Đại Bát Hầu
Chương 3: Thác nước
Thạch hầu đột nhiên cảm giác đầu óc mình càng lúc càng mơ hồ.
– Hầu vương quả thật chỉ có thể có một.
Một con khỉ già chạy đến trước mặt thạch hầu nói.
– Các ngươi cãi cọ một đêm mới hiểu ra chuyện này?
Thạch hầu vỗ đầu một cái, cảm thấy không biết nói gì hơn.
– Vậy chúng ta nên làm sao mới chọn ra được Hầu vương?
Lão hầu tử hỏi. Vấn đề này đối với bọn họ mà nói hơi thâm ảo, đại khái bởi vì “Hầu vương” là do thạch hầu nói ra, cho nên bọn họ mới tìm đến thạch hầu.
– Không phải hôm qua ta đã nói rồi ư?
Thạch hầu mặt không đổi sắc hỏi.
– Nói gì?
Lão hầu tử ngó sang bên trái, đám hầu tử ở bên trái lắc đầu.
– Nói gì?
Lão hầu tử ngó sang bên phải, đám hầu tử ở bên phải lắc đầu.
Chắc là hưng phấn quá mức mà quên hết mọi chuyện rồi.
Thạch hầu thở dài, chỉ vào thác nước thuận miệng nói:
– Sau thác nước có một huyệt động, kẻ nào có thể an toàn đi vào trong, kẻ đó chính là Hầu vương.
– Nhưng có thật là đi vào được không?
Lão hầu tử hỏi.
Đám khỉ nhìn thác nước cuồn cuộn rùng mình một cái nói:
– Sẽ chết đấy.
– Nếu không chết, thì chẳng phải tất cả các ngươi đều có thể trở thành Hầu vương?
Thạch hầu không còn lời gì để nói.
Bầy khỉ lần lượt gật đầu, tựa như cảm thấy lời của thạch hầu vô cùng hợp lý.
Lịch sử tựa như đã trở về quỹ đạo, mặc dù dùng phương thức bất đồng, nhưng cuối cùng đều đi đến điểm chung.
Hầu tử líu ríu kêu lên, bọn họ bắt đầu nhiệt liệt thảo luận làm sao để có thể đi vào huyệt động kia, thậm chí không thèm hoài nghi liệu huyệt động kia có thật sự là tồn tại hay không.
Có thể thấy não khỉ cũng không khác não heo là mấy.
Dĩ nhiên, thảo luận cuối cùng không ra kết quả, não người còn không tìm ra phương pháp, não khỉ càng không cần phải nói. Nhưng bọn hắn vẫn không muốn bỏ cuộc, đám hầu tử có thể không cần người khác hái trái cây cho, nhưng bọn hắn thích có người bắt rận cho mình, thích chuyện có thể tùy ý lựa chọn khỉ cái.
Trong đám hầu tử đang thảo luận tự nhiên cũng không thiếu được lão hầu tử vừa trò chuyện với thạch hầu.
Lão hầu tử thả đống trái cây ôm ở trong tay xuống bên cạnh đầm nước, bộ dạng như thể quyết phải chọn ra Hầu vương cho bằng được. Sau mấy câu khách sáo lấy lệ, thạch hầu mặt dày đi tới ăn chực, thoáng chốc đã bổ sung đầy đủ cả bữa sáng lẫn bữa trưa ngày hôm qua. Đến khi thạch hầu quyết định bổ sung thêm cả bữa tối, lão hầu tử cuối cùng không nhịn nổi đá văng hắn sang một bên.
Bởi thế, kể từ khi đến thế giới này sau lần đầu tiên được no nê, thạch hầu cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để có người hái trái cây, có người bắt rận, có khỉ… Khụ khụ, có thể làm Hầu vương.
Mặt trời ban trưa như thiêu như đốt mặt đất, toàn bộ đám hầu tử trốn dưới bóng cây tránh nắng, thạch hầu cuối cũng đã nghĩ ra phương pháp vừa đảm bảo lại vừa an toàn.
Nhưng biện pháp này không thể thực hiện một mình, cho nên, hầu tử trở thành vị chính khách đầu tiên trong lịch sử, vị chính khách này bắt đầu điên cuồng mua chuộc người khác.
– Ngươi có muốn làm Hầu tướng quân không?
Thạch hầu giữ tay một con khỉ cường tráng nói.
Lúc này trong đầu đám hầu tử xuất hiện một danh từ mới.
– Hầu tướng quân là gì?
Hầu tử kia sờ sờ đầu hỏi.
– Chính là… tương tự như Hầu vương, có thể không cần hái trái cây, có người bắt rận cho ngươi, có thể để đám hầu tử khác nghe lời, mà ngươi chỉ cần nghe theo Hầu vương.
– Vậy cũng có thể chọn lựa bất cứ con khỉ cái nào?
Hầu tử hỏi.
– Khụ khụ… Vốn dĩ không được, nhưng huynh đệ ngươi thật có phúc, làm Hầu tướng quân của ta thì có thể.
Thạch hầu hai mắt nhìn chằm chằm hầu tử kia, hai tay đặt trên vai hắn, vẻ mặt thành khẩn nói:
– Đến đây đi, chỉ cần ta làm Hầu vương, ngươi sẽ là Hầu tướng quân!
– Có cần nhảy thác nước không?
Hầu tử hỏi.
– Không cần. Chỉ cần ngươi làm như ta nói, ta bảo đảm ngươi sẽ lên làm Hầu tướng quân.
Thạch hầu nhoẻn miệng cười nói.
Chỉ chốc lát, hắn đã dụ dỗ được chín con hầu tử cường tráng, mà thời khắc hắn chuẩn bị dụ dỗ con hầu tử thứ mười, lại có một con khỉ kéo hắn lại.
– Huynh đệ, muốn làm Hầu tướng quân không? Quyền lợi như Hầu vương, nhưng không cần nhảy thác nước!
Hầu tử này nói.
Mặt thạch hầu xám xịt. Đúng là cuộc đời này, làm cái gì cũng có cạnh tranh. Đám hầu tử này còn không biết chính mình có dự định gì, nhưng lúc này bọn chúng đã tụ tập thành từng nhóm.
Nhìn một lượt mấy đám khỉ kia, lại nhìn chín con khỉ đứng phía sau mình, thạch hầu đành phải từ bỏ ý nghĩ dụ dỗ thêm một con khỉ nữa.
Mang theo chín hầu tử, thạch hầu bắt đầu hành động. Hắn đầu tiên tìm mấy khối đá, ra sức mài dũa, một cái dao đá thô ráp cuối cũng đã thành hình. Tiếp theo, hắn dạy hầu tử dùng dao đá cắt dây leo, bện chặt những dây leo này vào nhau, chẳng mấy chốc đã có một sợi dây thừng vừa dài vừa chắc.
– Lão đại, làm gì tiếp?
Hầu tử hỏi.
Lúc này, không chỉ chín con khỉ đi theo hắn kinh ngạc, toàn bộ hầu tử cũng ngó đầu theo dõi.
– Chúng ta lên núi!
Thạch hầu giơ hai tay lên, nói.
Chín con khỉ nhảy nhót theo hắn lên núi, đám hầu tử còn lại cũng tò mò đi theo.
Đến đỉnh núi, thạch hầu cầm một sợi dây thừng buộc vào một sợi dây thừng khác, một đầu buộc chặt vào tảng đá lớn, lại đem đầu còn lại buộc vào đại thụ trên đỉnh núi.
– Cách hay!
Chim hoàng yến đang ở nơi xa quan sát ngửa đầu nuốt chửng một con sâu, thở dài nói:
– Đây là hầu tử thông minh nhất mà ta từng gặp, có thể sánh với con người.
Dưới sự chỉ huy của thạch hầu, chín con khỉ cùng với thạch hầu xô tảng đá tới gần bên thác nước, sau đó ném tảng đá xuống dưới.
– Đông ——!
Tiếng nổ vang kinh thiên, bọt nước phun trào, toàn bộ hầu tử đều hét lên.
Thạch hầu kéo dây thừng:
– Rất chặt, không cần buộc thêm lần nào nữa đâu.
Ngay sau đó, hắn dẫn đám hầu tử xuống núi, đi tới bên đầm nước, kéo thử dây thừng kiểm tra lại một lần.
Cứ như vậy, hai sợi dây thừng cùng một tảng đá kết thành một con đường nối từ đỉnh thác nước xuống đáy đầm.
Toàn bộ đám hầu tử lặng yên quan sát, bọn chúng không chớp mắt, bọn chúng chưa từng thấy qua chuyện gì trí tuệ thế này, cũng như bọn chúng chưa từng thấy được loài người vậy.
Trước sự chứng kiến của cả bầy khỉ, thạch hầu lại xé lấy một sợi dây leo, buộc chặt vào thân mình, sau đó buộc đầu còn lại lên sợi dây thừng.
Đây là dây bảo hiểm, dù xảy ra chuyện gì ngoài ý, hắn cũng sẽ không ngã chết. Ngay sau đó, hắn phất tay ra hiệu, bốn con khỉ theo lời dặn dò trước đó, cầm thạch đao trên tay.
Thấy bốn cái đầu xù lông khẽ thò ra phía trên đỉnh núi, thạch hầu giắt thanh thạch đao buộc vào sợi dây leo bên hông, sau đó bám theo dây thừng leo lên thác nước.
– Ngao ô ngao ô…
Cả bầy khỉ hô lên kinh ngạc, bọn họ khua tay múa chân, hưng phấn dị thường. Trong mảnh rừng rú man hoang này, bầy khỉ không cần suy nghĩ quá nhiều, hưng phấn cao giọng tru lên.
Rất nhanh, thạch hầu men theo góc nghiêng hơn hai mươi độ của sợi dây trèo đến giữa thác nước. Đập vào mặt hắn là một làn gió mạnh mang theo hơi nước, sợi dây bị nước cuốn qua khẽ chấn động, thậm chí có bọt nước bắn vào trên người, khiến hắn hơi sợ hãi.
Khóe mắt giật giật mấy lần, đó là sự sợ hãi dâng lên tạo thành, nhưng lúc này hắn đã không còn đường lui.
Ở cái nơi quỷ quái này, hắn chỉ có thể cố gắng bước tiếp, nếu không chỉ là một con khỉ, hắn có thể làm được gì?
Thậm chí hắn còn không bằng một con khỉ thông thường, không biết leo cây, không biết săn thú, hắn chỉ có thể dựa vào sự bố thí của những con khỉ khác để sống qua ngày. Thậm chí một ngày nào đó, con hổ dưới chân núi kia không còn sợ hắn nữa, mở miệng nuốt chửng một con khỉ không biết leo cây, quả thật là chuyện quá dễ dàng.
Phía sau cả bầy khỉ tru lên, phía trước là thác nước cuồn cuộn. Hắn nhắm mắt lại, cắn chặt răng, tiếp tục đi về phía trước, nghênh đón thác nước ập xuống.
Tiếng nước chảy ầm ĩ làm cho hắn không còn nghe thấy bầy khỉ tru lên, toàn bộ thế giới giống như cũng chỉ còn một mình hắn. Từ chỗ cao rơi xuống nước sẽ dẫn tới lực phản chấn rất lớn, khiến hắn không khỏi sợ hãi, một điều kinh khủng hơn chính là không đủ đà để nhảy!
Hắn đã chuẩn bị rất cẩn thận, nhưng mãi mà vẫn không đủ, thác nước ập tới khiến hắn sẩy tay, nhanh chóng rơi lại xuống đầm.
– Thì ra Tôn Ngộ Không nhảy thác nước lại khó khăn đến thế.
Khi đó hắn nghĩ thầm như vậy.
Dây bảo hiểm đã cứu hắn một mạng, hắn đung đưa giữa không trung, vòng dây trên dây thừng kéo hắn tuột ra khỏi phạm vi thác nước, cuối cùng dừng lại nửa đường.
Hồi lâu sau, hắn mới khôi phục tinh thần. Lau nước trên mặt, rốt cục khôi phục thính lực, hắn lại nghe được tiếng bầy khỉ tru lên, điều này khiến tâm tình hắn ổn định lại một chút.
– Không thể từ bỏ được.
Hắn vừa nói, lại duỗi thân kéo lấy dây bảo hiểm, men theo sợi dây thừng chầm chậm bò lên thác nước.
Dòng nước lạnh như băng lại lần nữa ập xuống, hắn cảm giác thứ đập vào người mình không phải là nước, mà là mưa đá. Mưa đá không chỉ nện trên người, còn nện vào trong lòng, xổi xả tâm thần, chỉ còn dư lại ý chí tiếp tục bước tới.
Cuối cùng, hắn lại thất bại, thất bại lần này khiến hắn kiệt sức, rơi xuống đến giữa dây thừng hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh, cứ như vậy lơ lửng giữa trời.
Nơi xa đám hầu tử đã ngừng tru lên, có lẽ bọn họ nghĩ thạch hầu đã chết.
Một lúc sau, không ai nhớ cụ thể là bao lâu, bởi bọn chúng cũng đang nín thở quan sát, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp. Thạch hầu cuối cùng lại động, hắn vẫn tiếp tục men theo dây thừng leo lên thác nước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!