi bẩm bệ hạ, Xa Kỵ tướng quân thật sự bệnh rồi. Lão nô thấy mặt của hắn có vẻ bệnh nặng…

Còn chưa đợi gã nói xong thì đã bị Ác Giao túm lấy cổ áo lôi dậy khỏi mặt đấy, một tay chớp mắt thò vào trong ống tay áo của gã, móc ra một cái túi nhỏ.

– Đây là cái gì? Lúc đi hình như trong túi không có thứ này mà nhỉ?

Sắc mặt sứ giả đó lập tức trắng bệch.

Ác Giao đẩy gã ngã trên mặt đất, lại ném cái túi đựng mười hai kim tinh đó lên mặt gã:

– Thật sự bệnh thì cần gì phải đưa tiền cho ngươi? Đồ ngu này, giữ ngươi lại có tác dụng gì?

– Bệ hạ… bệ hạ tha mạng!

– Người đâu! Kéo xuống chém!

– Bệ hạ, bệ hạ! Lão nô sai rồi! Bệ hạ tha mạng!

Chờ đến khi hai yêu binh kéo sứ giả đó ra khỏi đại điện, Tấn Chi vẫn luôn đứng bên cạnh mới chắp tay nói:

– Bệ hạ cho rằng hắn giở trò bịp bợm?

– Có giở trò hay không, ta gặp sẽ biết!

Nói xong, Ác Giao xoay người phất tay áo, lập tức một cơn gió cuốn lên, chớp mắt đã ra ngoài điện.

Chẳng bao lâu, gã đã đến được phủ Xa Kỵ tướng quân.

Thành trì này vốn không lớn, hết thảy yêu bộc đều là do Ác Giao ban thưởng, tất nhiên đều nhận ra Ác Giao.

Vừa thấy thế tới hung hăng của vị Giao Ma Vương này, tên nào tên nấy lập tức quỳ trên đất không dám lên tiếng.

Sải bước đi thẳng vào phủ Xa Kỵ tướng quân, Ác Giao đi tới trước phòng của Khỉ Đá, vươn tay muốn gõ cửa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN