Đại Bát Hầu
Chương 377: Buột miệng
Dịch & Biên: †Ares†
Ra sức vỗ cánh, vượt gió rít, Ngạo Thiên Ưng bay vút trên không.
Đợi mây mù tan hết, trước mặt nó là một hạm đội cực kỳ quỷ dị đang bay chậm.
Cờ lớn thêu chữ “Dương” đón gió tung bay. Từng chiếc chiến hạm khổng lồ giống như cuộn từ rễ cây. Trên chiến hạm, binh lính mặc trang phục của thiên quân, đeo tiêu chí của thiên quân, lại là những quái vật hoặc da xanh, hoặc sần sùi như vỏ cây, hoặc nhiều tay nhiều chân v.v… Liếc mắt một cái đã biết là “không phải con người”.
Trông thấy Ngạo Thiên Ưng đến, một thảo đầu thần [1] loại quả tinh tự dùng dây leo cột mình lên cột buồm lập tức thổi vang còi.
Trên boong, thảo đầu thần loại mộc tinh huơ huơ những dây leo như roi dài chậm rãi thay đổi vị trí thân hình, nhường ra một lối đi.
Ngạo Thiên Ưng nhanh chóng hạ dần độ cao, lượn quanh chiến hạm chỉ huy, giữa không trung hóa ra yêu hình, rồi hạ xuống trước lối nhỏ được các thảo đầu thần canh gác trên boong nhường ra, quỳ một chân trên đất.
– Khởi bẩm chân quân, Tam Thánh Mẫu thống lĩnh yêu quân đoạt được Vân Vực thiên cảng… Thiên Hà cửu tinh ngoại trừ Thiên Bồng đang bị nhốt trên Thiên Đình thì toàn bộ chết trận.
Lời này vừa nói ra, lập tức xung quanh ồn ào lên.
– Tam Thánh Mẫu xử lý thủy quân Thiên Hà?
– Kha kha kha, tin tốt lành!
– Nhớ ngày đó Thiên Bồng còn muốn khiêu chiến chân quân đấy. Đừng nói chân quân, chỉ cần Tam Thánh Mẫu đã diệt gọn thủy quân Thiên Hà của hắn rồi!
Những thảo đầu thần hình dạng khác nhau này bắt đầu vung cao vũ khí hoan hô.
– Ơ… Thủy quân Thiên Hà hiện tại hình như là cùng phe với chúng ta mà…
Một thảo đầu thần dạng bí ngô thấp giọng nhắc nhở.
Có điều tiếng quá nhỏ, cho nên không ai nghe được.
Trong ồn ã, Dương Tiễn đón gió, mày nhíu lại, mơ hồ có chút kinh ngạc.
Ngoài ý liệu. Cũng hợp tình hợp lý.
Dương Tiễn tuy không tường tận thực lực của Hoa Quả Sơn, nhưng cũng biết đôi chút. Muốn đoạt Vân Vực thiên cảng đã xuống dốc không quá khó. Thế nhưng đặt ở trăm năm trước, khi muội muội của y không nghe lời đi theo một con khỉ rời bỏ Tà Nguyệt Tam Tinh động, ngồi trên một chiếc chiến hạm cướp được từ quân Nam Thiên Môn, còn chở theo mấy trăm tàn binh bại tướng yêu tộc muốn tới Hoa Quả Sơn, ai có thể nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay?
Dương Tiễn không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
Không có ai biết, trước khi có cuộc chiến ở Hoa Quả Sơn, y chỉ cho rằng muội muội đang làm chút trò vặt phát tiết cảm xúc bất mãn, qua mấy ngày, tuyệt vọng thì sẽ ngoan ngoãn trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động thôi.
Nhưng y sai rồi.
Sự thực là, không tính yêu hầu đang chết dí trên Thiên Đình kia, thời gian trăm năm, hiện Dương Thiền đã trở thành một kiêu hùng trong tam giới, dưới trướng trăm vạn yêu quân, dù Quán Giang Khẩu cũng khó nhìn thấy bóng lưng.
Cô gái kiêu ngạo này đã dùng thời gian trăm năm để chứng minh mình làm được tốt hơn, đi được xa hơn ca ca của mình trên con đường phản thiên.
Có một muội muội như vậy, vào giây phút này, Dương Tiễn thật không biết nên lo lắng hay nên vui mừng nữa.
Tối thiểu, Dương Thiền đã chứng minh được mình không còn là tiểu cô nương chỉ biết nước mắt nước mũi tùm lum bên cạnh ca ca như ngày xưa nữa.
Hít sâu một hơi, Dương Tiễn nhẹ giọng nói:
– Dương Thiền biết ta dẫn quân đánh tới Hoa Quả Sơn chưa?
– Hẳn đã biết.
– Hẳn?
– Dựa theo lý giải của tiểu nhân với hệ thống tình báo của Hoa Quả Sơn, Tam Thánh Mẫu nhất định đã sớm được báo việc này.
Nhất thời, hai mắt Dương Tiễn nheo thành một đường nhỏ:
– Có ý tứ gì? Nó không rút quân về cứu viện sao?
Ngạo Thiên Ưng hơi cúi đầu, nói:
– Tam Thánh Mẫu chuẩn bị dẫn quân lên Nam Thiên Môn, hiện tại đội tiên phong đã xuất phát…
– Cái gì?
Dương Thiền mở to hai mắt:
– Dẫn quân lên Nam Thiên Môn? Nó có biết Nam Thiên Môn là nơi nào không?
– Nam Thiên Môn? Tam Thánh Mẫu đi đánh Nam Thiên Môn sao?
Các thảo đầu thần cũng ồ lên.
Ngạo Thiên Ưng cúi đầu không nói gì nữa.
Dương Tiễn nắm chặt binh khí, khóe mắt hơi giật giật.
Nha đầu kia điên rồi sao?
Một thảo đầu thần dạng cỏ bước nhanh đi tới trước mặt Dương Tiễn, nói:
– Chân quân, Hoa Quả Sơn phái một con sóc tinh tới, nói có tín vật Tam Thánh Mẫu gửi muốn tự tay giao cho ngài.
– Sóc tinh?
Dương Tiễn tức giận quát lên:
– Nói cho hắn biết, không gặp!
– Rõ!
Vào giây phút này, bình tĩnh như Dương Tiễn cũng không khỏi sôi gan.
Muội muội này căn bản là đã xác định y không thật sự tấn công Hoa Quả Sơn, nên mới dám lớn mật buông tay tiến quân Nam Thiên Môn. Thế nhưng Nam Thiên Môn thật sự có thể công phá sao?
Tuy là giận, nhưng thân làm huynh trưởng lại không thể ngó lơ.
Do dự hồi lâu, Dương Tiễn thấp giọng nói với Ngạo Thiên Ưng:
– Lưu ý cặn kẽ hướng đi quân tình.
Dứt lời, lại quay đầu nói với Hao Thiên Khuyển bên cạnh:
– Gọi Mai Sơn Thất Thánh tới cho ta.
– Rõ!
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Lúc này, trên tầng trời thứ tám, mười mấy thiên tướng vội vàng đuổi tới bao vây Diệu Thọ cung, nhưng lại mất dấu Khỉ Đá.
– Chạy đâu rồi? Có khi nào là kế điệu hổ ly sơn, lại lén quay lên tầng trời thứ chín rồi không?
Giác Mộc Giao lau mồ hôi, thở hồng hộc nói.
Dù gã có tu vi Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, nhưng đuổi theo con khỉ này khắp mấy tầng trời cũng đã ăn không tiêu. Những người khác lại càng không cần nói.
– Có khi nào trốn trong Diệu Thọ cung không?
– Thọ Tinh công có trong cung không?
Thiên tướng bên cạnh lắc lắc đầu:
– Mạt tướng mới thấy Thọ Tinh công ở điện Linh Tiêu rồi.
– Phải nhanh chóng tìm được con khỉ kia. Nơi này là Thiên Đình, chung quanh đều là cấm địa. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không ai gánh nổi đâu.
– Ba người các ngươi, đi vào lục soát. Những người khác chia nhau ra tìm. Nếu phát hiện lập tức kích hoạt ngọc giản, rõ chưa?
Giác Mộc Giao quát.
– Rõ.
Mười mấy thiên tướng nhanh chóng chia làm sáu đội hành động. Sau đó trên trăm thiên tướng đuổi tới cũng tự động phân chia ra. Còn Na Tra tới sau cùng thì thống lĩnh hạm đội bay vọt qua Diệu Thọ cung, phóng về hướng Tây Bắc.
Ba thiên tướng được phái vào Diệu Thọ cung lơ lửng trên không, hơi do dự.
Một người trong đó nuốt khan một cái, nói khẽ:
– Thật sự phải lục soát sao? Chỉ ba người chúng ta?
– Bằng không làm sao bây giờ?
– Con khỉ kia là Thái Ất Kim Tiên đỉnh… hơn nữa tốc độ cực nhanh. Vạn nhất gặp phải, hắn chạy thì còn tốt, nếu không chạy…
– Vậy ngươi muốn chống lại quân lệnh sao?
Nghe vậy, hai người còn lại không khỏi thở dài.
– Tìm mấy người trong cung hỏi thăm. Nếu họ nói không thấy thì chúng ta rút. Như vậy cũng có thể báo cáo.
Lúc này, cả ba không biết trong một lầu các thuộc Diệu Thọ cung bên dưới, một vị quan khanh đang cười cười nhìn họ.
…
Trên con thuyền bay màu vàng, bàn tay Ngọc Đế đặt trên tay ghế dựa siết chặt, đôi mắt hạc thi thoảng lại liếc hướng xa xa bên ngoài cửa sổ nơi mạn thuyền.
– Mời bệ hạ dùng trà.
Một vị quan khanh cung kính dâng nước trà.
Ngọc Đế khoát tay áo cho quan khanh lui ra, nhưng không đụng đến chén trà.
Vào lúc này, Ngọc Đế làm sao còn tâm trạng dùng trà?
Cửa khoang từ từ mở ra, một vị quan khanh khom người đi vào, chắp tay nói:
– Bệ hạ, yêu hầu kia ở Diệu Thọ cung thuộc tầng trời thứ tám giết ba vị thiên tướng, hiện đã mất tung tích…
– Mất tung tích?
Ngọc Đế cứng người lại, trán ứa mồ hôi lạnh.
– Có điều Giác Mộc Giao Tinh Quân thỉnh bệ hạ yên tâm, bọn họ nhất định sẽ mau chóng tìm được yêu hầu kia.
Có thể yên tâm sao? Một con đại yêu Thái Ất Kim Tiên đỉnh ngay tại Thiên Đình? Đây là đùa với mạng sống a!
Những quan khanh nơi này đều lau mồ hôi, không tự chủ được nhìn ra bên ngoài cửa sổ mạn thuyền.
Mất tung tích, mất tung tích… Có khi nào sẽ chạy tới đánh lén không đây?
Ngọc Đế rất khó để bình tĩnh.
– Bệ hạ, nếu không để Lý Thiên Vương trên boong vào đây đi.
Một vị quan khanh dè dặt nói.
– Ý kiến hay! Để hắn tức khắc lại đây… Không. Trẫm muốn lên trên boong. Người đâu, bãi giá! Mau! Mau!
…
Trong đình viện ở Đâu Suất cung.
Tước Nhi ngồi cạnh một chiếc bàn đá, cẩn thận dùng bút lông chép lại kinh văn, miệng lại không ngừng nói, ríu rít như một con chim nhỏ.
Thi thoảng, Tước Nhi lại ngước mắt nhìn qua Phong Linh.
Mỗi ngày, chỉ cần vừa thấy Phong Linh, Tước Nhi sẽ không ngừng hỏi chuyện, từ phương pháp tu tiên tới các loại kiến thức. Kỳ thực chỉ vậy còn tốt, mấu chốt là Tước Nhi thi thoảng lại nhắc tới chuyện về Khỉ Đá, làm cho trái tim Phong Linh như bị bóp nghẹt, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để tránh né.
Cả khu nhà này rộng bao nhiêu? Bao nhiêu người? Dù muốn tránh, cũng không tránh được.
Càng thê thảm là Tước Nhi rất thông minh, còn Phong Linh chỉ là nghiệp dư trong ngành nói dối. Mỗi khi Phong Linh nói dối, Tước Nhi đều biết. Mà như thế, càng khiến Tước Nhi sinh nghi ngờ, lại càng hỏi nhiều điều.
Ngẩng đầu nhìn trời, Phong Linh bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói:
– Ngồi đây lâu rồi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.
– Trở về phòng? Thời tiết đẹp như vậy, sao lại về phòng chứ? À quên, ta tới đây lâu vậy rồi, sao lại chưa từng thấy nơi này có mưa nhỉ?
Nói xong, Tước Nhi liếc thoáng tiên nữ bên cạnh một cái.
Tiên nữ kia vội vàng cúi đầu không nhìn.
– Thân thể còn chưa hồi phục, cảm thấy hơi mệt.
Phong Linh cố gắng lắm mới nặn ra được vẻ tươi cười, nói.
Bộ dáng kia, ai cũng có thể nhìn ra nàng đang nói dối. Đôi mắt của Tước Nhi cũng híp lại thành một đường nhỏ.
Do dự một hồi, Tước Nhi nói:
– Được rồi, vậy ngươi về phòng đi.
Nghe vậy, Phong Linh như được đại xá, gật gật đầu, rồi gấp gáp đứng dậy đi về phòng mình. Đồng tử vẫn luôn đứng ở cạnh đó cũng vội vàng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng Phong Linh đi xa, Tước Nhi bĩu môi nói:
– Xem ngươi có thể giả bộ bao lâu.
Hai tiên nữ bên cạnh không khỏi cười khổ.
Còn chưa chờ Phong Linh bước vào cửa phòng, chợt nghe được những tiếng huyên náo từ xa.
Đây là chuyện hiếm lạ. Chớ nói bên trong Đâu Suất cung, dù là ở bên ngoài Đâu Suất cung thì cũng có ai dám tới làm ồn? Tới đây mấy ngày rồi, Phong Linh chỉ cảm thấy nơi đây yên tĩnh đến lạnh lẽo, âm thanh lớn nhất chỉ là giọng của Tước Nhi, làm sao giờ còn có tiếng vang to hơn?
– Chuyện gì vậy?
Phong Linh hỏi.
– Không có gì.
Đồng tử kia cười hì hì thuận miệng đáp:
– Chắc là Ngọc Đế bị con khỉ kia đè ép dữ quá, không chịu được nên phải tới đây cầu cứu.
Vừa dứt lời, đồng tử vội vàng ôm miệng, hoảng sợ nhìn Phong Linh, biết mình nói sai.
– Ngươi nói cái gì? Ngọc Đế bị Khỉ Đá đè ép không chịu được?
Phong Linh nhất thời trừng lớn hai mắt:
– Hắn đã xảy ra chuyện gì?
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
[1] Thảo đầu thần: Trong bản gốc Tây Du Ký, thảo đầu thần là bộ hạ của Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Dương Nhị Lang đi khắp tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải, tứ đại thần châu tiêu diệt những yêu ma tinh quái, cô hồn dã quỷ, tà đạo tán tu làm xằng làm bậy, rồi lại chọn từ bên trong những kẻ pháp lực cao cường thu về dưới trướng, qua Thiên Đình đồng ý biên chế thành quân, trú đóng ở Quán Giang Khẩu. Bởi vì không được Thiên Đình sắc phong, đo đó được xưng là “thảo đầu thần”. Trong đó “thảo đầu” không phải ý “thảo tinh mộc quái – cỏ thành tinh cây hóa yêu quái”, mà là “Thảo thai ban tử – đội nhóm chỉ xuất hiện ở trên mặt cỏ” – ý chỉ đoàn thể không được công nhận (không được Thiên Đình công nhận là thần).
Mặc dù thảo đầu thần chỉ có một ngàn hai trăm người, nhưng đều là những kẻ nổi bật trong yêu ma thiên hạ, mỗi người pháp lực siêu phàm, thần thông quảng đại. Bọn họ bình thường thủ vệ Quán Giang Khẩu, thi thoảng cũng sẽ cùng Dương Nhị Lang ra ngoài tiêu diệt tinh quái làm loạn các nơi. Khi đánh thì phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ vượt xa số lượng. Trong Tây Du Ký, lúc Dương Nhị Lang tấn công Hoa Quả Sơn đã lấy một ngàn hai trăm thảo đầu thần đánh bại bốn vạn tám nghìn hầu yêu của Tôn Ngộ Không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!