Đại Bát Hầu
Chương 108: Đêm trước
Biên: †Ares†
Sau khi đột phá, kinh mạch toàn thân hắn chịu phải tổn thương, mạng sống hệt như ngọn nến trong gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Thương thế nặng kiểu đó nếu ở trên người bất cứ con yêu quái nào, trừ phi Thái Thượng Lão Quân tự mình ra tay, bằng không bất kể làm thế nào cũng sẽ để lại ẩn tật mãi mãi.
Nhưng mà con khỉ này lại dựa vào đan dược do Nguyệt Triêu cung cấp, dùng sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường của hắn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã tốt hơn.
Đến ngày thứ ba, hắn đã miễn cưỡng có thể xuống giường. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là gọi Dương Thiền tới, lấy khẩu quyết của Cân Đẩu Vân.
Trận này, mặc kệ thế nào hắn đều nhất định phải thắng!
Ở trong ba ngày này, quân doanh ngoài thành đã xảy ra một chuyện khó tin.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ, chính sách cứng rắn của Tấn Chi, tình trạng đào binh vốn càng ngày càng nghiêm trọng đã không còn nữa!
Loại biến hóa này chỉ có thể hình dung bằng hai từ “đột ngột”.
Rất nhiều tên thủ lĩnh vốn thờ ơ lạnh nhạt bắt đầu sôi nổi tham gia vào trong cả quá trình chỉnh đốn. Tuy mấy đôi mắt nhìn về phía Tấn Chi vẫn đỏ, vẫn tràn đầy thù hận như trước, nhưng số quân vừa thu nạp cuối cùng đã có thể thuận lợi tiến hành phân chia số hiệu và bắt đầu tổ chức huấn luyện.
Tuy đám yêu quái này vốn là hàng hóa, nhưng một đội quân hai vạn người, nếu chưa từng được huấn luyện lại muốn chỉ huy được trên chiến trường thì điều đó là không tưởng.
Thậm chí đừng nói chỉ huy, dù là muốn đưa tất cả vào miệng hùm của thiên quân cũng khó mà làm được.
Phải biết quân đội chính thống dưới cờ Ác Giao có số lượng không quá năm sáu ngàn. Nếu ở trên chiến trường, quân đội tinh nhuệ năm sáu ngàn muốn tiêu diệt đám quân mất chỉ huy hai vạn có thể nói là khá dễ.
Nhưng dù cho năm sáu ngàn tinh nhuệ này dốc toàn bộ sức lực ra, cũng không thể nào khống chế và chỉ huy được đội quân hai vạn vô kỷ luật.
Nếu như thật sự xuất hiện tình huống đó, vì để thực hiện lời hứa với Tăng Trưởng Thiên Vương, Ác Giao sẽ không thể không nhịn đau mà bù thêm quân đội tinh nhuệ mình khổ tâm tổ chức vào bên trong.
Bởivì một khi bắt đầu đánh, thiên binh sẽ không nhận ra ai với ai.
Năm sáu ngàn tinh nhuệ, cuối cùng đổi toàn bộ thành kim tinh cũng không phải không có khả năng.
Lại nói năm sáu ngàn tinh nhuệ này có nguyện ý tiếp nhận phương án này không còn khó nói.
May mà tình huống đó không hề xảy ra. Cách lúc thiên binh đến chỉ còn năm ngày, đám quân không chính quy khó khăn mới góp đủ này coi như đã bị thuần phục.
Bây giờ Tấn Chi có thể tranh thủ thời gian trong năm ngày này dạy một vài thường thức phục tùng mệnh lệnh cơ bản cho bọn chúng, nhằm thuận lợi đưa nhóm “hàng hóa” này vào miệng của thiên quân.
Lúc này, quân đội của Tăng Trưởng Thiên Vương tại Nam Thiên Môn đã ở trên đường. Kế hoạch huấn luyện cũng đã được thi hành. Tất cả dường như về lại trình tự có sẵn. Ác Giao cũng đã bắt đầu mộng đẹp đếm tiền rồi.
Cứ thế lại trôi qua bốn ngày.
Đến buổi đêm ngày thứ tư, không gian ba trăm dặm quanh đầm Ác Long là biển sao rực rỡ. Trên bầu trời cách mặt đất một ngàn tám trăm trượng, tầng mây chậm rãi cuộn lại, hơn mười trinh sát của thủy quân Thiên Hà vỗ cánh qua lại giữa các tầng mây.
Trên boong thuyền chiến hạm ẩn trong biển mây, Thiên Bồng cầm kiếm, lẳng lặng ngửa đầu nhắm mắt.
Ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua tầng mây chiếu lên mặt Thiên Bồng, nhìn qua có cảm giác như là dạ minh châu phát sáng.
Một vị thiên tướng chậm rãi đi đến trước người y, quỳ một gối hành quân lễ:
– Tham kiến Nguyên soái!
– Tình huống thế nào?
Thiên Bồng vẫn nhắm chặt hai mắt tắm mình trong ánh trăng.
Thiên tướng đó nói:
– Hồi bẩm Nguyên soái, tước mắt hạm đội của Nam Thiên Môn nằm cách đầm Tử Vân Bích Ba ngàn dặm, đang tiến về đầm Tử Vân Bích Ba.
– Có bao nhiêu?
– Một vạn tinh binh, nhìn cờ xí thì chắc là bộ Huyền Quy dưới trướng Tăng Trưởng Thiên Vương.
– Phái quân đội phòng ngự tấn công? Đúng là rất sáng tạo.
– Còn có, trinh sát của chúng ta không nhìn thấy cờ xí của Tăng Trưởng Thiên Vương.
– Ta biết rồi.
Khóe miệng Thiên Bồng khẽ nhếch lên.
– Ngoài ra… trinh sát của chúng ta đã tiến hành thăm dò bộ Huyền Quy, nhưng cho dù chúng ta đến gần phạm vi mười dặm, đối phương vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Như thể… hoàn toàn không phát hiện được trinh sát của chúng ta.
Thiên Bồng trầm mặc, hít sâu một hơi, cúi đầu mở mắt nhìn boong tàu không hề có thứ gì đằng trước, mím môi, chậm rãi cười nói:
– Đây là tới đi dạo à… hừ, bên đầm Tử Vân Bích Ba thì sao?
– Phòng ngự ở đầm Tử Vân Bích Ba không hề lơi lỏng. Hai ngày nay, chúng ta chia từng tổ tiến hành trinh sát điều tra, phát hiện có một thành trì yêu quái quần cư ở đó. Tính toán bước đầu, bao gồm yêu quái trong quân doanh ở ngoại thành, tổng cộng có hơn ba vạn. Nhìn cờ xí, rất có thể là Giao Ma Vương mà Nam Chiêm Bộ Châu treo giải trăm vạn kim tinh truy nã.
Thiên Bồng lập tức nở nụ cười, đôi mắt hệt như ngôi sao cong thành hình trăng non:
– Làm rất tốt. Sáng sớm mỗi ngày phái binh vây quét, mặt trời lặn thì về. Đã đánh liên tục trăm ngày, lại vẫn còn nguyên một tòa yêu thành. Bản lĩnh của Tăng Trưởng Thiên Vương này ngày càng lớn rồi.
Một vị thiên tướng cầm rìu lớn vẫn luôn chờ bên cạnh lập tức cười lạnh:
– Chờ chúng ta điều tra rõ ràng, xem Lý Tĩnh lần này còn có lời gì để nói!
Vị thiên tướng này mặc giáp bạc, để râu dài, cao chừng chín thước, lưng hùm vai gấu. Trên cây rìu lớn trong tay điêu khắc đồ đằng ác quỷ kinh người.
Thiên tướng đến bẩm báo cúi đầu, hỏi:
– Bây giờ chúng ta nên làm gì còn xin chỉ thị của Nguyên soái.
– Giám thị các phương chặt chẽ, án binh bất động!
Nói xong, Thiên Bồng liếc mắt nhìn vị thiên tướng cao lớn bên cạnh
– Thiên Hành.
Thiên Hành lập tức hiểu ý gật đầu, quát khẽ một tiếng, bay lên trên đỉnh chiến hạm.
Đợi đứng vững, thiên tướng này nhắm hai mắt, giang hai tay ra, miệng lẩm bẩm. Bầu trời trên đỉnh đầu gã lập tức xuất hiện một vòng xoáy mây mù, lúc gã múa may cây rìu trong tay thì từng tia chớp ngưng tụ xung quanh gã.
– Gió lên!
Quát to một tiếng, nhất thời khí lưu trong trời đất đều đổi hướng. Vốn là gió Đông Nam lại biến thành gió Bắc.
Tầng mây che giấu phân đội chiến hạm bắt đầu chậm rãi dịch chuyển về phía đầm Ác Long.
…
Đêm khuya, trong đại điện thành Ác Long, Ác Giao vươn tay nâng một đống kim tinh lớn trong rương lên, mở to hai mắt nhìn chún trượt dần xuống từ giữa những kẽ ngón tay rồi rơi vào lại trong rương, khuôn mặt được phản chiếu ánh vàng tràn đầy thỏa mãn.
– Chậc chậc chậc chậc chậc, xem xem, ài… xinh đẹp chừng nào. Hôm nay Tăng Trưởng Thiên Vương đã phái người đưa tiền cọc tới, lại là một năm được mùa thu hoạch. Đám rệp này như thể cỏ dại, bất kể ta có gặt sạch chừng nào đi nữa, qua năm sau vẫn sẽ mọc đầy ngoài thành. Ha ha ha ha. Tấn Chi à, mỗi lần ta nhìn thấy đống kim tinh này thì sẽ cảm thấy bọn chúng cũng không đáng ghét lắm. Ha ha ha ha. Đúng không?
– Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!
Tấn Chi quỳ gối bên trong đại điện trống trải, hô lớn.
Tiếc nuối thả đống kim tinh đó về lại trong rương, đóng nắp lại, Ác Giao ngửa đầu hít sâu một hơi:
– Trong quân doanh thế nào rồi?
– Nhờ phúc lớn của bệ hạ, trong quân hết thảy vẫn tốt. Giờ chỉ đợi ngày mai thiên quân đến.
Trong đại điện đèn đuốc mờ tối, Ác Giao cúi đầu nhìn xuống Tấn Chi đang quỳ rạp trên đất, nhìn xuống bốn cái bóng lay động phía sau Tấn Chi, cười nói:
– Lần này ngươi vất vả rồi. Giờ đây lời đồn nổi lên khắp nơi, ngươi nhất định đừng gây nên bất kỳ sự cố nào đó.
– Thần… thần nhất định sẽ không phụ sự phó thác của bệ hạ!
Tấn Chi vội vã dập đầu trên đất.
Ác Giao vươn tay lấy một tấm thiếp trong tay áo ra, nói:
– Đây là đường tiến quân lần này, dựa theo nó mà làm, không được sai lầm.
Tấn Chi đứng lên, khom người đi tới trước Ác Giao nhận lấy thiếp, tiếp đó cung kính quỳ về lại trên đất:
– Thần tuân lệnh!
Đúng ngay lúc này, yêu bộc ngoài cửa hô lớn:
– Xa Kỵ tướng quân đến!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!