Đại Bát Hầu - Chương 375: Truy đuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Đại Bát Hầu


Chương 375: Truy đuổi


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

– Truyền lệnh thủy quân Thiên Hà thủ vững Vân Vực thiên cảng, chờ viện quân, không được xuất chiến!

– Triệu tập chư tướng ngự tiền, lập tức đi bắt yêu hầu!

– Truyền lệnh quân trấn thủ Nam Thiên Môn, tử thủ Nam Thiên Môn, không được thả hổ về rừng!

– Truyền lệnh Tứ Hải Long Vương, không được hàng mưa xuống Hoa Quả Sơn.

– Truyền lệnh Thập Điện Diêm La, từ ngày hôm nay, phàm là yêu phách Hoa Quả Sơn vào Địa phủ thì lập tức đánh vào mười tám tầng địa ngục, không được sai lầm!

– Truyền lệnh Nhị Lang Thần Quán Giang Khẩu, lập tức dẫn quân tiến công bản bộ Hoa Quả Sơn!

Cả mười mấy thánh chỉ lấy hình thức ngọc giản phát ra. Thiên Đình, con quái vật thống lĩnh tam giới chỉ nháy mắt đã được kích hoạt hoàn toàn.

Na Tra ngơ ngác nhìn mấy phần công văn nọ:

– Bệ hạ… Không cứu viện thủy quân Thiên Hà? Đây là cả năm mươi vạn đại quân đấy!

– Đây là kế bắt giặc bắt vua trước.

– Vậy sao?

Na Tra hừ cười:

– Hoa Quả Sơn sẽ vì yêu hầu đó bị bắt mà thúc thủ chịu trói sao?

Lý Tịnh không trả lời.

– Đám yêu quái liếm máu trên lưỡi đao đó, sẽ thật sự chỉ vì một người bị bắt mà đầu hàng? Quá ngây thơ rồi đi?

Lý Tịnh nghiêm mặt nói:

– Mấy chuyện này không cần ngươi quan tâm. Thánh chỉ nói tử thủ Nam Thiên Môn, chúng ta làm theo là được.

Ở xa xa, Tăng Trưởng Thiên Vương từ cuối hành lang bước nhanh tới, đấm một quyền lên giáp ngực, nói:

– Thiên vương, tất cả nhân mã đã vào vị trí.

Lý Tịnh lạnh nhạt liếc nhìn Na Tra, hít sâu một hơi, quay người dẫn theo Tăng Trưởng Thiên Vương đi về phía đại điện.

– Truyền lệnh các bộ, mỗi một khắc biến hóa pháp trận một lần.

– Một khắc… có nhanh quá không?

– Yêu hầu đó có thể tìm được mắt trận đầu tiên, khó đảm bảo hắn sẽ không tìm được cái thứ hai. Bệ hạ đã chọn “Bắt giặc bắt vua trước”, Vân Vực thiên cảng đã mất đại thế, nếu chúng ta lại để yêu hầu chạy trốn, sẽ thật sự hết cách xoay chuyển!

– Rõ!

“Ầm ~!”

Còn chưa kịp đợi Lý Tịnh bước qua ngưỡng cửa đỏ thẫm, đã nghe được một tiếng vang lớn, cả tòa lầu các bên cạnh đều bị hất bay.

– Xảy ra chuyện gì?

– Cứu mạng! Có người bị vùi ở bên trong rồi!

Trong đống cát đá tung bay, Lý Tịnh nhìn thấy một bóng người mặc giáp da thuồng luồng quay đầu nở một nụ cười quỷ dị với mình, sau đó quay người bay về phía phương xa.

Ở đằng sau hắn là mười mấy thiên tướng ngự tiền đang cật lực truy đuổi.

– Là yêu hầu đó, hắn ở bên kia!

– Đuổi theo ~!

Giác Mộc Giao phần vai máu me đầm đìa nhảy xuống trước mặt Lý Tịnh, chắp tay nói:

– Thiên vương, xin lỗi. Chuyện xảy ra quá đột ngột, thực sự không kịp thông báo.

Nói xong, không đợi Lý Tịnh kịp phản ứng, Giác Mộc Giao đã nhảy lên hóa thành một dải sáng xám đuổi theo về phía phương hướng Khỉ Đá bỏ chạy.

Ở giữa bầu trời, Lý Tịnh nhìn thấy mười mấy thiên tướng hóa thành những dải sáng đủ màu sắc khác nhau đang đuổi theo về phía bên này.

– Đã đến mức này rồi sao?

Lý Tịnh trừng lớn mắt, chậm rãi siết chặt nắm đấm.

– Sao hắn đã đến tận đây mà không ai phát hiện? Các ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì thế hả?

– Tướng quân, tốc độ của hắn quá nhanh, muốn bẩm báo cũng không kịp.

– Mẹ nó, nhanh đi cứu trợ thương binh!

Ở ngay bên cạnh Lý Tịnh, một thiên binh cả người đầy máu đang được đồng bạn khiêng lên cáng cứu thương.

Thiên Đình đã trở thành chiến trường, đây là chuyện ngàn vạn năm chưa từng xảy ra.

Nhưng Nhị Thập Bát Tú và Ngũ phương Yết đế, cho dù cộng thêm đám thiên tướng ngự tiền, thật sự có thể thuận lợi bắt được con khỉ siêu việt lạ thường đó được sao?

– Truyền lệnh các bộ.

Lý Tịnh thay đổi bộ pháp đi về phía võ đài, quát lên:

– Từ bỏ tất cả trạm gác, chuyển pháp trận thành phòng ngự. Những người còn lại toàn bộ theo bản vương xuất kích, đuổi bắt yêu hầu!

– Việc này…

– Đi nhanh!

Lý Tịnh quay người gầm lên với Tăng Trưởng Thiên Vương.

– Cữu cữu tốt của ta à, ngươi quả nhiên vẫn nhẫn tâm như trước.

Trong chiến hạm chỉ huy, Dương Thiền hơi ngẩng đầu, chậm rãi siết chặt mật hàm trong tay.

Trong đại điện tụ tập vô số yêu tướng. Bọn chúng hoặc là nắm chặt chiến phủ, hoặc là nắm chuôi đao, tên nào tên nấy đứng thẳng, nhưng lại đều nín thở, lặng lẽ chờ đợi nữ tử trước mắt làm ra quyết định cuối cùng.

Giờ phút này đây, không có chút tiếng động nào.

Qua lúc lâu, nàng hừ cười, nói:

– Ha ha ha ha. Nếu mạng sống năm mươi vạn tướng sĩ ngươi cũng không cần, vậy thì đừng trách Dương Thiền ta lòng dạ độc ác!

Nàng mím môi, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói:

– Truyền lệnh! Lập tức san bằng Vân Vực thiên cảng! Một tên cũng không lưu!

– Rõ ~!

Trống trận nổi lên, kèn lệnh vang vọng. Tất cả chiến hạm đều chậm rãi di chuyển về phía trước. Toàn bộ họng pháo đen ngòm trên thân chiến hạm cũng chuyển mình nhắm về phía Vân Vực thiên cảng.

Đây là tín hiểu tổng tấn công.

Trong thiên cảng, thiên binh thiên tướng mặt mày xám xịt đều ngơ ngác nhìn nhau.

– Ha, chúng ta bị yêu quái đánh gục… Đây là thế giới gì vậy chứ?

Một khắc sau, lửa đạn cùng vang.

Chỉ nháy mắt, trận pháp phòng hộ chủ thể Vân Vực thiên cảng hóa thành bột phấn.

Trong tiếng kêu rên, vô số lầu các sụp đổ, dấy lên bụi đất đầy trời.

Trong ánh lửa rực trời, những thiên binh cố thủ vẫn còn đang dùng hết tất cả thủ đoạn để đánh trả. Bọn họ dùng chiến hạm dừng sát ở cửa cảng bắn đại pháo về phía đối phương, bọn họ núp ở trong chiến hào dùng Phích Lịch đồng đánh trả…

Nhưng mà hai bên chênh lệch quá xa, bọn họ không thể nào ngăn cản được hỏa lực của quân địch vươn về phía trong Vân Vực thiên cảng.

Phe yêu quái dùng chiến hạm xung kích, bên trong chở đầy binh lính, từng chiếc từng chiếc như là mưa thiên thạch đánh về phía Vân Vực thiên cảng.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Cửa khoang bị đá bay, vô số yêu quái giơ cao vũ khí, gào thét từ trong chiến hạm tuôn ra. Song phương đã tiến vào trận giáp lá cà mặt đối mặt, máu thịt văng tung tóe.

Dương Thiền đứng ở đầu chiến hạm chỉ huy, từ xa quét mắt nhìn chiến trường.

– Bọn chúng đã vây khốn chúng ta nửa tháng rồi, tại sao đột nhiên mãnh liệt như vậy? Đây là chuyện gì chứ?

Trong đại điện, Thiên Tâm ngơ ngác nhìn ánh lửa đầy trời.

– Bởi vì, đối phương đã biết bệ hạ hạ chỉ muốn bắt yêu hầu kia, từ bỏ chúng ta.

Thiên Nội hơi ngẩng đầu, thở dài.

– Từ bỏ chúng ta rồi… ha ha ha ha… Từ bỏ chúng ta rồi…

Thiên Cầm bụm lấy khuôn mặt hung ác bật cười.

Cuối cùng vẫn không thể thủ đến ngày Nguyên Soái trở về.

Khóe miệng Thiên Phụ giật giật, như cười lại như khóc.

Thiên Phụ từ bên hông móc ra một bình đan dược, đổ từng viên đan dược ra lòng bàn tay, run rẩy đưa về phía chư tướng.

– Còn nhớ tới Thiên Hành chứ? Khó tránh bị bắt chịu nhục, số đan dược này mọi người đều cất đi.

– Quân hồn trường tồn.

Thiên Nhậm mặt không thay đổi nhận lấy đan dược, cất vào trong ống tay áo, quay người xách kiếm ra khỏi đại điện.

– Cảng còn người còn!

Thiên Nội vươn tay nhận lấy đan dược, cắn răng, quay người xách kiếm rời khỏi đại điện.

– Chư vị, nếu có duyên, đến Âm Phủ lại tụ họp.

– Lão tử chết cũng phải kéo cái đệm lưng!

– Liều mạng với bọn chúng!

Không có ai do dự nữa, mỗi một thiên tướng đều nhận lấy lễ vật cuối cùng.

– Tử thủ quân cảng ~!

Bên ngoài đại điện vang lên tiếng gào thét điên cuồng, tử thủ, vì trái tim sớm đã trống rỗng.

– Nguyên Soái à, mạt tướng, chỉ sợ phải đi trước người một bước rồi.

Thiên Phụ ngơ ngác thở dài.

– Bệ hạ quyết định bắt giặc bắt vua trước, từ bỏ cứu viện thủy quân Thiên Hà.

– Gì cơ? Bắt giặc bắt vua trước? Vậy có kịp đến cứu viện thủy quân Thiên Hà không?

– Trên trời một ngày dưới đất một năm, yêu hầu đó bây giờ còn đang cùng thiên tướng rượt đuổi khắp Thiên Đình, sao có thể đến kịp được?

– Vậy… Bọn họ không phải xong rồi sao?

Tên lính canh đó chợt nhớ đến gì đó, vô ý thức nhìn về chỗ góc phía nhà giam.

Thiên Bồng ngơ ngác nhìn những bóng ảnh mơ hồ do ánh nắng lưu lại, chậm rãi nhắm chặt hai mắt.

– Chắc các ngươi sẽ tử thủ nhỉ…

Trong nhà lao trống rỗng, Thiên Bồng Nguyên Soái ngày xưa hơi khom người, bụm mặt, cắn răng, cúi đầu.

Trong bóng tối, loáng thoáng có thể thấy được thân thể đó đang hơi run rẩy.

Tầng trời thứ bảy, chạc cây Nguyệt, Khỉ Đá tung người nhảy lên, lướt qua người ba vị thiên tướng, Kim Cô bổng trong tay rực rỡ ánh sáng vàng.

Liên tiếp ba tiếng vang lớn, ba vị thiên tướng đều bị đập bay, đánh mạnh lên chạc cây, hất bay vô số cánh hoa, sống chết không rõ.

Nguyệt Lão ở bênh cạnh bứt râu bứt tóc hét lớn:

– Đừng, đừng! Coi chừng cây Nguyệt của ta!

Ngoài tán cây, Nhị Thập Bát Tú đã xây nên chiến trận, đáng tiếc Khỉ Đá xoay người bỏ chạy về một phương hướng khác, lúc đi qua bên cạnh Nguyệt Lão, thấp giọng nói:

– Bảo Ngọc Đế lão nhi mở cửa, lão tử tất nhiên sẽ đi.

Cắn chặt răng, thân hình Khỉ Đá lóe một cái đã huyễn hóa ra mười mấy phân thân bỏ chạy về các phương hướng khác nhau.

Một đám thiên tướng lập tức trợn tròn mắt.

Chỗ xa, Lý Tịnh cầm theo kính chiếu yêu, dẫn theo hơn mười lăm vạn binh tướng dưới trướng mình chạy đến nơi này.

Tầng trời thứ tám, Khỉ Đá cười như điên, như ngôi sao băng lướt qua Thiên Thọ cung. Linh lực oanh kích đuổi theo không bỏ, chỉ nháy mắt đã lập tức gọt đi một góc cung điện, lại vẫn không mảy mảy thương tổn được hắn.

Ở phía sau hắn, thiên tướng kéo theo linh lực đủ loại màu sắc, thậm chí là cả một hạm đội.

Tầng trời thứ chín, một thiên tướng từ trên không ngã mạnh xuống, đập lên vách tường dày của Quảng Hàn cung, làm thủng một cái lỗ lớn, dọa các Hằng Nga bên trong đình viện nhốn nháo chạy trốn.

Không có ai lại đi chú ý thiên tướng rơi xuống là sống hay chết, bởi vì trong tai tất cả mọi người đều là tiếng cười khủng bố của con khỉ kia.

Trong Dao Trì, một thiên binh vội vàng xông vào đại điện.

– Khởi bẩm nương nương, yêu hầu đó đã xông lên tầng trời thứ chín rồi!

Vương Mẫu lập tức cả kinh trượt xuống khỏi cả bảo tọa.

– Sao… sao lại như vậy? Không phải nói đều đi cả rồi sao? Sao vẫn còn để hắn lên tầng trời thứ chín?

Vương Mẫu bỗng kéo lấy tiên nữ đang đỡ mình, nói:

– Ngươi nói… ngươi nói, có phải hắn đến tìm bản cung trả thù hay không?

Thoáng lấy lại bình tĩnh, Vương Mẫu hoảng loạn đứng lên quát:

– Nhanh! Bãi giá đến Đâu Suất cung! Yêu hầu kia chắc chắn không dám đi Đâu Suất cung!

Một đường bay qua Quảng Hàn cung, bay qua Dao Trì, thân hình Khỉ Đá rốt cuộc dừng lại trên không trung điện Linh Tiêu, cách một cách cửa đỏ thật dày, xa xa đối mắt với Ngọc Đế.

– Hắn muốn làm gì?

Ngọc Đế bất giác vịn lấy long ỷ.

Tất cả tiên gia trên đại điện đều ngơ ngác.

– Hộ giá ~! Hộ giá ~!

Vô số thiên binh thiên tướng xông ra từ các ngóc ngách, dựng nên một bức tường người thật dày. Đáng tiếc là, ngoại trừ Quyển Liêm, những đại tướng đều đã sớm bị phái ra ngoài.

Nhưng mà, chính vào lúc này, Khỉ Đá quay đầu liếc mắt nhìn đám truy binh, ngẩng đầu nhìn lên trời, lại trêu chọc liếc nhìn Ngọc Đế, thân thể bỗng nhiên hạ xuống, lại chạy về phía tầng trời thứ tám.

Trên tầng trời thứ ba mươi ba, trong Đâu Suất cung, Thái Thượng khoanh tay ngồi trên bồ đoàn, lông mày chậm rãi nhăn thành một đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN