Đại Bát Hầu
Chương 32
Khỉ đá liều mạng giãy giụa. Nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối vô ảnh vô hình kia, bất kể giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Khi hắn nặng nề ngã trên mặt đất, mười mấy đạo đồ Ngưng Thần vừa đuổi tới còn chưa biết tình hình đã đồng loạt vây tới. Ngược lại hai đạo đồ Nạp Thần thì vẫn bàng hoàng, không dám tiến lên.
Đuốc được giơ cao, ánh lửa chiếu sáng trưng khung cảnh nơi này.
– Đánh! Đánh cho chết!
Có người thét to nói.
Một đòn cực mạnh đánh lên lồng ngực của khỉ đá, khiến máu tươi từ miệng hắn phun ra. Khỉ đá ngã trên mặt đất, nhưng vẫn không cam lòng, muốn đứng lên.
Một cước lại đạp từ sau lưng hắn, ngay sau đó là vô số giẫm đạp, đấm đá, chửi mắng. Đám đạo đồ này hung hăng phát tiết lửa giận trong lòng.
Nhưng mỗi một cú đấm cú đá kia lại chỉ đánh vào trên người khỉ đá, không đánh nổi vào trong tâm hắn.
“Cả thác nước kia cũng không bằng! Ha ha ha ha.” Hắn nghĩ.
Hắn nhỏ yếu, nhưng lại mạnh mẽ không gì sánh nổi, không ai có thể đánh bại!
Trong khoảng thời gian này, vì tu hành đột phá đến cảnh giới Nạp Thần nên còn sót lại nội thương, bản thân khỉ đá không ở trạng thái tốt nhất. Mà trước mắt cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực, song quyền nan địch tứ thủ, cộng thêm còn lực lượng không rõ lai lịch kia thời khắc khống chế.
Cho dù là đối diện với mấy đạo đồ chỉ có tu vi Ngưng Thần này, lúc này hắn cũng chỉ có bị đánh, thậm chí cả giãy giụa cũng không thể.
– Là ai?
Dương Thiền đảo mắt kiếm tìm trong bóng tối, nhưng lại không hề tìm thấy người nào. Có thể xác định, người tới mạnh đến trình độ nàng ta không thể nhìn thấy cả bóng lưng.
Đang lúc các đạo đồ đánh đến hăng say, một lá bùa màu vàng từ trên trời giáng xuống, rồi nổ bung từ trên đỉnh đầu đám người, tạo thành một vùng sương khói màu vàng bao phủ tất cả lại!
Trong hoảng loạn, đám đạo đồ tản ra bốn phía, nhưng vẫn không quên vây quanh khu vực sương khói vàng, đề phòng khỉ đá chạy trốn.
Hai đạo đồ cảnh giới Nạp Thần cũng cảnh giác mở to mắt nhìn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tan màn sương khói.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn, một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm roi thép, một thân đạo bào đen theo gió bay múa.
Một đôi mắt trong suốt như lưu ly, hàm chứa lệ, mang vẻ kiên nghị xen lẫn căm tức nhìn mọi người.
Cô bé bày ra tư thế chiến đấu, bóng lưng nhỏ nhắn che ở trước người khỉ đá.
– Phong Linh…
Khỉ đá nằm úp sấp trên mặt đất, toàn thân là máu, nhưng vẫn quật cường mở to hai mắt.
Nghe tiếng của hắn, từng giọt nước mắt không ngăn được nữa, theo khóe mắt Phong Linh chảy xuống.
Cô bé cắn răng, nhìn chằm chằm đám người đang vây quanh cả hai, lại không dám quay đầu liếc nhìn khỉ đá. Thật giống như chỉ quay lại nhìn một cái, cô bé sẽ không chịu nổi.
Dùng kiếm gỗ chỉ vào gã mặt sẹo, lại chỉ hướng gã chột mắt, rồi chỉ lần lượt những người khác. Trong lúc bối rối cô bé thậm chí không biết nên chỉ hướng ai.
Phong Linh kêu gào nói:
– Dừng tay! Lập tức dừng tay! Dừng tay cho ta!
– Là Phong Linh? Nàng mới vừa sử dụng đạo phù?
– Sao có thể chứ? Nàng tu hành tới cảnh giới Nạp Thần lúc nào vậy? Lẽ nào nàng cũng đổi sang tu hành giả đạo?
Trong đám đạo đồ mơ hồ có tiếng bàn tán.
Đạo đồ mặt sẹo lấy tay che vết thương ở cẳng tay, trầm mặc không nói, mà đạo đồ chột mắt thì bước lên, nói:
– Phong Linh sư muội, chuyện này không liên quan đến muội, tránh ra!
– Không!
Phong Linh hô to một tiếng, giang hai tay, dùng thân hình nhỏ bé của mình che ở giữa đạo đồ chột mắt và khỉ đá, quật cường nhìn bốn phía:
– Không ai được phép tổn thương hắn!
– Tránh ra…
Khỉ đá bất đắc dĩ cười:
– Hai người này là Đan Đồng Tử phái tới, bọn hắn không giống như đạo đồ trong quán kiêng kị ngươi đâu.
– Không!
Phong Linh nghiêng mặt gào lên, cắn môi, nước mắt ào ào chảy xuống, nhưng không hề lùi dù một bước.
Cô bé thật sự sợ, rất sợ, sợ đến lạnh run. Trong đạo quán ai cũng biết Phong Linh nhát gan.
Thế nhưng cô bé không lùi, không muốn lùi, không thể lùi!
Đạo đồ chột mắt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay tóm lấy loan đao đang cắm ở một bên, chỉ vào Phong Linh lạnh lùng nói:
– Không tránh, cũng đừng trách ta không khách khí!
Phong Linh cắn răng, trực tiếp quất roi thép ra.
Một luồng linh lực theo roi thép quất tới bay ra, đánh vào trên mặt cỏ trước mặt đạo đồ chột mắt, lưu lại một vết trầy nhợt nhạt.
Uy lực này nhỏ đến gần như không cần tính, nhưng mà, đây mà đáp án.
– Ngươi!
Đạo đồ chột mắt do dự.
Song phương cứ như vậy giằng co, ai cũng không nhượng bộ.
Đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên.
– Ha ha ha, Phong Linh, nếu ngươi bị thương, ta cũng không dễ bàn giao với đại sư huynh a.
Theo hướng âm thanh nhìn lại, lúc này mọi người mới phát hiện Đan Đồng Tử không biết từ lúc nào đã đứng trên một ngọn cây cách đó không xa, đầu ngón chân đặt lên một nhánh cây chỉ to bằng ngón tay.
Gió nhẹ làm lắc lư ống tay áo màu đỏ lửa. Đan Đồng Tử đứng trên cao, mắt lạnh, nhìn xuống, giống như một vị thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Vươn tay, Đan Đồng Tử hơi co bàn tay lại, năm đầu ngón tay đeo năm chiếc nhẫn màu sắc khác nhau chớp động ánh sáng nhạt. Một luồng sức mạnh nhanh chóng níu lấy hai tay của Phong Linh, giống như cảnh khỉ đá phải đối mặt ban nãy, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi.
Phong Linh bị luồng sức mạnh vô hình kéo ra một bên, rồi xách lơ lửng lên không trung.
– Đan Đồng sư thúc! Người không thể làm vậy! Hắn là sư đệ của người! Hắn là sư đệ của người mà!
Phong Linh kêu gào nói.
– Quá ồn rồi.
Đan Đồng Tử khẽ co một ngón tay, một luồng sức mạnh nhanh chóng bao trùm quanh miệng Phong Linh, khiến cô bé như bị bịt miệng lại, chỉ còn tiếng ô ô.
Sau đó, Đan Đồng Tử bỗng cười lên, nói:
– Ài, đừng chỉ nhìn ta, nên làm gì thì làm đi!
Nụ cười kia để đạo đồ chột mắt và đạo đồ mặt sẹo không rét mà run, vội vàng lao tới khỉ đá.
Nhưng khi hai người vừa nhìn tới trực diện khỉ đá, thì lập tức kinh hãi toát một thân mồ hôi lạnh.
Trên gương mặt vốn tràn đầy máu đen kia, chỉ có vẻ bình tĩnh khó có thể tin, thậm chí cả nét đau đớn cũng không thấy.
Hắn giãy giụa đứng lên, cả người là vết thương, mỗi động tác đều mang đến đau nhức. Nhưng hắn vẫn quật cường đứng lên, đối mặt với hai đệ tử của Đan Đồng Tử, đối mặt với đám đạo đồ.
Nhìn phía Phong Linh, khỉ đá cười một tiếng.
Nụ cười kia làm cho Phong Linh đau lòng tới cực điểm.
Tại sao còn muốn đứng lên, tại sao chứ? Chỉ cần ngã xuống, chỉ cần nhận thua, nói không chừng…
Phong Linh không thể phát ra tiếng được, chỉ có thể mở to hai mắt hoảng sợ nhìn khỉ đá gắng gượng bước từng bước lên. Tay chân cô bé cố gắng vùng vẫy trên không, nước mắt rơi từng giọt.
Chìa tay trái hướng hai đồ đệ của Đan Đồng Tử, khỉ đá cười lạnh nói:
– Đến đi, dám đấu một mình với ta không? Không phải là sợ rồi chứ? Ha ha ha ha.
Hắn nhìn mọi người xung quanh, điên khùng cười, tiếng cười bi thiết.
Một khắc này, toàn bộ thế gian đều yên tĩnh như chỉ còn lại một mình hắn.
Trong tiếng cười quỷ dị ấy, hai đạo đồ cảnh giới Nạp Thần thậm chí không dám cả thở mạnh. Bọn họ chỉ có thể nhìn khỉ đá cười, cười to, cười điên dại, đến cuối cùng biến thành ho khan kịch liệt.
Bọn họ đang sợ, nhưng là sợ cái gì?
Ngay cả bọn họ cũng không nói ra được.
Dù cho khỉ đá có làm ra hành động giống như tự sát này, bọn họ cũng không dám bước lên nửa bước.
– Ngươi… Ngươi chỉ cần xin tha, chỉ cần nhận thua, chúng ta sẽ…
– Cút!
Khỉ đá nhếch miệng rít gào, âm thanh cuồng loạn của hắn quẩn quanh trong núi.
– Có gan thì tới đi! Ha ha ha ha, sao thích nói nhảm vậy chứ? Đến đi! Đánh chết ta đi!
Đêm thu lạnh lẽo, hơi thở dồn dập hóa thành những làn khói trắng ở trước mắt.
Máu chảy, vết thương chồng chất, linh lực cạn kiệt, thương thế cũ, bệnh mới, trước mắt là một thân xác không chịu nổi một kích, nhưng lại dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ.
Thế nhưng, ngay cả như thế, vòng vây vốn nên thu nhỏ lại, lại lớn ra. Tất cả mọi người theo bản năng lùi về sau một bước.
Nỗi sợ hãi đã lan tràn ra.
Tránh ở trong bụi cỏ, Dương Thiền há hốc mồm, lại không biết nói cái gì cho phải. Nàng đã không tìm ra một từ nào để hình dung về con khỉ trước mắt này nữa.
Là cố chấp cỡ nào, chấp niệm cỡ nào, mới có thể chống đỡ nổi một thân xác như vậy chứ?
Trước đây, nàng cảm thấy ca ca của mình là người kiên cường nhất trên thế giới, lấy sức một mình phát động đại quân phản thiên. Thế nhưng con khỉ này…
Trong lòng Dương Thiền bỗng có một cảm giác chua xót khó nói rõ.
Giữa lúc hoảng hốt, nàng giống như lại nhìn thấy hình ảnh từ ngàn năm trước ở trong Kim Hà động, một thiếu niên lấy tay gạt nước mắt, cả người là vết thương, lại cũng không cam chịu buông tha. Rõ ràng nhỏ yếu, nhưng lại không ai mạnh mẽ được hơn hắn.
– Vì sao phải đứng lên chứ? Thật khờ, những người này, thật khờ. Ha ha ha ha.
Nàng cười, cười ra nước mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!