Đại Bát Hầu - Chương 113: Đồ Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Đại Bát Hầu


Chương 113: Đồ Sát


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng xuyên thấu qua làn mây chiếu lên cung điện lạnh lẽo.

Cung điện trong thành Ác Long nhìn có vẻ quạnh quẽ hơn ngày thường rất nhiều.

Thủ thành quân bị phái đi áp giải chúng yêu, cấm vệ quân bị điều đi thủ thành. Lúc này cung điện trống trải, chỉ còn lại văn thần thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Nói là văn thần rõ ràng đã đề cao bọn chúng rồi. Một thành Ác Long nho nhỏ, làm gì có nhiều chính lệnh để mà thi hành chứ? Cái chức gọi là văn thần, cũng chỉ là hầu hạ cuộc sống của Ác Giao mà thôi.

Dưới ánh trăng, một yêu tinh mặc triều phục đen đang khom lưng xách theo đèn bước nhanh trên con đường đá rộng lớn. Y thành thạo rẽ mấy đường đi đến một góc chỗ tẩm cung của Ác Giao, sau đó quỳ xuống trước một căn phòng truyền ra ánh đèn mờ mờ.

– Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, ngài nên đi nghỉ ngơi sớm.

– Đợi thêm chốc nữa…

Trong phòng, ánh trăng xuyên qua những khe hở chiếu vào bên trong, chiếu lên đống kim tinh chất đầy đất, khiến căn phòng trở nên rực rỡ sắc màu.

Ác Giao vươn tay nắm lên một đống kim tinh, nhìn từng kim tinh chảy xuống qua những kẽ hở ngón tay, vẻ mặt gã lại có vẻ bi thương.

– Ngày mai mọi chuyện xong rồi, thiên quân sẽ trả hết khoản còn lại, đến lúc đó ta sẽ đưa tiễn bọn mày đi cùng nhau…

Gã thở dài một hơi, mím môi, nhìn có vẻ như sắp khóc:

– Thật sự hy vọng Tấn Chi đừng hành động quá nhanh… Ài… Tối nay là lần cuối cùng ta nói chuyện với bọn mày… Hic hic… Ta sẽ nhớ bọn mày…

Yêu tinh canh giữ bên ngoài cửa nghe được giọng nói đó cũng thấy lạnh run, bởi vì y biết Giao Ma Vương đang nói chuyện với kim tinh.

Vào giờ khắc này, trong sơn cốc sát rìa doanh trại cách thành Ác Long về phía Đông tám mươi dặm, giọng nói điên cuồng của Khỉ Đá nhanh chóng khuếch tán ra.

– Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi biết đó không phải lời đồn. Đó chính là – chân tướng!

Cả thế giới đều trở nên yên lặng.

Sơn cốc cứ nhiều lần vọng lại hai chữ “chân tướng”.

Tất cả yêu quái, bất luận là yêu binh thuộc thành thủ quân, yêu tướng bị thân binh của Khỉ Đá vây quanh từng vòng, hay là chúng yêu đầy khắp đồi núi trước mắt đều bị câu này làm sợ ngây người.

Thậm chí Nguyệt Triêu hóa thành Tấn Chi cũng trợn to hai mắt cực kỳ sợ hãi.

Hết thảy những thứ này không có trong chuyện đã giao ước trước.

Nhưng mà tại sao, tại sao phải vạch trần nó vào lúc này? Không phải nên ổn định thế cục trước sao?

Nửa đêm, trời sao rực rỡ, gió đêm thổi vào trong sơn cốc tạo nên âm thanh quỷ dị, cờ xí bay phất phới.

Chúng yêu đầy khắp đồi núi lại yên lặng đến mức chẳng có chút tiếng động nào.

Tất cả đều trợn to mắt, không thể tin tưởng nhìn chăm chú vào Khỉ Đá, nhìn chăm chú vào Tấn Chi do Nguyệt Triêu hóa thành đằng sau Khỉ Đá.

Khỉ Đá chẳng thèm để ý ánh mắt đang hội tụ trên người mình, hắn siết chặt nắm đấm, chẳng hề lo nghĩ rống lên:

– Nước các ngươi uống, bất cứ thứ gì các ngươi ăn đều kèm theo chú pháp của Ác Giao. Những chú pháp đó khiến các ngươi một khi rời khỏi địa giới đầm Ác Long thì sẽ bị thiên quân phát hiện! Đây là nguyên nhân tại sao bên ngoài không hề hay biết tình huống chân thật của đầm Ác Long!

Trên sườn núi, gân xanh trên trán Khỉ Đá đã sớm gồ lên, hắn gào thét.

Giọng nói hắn vang vọng, từng đợt từng đợt đánh thẳng vào tâm thần của chúng yêu.

Từng nắm đấm đã siết chặt lại, trong đội ngũ đều là tiếng thở dốc nặng nề, tiếng nghiến răng khủng bố.

Đám yêu tướng đứng ở đằng trước thì như rơi vào trong hầm băng.

– Trận chiến lần này hoàn toàn không phải chiến tranh!

Khỉ Đá giơ tấm thiếp trong tay lên:

– Hết thảy mọi chuyện đều đã được sắp xếp cả rồi! Ngày mai, nếu chúng ta đi theo con đường đã được dự tính trước thì sẽ bị thiên quân phục kích!

– Ngươi có biết mình đang nói xằng bậy gì không?

Một tên yêu tướng điên cuồng đẩy chúng yêu vây quanh bên người mình ra, bổ nhào đến trước người Khỉ Đá, hoảng sợ nhìn Tấn Chi bên cạnh nói:

– Tấn tướng quân, ngài nói một câu đi chứ!

Nhưng mà hy vọng của gã cuối cùng lại rơi vào khoảng không.

Tấn Chi trước mặt đây chẳng hề có ý ra tay ngăn cản, thậm chí phải nói y đang dung túng!

– Đây là có chuyện gì chứ… các ngươi muốn… làm gì? Các ngươi có biết nếu thế cục mất khống chế…

Yêu tướng đó trợn to mắt run rẩy tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lại vươn tay muốn nắm lấy giầy của Khỉ Đá.

– Ta đang nói xằng bậy gì, không phải các ngươi biết rất rõ à?

Khỉ Đá cúi đầu, cười khẽ nhìn yêu tướng nọ. Chợt vẻ mặt hắn dần dần trở nên dữ tợn, cầm Hành Vân côn lên, gằn từng chữ một:

– Các ngươi đều là đồng lõa của Ác Giao!

Lời còn chưa dứt, hắn đã quay Hành Vân côn đánh mạnh lên đầu của yêu tướng nọ.

Một tiếng vang lớn.

Mũ giáp nứt vỡ, não văng tung tóe, mặt đất nứt toác!

Máu bắn dính lên áo giáp của hắn, bắn lên khuôn mặt dữ tợn của hắn.

Đám yêu binh đứng ở hàng đầu lập tức cực kỳ hoảng sợ lùi về phía sau.

Ở đằng sau bọn chúng, toàn bộ chúng yêu đã ngã rạp trên mặt đất thất thanh khóc rống.

Tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng. Tiếng khóc gào vang vọng trong sơn cốc, tê tâm liệt phế.

Mỗi một con yêu ở nơi này đều phải nhiều lần trải qua cực khổ mới đến được đầm Ác Long.

Tránh được tuần thiên tướng đuổi bắt, rất nhiều đồng bạn chết đi, thật không dễ dàng mới đến được nơi này, kết cục lại là…

Vào giây phút này đây lại hai bàn tay trắng, ngoại trừ gào khóc thì bọn chúng còn có thể thế nào chứ?

Không, bọn chúng vẫn còn một cái mạng, ai muốn nó thì bọn chúng sẽ liều mạng với kẻ đó!

Một con chồn tinh như đã phát điên, quơ trường đao rỉ sét loang lổ trong tay nhào về phía một yêu binh, lại nhanh chóng bị đâm ngã. Còn chưa đợi nó ôm miệng vết thương đứng lên thì sáu tên yêu binh đã vây lại triệt để kết thúc mạng sống của nó.

Nhưng mà kết thúc này lại chỉ là bắt đầu.

Mùi máu tanh tràn ngập.

Ngẩng đầu, đám yêu đông nghìn nghịt xung quanh đám yêu binh đang dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bọn chúng, cổ họng phát ra những tiếng gào bị đè nén.

– Giết bọn chúng! Giết đám khốn khiếp này!

Trong chúng yêu có người gào lên.

– Giết, giết bọn chúng!

Tất cả chúng yêu đều lặp lại câu này.

Đám yêu binh hoảng sợ lùi lại, nhưng phát hiện chẳng có đường để lùi. Bọn chúng vốn được phái đến để phân chia trận hình, nên đã sớm rơi vào trong vòng vây!

– Các ngươi muốn làm gì! Mau trở lại! Đứng yên tại chỗ!

– Giếttttttt~!

Một con chuột tinh quơ chủy thủ trong tay nhào lên.

Ngay lập tức như một mồi lửa rơi vào trong thùng thuốc nổ, sơn cốc vốn yên tĩnh vô cùng nhanh chóng trở nên sôi trào.

Tất cả yêu chúng đều liều mạng xông về phía yêu binh gần mình, bọn chúng gào thét quơ vũ khí.

– Dừng tay, mau dừng tay lại cho ta!

– Á, chạy mau! Chạy mau!

– Xong rồi… xong cả rồi…

Đám yêu tướng tê liệt ngã ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt.

Khỉ Đá tận mắt nhìn thấy một yêu binh hoảng sợ chém ngã một con mèo yêu, lại nhanh chóng bị con nhím tinh sau lưng đè ngã, bị chúng yêu vây lại băm thành thịt vụn.

Một con voi tinh lớn mỗi tay xách một tên yêu binh vứt thẳng bọn chúng lên trời.

Một con cá sấu tinh há to miệng cắn cổ họng của yêu binh, trên lưng lại bị ba cây trường thương cắm xuyên đến máu thịt be bét vẫn nhất quyết không thả lỏng miệng.

Gần trăm yêu binh phi cầm vỗ cánh bay lên không, chúng yêu phía trước lập tức bám sát theo sau.

Trên bầu trời máu tươi trộn lẫn lông vũ rơi xuống.

Đều điên hết rồi, đám yêu chúng bị chọc giận triệt để này đã hoàn toàn điên rồi. Chúng yêu cuộn trào mãnh liệt như nước đang sôi trào, bọn chúng rối rít giơ vũ khí xông về phía yêu binh như không muốn sống. Nhất thời tiếng kêu giết, tiếng hét thảm, tiếng kêu rên, tiếng rống giận xông thẳng lên tận trời.

Yêu binh rời rạc các nơi không thành trận hình không hề có chuẩn bị chỉ chớp mắt đã bị chúng yêu gấp mấy lần mình bao phủ.

Nguyệt Triêu hoảng sợ nhìn cảnh máu thịt văng tung tóe cực kỳ hỗn loạn này run lẩy bẩy:

– Sư thúc… người biết người đang làm gì chứ? Ta cho rằng người sẽ cho bọn chúng một cơ hội làm tiên phong…

– Ta biết ta đang làm gì.

Khỉ Đá yên lặng chống Hành Vân côn đứng trên đài cao nhìn chăm chú hết thảy đang xảy ra trước mắt, trên khuôn mặt dính đầy máu tươi chẳng hề có bất cứ biểu cảm nào.

– Ta không có lựa chọn nào khác. Trong đám bọn chúng nếu có bất cứ tên nào chạy thoát, mang tin tức trở lại thành Ác Long, vậy thì toàn bộ chúng ta đều xong rồi. Giữ lại quân đội này ở trong quân không những chẳng có được sức chiến đầu gì, ngược lại còn là gánh nặng. Hơn nữa, mỗi một người nên trả giá cho việc mà mình đã gây nên.

Ở ngay chỗ không xa, một đám yêu chúng đang xé xác mấy yêu tướng còn lại thành mảnh vụn trước mặt Khỉ Đá.

Máu tươi thấm ướt mặt đất, giờ đây đã chuyển thành đồ sát từ một phe.

Nguyệt Triêu hơi run rẩy lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá hỏi:

– Vậy sư thúc định thu dọn cục diện thế nào đây?

– Yên tâm đi.

Khỉ Đá quay người hít sâu một hơi, ôm lấy vai của Nguyệt Triêu kéo y đi lên sườn núi:

– Sức mạnh cầu sinh là vô hạn, bọn họ không ngốc.

Ở đằng sau bọn hắn, chiến trường đã mở rộng đến cả doanh địa, trong hỗn loạn có người đốt lều bạt, một chiếc chiến hạm khẽ nghiêng nghiêng trong ánh lửa, rơi xuống.

Ngoài mười mấy dặm, trên boong thuyền chiếm hạm của thiên quân.

– Đó là gì vậy?

Một thiên binh đang làm nhiệm vụ nhìn về ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời ở phía xa hỏi.

– Đó là phương hướng doanh trại của yêu quái thì phải… ừm, ta đoán bọn chúng đang đốt lửa trại liên hoan. Ngày mai phải chết rồi, phải nên chúc mừng mà đúng không? Có lẽ giờ này ngày mai sẽ đến phiên chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng đó.

Thiên binh xung quanh đều cười vang.

– Đốt lửa trại liên hoan? Vậy bây giờ không phải là thời cơ tấn công tốt nhất à?

– Người trẻ tuổi chính là không hiểu chuyện vậy đấy. Cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai cho ngươi giết đủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN