Đại Bát Hầu
Chương 372: Đau nhói
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Phong Linh, đồng tử và tiên nữ đều giật mình.
– Phong Linh tiểu thư… tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?
– Không sao.
Phong Linh cười gượng, cúi đầu mím môi nói:
– Chúng ta đi gặp nàng ấy trước đi.
– Đi gặp Tước Nhi tiểu thư trước? Không cần như vậy, tiểu thư đi sắp xếp ổn thỏa trước đi đã, chuyện gặp nàng ấy cứ để sau. Huống chi vốn là nàng ấy muốn gặp tiểu thư, có để nàng ấy tự tới cũng không quá phận đâu.
Nói tới đó, đồng tử còn liếc nhìn tiên nữ, nói:
– Tiểu thư khác với bọn ta, không cần nhân nhượng nàng ta như vậy.
– Không.
Phong Linh lắc đầu, hít sâu một hơi, cười nói:
– Ta muốn gặp nàng ấy.
Nhìn nụ cười của Phong Linh, tiên nữ nọ kinh ngạc.
Nàng ta do dự đôi chút, nhìn về phía đồng tử, đè thấp giọng nói:
– Nếu Phong Linh tiểu thư cũng muốn gặp nàng ấy… Không bằng cứ đi gặp trước đi.
Đồng tử chỉ đành gật đầu.
Đi theo hai người, Phong Linh tiến về phía thạch đình. Khoảng cách chỉ vỏn vẹn năm mươi trượng, nhưng nàng lại cảm giác như đã đi rất lâu, rất lâu. Bước chân của nàng cũng ê ẩm tới chua xót.
Đây là cảm giác chưa bao giờ có.
Đó thật sự là “Tước Nhi” sao?
Nếu đúng, tại sao nàng ta lại ở đây chứ?
Nàng nhớ những lời dặn dò Khỉ Đá bảo nàng cách xa Thái Thượng, nhớ tới câu Thái Thượng từng nói với nàng ở bên bờ biển: “Hy vọng sau này ngươi sẽ không trách ta.”
Nàng cảm thấy trái tim đập nhanh đến mức không thể thở nổi.
Dù thế nào đi nữa, lúc nàng nhìn thấy thiếu nữ chỉ chừng mười mấy tuổi bên trong thạch đình, nàng vẫn mở một nụ cười lễ phép.
Giây phút này đây, nàng thấy chán ghét chính mình. Rõ ràng trái tim đang nhỏ máu, tại sao vẫn còn gắng gượng cười chứ?
– Ngươi mới tới hả?
Thấy Phong Linh, Tước Nhi duỗi cổ hỏi.
– Đúng vậy, ta tên là Phong Linh.
Vừa nói, Phong Linh cúi người hành lễ.
– Miễn lễ đi.
Tước Nhi đứng dậy nói.
Phong Linh chậm rãi đứng dậy, thấp thỏm hỏi:
– Người là chim hoàng yến sao?
– Ngươi có thể nhìn ra được?
Tước Nhi cười hỏi ngược lại.
Nụ cười của Tước Nhi ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân.
Đúng là chẳng cần nghi ngờ.
Phong Linh cảm nhận được gió đang cười, chạc cây đang cười, cả thế giới đều đang cười cùng Tước Nhi, như là chúc phúc. Nhưng lại thiếu duy nhất chính mình.
Hô hấp của nàng dần trở nên dồn dập.
Nàng vươn tay ôm lấy ngực.
– Ngươi làm sao vậy?
Tước Nhi nghiêng đầu hỏi.
– Không có gì.
Phong Linh khó khăn nặn ra một nụ cười:
– Thân, thân thể ta không thoải mái lắm.
Nàng đang nói dối.
Bàn tay đang ôm lấy ngực siết chặt lấy y phục.
Có lẽ từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa từng chán ghét bản thân đến vậy.
Nàng cúi đầu, trên vẻ mặt của nàng toàn bộ đều là sự đau đớn không thể che giấu được.
Sự đau đớn này là chân thật, tới từ trái tim của nàng.
Nàng biết sẽ có một ngày Tước Nhi sẽ trở lại bên cạnh Khỉ Đá. Nàng vẫn luôn cho rằng ngày đó đến, nàng sẽ vui mừng từ tận đáy lòng mừng cho Khỉ Đá, sau đó sẽ tiếp tục lặng lẽ đi theo sau lưng Khỉ Đá như bây giờ.
Nhưng nàng đã sai rồi, kỳ thực nàng không làm được. Trái tim thành thật đã tự cho ra đáp án.
Lão tiên sinh đều biết hết, nhưng… nhưng tại sao lão tiên sinh còn muốn để mình gặp nàng ta ở đây chứ?
Phong Linh nghĩ không ra.
Hơi há miệng, nàng còn định nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể nói ra được câu nào. Nàng đành phải cúi người hành lễ, xoay người rời đi.
Đồng tử vội vàng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng vội vã đi xa, Tước Nhi vẻ mặt nghi hoặc.
– Nàng ta làm sao vậy? Bị bệnh à? Đúng rồi, vừa nãy nàng ấy xưng “ta”, mà không phải xưng “nô tỳ” giống như ngươi.
– Bởi vì nàng ta không phải là tỳ nữ, mà là khách ở đây.
– Khách? Khách của lão đầu tử à?
– Vâng.
“Vậy mình có cần mang theo ít đan dược đi thăm nàng ta không nhỉ?” Tước Nhi nghĩ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Đồng tử bước vào trong phòng, Phong Linh vội vàng cúi đầu, dùng khăn tay lau đi khóe mắt của mình.
– Phong Linh tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?
Đồng tử ngồi xổm ngẩng đầu nhìn.
Phong Linh vội quay đầu qua hướng khác:
– Ta không sao… Chỉ là hơi không thoải mái.
– Cần đệ tử đi lấy chút đan dược tới không? Đừng khách sáo, nơi này thứ khác thì không có, đan dược lại rất nhiều. Hơn nữa sư phụ trước đó đã dặn dò, dù tiểu thư muốn kim đan cũng phải cho.
– Không cần thật mà.
Phong Linh chớp chớp đôi mắt đỏ bừng.
Đồng tử nhíu chặt mày:
– Tước Nhi tiểu thư đó là hơi điêu ngoa một chút, nhưng vừa nãy nàng ta cũng không làm gì mà.
– Không liên quan tới nàng ta, là vấn đề của bản thân ta.
– Vấn đề của bản thân tiểu thư?
Đồng tử hỏi lại.
– Ngươi đừng hỏi nữa được không?
Phong Linh không ngừng hít thở sâu, tâm tình không thể nào bình phục được.
– Được rồi, tiểu thư đã nói không hỏi, sao ta còn dám hỏi nữa.
Cứ ngồi ngơ ngác như vậy hồi lâu, Phong Linh cẩn thận dè dặt hỏi:
– Nàng ta, Tước Nhi tiểu thư đó, ở đây bao lâu rồi?
– Cũng không lâu, chỉ mới mấy tháng thôi.
– Chỉ mấy tháng… lão tiên sinh có nói tại sao lại để nàng ta ở đây không?
– Sư phụ không nói. Nhưng sư phụ mỗi ngày đều dạy nàng ta đọc sách luyện chữ, rất coi trọng.
– Mỗi ngày à?
Phong Linh nói với vẻ chần chờ.
Đồng tử lắc đầu, nghĩ nghĩ, trả lời:
– Có lúc thì cách ngày, có lúc là mỗi ngày, chủ yếu phải xem sư phụ có thời gian hay không. Dù sao so với dạy cho bọn ta thì cần mẫn hơn nhiều. Một đám sư huynh đệ đều rất hâm mộ. Nhưng nàng ta thậm chí còn không biết mình đang ở Đâu Suất cung, không biết nơi này là Thiên Đình, cũng không biết sư phụ là Thái Thượng Lão Quân. Sư phụ không cho phép bọn ta nói cho nàng ta.
– Không cho phép các ngươi nói cho nàng ta?
Phong Linh càng nghi hoặc hơn.
– Vâng.
Đồng tử gật đầu, nói:
– Sư phụ dặn dò vậy đó. Nhưng sư phụ không dặn tiểu thư cũng không được nói. Nếu tiểu thư muốn nói, ta sẽ không ngăn cản tiểu thư.
Lặng lẽ nhìn chằm chằm Phong Linh, đồng tử đè thấp giọng hỏi:
– Tiểu thư muốn nói chứ?
Phong Linh sửng sốt.
– Muốn nói không?
Còn chưa kịp đợi Phong Linh làm rõ, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tước Nhi.
– Ngươi đỡ hơn chưa? Ta mang dược tới cho ngươi, không biết ngươi bị gì, cho nên chỉ đành lấy hết tới. Nhưng ngươi đừng lo lắng, tiểu tử này biết chẩn đoán bệnh.
Bàn tay không bưng khay của Tước Nhi chỉ về phía đồng tử.
Nghe được xưng hô “tiểu tử”, đồng tử lập tức không vui.
Để ý thấy đống chai lọ trong khay, Phong Linh cố nặn ra một nụ cười:
– Cảm ơn ngươi, ta không sao.
– Không sao? Vừa nãy ta thấy dáng vẻ của ngươi hình như rất đau.
– Đã không sao rồi.
– Không sao, ngươi cứ nói ra, cho dù nghi nan tạp chứng cũng không sợ. Lão đầu tử còn có thể phục sinh được, còn sợ chút bệnh nhỏ sao?
Dứt lời, Tước Nhi bật cười khanh khách.
Trái tim Phong Linh bị một tầng sương mù vây quanh.
Cười xong, Tước Nhi lại đè thấp giọng hỏi:
– Ngươi thật sự không sao à?
– Thật sự không sao.
Phong Linh nói.
– Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa.
Tước Nhi đặt khay trong tay lên bàn, bản thân thì xách váy ngồi xuống bên cạnh Phong Linh, nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi… Ừm, tỷ tỷ tới từ đâu vậy?
– Tới từ đâu?
Trong đầu Phong Linh thoáng chốc hiện ra vài đáp án: Bắc Câu Lô Châu, Tà Nguyệt Tam Tinh động, Hoa Quả Sơn, vườn Bàn Đào. Nhưng nàng chỉ ngồi ngơ ngác, nhìn chăm chú Tước Nhi, không trả lời.
– Chắc tỷ tỷ cũng tu tiên đúng không? Sư phụ của tỷ là ai?
Tước Nhi lại hỏi.
Phong Linh vẫn không trả lời, trong đầu lặp đi lặp lại lời của đồng tử… “Nàng ta chẳng biết gì cả.”
Thấy Phong Linh không nói chuyện, Tước Nhi dứt khoát hỏi:
– Tỷ có biết Tà Nguyệt Tam Tinh động ở Linh Đài Phương Thốn Sơn Tây Ngưu Hạ Châu không?
– Chưa từng nghe qua.
Phong Linh trả lời.
…
Đếm đó, Phong Linh trằn trọc nằm trên giường, tay nắm chặt miếng ngọc giản Khỉ Đá cho nàng trước khi chia tay, thỉnh thoảng lại dán lên môi của mình, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm để dùng nó.
“Chưa từng nghe qua.”
Lúc nói ra câu này, tay Phong Linh còn hơi run rẩy, trong trái tim chỉ còn lại hai chữ… “Đố kỵ”.
Nàng biết, nàng thật sự đố kỵ. Đố kỵ Tước Nhi, đố kỵ cô gái có nụ cười xán lạn như ánh nắng này, đố kỵ nàng ta và Khỉ Đá là trời sinh một đôi.
Trong đầu Phong Linh bất giác hiện ra bóng dáng của Khỉ Đá, bóng dáng quật cường quỳ trước cửa lớn màu đỏ thắm. Nhớ tới câu nói của Khỉ Đá: “Nếu có ai dám ức hiếp Phong Linh, lão tử đây sẽ đập kẻ đó thành thịt băm.”
Nước mắt rơi xuống như đê vỡ, làm ướt gối đầu.
Trên tầng trời thứ ba mươi ba, gió xuyên qua khe hở song cửa sổ thổi vào, kèm theo cái se se lạnh.
Phong Linh siết chặt miếng ngọc giản, tay che miệng, một mình trốn ở trong chăn nức nở.
– Sư phụ nói rất đúng, Phong Linh đúng là không nên đi Hoa Quả Sơn. Nhưng… sư phụ à, bây giờ Phong Linh rốt cuộc phải làm thế nào đây…
Giờ phút này đây, người Phong Linh có thể nghĩ tới, chỉ còn lại vị sư phụ đã nuôi nấng nàng trưởng thành.
Đêm đó, một cái bóng nhỏ tha hương cô độc, trắng đêm không ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!